Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 1: Luyến huynh con mèo nhỏ



Nghe nói trên đời này có những người được gọi là “Đứa trẻ khác người”. Thành tích của những “Đứa trẻ khác người” so với ngươi đều tốt hơn, so với ngươi cũng xinh đẹp hơn, tính cách cũng hào phóng hơn ngươi, đối với người già cũng hiếu thuận hơn ngươi. Thôi, tránh so sánh nhiều… Nói tóm lại ngươi chỉ cần biết cái gì cũng tốt hơn ngươi là được rồi.

Nhưng Mao Tiểu Mễ lớn như vậy — nó năm nay được một trăm cái tuổi, chính trực, hoạt bát, thông minh, đáng yêu một con mèo tinh — còn chưa gặp hơn một người được gọi là “đứa trẻ khác người”.

— bởi vì “đứa trẻ khác người” từ miệng người ta nói ra chính là ca ca của nó.

Nó từ nhỏ đã nghe những lời lải nhải của các cụ già trong tộc mà lớn lên: Cái gì mà “Ca ca ngươi không đến 50 tuổi đi học hội phát yêu lực đạn”, cái gì mà “Thời điểm ca ca ngươi được một trăm tuổi đã có thể dẫn động thiên lôi”, lại giả như “Thời điểm ca ca người được hai trăm tuổi, đã có miêu mẫu muốn được gả cho hắn mà chuyển đến thôn”…… Nếu đổi lại là một đứa nhỏ khác, trước những lời nhận xét đó, khẳng định sẽ có bóng ma trong tâm lý. Tỉ như sẽ nói chán đời này, làm cái gì phản nghịch này… Nhưng Mao Tiểu Mễ lại vì những lời lải nhải đó mà cư nhiên trở thành một fan lớn của anh trai mình, biến thành một “cái đuôi nhỏ” chân chính, ca ca nó đi nơi nào, nó liền bám theo tới nơi đó.

Trên thực tế, yêu tinh ở trong tộc tồn tại rất ít cái gọi là có cùng huyết thống, máu mủ ruột già. Mượn lời của miêu yêu mà nói, một trăm con mèo nhỏ được sinh ra, cũng không nhất định có được một con mèo mới sinh có được linh trí. Thời điểm một con mèo tinh có thể tu thành hình dáng con người, thì cha mẹ nó, huynh đệ tỷ muội của nó đã sớm biến thành phân hóa học làm tốt đất cho một góc nào đó rồi! Mà nhóm miêu yêu này cũng sẽ không tốn một giọt nước mắt cho cái việc gọi là sinh ly tử biệt với người thân của nó đâu.

Bởi vì bọn chúng tin tưởng rằng, bọn chúng nguyên bản đã thoát ly khỏi tộc mèo, chỉ những con mèo cùng có yêu lực mới thực sự là người thân chân chính của nhau.

Sẽ có người muốn hỏi, yêu tinh ở cùng yêu tinh, đứa nhỏ được sinh ra cũng có khả năng không phải là yêu tinh ư?– thiên đạo luân chuyển, sinh con để duy trì sự cân bằng, đó chẳng phải là chuyện dễ dàng? Haiz…. Một cặp yêu tinh mỗi ngày “làm”, hàng đêm “làm”, một năm nằm ở trên giường cũng chỉ có “làm”, “làm” đến không bước xuống giường, cũng chưa chắc đã có thể sinh được một đứa nhỏ!

Đương nhiên, nếu nó cùng với một chủng tộc khác kết hợp thì chuyện mang thai sinh con liền đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng là có yêu tinh nào lại có thể hạ thấp mình, liền tùy tiện đi coi trọng một con người? Và bao giờ mới có một con người liền tùy tiện muốn cùng yêu tinh ở cùng một chỗ?

Vì vậy nha, tỉ lệ sinh đẻ ở yêu tộc thế nhưng lại rất thấp rất thấp nha.

Dưới tình huống như vậy, tự nhiên là hai con mèo cùng độ tuổi, có sở thích hứng thú giống nhau liền kết tình huynh đệ hoặc tỉ muội với nhau, nếu tuổi tác chênh lệch nhiều liền nhận làm cha mẹ. Đó là cách “cha mẹ” dạy “con cái” tu luyện công pháp,“Huynh đệ tỷ muội” thì cùng nhau thảo luận, nhờ đó mà làm cho yêu tộc từng chút từng chút một lớn mạnh lên đó.

Giống như Mao Tiểu Mễ, nó là được ca ca Mao Thư Trần nhặt ở bên xác một con mèo hoang về. Mao Thư Trần nói, lúc ấy cậu cũng là chạy đi linh tinh, khi đi ngang qua nơi đó thì ngoài ý muốn, trong không khí lại cảm nhận được hơi thở bất thường của Mao Tiểu Mễ, cẩn thận tìm kiếm một hồi, mới phát hiện một con mèo nhỏ bẩn thỉu, đã bị đói đến sắp tắt thở- chính là nó nha. Bởi vì khi mới sinh ra cơ thể đã nhỏ yếu, cho nên Mao Tiểu Mễ bị những mèo con cùng lứa đẩy ra ngoài, một ngụm sữa mẹ cũng không được uống, thiếu chút nữa là đã đi gặp mặt diêm vương điểm danh rồi.

Mao Thư Trần lại phát giác ra Mao Tiểu Mễ có tư chất thiên tiên, liền mang nó trở về miêu tộc, bởi vì tuổi cũng không hơn nhiều [ chỉ hơn có 125 tuổi thôi mà ], cho nên không cần nhận cha con làm gì, nhận làm đệ đệ là được rồi.

Mao Thư Trần như vậy liền vừa là anh trai lại vừa như một người cha, đem hết tâm sức của mình ra mà dạy bảo Mao Tiểu Mễ. Mao Tiểu Mễ cũng không không làm cậu thất vọng, từ một mèo con đói sữa nhỏ gầy lớn lên thành một cái đại soái ca (anh chàng đẹp trai), năm được sáu mươi tuổi liền có thể biến thành hình người, chính là so với Mao Thư Trần chỉ chậm hơn mười năm thôi.

Chớp mắt một cái đã vài chục năm trôi qua, Mao Tiểu Mễ nghĩ rằng chính mình sẽ rất khoái hoạt khi cùng ca ca Mao Thư Trần vĩnh viễn ở nơi thâm sơn cùng cốc luyện công, chơi đùa, liền như vậy nhanh chóng trải qua một đời. Nhưng ngay tại thời điểm đó, ca ca lại nói với nó rằng ca của nó sẽ rời đi.

Tin tức này chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang: Nó từ trước cho tới nay luôn ỷ lại ca ca, nay ca ca cư nhiên một mình đi đến nhân loài, đem nó mới được một trăm tuổi phó thác cho tộc trưởng! Mà lý do chính là như thế này: “Ở nơi núi sâu mãi sẽ sinh ngốc, nghĩ muốn đến nhân gian một chuyến ngắm phong cảnh. Ngươi còn quá nhỏ, thế giới bên ngoài lại rất nguy hiểm, không thích hợp cho người đi cùng.”

Nó liền kêu khóc, nháo loạn lên, nhưng Mao Thư Trần lại chính là chỉ vỗ vỗ đầu của nó, sau đó dùng giọng điệu thất vọng nói: “Ta vốn nghĩ người đã trưởng thành thành một tiểu nam tử hán rồi, như thế nào còn khóc lóc đến nước mắt nước mũi tèm lem như vậy?”

Nó vội vàng ngừng khóc ngay lập tức, giơ tay kéo lấy vạt áo Mao Thư Trần: “Ca, nếu mỗi buổi sáng đệ còn nháo đòi uống hoa hồng lộ, có phải hay không ca sẽ đem đệ tặng cho người ta?”

Mao Thư Trần nở nụ cười: “Ca như thế nào có thể đem ngươi tặng người ta? Ca chỉ là đi ra ngoài một khoảng thời gian thôi, ngắn thì khoảng mười năm sau, dài thì khoảng năm sáu mười năm sau cũng sẽ trở về mà. Ngươi ở nhà nên chuyên tâm luyện công, ca sau khi trở về còn muốn kiểm tra pháp thuật của ngươi nha.” Nói xong, Mao Thư Trân kiên quyết đem bàn tay nồn nộn đang nắm góc áo mình của Mao Tiểu Mễ gạt trượt xuống dưới, sau đó dứt khoát xoay người bước đi.

“Ca……” Mao Tiểu Mễ nhìn theo bóng dáng của Mao Thư Trần gọi một tiếng, để mặc cho gió thổi khô nước mắt trên hai má.

“Ca…… Ngươi thật sự là rất đẹp trai mà!!!!!”

Chỉ nhìn thấy trong mắt của Mao Tiểu Mễ vô số tim hồng bay a bay a, hai tay nhỏ chắp lại phủng ở trước ngực, bộ dạng như vậy có bao nhiêu giống một cô gái nhỏ đang nhìn người mình si mê…

Tộc trưởng đứng ở phía sau đang chuẩn bị nói lời an ủi nó liền bị trượt chân, suýt chút nữa là đã bị ngã sấp mặt xuống đường rồi mà còn cố nói: “Ai ai ai… Này Mao Tiểu Mễ, yêu ca ca của mình là không tốt đâu… chuyện đó khi nào tốt…”

======

“Không — thể — nhịn nữa!!!!!!!!!!”. Mao Tiểu Mễ -đã được 125 tuổi rồi nha-  vỗ mạnh xuống bàn đứng lên. Một chưởng đánh xuống vừa rồi thiếu chút nữa là làm đổ cả bàn cơm chiều mất rồi.

Tộc trưởng Miêu tộc với bộ râu rậm rạp nâng lên mí mắt, cho nó một cái nhìn lạnh lẽo, sau đó tiếp tục cúi đầu nhằm đĩa thịt bò trước mặt.

“Tộc trưởng, ta muốn đi tìm ca của ta!!!!!” Mao Tiểu Mễ nắm chặt tay phải, chân trái đặt trên ghế tựa, cái đuôi phía sau dựng thẳng lên chỉ trời, trong mắt là một ngọt lửa rực cháy, tư thế chính là một bộ dạng nếu người không đồng ý nó liền sẽ liều mạng.

Ai ngờ, tộc trưởng đại nhân cư nhiên không một chút chần chờ, nói với nó: “Có thể a.”

“Tộc trưởng, ta biết ngươi sẽ không đồng ý, nhưng là…… Cái gì? Ngươi đồng ý?!!” Nguyên bản đã chuẩn bị một rổ từ để nói trong trường hợp không được đồng ý, Mao Tiểu Mễ lúc này không thể tin được, đem mắt mèo của mình mở lớn, kinh ngạc nhìn vị tộc trưởng đang ngồi trước mặt. Uy uy uy, tộc trưởng, ngươi không phải là sau khi nghe như thế thì nên lôi ra một đống lí do để ngăn cản ta mới đúng hay sao? Không thể khinh địch như vậy, dễ dàng cho phép mình đi như vậy, trong lời nói giống như là có âm mưu cái gì đó… giống như ……

“Ta còn đang tự hỏi, không biết chừng nào thì người sẽ nói ngươi muốn đi đến nhân loài để tìm ca ca ngươi”. Tộc trưởng lão thần một bên nói chuyện, một bên dùng đôi đũa gắp lấy một cái đầu cá, bỏ nó vào cái bát của mình. “Lúc ca ca người đem ngươi giao phó cho ta, ta đã biết ngươi sẽ không thành thành thật thật ở nhà ta ngây ngốc mãi… Chẳng qua, ta nghĩ ngươi đến mười năm liền không nhịn được, không nghĩ đến tới tận hôm nay người mới nói là phải đi đó.”

Mao Tiểu Mễ nghẹn họng nhìn trân trối, mười năm trước quả thật có một đoạn thời gian dài nó luôn nghĩ đến việc đi tìm ca ca của nó, nhưng vì nghĩ đến pháp thuật của chính mình luyện còn chưa thành, chỉ sợ tộc trưởng sẽ không cho đi, cho nên mới áp chế phiền não ở trong lòng xuống, khổ luyện trong vòng mười năm, tự thấy khả năng bảo vệ chính mình cũng không thành vấn đề rồi, mà nỗi lòng muốn đi tìm Mao Thư Trần càng ngày càng thôi thúc, thế nên trong bữa ăn mới đem việc này nói ra. Lại không nghĩ rằng…… Cư nhiên không nghĩ đến việc này lại được chấp thuận một cách nhẹ nhàng như vậy. Vậy…. mười năm nay nó nhẫn nại làm một tên ngốc như vậy rốt cuộc là để làm cái gì a?

Tộc trưởng đã đem cái đầu cá giải quyết sạch sẽ, sau đó buông bát cơm, một bên lấy khăn lau sạch miệng, lúc này mới đưa mắt nhìn Mao Tiểu Mễ một phen: “Đi tìm ca người, không thành vấn đề. Nhưng ngươi cũng biết, nhân loài có rất nhiều người không biết đến sự tồn tại của yêu tộc chúng ta. Vì vậy, sau khi rời khỏi đây, trừ khi bắt buộc, nếu không ngươi không được sử dụng đến yêu lực. Cho dù muốn sử dụng cũng không được đứng trước mặt của loài người bình thường sử dụng……”

“Được rồi được rồi, ta biết mà!” Mao Tiểu Mễ lấy tay bịt lỗ tai mèo vểnh cao của mình: “Ta – Mao Tiểu Mễ sao có thể ngu ngốc như vậy? Ngài còn muốn nói thêm gì đi nữa, lỗ tai của ta đã nhanh bị chai rồi!”

Tộc trưởng thấy hắn như vậy thì không còn cách nào khác, lắc đầu, quên đi, con cháu có phúc của con cháu, Mao Tiểu Mễ này cũng rất thông minh mà, chắc cũng không đến nỗi bị nhân loài lừa, chẳng phải sao?

Sáng sớm ngày thứ hai, Mao Tiểu Mễ vô cùng cao hứng thu lỗ tai và cái đuôi của mình lại, biến thành một thiếu niên nhân loại bình thường, mặc tộc trưởng đang nhét vào tay mình vàng lá, bạc thỏi, lòng nó vô cùng cao hứng, mắt nhìn về bốn hướng đầy chờ mong vào thế giới nhân loại rất xa lạ kia….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.