Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 26: Chiếm ca ca một chút



Gặp lại người thân, tự nhiên là có vô số lời muốn nói. Trong suốt quãng đường từ sân bay đến nhà Hà Trung, Tiểu Mễ bám lấy bên người Mao Thư Trần, miệng vẫn líu ríu không có ngừng quá lấy một lúc.

Mạnh Hạ Thanh lái xe, nhìn chằm chằm con đường phía trước không hề chớp mắt. Ngồi ở trên ghế phó lái là Hà Trung Toàn, chốc chốc lại nhìn vẻ mặt bình thường của anh, chốc chốc lại quay ra nhìn hai huynh đệ Miêu yêu ở khoang sau của xe, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này thật sự là rất đáng để ngạc nhiên.

“Mạnh ca, thật không nghĩ tới đệ đệ của Mao Thư Trần lại có thể do ngươi nhặt được, cái này cũng coi như là một loại duyên phận đi.” Hà Trung Toàn nổi lên cảm thán.

Mạnh Hạ Thanh không biết có phải là vì phải chuyên tâm lái xe hay không, anh kiệm lời: “Ân, lúc ấy thấy nó ngủ trong cái hộp giầy ở ven đường, là một con mèo nho nhỏ phi thường đáng yêu, cho nên mới muốn nhặt về nhà nuôi dưỡng. Nhưng thật không nghĩ tới nó cư nhiên có thể biến thành người, còn đem ta dọa nhảy dựng lên đấy.”

Nghe đến đó, Hà Trung Toàn ngốc hề hề, cười cười: “Hắc hắc, thật muốn trông thấy biểu tình bị dọa đến mức nhảy dựng lên của Mạnh ca mà. Bất quá cũng thực sự có lỗi khi vẫn gạt ngươi chuyện ta cùng Thư Trần là yêu tinh… Bất quá ngươi đã nhận thức Tiểu Mễ rồi, nói vậy đối với chúng ta cũng chỉ là một vòng luẩn quẩn quen thuộc đi.” Anh ta khẩn trương nhìn xem phản ứng của Mạnh Hạ Thanh: “Chúng ta là yêu tinh không ăn thịt người, ngươi cũng không nên hiểu lầm a.”

Mạnh Hạ Thanh lộ ra một nụ cười nhẹ: “Ta biết, các ngươi đều là yêu tinh tốt.” – Chỉ có ta là dùng nói dối để che dấu hết thảy mới là người xấu.

Không nhận ra sự lo liệu tính toán của Mạnh Hạ Thanh, buổi tối hôm đó Tiểu Mễ liền sống chết ở lại nhà Hà Trung nhất định không chịu rời đi, nói muốn ngủ cùng với Mao Thư Trần. Mao Thư Trần vốn xót Tiểu Mễ, hơn nữa cùng đệ đệ đã lâu không gặp tự nhiên mọi chuyện sẽ muốn theo ý của nó. Liền mang theo nó đi vào phòng ngủ của mình, vứt lại đằng sau vẻ mặt đau khổ bức bối của Hà Trung Toàn ở trong phòng khách.

Trong phòng khách, Hà Trung Toàn cảm thấy cả người như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Anh ta vốn tưởng rằng sau khi cùng Mao Thư Trần trở về nước là có thể sống trong thế giới riêng của hai người, lại không nghĩ đến gặp Tiểu Mễ đã quấy quá hoàn toàn kế hoạch của anh ta. Anh ta trong chốc lát nhìn một chút, trong chốc lát lại nhìn Mạnh Hạ Thanh một chút, liền hi vọng Mạnh Hạ Thanh có thể sớm rời đi, để cho anh ta có thể vụng trộm lẻn vào phòng ngủ của Mao Thư Trần, đem đối phương chuyển đến trên giường lớn của chính mình.

Trừ bỏ việc thúc giục bản thảo ra, Mạnh Hạ Thanh chưa bao giờ từng ở trong nhà Hà Trung ngây ngốc lâu đến như vậy. Anh ngồi dựa ở trên ghê sô pha, đối với việc Hà Trung Toàn trong lòng nóng như lửa đốt kia làm như không thấy, ngược lại bưng một ly chè, lẳng lặng nhìn lá chè bồng bềnh tâm tư lại không biết đã trôi đi đến nơi nào rồi.

“Mạnh ca, đã trễ thế này rồi anh còn không trở về nghỉ ngơi sao?” Hà Trung Toàn cắn răng một cái, rõ ràng hạ lệnh đuổi khách. Dù sao anh ta tùy hứng cũng không phải là chuyện của ngày một ngày hai, nói như vậy vẫn là anh ta đối với Mạnh ca là tỏ ra quan tâm chiếu cố, tuyệt đối sẽ không nói thêm ý gì khác. (????????)

Nhưng là lần này Mạnh Hạ Thanh dường như không giống với suy nghĩ và tưởng tượng của anh ta, vẫn như trước ngồi ở chỗ cũ giống một lão thần, hướng anh ta mỉm cười một chút: “Không vội, chờ Mao Tiên sinh đi ra, ta muốn cùng hai người các ngươi nói một việc.”

Mao Thư Trần ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Tiểu Mễ nặng nề ôm chăn ngủ. Cậu không nghĩ tới nó ngày thường là một đệ đệ rất nhu thuận lại có thể làm ra một việc ngốc như vậy, một mình chạy tới thế giới nhân loại để tìm cậu. May mắn là người nhặt nó về nuôi là một người ôn nhu, đáng tin cậy – Mạnh ca, nếu như nhìn thấy Tiểu Mễ là một kẻ xấu xa, không biết sẽ tạo ra cái hậu quả gì? Thật sự là chỉ muốn nghĩ cũng không dám nghĩ nữa mà.

Làm cho cậu vừa tức vừa cười đó là: Tiểu Mễ cư nhiên nói dối chính mình là một lão hổ yêu, vẫn là dùng tên của một đại yêu tinh quá nổi tiếng trong lịch sử yêu tộc “??” May mắn là cái vị lão hổ nổi danh kia đã sớm qua đời cách đây vài trăm năm, nếu không tuyệt đối sẽ xuất hiện để dạy bảo, giáo huấn Tiểu Mễ một chút rồi.

Nhưng Mao Thư Trần chợt nghĩ đến thần thái khi nhắc đến Mạnh Hạ Thanh của Tiểu Mễ lúc vừa rồi, cậu đã có điểm cười không nổi. Mỗi một lần Tiểu Mễ nhắc đến Mạnh ca, đều dùng cái loại tâm tư đặc biệt sùng bái, ngữ khi không muốn rời xa khi gọi anh một tiếng “chủ nhân”, ánh mắt cũng sẽ híp lại giống như hai vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp. Từ trong lời nói của nó toát ra một thứ tình cảm ngọt ngào cùng hạnh phúc, thậm chí một bên nói một bên cười, ngay cả những chuyện chân tơ kẽ tóc đều kể ra hết, nói Mạnh Hạ Thanh tốt thế này thế kia. Bộ dạng này làm cho Mao Thư Trần muốn gạt bỏ suy nghĩ kia qua một bên đều là làm không được.

Mao Thư Trần đã ở nhân gian trong một thời gian lâu như vậy, tự nhiên hiểu được loại phản ứng này của Tiểu Mễ chính là đã rơi vào bể tình. Nếu đúng là bởi vì cái loại tình cảm này, trong lòng cậu nổi lên một cỗ ẩn ẩn lo lắng. Tiểu Mễ rất đơn thuần, trước khi đến nhân gian còn có rất nhiều chuyện nó cũng không hiểu. Cậu tự nhiên cũng sẽ lo lắng Tiểu Mễ quá thuần khiết như vậy, rốt cuộc thì phải tìm một bạn lữ như thế nào thì mới tốt, lại không nghĩ đến Tiểu Mễ cư nhiên lựa chọn Mạnh ca.

Mao Thư Trần thực sự mới gặp qua Mạnh Hạ Thanh vài lần mà thôi, cũng không thể tính là quen biết, hiểu rõ nhau. Chính là cậu biết người này ôn nhu lại cẩn thận, là một người thực có trách nhiệm, Hà Trung Toàn quả thực rất kính nể anh ta. Cũng không biết Mạnh Hạ Thanh đối với Tiểu Mễ có tình cảm không….. Bất quá xem bộ dạng Tiểu Mễ béo trắng như vậy, nói không chừng Mạnh Hạ Thanh đối với nó cũng là vô cùng tốt đi.

“Là Mạnh ca….. Tổng thể so với người khác chắc cũng là người tốt hơn hết đi.” Mao Thư Trần nghĩ như vậy, giúp Tiểu Mễ đắp lại cái chăn mỏng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Mạnh Hạ Thanh cùng Hà Trung Toàn mỗi người tự ngồi trên một đầu trên cái ghế sô pha, bất quá tâm tình cũng không hoàn toàn giống nhau. Hà Trung Toàn vẫn nhìn cửa phòng ngủ, nhìn thấy Mao Thư Trần đi ra thì cười đến mức như trên mặt nở hoa luôn rồi. Mà Mạnh Hạ Thanh trên tay đang cầm một tách chè, trên mặt cũng không có biểu tình tươi cười thường ngày, ngược lại là vẻ đạm mạc và xa cách. Anh như vậy làm cho Mao Thư Trần có một loại cảm xúc mãnh liệt vô cùng, giống như một người xa lạ hoàn toàn không hề giống với những gì Hà Trung Toàn đã nói về lão đại ca của anh ta.

“A… Mao tiên sinh, ngươi đã đến rồi? Vừa vặn ta muốn nói một việc.” Mạnh Hạ Thanh nói.

“Anh cùng với Hà Trung Toàn đang bàn việc? Vậy đi, ta đây về phòng trước một chút.” Không hiểu làm sao mà Mao Thư Trần cảm thấy hoảng hốt không thôi, cậu thầm nghĩ rời đi thật nhanh nơi này, nếu không chuyện kế tiếp sảy ra tuyệt đối không phải là chuyện cậu và Tiểu Mễ muốn nhìn thấy.

“Không cần, ngươi cũng cần phải ở lại.” Mạnh Hạ Thanh, uống một ngụm nước chè, sau đó đem tách chè nhẹ nhàng đặt lên trên mặt bàn, chiếc chén tiếp xúc với mặt bàn được làm bằng thủy tinh phát ra tiếng va chạm thanh thúy. Nghe thấy thanh âm kia, lỗ tai Mao Thư Trần cảm thấy thật không thoải mái.

Ánh mắt của Mạnh Hạ Thanh chuyển hướng về phía Hà Trung Toàn đang ngồi trên ghế bên cạnh mình. “Lão sư, ta thật có lỗi khi giống như ngươi cũng che giấu một việc – Mạnh Hạ Thanh cũng không phải là tên thật của ta.” Anh thành khẩn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hà Trung Toàn: “Tuy rằng ta cảm thấy ngươi cũng không cho rằng loại chuyện này là việc nhỏ, ta cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ lấy một loại thân phận khác để cùng ngươi kết giao, nhưng là hôm nay, ta nghĩ ta không thể không nói cho ngươi tên thật của ta.”

Anh yên lặng tháo xuống cái kính mắt ở trên mũi đặt lên bàn, cúi xuống che dấu đi con ngươi, đem hết thảy những biến hóa lặng lẽ ẩn tàng hiển lộ ra ngoài. “Tên của ta, tên là….”

Đợi cho đến khi lại ngẩng đầu lên, nguyên bản con ngươi màu đen ôn nhu có thể dìm chết người đã hoàn toàn biến mất, lộ ra con ngươi màu vàng ròng lóe ra ánh sáng khác thường. “Ta là hổ yêu, ta cần các ngươi giúp.”

Bị đôi con người màu vàng rung động lòng người song song nhìn thẳng, hiện tại, đầu óc của Mao Thư Trần đã trở nên trống rỗng. Cậu không biết Mạnh Hạ Thanh có hay không dùng ánh mắt cười nhạo để xem Tiểu Mễ giả mạo anh sở tác sở vi*? Cậu lại càng không dám tưởng tượng sau khi bị Tiểu Mễ lừa gạt như vậy anh ta sẽ có phản ứng như thế nào. Cho đến tận một phút đồng hồ trước đây, cậu còn cho rằng Tiểu Mễ thật may mắn, thật tốt đẹp khi đã gặp được Mạnh ca… Hiện tại cậu lại thiệt tình hi vọng Tiểu Mễ chưa từng đi một bước nào tiến vào thế giới của loài người, như vậy nó có thể rời xa loại nói dối này.

Không để cho Mao Thư Trần nghĩ nhiều, một trận lực hút thật mạnh bỗng nhiên xuất hiện ở bên người cậu, cậu còn không kịp chống cự, liền bị cuốn vào trong đó. Đợi năm giây sau, cảm giác vựng vựng đi qua, cậu phát hiện đã cùng Hà Trung Toàn, Mạnh Hạ Thanh sớm không còn ở trong nhà, mà là xuất hiện ở trong một cái phòng gác xép nho nhỏ khác.

Từ phòng trên gác đi ra đến một cái phòng ngủ phải cho rằng rất hợp thời thì thấy một thanh niên, miệng gã bất giác mỉm cười, ngữ khí ngả ngớn: “Trong phòng ngủ là Hà tiên sinh cùng Mao tiên sinh, phải không? Nghĩa đệ Khổng Tử Vũ. Ta vội tới cùng các ngươi giải thích chuyện này một chút…”

Rất lâu sau, Tiểu Mễ bống nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, nhu nhu, rụi rụi mắt, ở trên giường của Mao Thư Trần ngồi dậy. “Ca ca?” – Nó nhẹ giọng gọi, hạ hai bàn chân trần trụi xuống trên mặt tấm thảm thật dày “Ta muốn uống nước!”

Nhưng là… nhưng không ai đáp lại lời của nó.

Nó chỉ có thể một mình đi tới cửa, đẩy ra cách lớn của phòng ngủ.

Trong phòng khách, một chén chè nóng lẳng lặng đặt ở trên bàn chè, hơi nước nóng lượn lờ thong thả hướng về phía trước phiêu đãng. Một cặp kính mắt Mạnh Hạ Thanh thường dùng được đặt ở trên ghế sô pha, chủ nhân không nói gì sao lại chạy đi đâu rồi không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.