Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 14



Trong nhã gian trên lầu, thảm trải sàn màu đỏ sậm in hoa văn bắt mắt, vách tường khảm một trản đèn, không có cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có một mặt thủy tinh nhìn xuống đại được vẽ màu mấy đường, thoạt nhìn có nét cổ điển.

Lúc đến trước cửa nhã gian, Lương Tiêu dừng lại, phất tay một cái, năm sáu nam nhân cao lớn phía sau liền lâp tức phân tán, đứng ngay ngắn trên hàng lang. Cuối cùng mở cửa ra chỉ có Lương Tiêu cùng nam nhân mặc tây trang nói chuyện ban nãy.

Hành lang ánh sáng mông lung, soi lên lan can bằng gỗ thấp, bên dưới người cười nói.

Lương Tiêu ngồi ở vị trí đối diện K, Nặc Mễ Tư từ ngoài cửa đi vào, cầm theo một ly thủy tinh chân cao cùng một chai rượu đỏ, đặt xuống, lại giúp ba người đóng cửa mà rời đi.

Toàn bộ quá trình, K cũng không nhìn đến người đối diện, ánh mắt thủy chung đặt dưới đại sảnh, chỉ thấy Alice cùng Tử Hữu đã trở lại, lần nữa rơi vào tầm mắt của mình. Alice ngồi lại sô pha, Tử Hữu như cũ ngồi trên quầy bar uống nước của cậu.

Bartender dáng người cao lớn lặng lẽ từ quầy bar đi, đặt xuống trước mặt Tử Hữu một dĩa điểm tâm. Tử Hữu hai má phiếm hồng, lộ ra đôi mắt ánh cười. Bartender hướng Tử Hữu nháy mắt mấy cái, đưa tay làm dấu “ok”, Tử Hữu vội vàng gật đầu, đại khái là mở miệng nói cảm ơn. Bartender kia chợt ửng đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi.

K nhìn một màn này, hai mắt híp lại. Nhớ đến gần đây Tử Hữu lúc nào nhìn thấy mình thì tránh né lúc ấy, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. Có thể hướng người ngoài lộ ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ như vậy, đối với mình không được sao? Lúc nào cũng môt bộ dáng sợ hãi hoảng hốt, giống như mình sẽ thật sự ăn tươi nuốt sống em ấy vậy.

Nặng nề đặt ly rượu xuống, K mang theo vẻ mặt âm lãnh quay đầu nhìn Lương Tiêu ở phía đối diện, trong lòng nghĩ, con chó chết này tốt nhất nên có chuyện trọng yếu muốn bàn, bằng không tâm tình thiếu gia không tốt, một hồi để cho trên mặt ngươi đầy vết bầm thì đừng trách.

Lương Tiêu từ sớm đã phát hiện ánh mắt K vẫn một mực nhìn người nào đó. Theo đường nhìn nhìn xuống, liền phát hiện ra Tử Hữu đang ngồi bên quầy bar ăn điểm tâm. Hắn mới vừa rồi tiến vào cửa, cũng đã chú ý đến đôi con ngươi màu hổ phách của thanh niên kia. Đó là một người tinh sảo đẹp mắt, lại lộ ra khuôn mặt đơn thuần ngây ngô, rất dễ khiến người khác chú ý.

Nghe thấy thanh âm K đặt ly rượu xuống, Lương Tiêu liền quay đầu lại, trên mặt không để lộ bất kì biểu tình gì: “Kia là người mà cậu vừa mới thu dưỡng?”

K khẽ nhướng mi, không có trả lời.

Lương Tiêu ngược lại đối với tính tình này của K đã thành thói quen. Đều đã sinh sống ở khu Đông lâu như vậy, thời điểm hắn cùng nam nhân này đối diện lần đầu, K cũng là biểu tình chán ghét đó. Dù sao hắn vốn đã ghét mèo, chẳng qua đối với K thì ghét sâu hơn một chút.

“Chớ có bày ra vẻ mặt nhìn ai cũng muốn làm thịt ấy.”. Lương Tiêu tự rót rượu cho mình, nhẹ nhàng hớp một ngụm, “Cậu cho rằng yôi muốn gặp cậu lắm sao?”

“Có lời liền noi!”, K cúi đầu chơi cái bật lửa trong tay, chẳng buồn ngẩng đầu lên.

“Sách!”

Gương mặt anh tuấn của Lương Tiêu lộ ra tia không kiên nhẫn, “Tôi tìm cậu là vì chuyện cảu ba con chó kia!”

“Mọi chuyện không phải đã giải quyết xong rồi sao?”, K điều chỉnh tư thế lại một chút, “Làm thủ lĩnh của đàn chó khu Đông, anh công bằng chấp pháp, chí công vô tư rồi còn gì…”

Vừa nói, K vừa hừ lạnh một tiếng.

Lương Tiêu vốn không phải người có tính tình ôn hòa. Hắn làm việc luôn dứt khoát lưu loát, có nguyên tắc cua chính mình. Hôm nay trở thành thương nhân nổi danh nhất khu Đông, khinh thường nhất chính là cùng loài người gian thương hợp tác. Hắn đối chính mình nghiêm khắc, đồng thời cũng đối với thủ hạ cũng cùng bộ dạng nghiêm khắc. Ngươi ở khu đông sống như thế nào thì sống, chỉ cần không chọc tới phiền phức, hắn cũng lười dọn dẹp.

Lần này bởi vì mấy con chó kia gây chuyện thị phi, hắn trong cơn tức giận đuổi bọn chúng ra khỏi khu Đông. Mặc dù sự tình giải quyết hợp lý, nhưng vẫn là có đám chó khác không phục, chất vấn vì sao chỉ trừng phạt bọn họ bên này, mà đám mèo thối bên kia lại không bị trách phạt?

Một bàn tay vỗ không vang.

Cho nên, lúc này K cùng Lương Tiêu mới cùng ngồi ở chỗ này. Đổi lại ngày thường, bọn họ nhìn cũng chẳng thèm nhìn đối phương một cái.

“Chúng tôi ở bên này đã trừng phạt thích đáng, các người ở bên kia có phải hay không cũng nên có hành động đáp lại”, Lương Tiêu tựa lưng lên ghế dựa, “Nếu tôi đoán không sai, lúc bắt đầu là bọn họ cùng cậu gây chuyện đi?”

“Tôi không muốn lãng phí thời gian”, K đốt một điếu thuốc, ngậm ở khóe miệng, gương mặt có chút không kìm chế, “Dĩ nhiên nếu là tôi gây chuyện, tôi sẽ không cự tuyệt chuyện đến cửa bồi tội!”

“Ý của cậu là, bọn họ cố ý khiêu khích cậu?”. Lương Tiêu cởi ra mấy cái nút trên áo khoác chống gió. Hai người cuồng đại ngồi chung một chỗ, ánh mắt đụng nhau chan chát, như là muốn phóng ra tia lửa điện.

K nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Nam nhân mặc tây trang vẫn đứng bên cạnh từ nãy giờ đột nhiên mở miệng, “K tiên sinh có gì chứng minh lời mình nói không?”

Nghe tiếng, K khẽ nhếch mi nhìn người nọ, “Anh là ai?”

“Thường Lập!”. Lương Tiêu tùy ý khoát tay, ra dấu đang giới thiệu, “Trợ thủ đắc lực của tôi!”

K nheo mắt quan sát đối phương, “Nga… chó Côn Minh a…”, sau đó liếc nhìn Lương Tiêu, “Ngược lại cùng anh rất xứng đôi!”

Lương Tiêu nguyên hình là một con chó Đức đen lớn. Nghe nói trước kia hắn ở phòng chống ma túy của cảnh sát, sau có một lần thi hành nhiệm vụ mà trúng đạn, tổn thương hệ thần kinh, khứu giác cũng tổn hại, tuổi còn nhỏ liền bị sa thải. Sau đó cùng thổ thần kí khế ước, trở thành thương nhân.

Thường Lập mặc một thân tây trang, lớn lên mang gương mặt chính khí, nhìn qua có chút cứng nhắc không mấy thú vị, biểu tình lại nhàn nhạt, ăn điểm mỗi con mắt tinh anh. Chấp tay đứng sau lưng Lương Tiêu, thân hình y thẳng tấp. Nếu so sánh thì, Lương Tiêu bởi vì từng là cảnh chó, trong xương cốt đã ăn sâu chính khí mấy phần, nhưng trên mặt lại nhuốm tà khí quá nặng. Nhìn qua hai người chính là một chính một tà, cũng có chút thú vị.

K lúc này mới đáp lại Thường Lập, “Không có chứng cứ!”

Thường Lập biểu tình không thay đổi, một bộ dáng công sự rành mạch, “Vậy thì không thể chứng minh lời của K tiên sinh là đúng được!”

“Tôi không cần ai chứng minh!”. K hiển nhiên không muốn tiếp tục chủ đề nhàm chán này nữa, đập điếu thuốc, sau đó cầm áo khoác đứng lên, “Các người nghĩ như thế nào là chuyện của các người, cùng tôi một chút quan hệ cũng không có!”

Nói xong, sải bước mở cửa rời đi.

Bên trong nhã gian, chỉ còn lại hai người Lương Tiêu Thường Lập. Thường Lập lộ ra gương mặt không mấy thoải mái, cúi đầu hỏi Lương Tiêu: “Muốn đi chưa? Ở đây mùi mèo nặng quá!”

Lương Tiêu tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, có chút thất thần, nghe thấy Thường Lập nói vậy, gật đầu một cái. Cuối cùng liếc nhìn xuống dưới chỗ Tử Hữu, đối phương lúc này đang bị hai cô gái tuổi nhìn qua còn nhỏ quấn lấy, gương mặt ửng đỏ khổ sở không thôi. Thường Lập nhìn đến khóe miệng Lương Tiêu khẽ nhếch như ẩn như hiện nét âm hiểm, hơi giật mình. Mà hắn cũng đã nhanh thu hồi sắc mặt, xoay người dẫn đầu rời khỏi.

Đợi đến khi Tử Hữu cùng Alice tan việc, đã là rạng sáng.

Alice đã đi trước một bước, Tử Hữu thay chế phục ra, từ cửa sau CLB đi về. Ánh đèn đường vàng nhạt chiếu sáng, cậu vừa đi, vừa gỡ kẹp tóc trên đầu, đưa tay sửa sang tóc tai một chút. Bởi vì cúi đầu, cậu không nhìn đến phía trước, sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu giống như có bóng đen đột nhiên chặn lại ánh đèn đường, liền dừng bước lại, từ từ ngẩng đầu.

Đập vào mắt đầu tiên là một đôi giày da màu đen.

Tử Hữu sửng sốt, tầm mất một đường chậm rãi nhìn lên.

Quần đen, áo khoác đen…

Tựa hồ đoán ra được người trước mắt là ai rồi, nhưng bản thân cậu vẫn cầu nguyện mong là mình đoán sai.

Tầm mắt cuối cùng dừng lại ở gương mặt khốc liệt của nam nhân, Tử Hữu không tự chủ được đột nhiên thở dài một cái.

K vốn đứng ở đầu hẻm chờ Tử Hữu. Về phần tại sao lại đợi, hắn cũng không biết.

Đứng ở đầu hẻm đốt thuốc nghĩ nghĩ, sau lại kiếm ra cớ, đại khái là bởi gì gần đây Tử Hữu đều có ý né tránh mình, khiến cho hắn hoài nghi hay là cậu đang trốn tiền thuê nhà đi…

Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Hắn là đang lo lắng cậu không nộp tiền thuê nhà!

Vừa nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy dễ chịu không ít.

Nhưng giờ phút này, K lại cảm thấy cảm giác dễ chịu nảy sinh không được bao lâu lại chìm xuống. Lý do? Đó chính là Tử Hữu nhìn thấy mình đột nhiên lại thở dài.

Tại sao lại thở dài?

K cảm giác mí mắt giật một cái, ngón tay đang kẹp thuốc lá của hắn thật muốn vươn tới điểm lên một đầu tóc mềm mại của Tử Hữu.

“K tiên sinh!”. Tầm mắt của Tử Hữu theo thói quen lại rơi xuống cổ áo dựng đứng của đối phương, “Có chuyện gì sao?”

K chậm rãi nheo mắt nhìn, phiền não gãi tóc một cái, đem tàn thuốc vứt ở thùng rác gần đó, một tay bắt lấy cổ tay Tử Hữu.

“Không có việc gì thì không thể ở chỗ này chờ cậu?”

“Chờ tôi?”

Ánh mắt Tử Hữu rơi vào chỗ cổ tay bị bắt lấy, nhịp tim nhất thời nhảy dựng, “Cái đó… tại sao a…”

“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

K trừng cậu một cái, cứ như vậy kéo cậu chậm rãi đi tới. Nhưng cho dù vậy, Tử Hữu cơ hồ giống như bị lôi đi. K so với cậu cao hơn, một bước chân cũng bằng cậu đi mấy bước, hại cậu không thể không quýnh quánh chạy, mới có thể miễn cưỡng bắt kịp.

“Hôm nay…”, K nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng, “Bartender đưa điểm tâm gì cho cậu?”

“….A?”, Tử Hữu mờ mịt, ngẩng mặt lên suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là hỏi buổi tối cậu đã ăn cái gì?

“Dâu tây… phô… phô mai…”

“Cậu thích?”. K như cũ nhìn về phía trước, lời vẫn là đối Tử Hữu hỏi.

“A…Ưm!”. Tử Hữu gật đầu, “Ăn rất ngon,”

“Còn gì nữa?”

“Hở?”

“Tôi hỏi những thứ khác, còn thích gì nữa?”

“Thức… thức ăn sao?”. Tử Hữu có chút thận trọng hỏi. Lúc này đầu óc của cậu đã loạn thành một đoàn, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu và K tiên sinh rất thân thiết sao? Không… không giống, cũng không phải…Chẳng qua là, K tiên sinh sẽ hỏi những người khác giống như thế này sao? Nếu là ngày thường bọn họ nói đến những cái này cũng không khỏi có chút nhàm chán đi!

“Cái gì cũng được!”, tay còn lại của K đút trong túi quần, nói.

“Ách… Tôi… Tôi tương đối thích ăn!”. Tử Hữu có chút ngại ngùng cười, “Bánh ngọt, phô mai, bánh pudding, thịt nướng……”. Suy nghĩ một chút còn nói, “Lẩu cũng rất thích!”

“Lẩu?”. K suy nghĩ một chút, “Loại mà lần đó Mộng làm một lần?”

“Ưm!”, Tử Hữu gật đầu, “Người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn với nhau, rất tốt!”

Người một nhà…

K sửng sốt nhìn Tử Hữu một chút. Nãy giờ lôi lôi kéo kéo bắt cậu đi theo mình, hơi thở cậu có chút thở hổn hển, nhưng là trên mặt còn mang theo nụ cười chưa kịp thu hồi, ánh mắt khẽ chớp, xuống ánh đèn đổ thành một vệt đen nhỏ.

K dừng bước một chút, theo bản năng phối hợp với bước chân của Tử Hữu, chậm rãi đi. Mặc dù tốc độ đã chậm hơn rất nhiều, nhưng không biết tại sao, nơi bàn tay nắm lấy cổ tay người nọ mang theo một chút nhiệt độ ấm áp, khiến cho hắn có chút lưu luyến, huy vọng con đường này dài thêm một chút, đi lâu thêm một chút.

Trong nháy mắt ý thức được mình muốn cái gì, đôi mày hắn khẽ nhíu lại.. Lúc nghe Tử Hữu nói đến chỗ người một nhà kia, lồng ngực bên trái đột nhiên thịch một cái, mặc dù chuyện xảy ra nhanh như ảo giác, nhưng mà… này là biểu thị cho cái gì đây?

Đi vào trong một con hẻm yên tĩnh, ánh đèn leo lét từ những căn nhà hai bên đường phảng phất như soi đường cho hai người. Trong bóng tối, cổ tay Tử Hữu một mực bị bàn tay của K nắm lấy đã đổ mồ hôi, cánh tay giật giật, K liền xoay đầu lại.

“Cái đó… K tiên sinh…. Không thể thả tay ra sao?”

Rốt cuộc tại sao anh ấy phải dắt mình đi a, thật là… cậu cũng đâu phải là con nít.

“Ừ…”. K ngẩn người, nhẹ nhàng buông lỏng cánh tay. Cách đó không xa chính là nhà của bọn họ. K đem hai tay đút vào trong túi quần, đột nhiên hỏi: “Sao mấy ngày này lại tránh mặt tôi?”

“A?” Tử Hữu hơi sững người, “Nào có… Không có a! Ha ha ha…”

“…”

K quay đầu liếc cậu một cái, “Cậu từ đầu tới đuôi cũng không nhìn lấy mặt của tôi!”

Vừa nói xong đột nhiên dừng lại, chắn ngang trước mặt Tử Hữu, đưa tay nâng mặt cậu, để cậu nhìn vào hai mắt mình.

“Bị làm sao?”

Chính là chuyện này, chính là cái chuyện tựa hồ không quan trọng này lại làm cho anh phiền não mấy ngày nay.

“Cái đó… …… tránh …… tránh …… tránh ……”. Tử Hữu nháy nháy mắt, nuốt nước bọt một cái, đột nhiên nói, “… meo … meo?”

Cậu vừa dứt lời, lỗ tai cùng cái đuôi thịch một cái lộ ra ngoài, lỗ tai màu trà khẽ động, cái đuôi có chút khẩn trương lại không dám động, chỉ dán chặt vào mông.

Sắc mặt K trở nên lạnh lẽo, “Này là kiếm chuyện nói lui?”

“Ách…”

Tử hữu đảo mắt sang trái, lại đảo mắt sang phải, “Cùng … Cùng Lam sinh học!”

“Đừng có tìm Lam Sinh học ba cái chuyện kì quái!”

Bất thình lình, K đem Tử Hữu áp lên tường hẻm, nhéo một cái tai của Tử Hữu, cảm giác được cậu bên dưới run người một cái, trên môi vẽ lên một nét cười.

“Thế nào lại khẩn trương như vậy?”

“Không có không có!”

“A…”. K nhịn không được sáp lại gần, đôi môi mỏng cơ hồ kề sát khóe miệng Tử Hữu, “Chính cậu không biết, mỗi lần căng thẳng hay sợ hãi, lỗ tai cùng cái đuôi sẽ lộ ra ngoài sao?”

Tử Hữu càng chớp mắt lợi hại hơn, hai tay để sau lưng nắm chặt cái đuôi dài, “Cái đó…. Cái đó…”

“Nga?”

K cảm thấy buồn cười. Nhất là lúc này, cả khuôn mặt Tử Hữu khẩn trương đến trướng đỏ, đôi tai vì hốt hoảng mà chuyển động, nhìn một cái liền biết cậu đang nghĩ gì, tính tình thật đúng là có chút đơn thuần.

K hơi nghiêng đầu, làm ra bộ dáng muốn hôn. Tử Hữu liền nhắm tịt mắt lại, cái đuôi cơ hồ bị siết chặt. K nhịn một bụng cười, tại thời điểm Tử Hữu khẩn trương, đột nhiên đổi phương hướng, há mồm cắn lỗ tai Tổ Hữu một cái.

“Oa…!”

Tử Hữu bị dọa đến chết khiếp, thịch một tiếng, trên mặt đất liền dư lại một đống quần áo, mà trong ngực K lại xuất hiện một con tiểu miêu màu trà nằm đó.

“Phốc!”

K từ trước đến nay biểu tình hung hãn đột nhiên thốt ra một thanh âm quỷ dị. Tử Hữu chớp mắt, cả người nhìn qua muốn hóa đá.

“Ha ha ha ha ha…”

K rốt cuộc nhịn không được nữa, ôm bụng cười to. Tiếng cười chấn động hai bên tai Tử Hữu, con ngươi màu hổ phách ngơ ngác nhìn nụ cười vui vẻ của K, nhất thời lại ngây ngẩn.

K thế mà lại cười…

Thật hiếm thấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.