Lúc Tử Hữu về đến nhà, mặt mày đỏ chót đến đáng sợ. Mộng đứng ở huyền quan trợn to mắt nhìn cậu: “Tử Hữu tiên sinh, đây là bị làm sao? Bị sốt á?”
Nghe thế, những người khác ở trong phòng khách đều thò đầu ra hỏi, “Tử Hữu? Bị bệnh à?”
Chỉ là vừa dứt lời, mọi người lại lộ ra vẻ mặt đã thấu hiểu. Muốn hỏi tại sao? Kia chính là phải nhìn đến cái người đang đứng cùng một chỗ với Tử Hữu, một tay nắm tay cậu, vẻ mặt cười như mèo trộm được cá ___ K
Lam Sinh lắc đầu một cái, rụt trở vào, tiếp tục ngồi trên bàn gõ gõ cạch cạch, “K! Cậu cũng đừng có bắt nạt Tử Hữu quá, ngày nào đó nếu như cậu ấy trốn đi, cậu tìm không ra chỗ để khóc đâu.”
“Trốn?” K đứng ở cửa đổi dép xong mới bước vào phòng khách, đem áo khoác vắt trên salon, cười nói: “Trên người cậu ấy đều là mùi của tôi, cho dù có chạy thoát tới chân trời góc bể tôi cũng có thể tìm ra được.”
Tử Hữu đi theo phía sau, nghe vậy chau mày, nâng tay áo lên ngửi ngửi, cái tên kia…
Nhớ lại một màn hai người ở trong con hẻm tối đen như mực kia, Tử Hữu nhịn không được muốn đào lỗ chôn mình xuống. Đương nhiên không phải vì cậu thấy chán ghét hành động của K, mà bởi vì cậu cư nhiên không có cách nào chống lại được vui thích, khiến cho bản thân cảm thấy rất mất mặt.
Mơ hồ nhớ đến lúc đó bản thân vô thức ôm lấy cổ K, còn phát ra những loại âm thanh không thể nào tưởng được được. Đến bây giờ bên tai tựa hồ còn nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp của K, hô hấp nóng rực phả vào vành tai, giống như là muốn gặm cắn lên đấy.
Vượt qua vai K, nhìn thấy bầu trời bị che lấp trên cao, nhà cao tầng đèn đuốc sáng choang, bên ngoài ngõ nhỏ có tiếng ô tô chạy ngang, bánh xe cán trên nắp cống vang vọng thanh âm, tiếng vải vóc trên người bị cọ sát phát sinh tiếng sàn sạt, còn có tiếng thắt lưng bị tháo mở, tiếng khóa quần bị kéo ra.
Những thanh âm ngày thường không chú ý đến ấy, lại làm cho đáy lòng bị hung hăng đánh động, không tự chủ được muốn kề cận hơn để cảm nhận được khí tức của K lan tràn khắp cơ thể, khiến cho bản thân cảm thấy an tâm. Mái tóc đen ngắn khẽ sượt qua da, cái hôn ẩm ướt như mưa, gợi lên từng hồi từng hồi cuộn sống.
Tiếng thở dốc ồ ồ bị kìm nén của K, cùng với giọng mũi rầu rĩ của bản thân, ở trong không gian chật hẹp như phóng to hơn, khiến người ta không tự chủ được cảm thấy run rẩy.
Mãi đến khi hai người giúp đỡ lẫn nhau mà phóng thích, K tựa hồ im lặng rất lâu, sau đó một mặt không nỡ buông cậu ra, một mặt giúp cậu mặc quần áo vào, lại ở trên trán cậu hạ xuống một cái hôn trìu mến.
Một khắc đó, Tử Hữu hoảng hốt cảm nhận, bản thân như là được người kia trân quý, phủng trong tay như trân bảo.
——“Bây giờ còn chưa tới lúc…”
Thanh âm nhẫn nại thì thào của K còn vang vọng bên tai, Tử Hữu đỏ mặt một chút, không cần nghĩ cũng biết hắn có ý gì.
Chỉ là, cậu không hiểu, cái mà hắn gọi là thời điểm, rốt cuộc là bao giờ.
Khụ khụ… cũng chẳng phải là cậu sốt ruột lắm đâu.
Bên kia, K cùng mọi người đang nói một chút chuyện phiếm, bên này, Tử Hữu đứng ở đằng sau, đem mặt vùi vào lòng bàn tay, đứng im không hề phát ra một tiếng động. Mễ Tử ngậm một khối cá nhỏ, đứng bên cạnh Tử Hữu nhìn một lúc lâu mới giơ tay lên kéo kéo góc áo cậu. Tử Hữu nâng lên mí mắt, nhìn Mễ Tử mặc áo ngủ, như là mới vừa tắm xong, cả người béo ú đỏ ửng, càng nhìn càng thấy mềm mại.
“Tử Hữu ca, anh đứng một mình ở đây làm gì dạ?”
Mễ Tử chớp chớp mắt khó hiểu, mái tóc mềm mại nhú ra hai cái lỗ tai nhỏ màu xám, một cái trong đó còn hơi động động.
Phía sau mông, cái đuôi ngắn màu xám trắng giao nhau lười biếng vung trái vung phải, khiến người ta nhịn không được muốn sờ một cái.
“Không, không có gì!” Tử Hữu vỗ vỗ mặt, che giấu biểu tình xấu hổ của bản thân, lại nắn nắn gò má mềm mại của mình mấy cái, “Nghe nói em sắp thi rồi hả?”
“Dạ…” Mễ Tử thả cánh tay lôi kéo Tử Hữu ra, nhai nhai miếng cá mấy cái rồi nuốt, “Rất nhanh sẽ nghỉ hè, kiểm tra cũng nhiều hơn, học kì sau là em trở thành học sinh cuối cấp rồi đó.”
“Vậy thì sẽ càng bận rộn hơn ha.” Tử Hữu có chút đau lòng xoa xoa đầu Mễ Tử, “Đừng có miễn cưỡng bản thân quá nha…”
Nói còn chưa dứt lời, Mễ Tử đột nhiên bị ôm lên trước mắt.
Tử Hữu giương mắt, liền nhìn thấy Nauy ngông nghênh đem Mễ Tử ôm vào trong ngực, một mặt bất đắc dĩ: “Lời này tôi cũng đã nhắc. Cậu không biết đâu, mấy ngày trước nó thức khuya đọc sách, niệm đến hai vành mắt đều đen thui.”
Nói rồi, lại hôn một cái lên má Mễ Tử, “Thật không muốn cho đi học nữa!”
“Không muốn!” Mễ Tử dựng thẳng lông mày lên, “Trường học chơi rất vui.”
“Nauy, nó hiện tại không đến trường cũng không thể đi làm được, nhìn dáng dấp thế kia người ta đều biết là người chưa thành niên, nếu như ngày nào cũng ở nhà chẳng phải rất tẻ nhạt sao.” Lam Sinh liếc nhìn Nauy một cái, “Cậu chẳng qua là không muốn đám nam sinh đó tiếp cận Mễ Tử mới nói như thế thôi!”
“Ách…” Chân mày Nauy giật giật, bị nói trúng tim đen, sắc mặt tự nhiên không dễ nhìn. Không sai, hắn một ngày đều đi đón Mễ Tử tan học, tự nhiên biết ở trường Mễ Tử có bao nhiêu được nghênh đón. Từ nam sinh cho đến nữ sinh đều yêu thích mà vây quanh nhóc, nhưng mà tên nhóc này là tiêu thiên tiên, người khác nói một câu thích nó, nó liền cao hứng khủng khiếp. Vừa nghĩ đến gương mặt đáng yêu kia không biết bị bao nhiêu bàn tay sờ nhéo qua, hắn liền cảm thấy khí nghẹn dồn vào một chỗ.
“Nauy…” Mễ Tử nghe Lam Sinh nói vậy, cau mày nhìn Nauy, “Anh lại nghĩ như vậy phải không? Em đã nói mọi người đều là người tốt mà…”
“Ừ ừ ừ.” Nauy bất đắc dĩ thở dài, “Người tốt người tốt. Vậy nếu như nhìn thấy Hồng Dao ngày nào cũng ở bên cạnh anh tới lui, em thấy thế nào?”
“Mễ Tử không thích!”
Vừa nghe đến hai chữ “Hồng Dao”, đôi mắt tròn xoe của Mễ Tử đột nhiên trừng lớn. Mễ Tử ôm lấy cổ Nauy, nói: “Không cho phép anh nói chuyện với Hồng Dao! Không cho phép lại gần Hồng Dao! Không cho phép nhìn Hồng Dao cười!”
Tử Hữu ở một bên “A” một tiếng, nhướn mày, nhìn không ra a, bên ngoài là đứa nhóc ngây thơ khả ái muốn chết, thế nào bên trong lại độc chiếm như thế ta?
Bất quá, đại khái cũng là bị Nauy sủng thành như vậy. Nghĩ nghĩ xong Tử Hữu cũng bất giác mỉm cười.
“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” K đi đến bên cạnh Tử Hữu, thân mật ôm lấy eo cậu. Lam Sinh huýt sáo một cái, Mễ Tử chớp chớp mắt, sau đó nhìn Tử Hữu cười đến híp hai mắt lại.
Tử Hữu nhất thời lúng túng, vỗ tay K cái bốp, “Không có gì hết!”
Lại nghe Nauy cười rộ lên, “Tử Hữu! Bộ dáng này của cậu rất giống như đang làm nũng vậy nha!”
Lam Sinh đang muốn cười, lại nghe tiếng La Minh từ trên lầu vọng xuống. La Minh vừa lau tóc vừa nhú đầu ra hỏi: “Lam Sinh, sữa tắm của cậu hết rồi!”
“À!”
Lam Sinh đáp một tiếng, sau đó trầm mặc một chút, đột nhiên ôm notebook nhảy dựng lên, “Tại sao cậu lại tắm trong phòng tôi? Bộ phòng của cậu không có phòng tắm à?”
Bất quá La Minh cũng không có trả lời lại hắn, trực tiếp đóng cửa lại, còn vứt ra một câu, “Giúp tôi pha một ly cà phê đá đi!”
Làm cho Lam Sinh ở trong phòng khách cảm thấy muốn nổi đóa.
“Alice đâu?”
Nauy thả Mễ Tử xuống đất, nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện chưa đến thời điểm CLB đóng cửa, có chút thắc mắc, “Tử Hữu… cậu trốn việc?”
“Tôi không có!” Tử Hữu duỗi ngón tay chỉ vào kẻ đầu sỏ, “Đều là tại anh ấy!”
“Ai…” Lam Sinh lắc đầu một cái, “Tử Hữu, cẩn thận Alice lại ăn hiếp cậu!”
Nói xong, Lam Sinh lại làm bé ngoan đi pha một ly cà phê đá, chuẩn bị mang lên lầu.
“Nói đến Alice… anh ấy…”
Tử Hữu cau mày, bây giờ cậu đối với Alice không như lúc trước, hiện tại một lòng muốn cho Alice vui vẻ, muốn tìm biện pháp để tháo ra khúc mắc trong lòng Alice.
“Xảy ra chuyện gì à?” Nauy thấy Tử Hữu nghĩ nghĩ cái gì đó, liền hỏi.
“Hôm nay trong CLB xuất hiện một nam nhân xa lạ.” Tử Hữu giải thích, “Alice có vẻ là quen biết hắn, hơn nữa, dáng vẻ cậu ấy lúc đó rất kì lạ.”
“Dáng vẻ kì lạ?” Nauy nhíu mày, “Cụ thể là sao?”
“Ưm! Nhìn thì rất kinh ngạc, lại có vẻ rất là khiếp sợ.” Tử Hữu không biết diễn tả như thế nào, nói chung ngày thường bọn họ đều nhìn thấy tâm tình Alice không mấy khi bất ổn, cho nên hiện tại Tử Hữu có diễn tả như thế, Nauy cùng Mễ Tử vẫn là lộ ra nét mặt không tài nào tưởng tượng ra được.
Mộng bưng mấy cái bánh pudding từ phòng bếp ra, đặt lên bàn trà, có chút lo lắng hỏi: “Alice tiên sinh không có chuyện gì chứ?”
“Không biết nữa.” Tử Hữu thành thật lắc đầu, “Hình như anh ấy đuổi theo người kia rồi.”
Lời còn chưa dứt, cửa huyền quan đột nhiên bị người đá văng, Alice lảo đảo chạy vào, mái tóc buộc trên đầu có chút loạn, con ngươi xanh biếc lộ ra nét mờ mịt cùng luống cuống.
Tử Hữu lần đầu tiên nhìn thấy Alice có bộ dáng như thế, phảng phất như yếu đuối đến mức đụng vào liền tan. Trong trí nhớ của cậu từ trước đến nay, đều là một bộ dáng lãnh khốc lãnh đạm, khuôn mặt vốn đã trắng, hiện tại càng trắng đến bợt bạc.
Alice vừa vào phòng khách, cái khác đều mặc kệ, trước tiên vọt vào lồng ngực K, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo K không buông, trong miệng lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ… K… hắn còn sống… em không biết hắn còn sống…em không phải cố ý…em…”
“Alice!” K nắm lấy bả vai Alice, nhìn y, “Bình tĩnh lại, từ từ nói! Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em… em…” Alice há miệng, lại không nói ra được gì, tựa hồ bị đả kích rất lớn.
“Alice….” Tử Hữu bước lên trước, hai tay nắm lấy tay Alice, phát hiện ngón tay y lạnh lẽo, còn đang khẽ run rẩy.
Con người ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo như Alice, lại ở trong tay cậu run rẩy, khiến Tử Hữu bất giác cảm thấy đau lòng.
“Đừng gấp, từ từ nói, chúng ta củng nghĩ biện pháp, mọi người đều ở bênh cạnh anh.”
Tử Hữu nói, động viên bằng cách vỗ vỗ mu bàn tay Alice. Nauy cùng Mễ Tử cũng đến gần, La Minh cùng Lam Sinh ở trên lầu nghe được động tĩnh cũng đi xuống.
Trong nhà, mọi người để Alice ngồi giữa salon, bọn họ ngồi vây quanh, Mộng còn pha một ly cacao nóng để an ủi Alice.
Lắng lại một hồi lâu, Alice rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, chỉ là hô hấp vẫn còn có chút hỗn loạn. Tử Hữu vẫn nắm lấy tay y, nhẹ nhàng vỗ theo nhịp điệu. K tắt TV, mọi người cũng im lặng, tránh để Alice giật mình.
Alice nhìn Tử Hữu, có chút không tình nguyện rút tay về, chỉ là thái độ hiển nhiên không lạnh lùng như trước.
Tử Hữu khẽ cười, khoảng thời gian này cậu đều vây quanh Alice, tuy rằng vẫn còn nhận được rất nhiều khinh thường, nhưng hiệu quả vẫn có. Ít nhất đối phương sẽ không dứt khoát cự tuyệt cậu, ngữ khí cho dù có lạnh nhạt nhưng cũng không mang theo căm ghét nồng nặc như trước kia nữa.
Alice hít sâu một hơi, chậm rãi nói, “Ngày hôm nay… nam nhân xuất hiện trong CLB kia… tôi biết. Hắn gọi là Tây Nguyên.”
“Tây Nguyên…” K đốt điếu thuốc, chậm rãi nhớ lại, “Hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?”
“Không phải là anh đã nghe thấy ở chỗ nào, mà là anh đã từng nhìn thấy.” Alice nhìn K một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, “Là ở trên ban công phòng ngủ, bên trong một cái chậu hoa.”
K ngẩn người, đột nhiên nhớ ra, “Cái đó… là một cái chậu hoa cao cấp đúng không?… Nhớ rồi, tôi nhớ cái tên dán trên đó là… Tây Nguyên?”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Lam Sinh cùng La Minh liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Alice, “Đây là sao vậy?”
“Tây Nguyên, là một con mèo Siberia bị người kia nhốt ở trong phòng thí nghiệm trước tôi.”
Alice nhớ lại một đoạn chuyện cũ hắc ám kia, không nhịn được siết chặt cái ly trong tay lại, khẽ run rẩy. Đó là ác mộng cả đời của y, bởi vì thời gian trôi qua, mọi cảm giác phẫn nộ hầu như đã biến mất, lại thêm y cố gắng quên lãng đi, cho nên từ lâu đã không còn nhớ rõ những chi tiết. Nhưng giống như một hạt mầm được gieo trong xương cốt, ở trong lòng thâm căn cố đế bén rễ, chỉ mới hơi hơi nhắc đến, cơ thể sẽ vô thức co giật run rẩy, không cách nào khắc chế được.
“Tôi cùng hắn… đã từng vì sinh tử mà khích lệ cho nhau, nâng đỡ nhau. Tôi có thể sống sót qua khỏi những dằn vặt của kẻ kia, có một nửa nguyên nhân là nhờ hắn chống đỡ. Bất luận tao ngộ đáng sợ đến dường nào, cho dù là thần kinh như bị kéo căng ra đến đau đớn, trước sau nhờ có đối phương làm trụ cột, chúng tôi đều không dễ dàng ngã xuống. Bởi vì ngày đêm đều sợ hãi, nếu như có một ngày đối phương chết đi, người còn lại cũng sẽ bị tuyệt vọng dằn vặt đến chết.”
Mễ Tử cũng biết đại khái một ít chuyện cũ của Alice, thế nhưng không có ai nói cho nhóc biết tỉ mỉ tình huống, cho nên lúc này, dù nhóc không phải rất rõ ràng mọi chuyện, nhưng vẫn cảm nhận được bi thương nồng đậm. Lỗ tai trên đầu rũ xuống, đuôi cũng vô lực buông thỏng, có chút bất an hoảng hốt nắm lấy vạt áo Nauy.
Alice lại kể tiếp, “Thế nhưng cho dù có kiên trì như thế nào, cũng có lúc vì quá đau đớn sợ hãi mà tôi mất đi dũng khí đó… Có một ngày, kẻ kia lại chuẩn bị làm một thí nghiệm mới. Hắn đem tôi với Tây Nguyên cột chân lại, cầm một ống tiêm thô to hướng về phía chúng tôi cười…”
Alice vĩnh viễn cũng không quên được cái ngày đó, kim tiêm màu bạc so với bình thường còn lớn hơn đáng sợ hơn vài lần. Không biết kẻ kia muốn làm cái gì, một tay cầm ống tiêm bằng đồng, vừa nhìn y cùng Tây Nguyên vừa lầm bầm lầu bầu.
——“Ngày hôm nay để đứa nào tới nhỉ?”
Nam nhân vừa làm ra dáng vẻ khổ não, vừa cười nứt ra khóe miệng, trong mắt phóng ta từng tia tàn phá bừa bãi, cho dù chỉ là tưởng tượng trong đầu, cũng đủ khiến cho máu trong người gã sôi trào.
Nhìn nam nhân như vậy, nguyên bản vết thương trên người còn chưa lành, Alice không tự chủ được chậm rãi lui về sau một bước.
“Chỉ một bước đó… tôi chưa bao giờ nghĩ tới… chỉ một bước đó, khiến cho tôi cùng hắn trở thành âm dương chia cách.”
Alice siết chặt ly trong tay, trong đôi mắt tràn đầy hối hận cùng áy náy.
Nguyên bản là hai con mèo cùng ở đó, bởi vì Alice nhẹ nhàng lùi về sau, nhường ra Tây Nguyên, nam nhân mới cười cười mà mở ra dây trói trên người Tây Nguyên xuống, đem hắn ôm sang một phòng khác.
“Tôi nhìn thấy Tây Nguyên bị hắn mang đi, tôi lại không phát ra một thanh âm nào. Tôi nhìn thấy Tây Nguyên ở trên vai gã nhô đầu lên nhìn tôi, trên người đều là vết thương, lỗ tai còn bị khuyết mất một góc, dùng một đôi mắt bi thương mà nhìn tôi…”
Alice tựa hồ rất thống khổ, cúi đầu xuống, hai tay cầm chén nâng cao, mái tóc dài rơi xuống trên đầu gối y. Trong phòng khách, tất cả mọi người đều lộ nét mặt không đành lòng.
“Sau đó… tôi nghe được tiếng kêu thảm thiết chưa từng nghe thấy bao giờ.” Ngón tay cầm ly của Alice siết chặt đến trắng bệnh, “Lại sau đó… Tây Nguyên… chết rồi…”
“Chết rồi?” Lam Sinh trợn to mắt, nhìn về phía K, K liền gật gật đầu.
“Tôi xác thực nhìn thấy cái chậu hoa có dán tên “Tây Nguyên”, hẳn là chôn ở trong chậu hoa đó.” K suy nghĩ một chút, “Hình như bên cạnh còn có mấy chậu hoa khác nữa, đều có dán tên lên.”
Tử Hữu cau mày, người đàn ông kia đến tột cùng đã giết chết bao nhiêu động vật?
Mễ Tử càng trở nên sợ hãi, nắm lấy tay Nauy, Nauy đem nhóc ôm vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng vuốt lỗ tai nhóc an ủi.
“Chờ chút…” Lam Sinh ngờ vực nhìn Alice, “Nhưng mà cậu vừa mới nói, cậu ở trong CLB gặp phải…”
“Tây Nguyên.” Alice gật đầu, “Cho dù hắn có biến thành người, cặp mắt kia, tôi nhìn một chút liền nhận ra.”
“Chết rồi sống lại?” Lam Sinh lắc đầu, “Hay là căn bản không chết?”
“Không biết.” Alice hiển nhiên rất hỗn loạn, “Tôi là tận mắt thấy người kia đem Tây Nguyên vùi vào trong đất……”
“Hoặc là cậu nhận sai?” K vỗ vỗ Alice an ủi, “Có thể chỉ là cặp mắt giống nhau. Huống hồ chi chỉ dựa vào một cặp mắt, làm sao có thể kết luận được.”
Tử Hữu ở một bên cau mày, cậu nhớ tới, ánh mắt người kia nhìn Alice cũng là một bộ dạng không tin được, kinh ngạc rồi lại kinh hỉ, hơn nữa còn ngây người ra.
Đó chỉ là đơn thuần bị dáng vẻ mỹ lệ của Alice làm cho choáng váng, hay là vẫn còn nguyên nhân khác…..?
Tử Hữu không lên tiếng, chỉ cúi đầu.
“Trước đừng nghĩ nữa.” K đối Alice nói, “Đi thu thập một chút rồi ngủ sớm đi, cậu cũng mệt mỏi rồi.”
Alice trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu, thế nhưng trong lòng y đầy bất an, y áy náy bản thân mình lúc đó đã lùi lại, áy náy với đồng bạn của mình.
Thấy chết mà không cứu, sau khi còn lại một mình y chỉ có thể nhẫn nại nhịn xuống, sống sót không phải chỉ dựa vào ý thức sinh tồn mãnh liệt của bản thân, mà còn dựa vào phần náy náy đó. Chịu đựng đau khổ, cũng giống như tự trừng phạt mình.
Không biết bao nhiêu lần y đã nghĩ, có thể cùng chết với Tây Nguyên thì thật tốt, Tây Nguyên chết rồi không còn chịu đựng thống khổ nữa. Y đã từng nghĩ như vậy, thế nhưng lúc đó thân thể như ý thức được sắp bị chủ nhân từ bỏ, cho nên ra sức ngoan cường mà sống, một lần lại một lần chịu đựng dằn vặt.
Mãi cho đến khi Alice sống không bằng chết, như ở trong địa ngục mà chịu đựng đủ loại đau khổ kéo dài đến vô tận, bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đen. Con mèo một thân đen bóng dưới ánh mặt trời, dùng đôi mắt hữu thần nhìn mình, tứ chi mạnh mẽ, cơ thể mềm dẻo, giống như sứ giả được phái xuống từ trên thiên đường, đến để giải cứu y.
Cho dù sao đó đã báo được thù, bắt đầu một cuộc sống bình thường, nội tâm vẫn luôn nhắc nhở Alice.
Có thể sống hạnh phúc không? Có thể có một cuộc sống nhàn nhã không?
Đôi mắt bi thương đằng sau vai kẻ kia phóng tới nhìn mình khi ấy, khiến Alice nhiều lần từ trong ác mộng thức giấc, không cách nào có thể tha thứ cho bản thân nhu nhược. Bởi vì bản thân nhu nhược mới hại chết đồng bọn. Y là một kẻ đáng ghét, ích kỉ, đê tiện, quỷ nhát gan.
Alice nhấp một ngụm cacao nóng, để dòng nước ấm áp ấy chảy trong cơ thể mình. Mặc dù bây giờ là mùa hè, thế nhưng cơ thể y lại hết sức lạnh lẽo. Tử Hữu ở một bên nhìn gò má của y, đột nhiên cảm thấy, tuy trước mắt là thân thể mềm mại mỹ lệ trắng thuần của giống mèo Ba Tư, nhưng ở những địa phương không thể nhìn thấy bằng mắt thường, lại giống như phế phẩm không còn chỗ nào lành lặn. Đập vào mắt đều là vết thương, khiến cho người ta rất muốn an ủi, nhưng không có cách nào đưa tay ra, sợ rằng cho dù có đụng đến nơi nào, đều có thể khiến cho y đau đớn.
Alice uống xong cacao nóng, không lập tức lên lầu ngay, mà kéo qua một ống tay áo K, nét mặt có chút chờ mong nhìn hắn: “K, em có thể ngủ cùng anh không?”
Thanh âm có chút nhu nhược, hoàn toàn không giống như ngày thường kiêu căng tự mãn. K khẽ cau mày, nhìn về phía Tử Hữu, Tử Hữu trái lại không ngăn cản, chỉ là khẽ mỉm cười.
“Alice, tôi giúp anh xả nước nóng để tắm.”
Nói xong, trực tiếp đi lên lầu.
K đột nhiên cảm thấy có một cơn giận sôi trào trong lòng. Lam Sinh hơi nhíu mày, nhìn theo nóng lưng Tử Hữu lên lầu, tựa hồ như dự liệu được cái gì đó, liền nở ra một nụ cười.
La Minh nhìn Lam Sinh tinh nghịch cười, không nhịn được đột nhiên vươn tay, ở trên eo Lam Sinh bấm một cái, khiến Lam Sinh sợ hết hồn, sợ hãi kêu lên.
“Cậu làm cái gì vậy?”
“Không có gì…” Bản thân La Minh cũng sửng sốt, nhìn tay mình một cái, có chút không tin được.
Nauy nhìn Lam Sinh cùng La Minh, đột nhiên cười bất minh, sau đó một tay ôm lấy Mễ Tử còn đang chìm đắm trong cố sự khủng bố nọ đem về phòng, chuẩn bị tự mình động thủ cố gắng “an ủi” tiểu hài tử bị dọa sợ.
Alice nhìn bóng lưng Tử Hữu một chút, tựa hồ cũng có chút không rõ, bất quá y mới mặc kệ không thèm nghĩ nhiều, kéo K trở về phòng K.
Trong phòng khách đảo mắt liền chỉ còn lại một mình Mộng đáng thương. Nàng còn đang đứng tại chỗ hấp hấp chóp mũi đỏ ửng vì cố sự đáng thương kia. Sau đó, để phát tiết hết đau buồn trong lòng, Mộng vén tay áo lên, chuẩn bị đi làm một cái bánh gato thiệt bự.
Nàng muốn dùng hoa quả cùng bánh kem ngọt ngào đem toàn bộ hậm hực đánh bay a!
……
Lúc Alice tắm xong đi ra, trước mắt nhìn thấy chính là tình cảnh như thế này:
Trên chiếc giường màu đen của K, có hai con mèo nằm đó.
Một con màu trà, con ngươi màu hổ phách nâng lên nhìn y, vui vẻ vẩy vẩy đuôi. Một con khác đen tuyền, giống như tiểu hắc báo, bộ lông đen bóng khiến người ta kinh diễm, cái đuôi nhỏ dài quấn ở bên chân, con ngươi đen nhánh cũng đang nhìn chằm chằm vào Alice.
Alice sửng sốt nửa ngày, mới hiểu được dụng ý của Tử Hữu, rõ ràng rất muốn tức giận, nhưng vì cơ thể mệt mỏi, lúc này y cũng lười phát tán.
Lau khô tóc xong, Alice đem khăn treo lên, đi đến bên giường, “oành” một tiếng, áo ngủ thật dài rớt xuống trên sàn, từ bên trong chui ra một con mèo Ba Tư trắng như tuyết.
Nó kiêu ngạo ngước đầu, con ngươi xanh biếc như nước biển, đôi mi nhỏ dài đáng yêu, cái đuôi xõa tung, nhảy lên chăn đơn, đem Tử Hữu đẩy qua một bên, sau đó thẳng thắn ngủ ở chính giữa hai con mèo.
Tử Hữu ngẩng đầu lên, cùng K cách một cái đầu của Alice. Nếu như lúc này có người ở đó, nhất định sẽ nảy sinh ảo giác cho rằng thấy được nụ cười của chú mèo. Nguyên bản K có chút tức giận, lúc này không còn nữa. Hắn còn tưởng là Tử Hữu thật sự muốn đẩy mình về phía Alice, đến khi thấy Tử Hữu biến thành mèo bò lên giường, hắn thậm chí còn có chút bội phục ý nghĩ của nhóc này.
K đưa đầu qua, liếm liếm gò má cùng dưới cằm Tử Hữu, Tử Hữu giật giật lỗ tai, tựa hồ có chút không tự nhiên.
Cốc cốc ——
Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
K ngẩng đầu nhìn hướng cửa phòng, cửa phòng bị đẩy ra, đứng ngoài là Lam Sinh, La Minh, Nauy cùng Mễ Tử.
Đương nhiên, Nauy là vẻ mặt cực kì đáng tiếc cùng tiếc nuối, mặt Mễ Tử lại có chút ửng hồng.
“Meo~”
Tử Hữu quay về phía mọi người kêu một tiếng, tiếng kêu êm tai mềm nhuyễn cực kỳ.
Lam Sinh tựa hồ đã sớm nghĩ tới mọi chuyện sẽ như vậy, hướng về phía La Minh hất hàm một cái, “Trận đánh cuộc lần này tôi thắng rồi.”
La Minh thở dài, cũng không nói nhiều, oành một tiếng biến thành bộ dáng mèo. Con mèo Xiêm hồi lâu không gặp đã xuất hiện, lông trên thân màu trắng, lỗ tai cùng bốn vuốt màu đen, cái đuôi nhỏ dài quơ quơ, hệt như một thân sĩ kiệt xuất.
Lam Sinh cũng biến thân theo, liền sau đó là Nauy cùng Mễ Tử.
Bốn con mèo trước sau cùng nhảy lên đệm chăn, K nhấc chân đạp đạp vào mặt Nauy, Nauy lại dùng đuôi đập vào mông K, triêu hắn đến gầm nhẹ một tiếng.
Mễ Tử nhỏ bé nằm nhoài ra cùng Alice. Nauy tựa kế bên người Mễ Tử, bởi vì Nauy là mèo rừng Nauy, cho nên bộ lông xõa tung mềm mại phủ trên người Mễ Tử. Lam Sinh biến thành một con Garfield, cái mặt tròn lúc nào cũng rước lấy cười nhạo của La Minh, điều này khiến cho Lam Sinh vô cùng khó chịu.
Bảy con mèo ở trên giường K quây thành một đoàn. Alice tuy rằng trước sau đều nhắm hai mắt, nhưng cảm giác yếu đuối bên trong kì thật đã biến mất, nếu như nhìn kỹ, còn có thể phát hiện đôi lông mi khẽ rung động cùng khóe miệng hơi giương lên.
Nhiệt độ ấm áp xung quanh sưởi ấm Alice, như là cả tâm can đều muốn ấm lên.
Tuy rằng… mùa hè mà như thế thì… thật sự rất nóng…
……
Nửa đêm Đường mới về nhà, hắn bị nhân yêu Nặc Mễ Tư bắt nạt đủ kiểu, mang theo vẻ mặt khó chịu lên lầu, lại bị dáng vẻ lén lén lút lút của Mộng cuốn hút.
“Cô đang làm gì vậy?” Đường kì quái nhướng mày.
“Xuỵt!” Mộng hướng hắn phất phất tay, Đường phát hiện trong tay cô nàng còn cầm một cái máy ảnh.
Tử Hữu có nói với hắn, Mộng rất thích chụp ảnh, hơn nữa sẽ đem ảnh chụp giấu đi, hoặc là định giá cao đem ra đấu giá trên mạng.
Đường không quá hiểu được tư duy của nữ sinh này, bất quá lúc này hắn cũng theo Mộng lặng lẽ leo lên tới lầu ba, đi tới mở cửa phòng K ra.
Mộng nhìn một chút tình cảnh bên trong, trên mặt liền lấp lánh ánh sao, vừa núp một bên cưởi vừa điên cuồng bấm nút chụp tạch tạch.
Mà Đường lại có chút sững sờ.
Trong bóng đêm, rèm cửa sổ mở ra một nửa để lộ ánh trăng màu bạc bên ngoài. Trên đệm giường màu đen có bảy chú mèo đang nằm ngủ. Lam Sinh ngủ đến ngã chỏng vó lên trời, một chân gáctrên bụng La Minh. Mà La Minh tựa hồ gặp ác mộng, chân trước thỉnh thoảng lại co giật. Mễ Tử chen ở trong ngực Nauy, cái đuôi Nauy hầu như che mất mất nửa người Mễ Tử. K thì nằm ở trên cùng, cho dù đang ngủ, tư thế đầy sức mạnh bộc phát kia cũng không cách nào khiến người ta lơ là.
Mà ở chính giữa, Tử Hữu cùng Alice tựa đầu vào nhau yên tĩnh ngủ, tạo thành một loại tư thế ấm áp.
Đường đột nhiên nở nụ cười, tựa ở cạnh cửa, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn một thoáng. Mộng cầm máy ảnh quay đầu lại hỏi: “Cười cái gì?”
“Hả?” Đường ngoắc ngoắc khóe miệng, “Chẳng qua là cảm thấy thật tốt a… này là một gia đình.”
Trong giấc mộng, Tử Hữu giật giật lỗ tai, thỏa mãn thở dài một tiếng.