Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 34



” Ai nói bổn vương yêu cha ngươi?” Thủy Lượng hé ra mặt nói ” Tiểu bổn ngư đừng nói lung tung!!” Nhưng ngữ khí này thì lừa được ai chứ.

Hắn không muốn phải thốt ra tiếng yêu từ cửa miệng, cho dù chính mình thật sự yêu……

Bởi vì như vậy thật không được tự nhiên, hơn nữa cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác thương hắn, khi nào đến phiên hắn đi yêu người khác?

Thật sự là buồn cười!

Nhưng còn Tàn Tâm?

Không thể phủ nhận, hắn thương Tàn Tâm….. bằng không hắn cũng sẽ không phóng thấp tư thái kêu Lạc Nhạn thay hắn xui khiến Hắc Đế đi trộm hủy thiên thạch của Bạch Miêu bộ tộc ……

Đến nỗi đệ đệ của hắn, đã sớm bị hắn làm cho sống dở chết dở.

” Là Lạc ca ca nói……”

Nếu cá nhỏ biết được thuật đọc tâm, hắn sẽ biết ở ngoài cửa Lạc Nhạn đang mắng hắn không ngừng: ” Mẹ nó! Kì này là chết ta thật sự rồi! Con cá nhỏ chết tiệt! Chuyện như vậy mà hắn cũng nói được là sao?!”

” Lạc?!” Thủy Lượng nâng nâng lông mi, nhìn về phía cửa trước cười nói:” A…… Tốt lắm! Tự cho là thực hiểu biết bổn vương!! Lạc! Mau vào đây cho bổn vương!”

Lạc Nhạn mở ra cửa bước vào sau đó liền quỳ gối trước mặt Thủy Lượng, trong lòng đối cá nhỏ chỉ có oán hận.

” Đi Vong Linh Cốc, đây là trừng phạt!” Thủy Lượng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt tới Lạc Nhạn, lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

” Vâng!”

Nhìn sắc mặt bi thương của Lạc Nhạn, cá nhỏ lại bắt đầu nói chuyện, chỉ thấy hắn hai tay chống thắt lưng, ngẩng đầu đối Thủy Lượng đúng lý hợp tình hỏi:” Uy! Ngươi tại sao phải trừng phạt Lạc ca ca?”

Kinh ngạc khi cá nhỏ vì hắn sửa lại án xử sai, Lạc Nhạn vẻ mặt bi thương cùng phẫn uất nhất thời đánh tan hơn phân nửa. Hắn bắt đầu lo lắng cho cá nhỏ, dù sao lời nói của Thủy Lượng chưa từng có người nào dám cãi, cho dù phản kháng , hậu quả cũng là thiết tưởng không chịu nổi.

” Bổn vương làm việc gì còn muốn ngươi quản sao?” Quả nhiên, khi nói chuyện, vẻ mặt  Thủy Lượng đã trở nên lạnh lẽo nhìn cá nhỏ.

” Chính là Lạc ca ca không có làm sai a!” Cá nhỏ càng nói càng kích động, không biết không nên dùng cái dũng của thất phu, lại hỏi” Bằng không ngươi nói cho ta biết! Ngươi có yêu ta cha không?”

Tàn Tâm cùng Thủy Lượng cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, Tàn Tâm khuôn mặt tái nhợt lần thứ hai nhiễm thượng rặng mây đỏ, mà Thủy Lượng ánh mắt càng ngày càng lợi hại, như là phải 〝 ăn ″ Tàn Tâm.

Một bên Lạc Nhạn cúi đầu không nói, chính là ngẫu nhiên dùng ánh mắt ngắm cá nhỏ một cái, cá nhỏ cả người vẫn là giữ nguyên bộ dáng với tinh thần đang dâng trào mãnh liệt.

” Nói a! Nếu ngươi yêu cha ta, kia Lạc ca ca sao lại sai lầm?”

” Lạc! Đem cá nhỏ mang đi ra ngoài!” Thủy Lượng mở miệng, nhưng hắn không trả lời cá nhỏ, ngược lại là đem cá nhỏ đuổi đi ra.

Vừa nhìn thấy Lạc Nhạn lại đi tới đem hắn ra ngoài, cá nhỏ bắt đầu hổn hển hô to:” Uy! Ngươi không được khi dễ cha ta! Nghe thấy không!? Bằng không ta sẽ…… ta sẽ……”

Sau khi cá nhỏ bị Lạc Nhạn kéo ra ngoài, Thủy Lượng cửa trước ngoại huy xuống tay, thanh âm của cá nhỏ nhất thời biến mất……

Mật thất trở nên trầm tĩnh.

Nhưng tâm của hai người còn tại vì lẫn nhau mà kịch liệt rung động.

Thật lâu sau, Thủy Lượng mới mở miệng:” Tâm……” Lời nói thật ôn nhu trước đó chưa từng có” Chúng ta…… nên hảo hảo nói chuyện ……”

Trong lúc nói chuyện, bọn họ không phát hiện cuộc đối thoại kế tiếp của hai người giống như phụ mẫu bình thường đang tự kiểm điểm bản thân là vì để tốt hơn cho đứa nhỏ sau này……

Rất nhiều sự tình thật sự đều ở vô thanh vô tức thay đổi……

Bên trong hai người là như thế này, mà bên ngoài cũng là….

Mới vừa ra khỏi cửa, cá nhỏ lập tức lại hỏi: ” Lạc ca ca! Cha thật sự không có việc gì chứ?!”

” Vô nghĩa! Ta nói không cần lo lắng!” Lạc Nhạn rất khó trả lời gãi gãi đầu, hắn đã muốn bị ngôn ngữ cùng hành vi của cá nhỏ làm cho phát điên.

” Vậy còn ngươi?” Xác định phụ thân không có việc gì, cá nhỏ lại hỏi Lạc Nhạn” Thật sự cũng bị xử phạt?”

” Không biết!” Lạc Nhạn nhún nhún vai, tỏ vẻ không cần quan tâm” Dù sao nơi đó ta cũng từng đi rồi!” Đúng vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên, nhớ tới trước kia, hắn cũng từng đi vào một lần, nơi đó bên trong cốc đầu lâu ma quái đối hắn kỳ thật coi như không tồi.

” Cái kia…chỗ đó khủng bố lắm sao?”

” Đúng vậy ~” Trông thấy bộ dáng cá nhỏ có điểm sợ hãi, Lạc Nhạn bắt đầu chậm rãi mà nói:” Nơi đó rất nhiều quái vật ghê tởm, còn có cây ăn thịt người.”

” Kia không phải rất nguy hiểm……”

” Cá nhỏ, ngươi lo lắng ta?” Khi nói chuyện, ánh mắt Lạc Nhạn tản mát ra một cái nhìn đặc biệt, ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện.

” Ân, cho nên ngươi không thể đi!” Cá nhỏ không chút kiêng kị bình thản thừa nhận suy nghĩ trong lòng  mình.

” Không phải do ta…… Hết thảy đều là Đại vương quyết định……”

Lạc Nhạn hai tròng mắt nhìn chăm chú vào không trung xanh thẳm, bộ dáng như là cứ mặc cho số phận.

Cá nhỏ khó hiểu, ngước đầu nhìn Lạc Nhạn……

Hết thảy đều chìm vào yên lặng……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.