Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 24



Mà người duy nhất không có mặt ở hiện trường lúc này chính là Tử Hữu.

K hoài nghi, bọn họ chẳng lẽ là vì Tử Hữu mà đến?

Alice sửng sốt, Nauy cùng Lam Sinh đã hướng phòng của Tử Hữu phóng tới. Mấy người bọn họ vừa mới tới chân cầu thang, liền nghe trong phòng Tử Hữu vang ra tiếng kêu sợ hãi.

Tử Hữu ban nãybuồn bực không vui, một mặt tức giận K, một mặt tức chính mình thật giống như bệnh thần kinh. Mặc dù nghe được âm thanh náo động bên ngoài, nhưng cậu cũng không muốn đi ra xem, dù sao trong mấy người ở đây, cậu là người vô dụng nhất, đi hay không đi cũng đều như nhau, càng nghĩ càng thấy tự giận bản thân ghê gớm.

Thời điểm cậu còn đang đấm lên gối đầu cho hả giận, cửa sổ bỗng nhiên bị đập vỡ. Tử Hữu cả kinh đứng bật dậy, chợt có cái gì bắn lên, sau đó chỉ thấy một nam nhân mặc quần áo đen xuất hiện. Người kia mỏ nhọn tai lõm, ánh mắt âm lãnh nhìn mình.

“Anh…Á!”

Tử Hữu đang định hỏi làm thế nào mà hắn lên được đây, nam nhân kia đã nhanh chân chạy đến trước mặt cậu. Tử Hữu chỉ thấy trên chỗ da thịt lộ ra của người nọ mọc đầy lông đen, sau đó người nọ vung tay lên một cái, cậu liền cảm thấy cổ đau điếng, ngay lập tức mất đi ý thức.

Nauy một cước đá văng cửa phòng Tử Hữu, vừa lúc thấy được người áo đen nọ ôm Tử Hữu đứng bên cửa sổ đang định nhảy xuống. Sắc mặt hắn thoát biến, móng vuốt sáng nhọn nhô ra, tung người qua một cái thật mạnh, nhưng chỉ nắm được một góc áo, đối phương đã nhảy thoát.

“Khốn khiếp!” Nauy nhăn mặt lại, Lam Sinh lao nhanh xuống lầu, “K! Tử Hữu bị tụi nó bắt đi rồi!”

K vừa nghe Lam Sinh kêu lên, mâu quang trong mắt liền thay đổi. Cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng dừng lại, một người mặc áo đen từ sân sau chạy ra, trên vai khiêng Tử Hữu lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh.

Nhìn thân thể vô lực rũ xuống của người nọ khiến K nháy mắt thấy đầu mình trống rỗng, hắn nhấc lên lên đuổi theo, sau lưng Tù Tháng liền lóe lên chặn đường hắn lại.

“Cút ngay!” Khóe miệng vừa nhếch, hàm răng bén nhọn liền lộ ra, Tù Tháng lui về một bước, nhưng vẫn ngoan cố chặn đường.

“Tao…”

Bất quá lời này còn chưa nói xong, K đột nhiên nhào tới, dùng móng vuốt bấu lấy vai Tù Tháng, móng vuốt bén nhọn đâm vào trong da thịt, máu tươi không ngừng chảy ra, rất nhanh đã nhuốm đỏ một mảng lớn quần áo.

“Đại ca!” Sau lưng, đám quá đen còn lại nhìn thấy được, lập tức xắn tay áo lên muốn giúp một tay, lại nghe Tù Tháng đau đớn vung tay lên, “Tụi bây bảo vệ xe! Nhất định phải mang người đi!”

Ngay lúc này, có một bóng người chợt lóe đến trước mặt gã, chặn đường gã lại.

Nauy tung ra một quả đấm, trên mặt đầy biểu tình mất kiên nhẫn, “Một đám chim thối tụi bây, cư nhiên đám đánh chủ ý lên người của bọn tao!”

Trên mặt Lam Sinh vẫn còn mỉm cười, chỉ có điều lúc này nụ cười của hắn hết sức đáng sợ, nồng nặc sát khí: “Nếu như tiểu Hửu xảy ra chuyện gì, tụi bây chuẩn bị làm bữa tối của tao đi!”

Mà theo sau chiếc xe đen nọ, một thân ảnh màu trắng chợt lóe lên, đuổi theo.

Mễ Tử đứng sau lưng Nauy, có chút không yên tâm nhìn theo: “Chỉ có một mình Alice thôi… không sao chứ…”

Nauy thấp giọng đáp, “Không sao, toàn bộ khu Đông, ngoại trừ K, Alice là người mạnh nhất!”

K nhìn mái tóc vàng của Alice biến mất ngay chỗ khúc quanh, ngón tay vừa động, kéo theo một tia máu dài phún ra. Trong nháy mắt, Tù Thắng co quắp ngã ra trên đất, hơi thở yếu ớt. Gã chỉ thấy K âm u nhìn gã, mặt tối sầm lại, “Đem người đi đâu, nói cho tao!”

………

Mặt trời vừa lên, cửa hàng điểm tâm rục rịch mở cửa. Ông chủ mới vừa cuốn cửa lên, liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen phóng qua. Chưa kịp kinh ngạc, đã thấy một bóng trắng nhoáng qua theo sát phía sau, nhất thời sửng sốt ngây người tại chỗ, sau đó mới dụi dụi con mắt, “… Nhìn nhầm rồi đi?”

Alice không một cái chớp mắt nhìn chằm chằm chiếc xe đằng trước, trên mặt không nhìn thấy bất kì biểu tình nào. Lúc tên áo đen khiêng Tử Hữu nhảy xuống cửa sổ, hắn đơn thuần là phản xạ có điều kiện đuổi theo, chỉ vì trong đầu đột nhiên nhớ đến cái lần hắn cố ý bỏ mặc Tử Hữu ở lại, K lần đầu tiên đã nổi giận với hắn.

Khi đó, K thật sự rất nghiêm túc. Hắn thậm chí không dám tưởng tượng, nếu như lúc ấy Tử Hữu thật sự bị đánh chết, hắn sẽ có kết quả gì.

Suy nghĩ một hồi, hắn chậm rãi siết chặt quả đấm, trong ánh mắt lộ ra tia không cam lòng. Hắn ở chung với K lâu như vậy, so với bất cứ người nào trong nhà hắn là người sớm thân cận với K nhất. Hắn nghĩ rằng K cũng hướng về hắn, thế nhưng từ khi K mang theo Tử Hữu đang bị sốt trở về, hắn liền cảm giác được, có cái gì đó sẽ thay đổi.

Không phải lúc đó K mới đem mèo về nhà, mỗi người trong nhà đều có chút chuyện xưa, nhưng cái chính là, K chưa từng để ý đến người nào như thế.

Thời điểm Tử Hữu hôn mê, K một mực canh ở một bên. K duy trì hình dạng mèo, con ngươi đen nhánh cứ lẳng lặng nhìn Tử Hữu như thế. Hắn núp ở sau cửa nhìn thấy nhất thanh nhị sở, ánh mắt ôn nhu kia, vẻ mặt phức tạp kia, hắn nhìn thấy hết.

Sau khi Tử Hữu tỉnh lại, K đột nhiên thu hồi hết vẻ ôn nhu, trở về dáng vẻ lạnh lùng như cũ. K nói mấy câu với Tử Hữu rồi rời đi, gặp hắn ở cửa, hắn nhớ lúc ấy có hỏi K, “Các người biết nhau?”

K chỉ lắc đầu, đi vài bước đột nhiên dừng lại, tựa hồ là suy nghĩ rất lâu mới nhàn nhạt trả lời, “Chỉ là luôn cảm thấy… rất quen thuộc…”

Nói xong liền đi, không quay đầu lại.

Một khắc kia, hắn rõ ràng cảm nhận được trong lòng mình nhói đau một cái, giống như bị cái gì hung hăng đập trúng. Hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ khác ấy của K, tựa hồ có một chút hoài niệm, một chút hồi tưởng, còn có chút vui vẻ. Cho dù chỉ là thoáng qua, sau đó đã biến mất sạch sẽ, thế nhưng hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ đó.

Một khắc kia, Alice biết, hắn và Tử Hữu không thể nào chung sống hòa bình với nhau…. Không… không bằng nói… Tử Hữu nên biến mất mới phải.

“Ầm!”

Alice hồi thần lại, chỉ thấy chiếc xe trước mặt đột nhiên bị một chiếc xe khác bất ngờ lao ra đụng phải.

Chiếc xe màu đỏ không chút do dự đụng vào một bên chiếc xe đen. Tài xế hiển nhiên cũng không ngờ tới, trở tay không kịp, một bên cửa lõm vào.

Aloce ngây ngẩn cả người, từ xa nhìn lại, chỉ thấy từ trong chiếc xe màu đỏ bước ra một mỹ nhân cao gầy, đeo kính mát. Nàng đi tới cạnh cửa xe đen, nhìn vào trong một chút, sau đó quay đầu ngoắc ngoắc ngón tay, trừ trong chiếc xe đỏ đi ra thêm hai nam nhân cao lớn.

Bọn họ đến bên chiếc xe đen, trước tiên kéo ra ngoài một tên cả người đầy máu vì bị va chạm, vứt sang một bên, sau đó lại đào Tử Hữu ra. Alice nhìn thấy một bên trán của Tử Hữu chảy máu tươi, bị hai người đàn ông khiêng lên, nhét vào chiếc xe đỏ.

Hết thảy chỉ phát sinh trong mấy phút, lúc chiếc xe đỏ rời đi, Alice đi đến bên cạnh tên áo đen bị thương nọ, giơ tay lên sờ sờ, phát hiện đối phương đang thoi thóp thở, tài xế cũng hôn mê, do dự một chút, Alice trước tiên gọi cho cứu thương, mới đuổi theo chiếc xe đỏ.

Kì quái, tại sao có tới hai nhóm người muốn cướp Tử Hữu? Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra?

Trong đầu lướt qua khuôn mặt trắng bệch, máu tươi nhỏ giọt của Tử Hữu, Alice siết chặt nắm đấm, cau mày.

“Alice! Anh cười trông thật dễ nhìn nga, tại sao bình thường không cười như vậy?”

Trong trí nhớ, là dáng vẻ Tử Hữu ngạc nhiên nhìn mình, vẻ mặt linh hoạt kia không mang theo bất kì dối trá cùng ra vẻ nào, luôn thản nhiên biểu đạt tâm tình ra như thế.

K vì sao để ý đến Tử Hữu? Bởi vì cậu ấy đơn giản, dịu dàng? Chân thành? Hay vì bọn họ giống nhau, đều là người của hạnh phúc?

Cậu ấy, vừa nhìn là biết từ trong sủng ái mà lớn lên, luôn cười vui vẻ, không tim không phổi. Hắn và cậu không giống nhau. Không sai! Hắn cùng cậu không giống nhau.

Alice vừa đuổi theo, vừa không ngừng nói với chính mình như thế. Hắn căn bản không hiểu được, Tử Hữu luôn cho là cả thế giới này trong tưởng tưởng của cậu rất đơn giản, rất tự nhiên, không biết được đâu là bóng tối. Người như thế, làm sao có thể cho K hạnh phúc?

Cậu và người đó căn bản không thể thấu hiểu nhau!

Bọn họ không cùng một thế giới.

Nghĩ như thế, Alice liền quyết định sau chuyện này, nhất định hắn sẽ tỏ rõ thái độ, trong nhà K, có hắn, liền không có Tử Hữu. Còn nếu Tử Hữu ở, hắn… liền rời đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.