Miếu Hoang

Chương 42: Cái Mị



Ông Vọng hỏi dồn:

- - Vậy lúc đó cậu có nhận ra đứa bé gái ấy là con nhà nào không..?

Sửu lắc đầu:

- - Thực sự là tôi không nhìn được rõ mặt nó, lúc đó quá hoảng sợ, lại thêm khuôn mặt con bé bị tóc che kín, trời nửa đêm nên tôi không thể biết được đó là con nhà ai. Mà cũng có thể nó là ma thì sao..?

Thầy Lương trầm ngâm nãy giờ, nghe Sửu kể hết câu chuyện, lúc này ông mới khẽ nói:

- - Mọi người bình tĩnh lại đã, theo như những gì mà cậu Sửu kể, có vẻ như cô bé gái đó chính là người đã cứu cậu Sửu. Tuy nhiên, việc một đứa bé gái xuất hiện giữa đêm, chơi trò trốn tìm với ma đương nhiên đứa bé này không bình thường. Sau khi nghe kỹ toàn bộ chi tiết trong lời kể của Sửu, tôi có liên tưởng đến một đứa bé mà theo tôi, cô bé này có chút gì đó bí ẩn, xen lẫn kỳ lạ.

Sửu và ông Vọng im lặng chờ đợi thầy Lương nói tiếp, thầy Lương nói với ông Vọng:

- - Bác trưởng làng vẫn còn nhớ cái lắc tay bằng bạc rơi trước cổng nhà mà con Vàng đã tìm thấy chứ...?

Ông Vọng gạt đầu:

- - Có chứ, cái lắc đó chẳng phải tôi và thầy đã đi tìm rồi đem trả cho cô Xoan hay rồi mà. Cô Xoan có nói, đó là lắc tay của con gái cô ấy.....Có phải thầy đang nghĩ đứa bé gái xuất hiện ngoài giếng đêm qua mà cậu Sửu nhìn thấy là cái Mị, con cô Xoan phải không..? Không thể nào, con bé bị mù, bị câm bẩm sinh, từ nhỏ nó đã không nói được, mắt nó có nhìn thấy đường đâu mà ra tận gốc cây lộc vừng chơi trốn tìm, lại còn nói gì mà " bắt được rồi nhé ". Đúng là cậu nghe thấy đứa bé gái đó nói phải không Sưu..?

Sửu vội đáp:

- - Dạ đúng rồi, con bé đó nó nói được mà. Thề với thầy Lương với bác trưởng làng, ban đầu tôi cũng ngờ ngợ là con gái của cô Xoan, nhưng con bé nó đúng như lời bác trưởng làng nói, nó bị câm, bị mù từ nhỏ. Ngày bố nó còn sống thì thoảng còn cõng nó đi xung quanh làng, nhưng từ hồi bố nó chết, chẳng bao giờ thấy nó rời khỏi nhà. Nhiều người không sống ở con đường này còn chẳng biết là cô Xoan có đứa con gái, bởi có ai thấy con bé đâu mà nhớ.

Thầy Lương khẽ nói tiếp:

- - Hai người nghe tôi giải thích đã, trước tiên là về cái lắc bạc. Sáng sớm hôm đó tôi nghe theo tiếng sủa của con Vàng, nhìn xuống dưới đường thì thấy cái lắc, giờ tôi chỉ hỏi hai người một câu, nếu như cái lắc bạc đó là của cô bé Mị, con gái cô Xoan, lúc đem trả cái lắc, cô Xoan còn khẳng định con gái cô không hề đi ra khỏi nhà. Vậy tại sao cái lắc đó lại rơi ngay trước cổng nhà của bác trưởng làng...?

Ông Vọng ấp úng:

- - Điều này....điều này...

Ông khẽ nhìn Sửu, nhưng Sửu cũng không thể giải thích nổi, Sửu hỏi:

- - Nếu vậy có thể nhà Xoan đã nói dối, có thể cô ta đưa con bé đi đâu đó nên đi qua nhà bác Vọng mới làm rơi cái lắc...?

Thầy Lương đáp:

- - Nếu chỉ có vậy thì cô Xoan không cần phải nói dối làm gì, tôi tin cô Xoan đó nói thật, con gái cô ấy không rời khỏi nhà...?

Ông Vọng nheo mày:

- - Nếu vậy sao khi nãy thầy lại hỏi câu hỏi mà không có lời giải đáp..?

Thầy Lương nói:

- - Con bé chỉ không rời khỏi nhà khi mà mẹ nó, tức cô Xoan còn thức mà thôi. Hay nói cách khác, ban ngày, khi cô Xoan có ở nhà, con bé không đi đâu cả, và như vậy cô Xoan không nói dối.....Tuy nhiên, nếu là lúc nửa đêm như đêm hôm qua thì sao...?

Cả ông Vọng lẫn Sửu há hốc mồm ngạc nhiên, họ hiểu nhưng không dám tin những lời thầy Lương đang nói là sự thật, tuy nhiên mọi thứ quá hợp lý khiến họ cứng họng, chưa dừng lại, thầy Lương nói tiếp:

- - Tôi nhặt được cái lắc vào buổi sáng, suy ra có thể nó rơi từ đêm hôm trước. Còn tại sao tôi lại nói cái chết của lang Phan và cậu Mão có chút gì đó liên quan, tuy rất mơ hồ. Bác trưởng làng còn nhớ chứ, sau khi chúng ta đến nhà cô Xoan hỏi về cái lắc bạc thi cũng là lúc nhận được tin báo, lang Phan đã treo cổ chết từ đêm hôm trước. Tôi chưa khẳng định việc lang Phan chết có liên quan gì đến con gái cô Xoan hay không, nhưng cô bé tên Mị đó chắc chắn có điều gì bí ẩn. Trong cái đêm lang Phan treo cổ tự tử, cô bé đó đã đi ra ngoài và đánh rơi cái lắc bạc. Khi đến nhà cô Xoan, con bé vẫn nằm trên giường ngủ, tuy nhiên, bàn chân của nó rất bẩn. Nếu một đứa bé chỉ đi lại trong nhà thì chân không thể bẩn đến như vậy được.

Ông Vọng run run giọng hỏi:

- - Vậy....tại...sao con...bé lại...nói được....?

Thầy Lương nheo mày:

- - Thứ chúng ta đang nói đến chính là ma quỷ, mọi thứ đều có khả năng xảy ra. Có thể bác trưởng làng không tin về tâm linh, nhưng cũng không thể phủ nhận. Bởi chính việc chúng ta tìm được tấm phổ truyền được chôn sâu trong lòng đất bên dưới Bãi Hoang nghe thôi cũng thấy phi lý rồi, nhưng đó lại là sự thật.

Đang nói, đột nhiên thầy Lương khẽ rùng mình, ông nhớ lại lúc chiều tối khi đứng trước cổng nhà cô Xoan gọi, khi đó thầy Lương đã cảm thấy trong nhà có điều bất thường.

Thầy Lương hốt hoảng hỏi:

- - Bây giờ là mấy giờ rồi...?

Sửu nhìn đồng hồ treo tường nhà ông Vọng, Sửu trả lời:

- - Dạ, đã hơn 9h rồi thưa thầy...?

Thầy Lương vội đứng dậy, nhìn ông Vọng, thầy Lương nói:

- - Chúng ta phải đi đến nhà cô Xoan ngay.....Nếu con bé Mị có liên quan đến ma quỷ thì giờ rất có thể cô Xoan đang gặp chuyện, hoặc ít nhất chúng ta cũng phải đến xem xem con bé rốt cuộc đã gặp vấn đề gì...? Chiều nay khi nhìn vào ngôi nhà đó, tôi có cảm nhận được một chút âm khí vất vưởng, nhưng do cổng khóa trái nên tôi và bác trưởng làng không vào được. Nhanh chân lên mọi người....

[........]

3 tiếng trước, tại nhà Xoan.......

- - Cô Xoan ơi, cô có nhà không đấy...? Tôi Vọng, trưởng làng đây, tôi đến để kiểm tra nước giếng nhà cô đã dùng được chưa...? Cô Xoan ơi..

Vừa gọi, ông Vọng vừa nhìn vào trong cổng, ông thở dài:

- - Hầy, lại đi đâu rồi.....Mà hôm nay còn khóa cả cổng bên trong, chắc sợ con bé Mị ở nhà một mình đây mà. Thôi, chúng ta về đi, có gì mai quay lại sớm. - Ông Vọng nói với thầy Lương.

Bên trong nhà, cái Mị đứng ở mép cửa sổ nhìn ra phía cổng, cửa sổ đóng kín, nhưng cánh cửa gỗ lâu năm đã mục dần tạo nên những khe hở, và cái Mị đang đứng đó nhìn chăm chăm ra ngoài cổng.

Trên giường, Xoan đang bị trói chặt, miệng bịt giẻ, Xoan sợ hãi, nước mắt giàn dụa, Xoan cố gắng kêu cứu nhưng không được:

- - Ưʍ...ưʍ....ưʍ....

Không thấy trong nhà có động tĩnh gì, ông Vọng và thầy Lương rời đi, nhưng đi được vài bước, thầy Lương lại khẽ quay đầu nhìn vào ngôi nhà của cô Xoan, tuy nhiên ông cũng chỉ cảm nhận được chút gì đó mà thôi.

Cái Mị quay đầu nhìn mẹ đang bị trói nằm trên giường, nó cười man dại:

" He...he...he....bắt...được....mẹ...rồi...nhé....he...he...he...

Ánh mắt nó long lên đỏ au như máu, tối hôm qua, cũng như hôm trước, Xoan từ nhà Bảy Dao trở về, hôm nay Xoan về sớm hơn bởi đêm hôm trước thần hồn nát thần tính, không biết có phải nhìn thấy ma thật không mà Xoan sợ gần chết. Nhưng ngủ một giấc dậy Xoan lại quên ngay nỗi sợ ấy. Xoan vẫn tiếp tục lén lút, tằng tịu với Bảy Dao. Để không bị hàng xóm làm phiền, cũng như sinh nghi, Xoan mua dây khóa, mỗi lần đi là Xoan khóa luôn cổng lại, như vậy nếu có ai gọi, nhìn cổng nhà bị khóa chặt, họ sẽ nghĩ Xoan đi làm và cũng không vào được nhà Xoan nữa.

Tối qua, trở về nhà lúc 9h tối, Bảy Dao đúng là một gã trâu bò đích thực, ngày nào hắn cũng quần Xoan mấy hiệp nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy đủ. Xoan cũng đắm chìm vào ham muốn, đam mê thể xác, Xoan cũng nghiện Bảy Dao lúc nào không hay. Lần nào trở về nhà, Xoan cũng mệt mỏi, uể oải hết người, nếu không vướng con Mị, chắc Xoan đi luôn không cần về nhà. Đi lăng loàn với tình nhân thì không sao, hễ trở về nhà là Xoan lại thấy bực dọc, tức tối, bởi Xoan nghĩ vì Mị mà Xoan không được tận hưởng hết thứ mình muốn. Vậy là Xoan lại lôi Mị ra đay nghiến, đánh đập. Hôm nay, khi Xoan chửi bới, túm tóc, vẫn như mọi lần, cái Mị đứng im chịu trận, nó không khóc, cũng chẳng kêu than nửa lời, nhưng khác với nhiều năm qua, lúc Xoan chửi nó là:

- - Súc sinh, tại sao tao lại sinh ra đứa con như mày...? Hả..? Hả...? Cả thằng bố mày nữa, chúng mày khiến đời tao khốn khổ khốn nạn. Bố mày chết, sao mày không đi theo bố mày luôn đi.

" Pặp "

Cái Mị đưa tay lên, nó nắm chặt lấy cổ tay của Xoan, Xoan giật mình bởi chưa bao giờ nó làm như thế. Xoan cảm nhận được cổ tay đang bị siết mỗi lúc một chặt, Xoan đau đến nhăn mặt, Xoan không hiểu tại sao con Mị lại khỏe thế, nhưng tất cả những thứ đó chưa đáng sợ bằng việc, dưới mái tóc xõa che kín mặt, cái Mị vẫn cúi gằm đầu xuống, nhưng nó đang cười:

" He....he....he.....tới.....lượt...mẹ....rồi....He....he...he "

Xoan giật mình, toàn thân Xoan nổi da gà, sống lương Xoan lạnh buốt, Xoan ú ớ:

- - Mày.....mày....biết...nói.

Bóng đèn mờ mờ trong nhà nhấp nháy rồi vụt tắt, thứ cuối cùng mà Xoan thấy trước khi bất tỉnh chính là cặp mắt đỏ au như máu cùng cái miệng đang ngoác ra cười đầy kinh dị của con gái Xoan, cái Mị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.