Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 20



Mới đáp ứng hảo hảo học pháp thuật thế nhưng cá nhỏ lại có vẻ rất nhàn hạ.

” Lại nhàn hạ?!”

” A!?” Thấy Bạch Dạ đột nhiên xuất hiện ở cửa, cá nhỏ rất nhanh rời khỏi Bạch Dự, ôm lấy cái đuôi của chính mình, hỏi:” Sao ngươi biết ta đang ở chỗ của đại miêu mễ?!”

Bạch Dạ không trả lời, ngược lại quay đầu, giọng thật lạnh lùng nhìn Bạch Dự:” Dự, ngươi dám can đảm bao che hắn?”

” Ách……” Bạch Dự gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười trừ. Kỳ thật là vừa rồi ở cùng với cá nhỏ ngắn ngủi chỉ có một canh giờ, hắn thấy rất thoải mái, thú vị bởi vì cuộc sống trước kia của cá nhỏ ở dưới nước luôn có thiệt nhiều lạc thú. Hắn rất thích nghe những chuyện thú vị, đúng lúc cá nhỏ đang kể tới đoạn gây cấn nhất thì Bạch Dạ liền tìm tới.

Thấy cá nhỏ có điểm sợ sệt đứng nấp vào một cây cột ở góc tường, Bạch Dự vội vàng hoà giải”: Ta không có….ta chỉ là nghe hắn kể chút chuyện xưa. Ngươi có biết hay không, ngày mai Hắc Uyển sẽ đến đây, ta đến lúc đó chắc chắn sẽ rất bận rộn nên hiện tại ta muốn hảo hảo thoải mái một chút, đương nhiên ngươi cũng nên thế. Hơn nữa ngươi lại không ăn cá, đừng để cho mình bị mệt.”

” Ngư nhi, lại đây!” Bạch Dạ hừ lạnh một cái, hướng cá nhỏ ngoắc ngoắc ngón tay.

” Đại miêu mễ, ta còn có thể đến đây nữa hay không?” Cá nhỏ hoảng sợ hỏi Bạch Dự đang cười thật ôn nhu bên cạnh.

Thế nào rồi cũng bị xử phạt….nhưng phạt như thế nào thì chưa biết. Bạch Dự trong lòng nghĩ như thế, nhưng hắn vẫn muốn khuyên cá nhỏ nghe lời, liền vội vàng trấn an hắn:” Được chứ, Nhị đệ sẽ không đối với ngươi quá đáng đâu, ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Nghe hai người đối thoại, Bạch DẠ vẫn là rất có kiên nhẫn đứng chờ ở cửa.

” Nhưng mà……” Cá nhỏ bất an quay nhìn Bạch Dạ, lại tiếp tục hỏi Bạch Dự ” Đại miêu mễ!! Ngươi không muốn biết Tiểu Quy cuối cùng sẽ như thế nào sao?”

Nghe được cá nhỏ lại nhắc tới vừa rồi câu chuyện kể vẫn chưa xong, đôi lỗ tai của Bạch Dự không tự chủ được lại từ trong tóc “chui” ra, cá nhỏ biết hắn bắt đầu dao động.

” Tiểu Quy sau khi xảy ra chuyện gì không trọng yếu.” Bạch Dạ đột nhiên xen vào” Quan trọng là …, Ngư nhi cuối cùng xảy ra chuyện gì!”

=

Ngư nhi cuối cùng xảy ra chuyện gì?

Đêm đã khuya, thế mà giờ này cá nhỏ còn ở bên ngoài Bạch Dạ tiểu trúc luyện tập pháp thuật. Theo lý mà nói, bình thường Bạch Dạ sẽ không cho phép cá nhỏ ở ngoài vào nửa đêm như thế này, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.

Đây chính là do Bạch Dạ muốn trừng phạt hắn. Kỳ thật Bạch Dạ biết cá nhỏ căn bản không sợ lạnh, thậm chí so với chính mình còn chịu rét, cho nên mới nghiêm khắc như thế. Nói cho cùng cũng không phải là trừng phạt gì nghiêm khắc cho lắm, chẳng qua là cướp đoạt của cá nhỏ một ít thời gian ngủ mà thôi.

Cá nhỏ nhìn quả cầu lửa nho nhỏ trên tay mình, nhìn ánh sáng yếu ớt của nó, khuôn mặt hắn lại hiện ra vẻ nhụt chí. Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, tại sao vô luận mình tập thế nào cũng chỉ tạo ra chừng này năng lượng?

” Ha ha…… Ai kêu ngươi chọc cho Nhị ca sinh khí? Còn chạy tới chỗ của đại ca mà nhàn hạ, xứng đáng!”

Bạch Thước thật rõ ràng là lại đây cười nhạo cá nhỏ, chính là cá nhỏ chẳng những không tức giận, ngược lại còn mở to hai mắt hỏi hắn.

” Ngươi không sợ lạnh sao?” Cá nhỏ nhìn thấy đôi vai Bạch Thước hơi run rẩy, trên tay hắn đang cầm một bát thuốc đang bốc khói, nhưng cái nóng nhỏ nhoi của bát thuốc ấy không sao bì được với cái lạnh thấu xương của ban đêm.

“Ách!” Bạch Thước muốn nhìn thấy gương mặt của cá nhỏ vì bị lời châm chọc của mình mà trở nên khó coi, không ngờ mục đích của hắn chẳng những không đạt được, ngược lại còn làm cho cá nhỏ biết hắn sợ lạnh. Thế là hắn rất không khách khí hét lớn:” Tránh sang một bên cho ta!”

” Ác……” Cá nhỏ hơi di chuyển thân mình về phía cây đại thụ, nhưng ánh mắt lại nhìn chầm chầm vào bát thuốc trong tay Bạch Thước.

” Ngươi muốn uống à?! Cái này không phải dành cho ngươi, đừng hòng đụng tới a!” Nói xong hắn theo bản năng đem bát thuốc giấu ở phía sau lưng, tránh qua cá nhỏ một chút, cứ như vậy Bạch Thước đi thẳng vào trong phòng của Bạch Dạ. Đi về phía trước một khoảng, hắn không tự giác quay lại ngắm một chút ngư vĩ đang phát sáng lấp lánh trong đêm của cá nhỏ.

Kia ngư vĩ rất đẹp, đẹp đến nổi làm cho hắn thất thần, bởi vậy, hắn vào đến phòng Bạch Dạ quên cả việc gõ cửa.

” Ngư nhi! Ta không phải đã nói rồi sao?! Trước khi vào phòng phải gõ cửa!”

Bạch Dạ có vẻ hơi mệt nhọc một chút, đem khối bố mạn thật gọn gàng đặt trên mặt đất, tiếp theo liền nhìn về phía ngoài cửa, mới phát hiện người vào không phải cá nhỏ mà là Bạch Thước, hắn nhẹ nhàng thở ra.

” Nhị ca…… thực xin lỗi……” Đối mặt thái độ nghiêm khắc của Bạch Dạ, Bạch Thước có điểm kinh ngạc cúi đầu giải thích, trong lòng không ngừng oán trách cá nhỏ. Nhưng Bạch Thước cứ thắc mắc là Bạch Dạ vừa rồi vì lý do gì muốn đem bố mạn trải trên mặt đất, Bạch Dạ rõ ràng rất thích sạch sẽ, sao có thể đem đồ vật tuỳ tiện để trên đất như vậy?

Thấy Bạch Thước hai mắt cứ một mực chú ý đến khối bố mạn, Bạch Dạ rất nhanh nói sang chuyện khác:” Thước nhi, đến đây có việc gì?”

Nghe Bạch DẠ hỏi, Bạch Thước mới sực nhớ đến mục đích mình đến đây tối nay, liền mang ra bát thuốc hãy còn nóng, tràn đầy hy vọng nhìn Bạch Dạ:” Này là thuốc bổ ta mới vừa nấu xong, uống rất tốt a…ngươi thử uống một ít xem…”

Bạch Dạ mặt không chút thay đổi cầm lấy chén thuốc, nhưng khi vừa mới đưa lên miệng, hắn liền nhíu mày nhăn mặt.

Đồng thời, Bạch Thước cũng nhắm nghiền hai mắt lại.

Vẫn là bị phát hiện sao?

Không thích ăn thịt, ít nhất uống điểm canh cá đi?

Nhưng khi hắn mở mắt ra liếc thấy bộ dáng của Bạch DẠ, mới biết hắn không định sẽ uống bát canh cá kia………

” Thước nhi, xin ngươi đừng bức ta nữa ……”

” Nhị ca, thực xin lỗi.” Bạch thước chậm chạp không dám ngẩng đầu.

” Các ngươi đừng bức ta nữa ……” Bạch Dạ trong giọng nói bắt đầu ẩn chứa một chút oán hận cùng tuyệt vọng, chỉ nghe hắn sắc mặt âm trầm nói” Thước nhi là như thế này, cha mẹ là như thế này, Ngư nhi cũng là như vậy, còn có Hắc Uyển…… ta đến tột cùng nợ các ngươi cái gì mà các ngươi phải bức ta như thế!?” Hắn hung hăng vỗ tay xuống bàn, chén canh cá trên bàn bị chưởng phong của hắn làm cho chấn động, cả bát nhất thời rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Không chỉ cái bát vỡ nát, còn có tim hắn….

Buộc hắn ăn cá, buộc hắn thành thân, buộc hắn giết hắn……

” Ai nha…… Các ngươi đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

Mỗi lần có chuyện gì làm cho không khí căng thẳng là y như rằng Bạch Dự sẽ xuất hiện rất đúng lúc để hoà giải. Nhìn thấy Bạch Thước đang cúi đầu không dám ngẩng lên, lại nhìn thấy dưới đất…Bạch Dự đầu tiên phóng từ tay ra một ngọn lửa nhỏ, đem nước canh cùng những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn nhanh chóng thiêu huỷ; tiếp theo hắn cảm thấy đau lòng đem Bạch Thước ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng giúp hắn trấn an thân thể đang không ngừng run rẩy, sau đó mới quay sang Bạch Dạ cười nói:” Không ai bức ngươi cả, là ngươi đang tự ép chính mình thôi.”

Bạch Dự nói xong liền nhanh chóng ôm lấy Bạch Thước rời khỏi phòng, đi ra ngoài thì trông thấy cá nhỏ vẫn đang đứng tránh ở sau một gốc đại thụ.

“Ngươi cũng nên vào nghỉ ngơi sớm đi, nhưng mà nên nhớ kỹ, hiện tại chớ có chọc Nhị đệ.”

Thấy cá nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, Bạch Dự cũng thấy thật an tâm đưa Bạch Thước trở về phòng.

Nghe Bạch Dự nói Bạch Dạ đang nổi nóng, cá nhỏ cũng cảm thấy sợ khi đẩy cửa bước vào.

Vừa bước vào đã thấy ngay trước mặt hắn một ngọn lửa khá lớn đang cháy hừng hực, nhưng cá nhỏ cũng không quá sợ hãi, ngược lại hắn còn rất nhanh bắt đầu tập hợp năng lượng trong người dập tắt ngay đám lửa.

” Làm tốt lắm! Đi ngủ đi!” Bạch Dạ ngồi ở trên giường, hướng cá nhỏ vẫy tay.

Tuy rằng biết Bạch Dạ dùng cách này như một phương pháp để thí nghiệm hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rất có giá trị, rồi mới chậm rãi leo lên giường “Ân”.

Cá nhỏ nằm trên giường, thấy có cảm giác là lạ, cái giường hôm nay giống như có cái gì đó thay đổi. Trước kia ở trong lòng của Bạch Dạ, hắn có thể nhanh chóng ngủ một cách ngon lành. Nhưng hiện giờ cái giường đã được thay bằng loại lớn hơn nên không thể nằm trong lòng Bạch Dạ nữa, cá nhỏ đột nhiên cảm thấy có điểm thất vọng, rầu rĩ ở trên giường lăn qua lăn lại.

” Không cần ở trên giường lăn qua lăn lại!” Bạch Dạ vừa nói vừa thi triển pháp thuật đem mép giường dùng một loại vật chất trong suốt dựng đứng lên. Tối hôm qua cá nhỏ bởi vì ngủ lăn qua lộn lại mà không cẩn thận lăn xuống giường, tuy rằng cá nhỏ không có tự giác, nhưng làm cho hắn không duyên cớ vì cá nhỏ mà lo lắng đổ cả mồ hôi.

” Ác.” Cá nhỏ đánh tay lên vật thể trong suốt do Bạch Dạ mới vừa biến ra sau đó rất nhanh trở mình lại, nhìn cái lưng to lớn của Bạch Dạ cũng đang quay về phía hắn, thật cẩn thận hỏi:” Miêu mễ…ngươi đang không vui à?”

” Ân.” Bạch Dạ không e dè liền thừa nhận, hắn dừng một chút, xoay người đối mặt cá nhỏ:” Ngươi nguyện ý nghe ta nói không?” Tâm sự, là phải tìm người hảo hảo nói nói, cho dù hắn biết cá nhỏ này suy nghĩ đơn thuần sẽ không giúp gì được cũng không chắc có thể hiểu được tâm tình của hắn.

Lần đầu tiên nhìn đến Bạch Dạ như thế ảm đạm, cá nhỏ gật gật đầu, cả thân thể ngồi dậy, ngư vĩ hướng về phía Bạch Dạ nhẹ nhàng đong đưa.

Bạch Dạ khóe miệng khẽ nhếch lên, tay trái nhẹ nhàng cầm lấy cái đuôi với những vảy màu lấp lánh, bóng loáng mà lạnh lẽo khẽ vuốt ve, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có, đờ đẫn lại bất đắc dĩ đem chuyện phụ thân nhất thời hồ đồ mà làm cho chính mình phải đám hỏi chuyện tình hoàn toàn nói ra.

” Hắc Uyển nàng…… ngày mai sẽ đến đây……” Vì toàn tộc cao thấp, hắn không thể quả quyết cự tuyệt tình yêu của Hắc Uyển .

” Ta thực vô dụng đúng không? Bị người khác quản chế, không thể nghĩ ra được cách gì để giải quyết….” Nếu không phải vì trọng trách với cha mẹ, không phải vì trọng trách với miêu tộc, thì hắn thật sự có thể dương dương tự đắc chăng?

” Ai……”

Bạch Dạ nói tới đây thì bất chợt thở dài, tiếp theo mới bắt đầu nhìn thẳng vào cá nhỏ.

Hai mắt cá nhỏ mở to, trợn trừng, nhìn thẳng vào Bạch Dạ, làm cho hắn có điểm không được tự nhiên.

” Ngư nhi?”

Cá nhỏ không có phản ứng, hoàn toàn giống như bị hoá thạch, nhưng hắn có điểm khác biệt với hoá thạch là vẫn còn có tiếng thở nhẹ nhàng phát ra.

Sửng sốt hồi lâu, Bạch Dạ mới nhớ tới lúc trước cá nhỏ có nói là có đôi khi hắn trợn mắt lên mà ngủ.

Nhìn bộ dáng cá nhỏ như vậy làm cho người ta thấy rất đổi là quỷ dị.

Chết không nhắm mắt…… Trong lòng Bạch Dạ đột nhiên hiện lên bốn chữ này.

Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại thì chuyện như thế này cũng chẳng có gì là quái lạ lắm vì mỗi yêu tộc khi trời sinh đều có một hành vi quái đản riêng. Giống như Bạch Dự vì sao lại thích nghe những chuyện thú vị ở dưới đáy biển, đại khái là bởi vì hắn suy nghĩ những sinh hoạt của các loài chủng tộc trong nước có những thói quen vô cùng thú vị.

Khi trở lại bình thường, chẳng biết những lời tâm sự thật lòng lúc nãy của mình có lọt vào tai cá nhỏ được chút nào không nữa?

Xem cá nhỏ vẫn là một chút phản ứng cũng không có, Bạch Dạ đơn giản thổi tắt ánh sáng của ngọn nến, tiếp theo xuống giường đem trên mặt đất kia khối bố mạn xốc lên, tiếp tục làm cho xong……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.