Xong việc thì cũng phải đến 9h tối, trên con đường đất vắng vẻ đi về nhà, ông Vọng nói với ông Lương:
- - Tuy bác nói là đàn gà đó chết do bị trúng độc, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn không dám tin trong làng lại có người ra tay ác đức như vậy.
Ông Lương im lặng một lát rồi khẽ trả lời:
- - Bác trưởng làng lại hiểu sai ý tôi rồi, tôi chỉ nói là đàn gà đó trúng độc mà chết chứ chưa hề nhắc hay khẳng định việc này là do ai làm.
Trưởng làng ngạc nhiên hỏi lại:
- - Như vậy là sao...? Nếu như là bị hạ độc thì há chẳng phải do con người làm hay sao..?
Ông Lương thở dài:
- - Trước mắt chúng ta cứ đi về nhà cái đã, tiện đây trưởng làng có thể cho tôi ở lại thêm ít ngày nữa được không...?
Ông Vọng đáp:
- - Tất nhiên là được rồi, nhưng tại sao đột nhiên bác lại thay đổi ý định như vậy..?
Ông Lương trả lời:
- - Thú thật với trưởng làng, nếu sự thật đàn gà nhà chị kia là do có kẻ gian đánh thuốc độc thì thực sự mà nói vấn đề còn có thể khắc phục được, bởi dẫu sao kẻ ác đó cũng chỉ là con người. Nhưng tôi sợ, đàn gà chết đó không phải do bàn tay con người làm thì đó mới là điều kinh khủng nhất. Tôi nói câu này mong trưởng làng đừng giận, chỉ e làng ta sắp gặp họa lớn rồi.
Trở về nhà trưởng làng, trời đã chuyển dần về nửa đêm, chỉ có mấy ngày thôi ma cảm giác như làng Văn Thái đã thay đổi hoàn toàn. Sau cơn mưa kéo dài, một bầu không khí âm u, ảm đạm bao trùm lấy toàn bộ dân làng. Khi còn chưa bình tĩnh lại được tinh thần trước vụ mùa bị tàn phá thì tin dữ về đàn gà hơn hai chục con của một hộ gia đình bị trúng độc chết cả thảy khiến cho ông Vọng vốn đã suy nghĩ nay lại còn suy nghĩ nhiều hơn.
Màn đêm cứ thế trôi đi, quá nửa đêm, ông Lương giật mình bởi ông vừa chợt nghe thấy tiếng chó tru vọng về từ nơi nào đó trong làng. Ban đêm yên tĩnh, do vậy tiếng chó tru rõ mồn một. Ngay sau tiếng chó tru là con Vàng, con chó của ông Vọng đang nằm trong hiên nhà dưới cột trụ, bỗng nó nhảy phốc ra giữa sân gạch rồi cứ thế cào cào những chiếc móng vuốt của hai chân trước xuống nền sân, miệng gầm gừ:
" Ngừ..... Ngừ.... Ngừ...."
Nó hạ thấp người xuống, hai chân trước quỵ như sắp sửa lao bổ về phía trước tấn công một thứ gì đó vậy, mặc dù lúc này trời đã chuyển về quá nửa đêm, bên ngoài không có lấy một bóng người qua lại.
" Gừ..... Ngừ.... Ngừ...."
Con Vàng vẫn gầm gừ bên ngoài sân, ông Lương đã tỉnh dậy từ bao giờ, nhưng ông chỉ đứng bên trong nhà nhìn ra bên ngoài qua khe cửa gỗ. Bầu trời đêm hôm nay khá sáng, bởi sau cơn mưa dài, trời cao, trăng sao hiện rõ. Dưới ánh trăng mờ ảo, ông Lương thấy con Vàng đang xù lông, nó cào xước hết cả nền sân gạch, nhìn nó hung dữ như thế nhưng nó lại không sủa. Trong con người hay động vật, luôn tồn tại thứ gọi là bản năng sinh tồn, khi cảm nhận được nguy hiểm, chúng ta sẽ thủ thế để chờ cơ hội rút lui, kẻ yếu nhìn thấy kẻ mạnh sẽ không dại dột mà tấn công.
Ngày đầu khi đến nhà trưởng làng, con Vàng nhìn thấy ông Lương đã lao từ trong nhà ra sủa inh ỏi. Nhưng đêm nay, nó xù lông, tứ chi trong tư thế phòng thủ, không dám sủa mà chỉ dám gầm gừ..... Đó là bởi vì bên ngoài kia đang xuất hiện một thứ gì đó khiến cho nó sợ hãi. Chó là loài vật theo quan niệm dân gian là có thể nhìn thấy những thứ mà con người không nhìn thấy được.
Giữa đêm hôm thế này, con người không phải là thứ khiến cho chó phải sợ, vậy thì là thứ gì ngoài ma quỷ được nữa...... Tiếng chó tru vang vọng ban nãy ông Lương nghe được không bình thường, chó chỉ tru lên vào ban đêm khi chúng nhìn thấy hồn ma xuất hiện xung quanh mình, khi đó tiếng sủa của chúng sẽ biến thành tiếng tru vang xa, ngắt nhịp lên xuống.
Một lát sau, con Vàng trở lại trạng thái bình thường, nhưng nhưng bước chân của nó khi đi vào trong hiên nhà rất rệu rã, mệt mỏi, vừa đến cột trụ, con Vàng nằm bẹp xuống bất động, cứ như thể nó vừa phải chiến đấu với thứ đáng sợ kia bằng tất cả sức lực vậy. Ông Lương cũng quay lại giường, nhưng ông không ngủ nữa, cứ mỗi ngày trôi qua, nơi này dường như lại có sự thay đổi bất thường nào đó. Điều lạ đó là, bình thường ông Vọng rất thính khi ngủ, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến cho ông Vọng thức giấc trở mình, vậy mà từ lúc con Vàng gầm gừ, cào xước cả mặt sân mà ông Vọng vẫn không biết gì.
[.....]
Sáng ngày hôm sau, ông Vọng thức dậy thì đã thấy ông Lương đang ngồi ngoài sân vuốt ve con Vàng. Ông Vọng nói:
- - Ủa, con chó làm sao vậy bác...?
Ông Lương mỉm cười:
- - À, nó không sao đâu, chắc cu cậu thích được vuốt lông nên nằm im thôi. Lát lại chạy tung tăng ngay ấy mà.
Đúng như lời ông Lương nói, khi ông Lương thả tay ra, con Vàng nhổm dậy, nó quẫy đuôi rồi dụi dụi đầu vào lòng bàn tay ông Lương, nó liếm liếm tay ông Lương một cách thân thiện.
Đứng dậy, ông Lương hỏi trưởng làng:
- - Nhà ta cũng có nuôi gà phải không nhỉ..?
- - Cảm ơn trưởng làng, nhưng ý tôi không phải như vậy..... Trưởng làng đi theo tôi ra vườn một chút, tôi muốn cùng trưởng làng cùng làm thử điều này.
Ông Vọng dù không hiểu rốt cuộc thì ông Lương muốn làm điều gì, nhưng vẫn đi cùng với ông Lương ra đến vườn. Ngoài vườn cây cối tươi tốt, dưới gốc cây là ba con gà ông Vọng đang nuôi, con nào con đấy béo múp, chắc nịch. Ông Vọng cười:
Khi ông Vọng đang nói thì ông Lương móc trong túi áo ra một bọc giấy, mở lớp giấy bọc ngoài ra thì bên trong là một nắm thóc, ông Lương rải xuống đất cho gà mổ trước sự ngỡ ngàng của ông Vọng, ông Vọng hỏi:
- - Bác lấy thóc này ở đâu ra vậy..?
Ông Lương trả lời:
- - Là thóc của nhà chị tối hôm qua bị chết cả đàn gà, trong lúc hai người thiêu hủy xác lũ gà thì tôi đã lén bốc trộm một nắm thóc ngay chỗ chị ta rải cho gà ăn.