“[ ⊙o⊙ ] Oa…… Đây là sân bay a!”. Trong sân bay, Tiểu Mễ hưng phấn nhìn người đến người đi, hưng phấn đến mức dường như muốn để cả cái đuôi cùng lỗ tai đều nhanh hiện ra tại nơi này. Thân là yêu tinh ở Phương Đông, Tiểu Mễ luôn ở trong tộc thì làm sao có thể từng nhìn thấy người mắt xanh tóc vàng. Kết quả là ở trong sân bay, trong chốc lát gặp được nhiều người ngoại quốc như vậy, nó cả kinh cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mạnh Hạ Thanh nhanh nắm lấy tay Tiểu Mễ, ý bảo nó không cần tách ra quá xa anh, sau đó, chính mình mang theo nó đi hướng đón tiếp máy bay đến. Sân bay A Thanh rất lớn, chính là máy bay đến chỉ còn lại vài cái. Hai người đứng ở cửa đón máy bay quốc tế đến, cùng nó còn có rất nhiều người hoặc là giơ biển tên hoặc là lo lắng chờ đợi người, hi vọng nhìn thấy người quen từ trong sân bay đi ra.
Lúc vừa mới bắt đầu đến sân bay, nhìn thấy nhiều người ngoại quốc như vậy Tiểu Mễ còn cảm thấy người ngoại tộc kì lạ, nhưng gặp nhiều rồi liền không có gì cảm giác gì nữa. Tuy rằng sân bay rất lớn, nhưng nơi này người tiến người, một người tiến một người, thật sự là rất buồn. Còn có từ trong tổng đài dùng tiếng Trung lặp đi lặp lại máy bay còn bao lâu thì hạ cánh làm nó không hiểu là đang nói gì thật sự là đã nhàm chán đến chết. Nhất là bản thân Tiểu Mễ lại là yêu tinh, diện mạo tú lệ, cho nên bị rất nhiều người bên cạnh chú ý, thiếu chút nữa còn vây lấy nó để nhìn.
“Nói…… Chủ nhân, ngươi vì cái gì muốn dẫn ta đến sân bay a.” – Tiểu Mễ chu cái miệng nhỏ nhắn: “Nơi này một chút cũng không có gì vui vẻ để chơi cả.” Hơn nữa luôn có những người kỳ quái nhìn nó, làm cho nó cảm thấy là lạ.
Mạnh Hạ Thanh nở nụ cười: “Máy bay mà “Trong lòng khả nhân” sẽ đến như thế này, ta một mình ở trong này đón tiếp rất nhàm chán a, cho nên muốn dẫn tiểu vui vẻ ngươi đến nơi này cùng ta tâm sự, vậy thôi.”
“Nga, nguyên lai là như vậy!” -Tiểu Mễ gật gật đầu, vì thế nó ngoan ngoãn lôi kéo tay Mạnh Hạ Thanh, bắt đầu cùng anh câu được câu không nói chuyện phiếm. Thời gian rất nhanh trôi qua, bên tai nghe radio thông báo máy bay đã chuẩn bị hạ cách xuống sân bay, tay của Mạnh Hạ Thanh không khỏi nắm chặt tay Tiểu Mễ.
Mạnh Hạ Thanh mang Tiểu Mễ đến sân bay…… Cũng không phải đơn thuần vì “giết thời gian”, bởi vì anh biết, lần này trên máy bay, ngoài Hà Trung Toàn ra còn có ca ca của Tiểu Mễ — Mao Thư Trần. Nửa tháng trước, Hà Trung Toàn vì lấy Mao Thư Trần là nguyên mẫu để viết tiểu thuyết [ Ở chung ], cuối cùng bị đối phương phát hiện, sau đó liền một mạch trốn đi Australia. Hà Trung Toàn liền đặt vẽ máy bay một đường chạy đuổi theo qua đó. Anh ta sống chết dùng da mặt dày làm thủ đoạn bám lấy, khiến Mao Thư Trần mềm lòng tha thứ cho anh ta cũng không phải chuyện tình gì khó khăn lắm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra như lời nói, Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần đạt được thỏa thuận, sẽ cùng nhau về nước trên chuyến bay này.
Mà ở nơi đón tiếp …… Đó là cách mà Mạnh Hạ Thanh cố ý tạo ra để cho Tiểu Mễ cùng Mao Thư Trần ” ngẫu nhiên gặp mặt “.
Chính là ý nghĩ muốn cùng Tiểu Mễ trải qua ngày cuối cùng hai người ở cùng nhau này. Mạnh Hạ Thanh cảm thấy nụ cười tươi trên mặt của mình sẽ rất nhanh không còn chịu được nữa. Tiểu Mễ hoạt bát, đáng yêu cuối cùng vẫn là sẽ trở về bên cạnh ca ca của nó đi, mà chính anh – một kẻ nói dối – có được chỉ có thể… có thể là nước mắt cùng bóng dáng của Tiểu Mễ. “Chủ nhân……” Tiểu Mễ lôi kéo ống tay áo của Mạnh Hạ Thanh: “Ta muốn đi WC.”
Ai ngờ Tiểu Mễ ở phía sau cư nhiên cư nhiên sảy ra “tình trạng mới”, Mạnh Hạ Thanh nhìn đồng hồ, trong lòng nhẩm tính thời gian một chút, máy bay tiếp sân băng đã là chuyện thập phần lúc trước rồi, nếu tốc độ nhanh chóng như lời nói, Hà Trung Toàn phía sau anh hẳn là đã xuống máy bay. “Tiểu Mễ…… “Trong lòng khả nhân” lão sư hẳn là đã sắp ra đến nơi, ta phải ở trong này đợi anh ta, bằng không anh ta sẽ chạy mất.” Nếu lần này không thể thuận lợi cùng Hà Trung Toàn, Mao Thư Trần gặp được nhau, kia… chuyện đã tính tiếp sau đó liền sẽ sinh ra biến hóa. “Ngươi cũng biết, vốn vì chuyện tháng này anh ta không có giao bản thảo, ta phải ở trong này bắt lấy anh ta mới được a.”
“Không quan hệ a, ta có thể tự mình đi! ” Tiểu Mễ vỗ vỗ ngực, tuy rằng nó chẳng lớn là mấy, nhưng nó cũng không phải là tiểu baby, không cần Mạnh Hạ Thanh dắt nó đi WC: “Ta lập tức trở về, ngươi ở chỗ này chờ cái tác giả biến thái kia là tốt rồi!” Từ ngày đi đến nhà Hà Trung Toàn, thấy được trên phía sau quần bò của anh ta lộ ra cúc hoa, ấn tượng của Tiểu Mễ đối với anh ta liền rơi xuống đáy vực, hiện tại căn bản đọc cũng sẽ không đọc sách của “Trong lòng khả nhân”.
Nói xong câu đó, Tiểu Mễ liền không chút do dự buông lỏng tay của Mạnh Hạ Thanh ra, hướng WC chạy đi, mà nó nào có biết đâu Mạnh Hạ Thanh ở phía sau nó tươi cười có bao nhiêu chua sót.
Sau khi Tiểu Mễ rời đi không lâu, Mạnh Hạ Thanh liền thấy Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần có nói có cười (kẻ nói kẻ cười) cùng phụ nhau kéo hành lí từ trong phòng nhận đồ đi ra. Anh đẩy đẩy kính mắt, treo lên miệng nụ cười tươi tắn thường thấy, rồi bước nhanh đi qua chỗ hai người kia.”…… Lão sư, ngài sau khi mở ra một ô cửa sổ ở mái nhà, cư nhiên bây giờ lại thật đúng lúc có mặt trở về rồi……” (Nói kháy a? Theo TN thì: Ý của Mạnh ca là sau khi đã viết ra một chương “Cửa sổ”, lại biến mất, bây giờ lại mới trở về)
Nghe thấy giọng của Mạnh Hạ Thanh, nguyên bản Hà Trung Toàn còn đang nói giỡn toàn thân liền run lên, lúc này liền đứng lại ngay tại đó.
“Bệnh loét mũi?……” Nghe đến ba chữ này, Mao Thư Trần phi thường mẫn cảm hỏi lại người bên cạnh mình: “Hà Trung Toàn, ngươi không phải nói với ta là đã cùng biên tập nói qua sẽ không viết tiếp rồi sao? Tại sao vừa rồi còn nói ‘bệnh loét mũi ‘ “. Sở dĩ Hà Trung Toàn ngàn dặm truy thê có thể thành công, chính là nói ra một cái lời “nói dối như cuội”, nói rằng anh ta sẽ không bao giờ viết tiểu thuyết nữa, lại không nghĩ rằng vừa mới quay trở về đất nước, lời nói dối này đã bị vạch trần.
“Ai nói không viết?” – trên mặt Mạnh Hạ Thanh bày ra một bộ biểu tình vội vàng: “Lão sư một câu không nói liền bay đi Australia, kì thứ nhất “Cửa sổ” vốn khiến cho độc giả mất hứng, cư nhiên còn nói không viết? — Lão sư, ngươi đừng quên các quyển kịch cải biên ngươi đều đã ký xong đâu vào đó rồi!”
Nghe đến đó, Mao Thư Trần rốt cục hiểu được, biểu tình của cậu trở nên dữ tợn, lạnh đến mức có thể khiến tuyết rơi xuống rồi: “Hà Trung Toàn — ngươi cư nhiên lại gạt ta?”
“Ai nha, Thư Trần, ngươi nghe ta giải thích, này cũng là ta có nỗi khổ……”
Bọn họ hai người ở bên kia cãi nhau, Mạnh Hạ Thanh có chút “hồn bay ngoài trời”, trong chốc lát hâm mộ cảm tình của hai người bọn họ, trong chốc lát lại khơi dậy hồi tưởng về con mèo nhỏ ở nhà mình quẫn qua…… Khiến cho anh cuối cùng ở trong một chút tưởng niệm kia chỉ có thể yêu vật nhỏ đó hơn, sau, anh sẽ đem con mèo nhỏ nguyên vẹn đưa đến bên người Mao Thư Trần.
Anh cúi đầu nhìn xem biểu…… Tiểu Mễ hẳn là đã đi WC xong và đang ra rồi đi.
Vừa định đến chỗ kia, anh chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời nặng nề, một cái thân thể ấm áp mềm mại cứ như vậy choàng vào trong ôm ấp của anh. Nguyên lai là sau khi đi WC xong, Tiểu Mễ thiếu chút nữa tìm không thấy anh: “Chủ nhân, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi ngươi đâu cả, thật sự là muốn hại chết ta!!”
— thời gian, vừa mới tốt lên.
Nghe đến thanh âm bên ngoài, nguyên bản đang cùng Hà Trung Toàn cãi nhau, Mao Thư Trần lập tức ngậm miệng lại, cậu khiếp sợ xoay người, nhìn thân mình Tiểu Mễ kề sát bên người Mạnh Hạ Thanh. Trường hợp này… Trường hợp này… Miệng mở ra rồi lại khép lại rất nhiều lần, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tiểu Mễ ngươi như thế nào lại ở trong này?”
Tiểu Mễ chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc, cả kinh nhảy dựng lên, nó trợn to mắt nhìn Mao Thư Trần, bỗng nhiên liền từ trong lòng của Mạnh Hạ Thanh lao đến trước mặt của Mao Thư Trần. Tiếp theo hai tay trực tiếp kéo tay áo của cậu qua, miệng không ngừng lặp lại kêu: “Ca ca, ca ca, ta rốt cục tìm được ngươi!”
Nhìn một màn “gặp lại người thân” ở trước mắt này làm người ta cười toe tóe. Tuy rằng Hà Trung Toàn may mắn chạy thoát một kiếp, nhưng anh ta cũng nổi lên một nỗi hoang mang: Mao Thư Trần khi nào thì có một cái đệ đệ như vậy? Anh ta quay đầu hỏi Mạnh Hạ Thanh: “Mạnh ca, làm sao mà đệ đệ của Thư Trần lại ở nơi của ngươi?”
Mạnh Hạ Thanh đẩy đẩy kính mắt, cúi đầu dấu đi sự ảm đạm chợt lóe lên trong ánh mắt, sau đó ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười không chê vào đâu được: “Ngô…… Lão sư, nếu để mà nói lại, cái này thật đúng là có thể tương đương với một cái chuyện xưa rất dài nha.”