Miêu Mễ Bất Phát Uy

Chương 28: Chủ nhân vẫn là chủ nhân thôi



Từ lúc Khổng Tử Vũ thông qua bói toán suy tính ra thời điểm tối thích hợp để phá vỡ đường thông đạo đã là một ngày sau rồi. Mạnh Hạ Thanh liền khẩn cấp gọi điện đến công ty xin nghỉ nửa tháng. Vì giúp đệ đệ tìm ái lữ (người yêu sẽ cùng đi chung suốt cuộc đời còn lại), Mạnh Hạ Thanh tự nhiên là người phải xuất ra tương trợ to lớn. Nhưng, anh dù sao cũng không phải là anh của trước kia. Lần này, sau khi truyền yêu lực, phỏng chừng anh phải cần thời gian gần một tuần chỉ để nằm trên giường nghỉ ngơi.

Một tuần tới này, Hà Trung Toàn tự nhiên là cũng ở trong nhà Khổng Tử Vũ, chuyên tâm tinh khí ngưng thần, chải vuốt sợi yêu lực, chỉ lo sợ đến lúc đó không giúp được gì nhiều. Ba người bọn họ vội vàng tiến hành chuẩn bị, tự nhiên không có thời gian đi quan tâm tới dục niệm ăn uống gì. Bất quá còn có Mao Thư Trần đi qua lại xem bọn họ, sau mỗi buổi chiều đều ra bên ngoài mua thức ăn tiện lợi linh tinh mang đến cho họ. Nhưng cứ như cố tình, cậu mang đến cho Hà Trung Toàn cùng Khổng Tử Vũ luôn là cơm canh đã được chuẩn bị tốt. Còn thứ được ném cho Mạnh Hạ Thanh bình thường đều là bánh bao cải bẹ.

Nhưng thật ra Mạnh Hạ Thanh cũng không thèm để ý. Dù sao đối với anh thì nhu cầu ăn uống xem ra cũng thực đạm (nhạt, ít) mà. Nhưng, mỗi ngày nhìn Mao Thư Trần lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt mình, luôn không tự chủ được, muốn hỏi xem tình huống của Tiểu Mễ như thế nào. Nhưng, chỉ mới nghĩ đến ngày đó mình tâm ngoan, quyết nói ra những lời gay gắt như thế…. Cũng chỉ có thể yếu đuối đem tất cả những lời muốn hỏi nuốt trở vào trong bụng. Đây cũng là lần đầu tiên anh biết, nguyên lai bản thân cũng là kẻ sẽ chùm bước khi đứng trước tình yêu. Bất quá, anh tin tưởng, việc anh làm là đúng đắn. Dù sao, sau khi Tiểu Mễ biết tình hình thực tế cũng sẽ thương tâm, còn không bằng hiện tại khiến cho mọi việc đều chấm dứt hết thảy vào lúc này luôn đi.

Chợt nghĩ đến chuyện rạng sáng ngày mai cần phải đem yêu lực truyền lên người Khổng Tử Vũ, mà bản thân cần phải có một khoảng thời gian rất dài để phục hồi nguyên khí bị tổn thương lớn, trong lòng Mạnh Hạ Thanh bỗng nhiên dâng lên một trận mỏi mệt.

— Nếu sau này Tiểu Mễ lại có thể ở bên người…… Cho dù, chỉ nhìn nhìn khuôn mặt tươi cười của nó, trong lòng cũng sẽ tràn ngập năng lượng đi.

Nhưng, vừa nghĩ đến Tiểu Mễ, nghĩ đến nó sẽ nổi điên…… Mạnh Hạ Thanh lại như cũ, vẫn chẳng dám thốt ra một câu hỏi xem Tiểu Mễ thế nào.

Mao Thư Trần dùng ánh mắt lóe sáng nhìn miệng Mạnh Hạ Thanh mở mở khép khép, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở về, tự nhiên bụng nổi một trận hỏa khí. Cậu đến bây giờ vẫn không nhẫn tâm nói cho anh ta biết tình hình thực tế của bảo bối đệ đệ. Bởi Tiểu Mễ bị những lời nói trong điện thoại của Mạnh Hạ Thanh làm cho thương tâm không thôi. Ngày ấy, lời nói của Mạnh Hạ Thanh thực sự là quá nặng lời. Đến ngay cả cậu nghe đều cảm thấy rất không được tự nhiên, càng miễn bàn đến đó là Tiểu Mễ. Thế mà Mạnh Hạ Thanh đến một chút phản ứng hối hận đều không có, thật sự là tức chết cậu mà!

Mao Thư Trần không muốn nhìn thấy mặt Mạnh Hạ Thanh, cậu cũng không cần ngốc lăng ở nhà Khổng Tử Vũ làm gì. Mỗi lần đợi mọi người ăn xong liền vội vàng hướng biệt thự của Hà Trung Toàn mà đi.

Vừa về nhà liền thấy….

Quả nhiên, tiểu tổ tông của cậu biến thành miêu hình, chính là đang thất hồn lạc phách nằm trước mấy món đồ mà vài ngày trước lấy từ Mạnh gia về. Ti vi trong phòng khách được bật mở, diễn kịch tục khí quê cha đất tổ. Tiểu Mễ đang ngồi trên ghế sô pha đối diện ngay trước mặt là cái ti vi. Nhưng tư thế của nó từ lúc bắn đầu đến lúc kết thúc (vở kịch?) không động cũng không nhúc nhích. Trên bàn là cơm trưa cậu để lại cho nó đã lạnh ngắt.

Mao Thư Trần nhìn một màn này, thật sự là vừa bực mình lại vừa đau lòng. Tuy rằng cậu ở trước mắt Hà Trung thực có quyền vênh mặt hất hàm sai khiến anh ta, nhưng khi đứng trước mặt là đệ đệ, cậu lại chỉ hận không thể đem hết tim phổi ra mà đối tốt với Tiểu Mễ. Nhưng, Tiểu Mễ lại như cố tình bày ra một bộ dạng không khí trầm lặng. Cậu chẳng thể hiểu được Mạnh Hạ Thanh rốt cuộc đã bỏ cái loại bùa mê gì mà có thể đem cả người Tiểu Mễ mê hoặc như thế?

Vốn tính tình của Mao Thư Trần cũng không tốt hơn là bao. Thấy một màn như vậy, cậu thực sự muốn hung hăng giáo huấn Tiểu Mễ một phen mà. Cậu hít thở thật sâu mấy hơi, cố gắng chế trụ cơn tức giận trong lòng. Sau đó, cậu bước nhanh đi tới bên người Tiểu Mễ, hai tay ôm chầm, xoa tung quả cầu lông nho nhỏ, trắng noãn kia. Bàn tay hạ nhẹ lên trên cái gáy có hoa văn màu đen kia, lộ ra tươi cười hỏi nó: “Tiểu mễ, hôm nay đã làm những việc gì a?”

“A?……” Tiểu Mễ ngơ ngác nhìn cậu một cái, sau đó nói ra cái đáp án giống hệt mấy ngày hôm trước: “…… Nhớ chủ nhân.”

Mao Thư Trần bị đáp án này làm cho giận đến sôi người. Thực cố chấp muốn đem Tiểu Mễ ném vào trong nước, làm cho nó hảo hảo thanh tỉnh một chút. Tươi cười trên mặt cậu nhanh chóng không còn giữ được nữa, chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác: “A, giữa trưa ca ca dành cơm cho ngươi, làm sao còn chưa có ăn a.”

Tiểu Mễ ở trong lòng cậu cọ cọ: “Ca ca nấu cơm nhão thành hồ luôn rồi…… Nấu không có ngon bằng một nửa của chủ nhân.”

Lần này, Mao Thư Trần thật sự là không nổi giận không được.

Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân…. Lời nào cũng là “Chủ nhân”.

Đều tại Mạnh Hạ Thanh kia là một con hổ độc ác. Hảo đệ đệ của cậu kiếp trước rốt cuộc là đã tạo ra cái nghiệt gì rồi, để kiếp này của nó lại đụng phải Mạnh Hạ Thanh. Bị hắn ta lừa gạt, bị hắn ta đùa bỡn sau đó trong lòng cười thầm đã không nói gì rồi. Bây giờ, thậm chí ngay cả khi đã tách xa ra khỏi hắn vẫn còn nhớ thương đến hắn ta như vậy?

Bởi vì quá mức tức giận, lời nói ra của Mao Thư Trần liền tăng thêm khẩu khí: “Tiểu Mễ, ngươi câm miệng cho ta! Lời ngươi nói ra mà còn nhắc đến Mạnh Hạ Thanh lần nữa, tin hay không ta đuổi ngươi!!” Cậu thật sự tức điên lên rồi. Nhưng, Tiểu Mễ cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cậu nói nặng lời như vậy liền sợ tới mức khóc nấc lên.

Vốn trong lòng nó đã khó chịu, lần này rốt cục cũng tìm được một cái cớ để dùng hết sức mà khóc lớn.

Mao Thư Trần bị nó làm cho tâm phiền ý loạn. Vốn làm việc cả một ngày đã rất mệt, sau lại còn chạy tới đưa đồ ăn cho Gì Trung Toàn, về nhà sau còn phải chiếu cố tiểu tổ tông này, cậu cũng đã mệt đến chết. Do đó, lời nói ra cũng sẽ không kịp suy nghĩ gì nhiều: “Khóc cái gì mà khóc? Ngươi có biết hay không Mạnh Hạ Thanh căn bản không cần đến nước mắt của ngươi? Hắn ta từ đầu tới cuối đều là đùa giỡn ngươi thôi. Ngươi có biết không!!!”

“Ô ô ô…… Không cho phép nói bậy về chủ nhân……” Tiểu Mễ một bên khóc, một bên vươn móng vuốt bắt lấy Mao Thư Trần. Hành động này có khác gì việc lửa cháy thêm dầu đâu.

“Cái gì mà nói bậy!! Hắn ta chính là lừa ngươi — Ngươi có biết hay không a? Mạnh Hạ Thanh là Biện Hao đó. Chính là cái người mà ngươi nhận là Biện Hao kia đó!!!!” Rống xong những lời này, Mao Thư Trần theo phản xạ, tính bưng kín miệng mình. Đến tận lúc này cậu mới phát hiện chính mình đã nói ra những lời “cơ mật” khó lường đến cỡ nào.

Còn Tiểu Mễ, trong tíc tắc nó hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ. Nguyên bản nước mắt đang tuôn ra từ đôi mắt xinh đẹp cũng ngừng chảy ngay lập tức. Nó ngây ngốc trợn tròn mắt nhìn Mao Thư Trần, như nghe không hiểu những lời cậu vừa nói là cái gì.

Qua hồi lâu, Tiểu Mễ mới khóc nấc lên: “Làm lão hổ thì đã làm sao…… Sao là lão hổ lại làm như vậy! Ca ca, đây có phải hay không là lí do ngươi nói ra nhằm chia rẽ đôi ta a!!” (Cái từ “đôi ta” là bản QT nó vậy, mình không biết từ nào có ý nghĩa ngang bằng mà hàm xúc được như nó…)

Di…… Tiểu Mễ, ngươi có phải lầm cái gì rồi không?

Mao Thư Trần bị nó làm cho cứng họng.

“Tiểu Mễ, ngươi như thế nào lại ngốc như vậy. Việc hắn ta vẫn che giấu đã là chuyện lớn rồi, còn không nói chính mình là lão hổ nữa kia. Đây còn không phải là đang lừa gạt ngươi sao?! Hơn nữa, thân thế thực sự của hắn ta là lão hổ yêu Biện Hao. Thế nhưng, ngươi giả mạo hắn ta, hắn ta cũng không bóc trần ngươi. Đây còn không phải là đang đùa giỡn ngươi sao?”

Ai ngờ, Tiểu Mễ lại một lần nữa trả lời ngoài cả sức tưởng tượng của Mao Thư Trần: “Tuy rằng ta không biết ca ca ngươi làm sao mà biết được chuyện này. Nhưng như thế này thì đã làm sao a?”

Tiểu Mễ đáp mà thập phần lo lắng, đối với nó mà nói, thân phận của Mạnh Hạ Thanh là gì nó mới không thèm để ý. Nó không biết chuyện đơn giản này có gì mà làm ca ca nó rối rắm như vậy. Chủ nhân chính là chủ nhân! Mặc kệ là nhân loại hay là lão hổ thì có quan hệ gì đâu chứ? Tuy rằng Mạnh Hạ Thanh không nói cho nó biết anh thật sự chính là Biện Hao, ngược lại còn nhìn nó mà chê cười đúng là làm nó có chút không tự nhiên. Nhưng nó biết, chủ nhân làm vậy khẳng định là đã có chủ kiến riêng rồi. Tiểu Mễ nó mới không cần để ý điều này nha.

Trời sinh tính tình lạc quan, – hoặc phải nói là, đầu óc của Tiểu Mễ hoàn toàn thiếu căn tuyến (gần gần giống như: không biết suy nghĩ sâu xa), không đem chuyện này đền đáp hay lo lắng một chút nào. Cái gì mà “Chủ nhân là có dụng tâm kín đáo nên mới lừa gạt nó”, căn bản, cái loại suy nghĩ phức tạp này mới không có cơ hội xuất hiện trong não của nó. Chuyện Mạnh Hạ Thanh lo lắng hoàn toàn là vô ích. Nếu anh biết Tiểu Mễ căn bản không đem việc anh giấu giếm nó để vào trong mắt như anh lo lắng, có hay không sẽ vì chính những lời nói ngoan ngược của mình làm cho phải đấm ngực dậm chân thùm thụp?

Tiểu Mễ từ trên món đồ chơi lớn nhảy dựng lên, thân mình xinh đẹp ở trong không trung tạo thành một đường cong đẹp đẽ. Nó vừa mới nhớ đến, mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho Mạnh Hạ Thanh, anh đã nói sẽ không cần nó, không lo lắng cho nó……

Cho dù là không có ca ca quấy nhiễu, bọn họ vẫn là không thể ở cùng một chỗ a.

Vì cái gì vậy? Đây rốt cuộc là vì cái gì chứ? Rõ ràng trước đó chủ nhân còn đối nó rất tốt, như thế nào bỗng nhiên lời nói ra lại thay đổi đến vậy? Lại còn nói nó vụng về đáng ghét nữa chứ?

Tiểu Mễ càng nghĩ càng không hiểu. Nó rất muốn, hiện tại đến trước mặt Mạnh Hạ Thanh, hỏi anh một chút, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Nó hiện tại rất hối hận vì mấy ngày hôm nay cứ nhiên ở trong nhà ngây ngốc, không tự hỏi xem mình đã làm gì mà bị chủ nhân mắng? Nó rõ ràng lúc này bản thân phải làm gì, trước tiên nó phải phóng vọt tới trước mặt Mạnh Hạ Thanh, mặt đối mặt cùng anh hỏi cho ra lẽ mới đúng nha!

Mới chỉ nghĩ như vậy, Tiểu Mễ đã nhích người muốn đi tìm Mạnh Hạ Thanh. Kết quả lại bị Mao Thư Trần một phen túm lấy cổ: “Xú tiểu tử, ngươi muốn đi đâu?!”

Tiểu Mễ nhịn không được vặn vẹo thân thể nho nhỏ: “Dĩ nhiên là đi tìm chủ nhân, ca ca, ngươi buông ta ra!”

“Lần trước anh ta đã nói những lời khó nghe như vậy, ngươi như thế nào còn không nhớ rõ?” Mao Thư Trần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rõ ràng chính mình là một người khôn khéo, làm sao lại cõ thể dưỡng ra Tiểu Mễ với cái tích cách cố chấp chệt tiệt như thế này a? (Có gió cấp 13 ba trong câu này ^.^). Tiểu Mễ chỉ nhớ rõ Mạnh Hạ Thanh tốt, mặc kệ lúc trước anh ta nói ra bao nhiêu là lời khó nghe, cũng không lắng đọng vào lòng nó tí tị tì ti nào. Tiểu Mễ như vậy làm sao mà Mao Thư Trần không tức giận cơ chứ!

Hiện tại Tiểu Mễ càng cố chấp, ở trong lòng bàn tay của Mao Thư Trần giãy giụa không thôi, miệng luôn gọi tên Mạnh Hạ Thanh.

Mao Thư Trần [hoặc là không làm, đã làm là phải làm cho đến cùng], tâm ngoan, quyết hạ một đạn yêu lực liền đánh ngay chỗ cái gáy của Tiểu Mễ. Chỉ thấy cục bông nhỏ nhỏ trong tay run lên thật mạnh, rồi nhanh chóng mềm nhũn hạ xuống lòng bàn tay, mất đi ý thức.

“Tiểu Mễ, đây là ca ca muốn tốt cho ngươi……” Mao Thư Trần nhẹ nhàng thở dài, đối với Tiểu Mễ đang mê man trước mặt lộ ra mỉm cười bất đắc dĩ. Cậu kiên trì cho rằng Tiểu Mễ cùng Mạnh Hạ Thanh ở cùng một chỗ sẽ không có kết quả tốt, tự nhiên sẽ không cho nó lại chạy tới bị thương tổn.

Mao Thư Trần ôm Tiểu Mễ đến phòng ngủ, đem nó nhẹ nhàng đặt ở trên chiếc giường mềm mại. Cậu giúp đỡ đem thân mình nó vòng thành một quả cầu nhỏ, chốc lát lại lo lắng nhìn khuôn mặt đang ngủ của nó. Thế rồi mới rời đi phòng ngủ hắc ám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.