- - Để chứng minh rằng nước giếng có độc, có rất nhiều cách, nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất chính là trưởng làng phải lập tức đi thông báo cho toàn bộ người dân trong làng Văn Thái, tuyệt đối không được sử dụng nước giếng, nước ao trong phạm vi khu vực làng. Chỉ được uống nước mưa, bởi vì nếu trong nước mưa có độc thì bác và tôi cũng đã chết rồi, vì ngày nào chúng ta cũng dùng nước mưa để pha trà.
Nhà Mão nói:
- - Nhưng hôm qua tôi cũng dùng nước giếng để tắm rửa cho bò có sao đâu nhỉ...?
Ông Lương thở dài:
- - Nước giếng đó các vị đã gánh về từ trước hôm trời đổ mưa lớn có phải không..? Cái tôi đang nói ở đây chính là, sau cơn mưa, trong làng đã xảy ra chuyện bất ổn. Tôi chưa dám chắc điều gì đang xảy ra, nhưng tôi đã sai một chuyện, cơn mưa kéo dài ấy chưa chắc đã là thiên tai....Nếu như nước giếng bị nhiễm dộc thì trận mưa 5 ngày vừa qua chính là thiên ý của trời muốn cứu dân làng này. Nếu đúng là như vậy thì làng này vẫn còn có thể thoát được kiếp nạn. Đừng mất thời gian nữa, bác trưởng làng, bác phải nghe tôi, thông báo với mọi người ngay....Càng để lâu, sự việc càng nguy hiểm. Sau khi trời mưa tạnh, thời tiết bắt đầu nắng nóng trở lại, chuyện này không đùa được đâu.
Lần trước vì không nghe cảnh báo của ông Lương khiến cho thiệt hại mùa màng vô cùng nặng nề nên lần này, ông Vọng vội vã vâng dạ rồi nói với Sửu:
- - Anh Sửu, nhà anh sức khỏe tốt, anh giúp tôi chạy đi thông báo cho từng hộ gia đình....Người này truyền tai người kia, như vậy mới giúp cho bà con tránh sử dụng nguồn nước nhiễm độc. Nhanh lên, nhanh chân lên...
Ông Lương khẽ hỏi:
- - Nhưng chỉ thông báo vậy có sợ bọn họ sẽ không tin không..?
Sửu đáp:
- - Thầy cứ yên tâm, làng chúng tôi tuy nghèo nhưng đồng tâm một lòng từ đời cha ông, chỉ cần nói đó là lời cùa trưởng làng, ai ai cũng sẽ nghe theo thôi.
Ông Lương thở phào:
- - Nếu được như vậy thì thật là may mắn, vậy cậu nhanh chân đi thông báo cho mọi người đi. Còn bác trưởng làng, giờ bác đi cùng tôi ra giếng làng một chuyến, tôi muốn kiểm tra nước ở giếng.
Đi ngang qua cô bé Mị đang ngồi trên hiên nhà, trên tay cô bé cầm một mẩu gạch nhỏ, đôi mắt mù hướng thẳng về phía trước một cách ngây dại, cô bé đang gạch những nét nguệch ngoạc xuống nền hiên. Chị Xoan nhìn con buồn rầu:
- - Khổ thân con tôi.
Ông Lương cùng ông Vọng chào chị Xoan rồi đi đến giếng của làng Văn Thái. Đến nơi, ông Lương cẩn thận xem xét kỹ lưỡng những chi tiết xung quanh khu vực giếng. Trời mới mưa kéo dài, vậy mà bám trên thành giếng, một vài khoảng rêu đã úa màu và đang có dấu hiệu chết dần.
Ông Vọng nhìn khoảng rêu úa vàng mà lắc đầu ngao ngán, ông không biết chuyện gì đang xảy ra với ngôi làng của mình, ông nói:
- - Chỉ còn 2 ngày nữa là đến lễ hội 100 năm của làng, dân làng tôi từ xưa đến nay ăn ở nhân đức. Chẳng ai tranh cướp, giành giật thứ gì của ai.....Tại sao lại xảy ra họa này cơ chứ...?
Nói xong, quay sang nhìn ông Lương, ông Vọng vội tiếp:
- - Thầy Lương, thầy là người thông thiên văn, địa lý.....Thầy như nhìn trước được sự việc sắp xảy ra.....2 ngày nữa đình làng mở hội, hay là nhân đây thầy giúp cho chúng tôi lập đàn, làm một cái lễ, bái lạy thánh thần, xin các ngài cứu dân làng Văn Thái qua khỏi tai kiếp. Chỉ cần giải được hiểm họa này, dân làng chúng tôi dù nghèo cũng sẽ cố lo đầy đủ. Trăm sự nhờ thầy....
Ông Lương không phải không muốn giúp, nếu có ý bỏ qua thì ông đã đi khỏi làng này rồi. Nhưng chuyện cúng tế, lập đàn phải có căn nguyên, phải biết chỗ nào động, chỗ nào sai để mà sửa. Không phải cứ thích làm lễ là làm, thích cúng là cúng. Những ngày qua, ông Lương miệt mài luận quẻ, xem thiên văn, địa lý trong làng để cốt yếu tìm ra được Long Mạch nhưng không thể nào luận được một điều gì cả.
Biết đất động Long Mạch, nhưng lại không thể xem xem Long Mạch đang nằm ở đâu, nếu làm bừa, đào bừa, tai ương không giải được mà chỉ chồng chất hiểm họa mà thôi. Thấy ông Lương ngập ngừng, ông Vọng tưởng ông Lương không muốn giúp nên vội van nài: