Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 6



Khi Nauy cùng Mễ Tử đến, K đã sớm biến mất trong biển người rộng lớn. Tử Hữu bị bà chủ cửa hàng quần áo lôi lôi kéo kéo, liên tục nhét vào trong tay một tấm danh thiếp, nói là sau này muốn mua quần áo gì đó, bất cứ giá nào cũng phải đến đây, sẽ khuyến mãi cho hắn. Tử Hữu không hiểu “khuyến mãi” nghĩa là gì, suy nghĩ nửa ngày, hẳn là có liên quan đến quần áo đi.

“Tử Hữu?”

Giọng nói của Nauy đột nhiên truyền đến, y kéo Mễ Tử vào trong cửa hàng, nhìn Tử Hữu từ đầu đến chân một cái, lại nhìn toàn cảnh lộn xộn xung quanh, nhíu mày hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Này là..”!

“Wow!”

Bà chủ cửa hàng lần thứ hai không phụ hi vọng của loài người, tim đập nhanh, máu nóng sôi trào, hai mắt sáng chói dán trên người Nauy cùng Mễ Tử. Một người mặc đồng phục học sinh, đầu tóc cắt tỉa ngọn gàng, hai mắt to tròn như ngập nước trông thật thuần lương vô hại. Một người khác ăn mặc tùy hứng, tai đeo khuyên bạc, dưới ánh nắng mặt trời có chút chói chang, nhưng anh khí bức người, gương mặt điển trai, đang hướng về phía bọn họ mà tới.

A! Nhìn lại đây nhìn lại đây nhìn lại đây nhìn lại đây đi mà!

“… Này là ai đây?”

Nauy nhìn bà chủ cửa hàng đang nỗ lực dùng hai ngón tay bóp chặt mũi, bởi vì hô hấp có chút cản trở mà hai má đã phồng to như má heo ( =]]]]), liền đem Mễ Tử kéo lại giấu đằng sau lưng:

“Cẩn thận một chút! Thế giớ này rất nhiều quái thúc thúc cùng quái a di tồn tại, cậu lúc nào cũng phải đề phòng bọn họ.”

“Ân!”

Nam sinh năm nhất trung học Mễ Tử nháy mắt mấy cái, ra sức gật đầu. Bên cạnh, Tử Hữu không rõ “quái thúc thúc” cùng “quái a di”

là cái gì, chỉ cảm thấy sau khi biến thành con người, liền gặp thật nhiều chuyện mới mẻ thú vị.

“Đây là bà chủ cửa hàng quần áo nha!”

Tử Hữu hướng Nauy cùng Mễ Tử giới thiệu, sau đó lại quay sang bà chủ cửa hàng nói

“Đây là bạn của tôi!”

Quả nhiên vật hợp theo loài.

Bà chủ cửa hàng lần thứ hai cảm khái rằng lời cổ nhân dạy quả không sai, hạnh phúc đến nỗi muốn bay bay lên cao, không được không được, vì tương lai sau này thường xuyên được nhìn thấy nam nhân suất khí anh tuấn, liền ngầm hạ quyết tâm, đem Tử Hữu biến thành khách V.I.P mà đối đãi.

“Chọn được quần áo rồi?”

Nauy hướng bà chủ cửa hàng gật đầu, biểu thị đã biết, sau đó nhìn Tử Hữu một chút, gật gật đầu, “Cũng không tệ nha, rất thích hợp đó!”

“Thật sao?”

Tử Hữu cười hắc hắc, hai má đỏ ửng, bên cạnh Mễ Tử cũng ngượng ngùng cười theo:

“Đúng a, nhìn hợp lắm đó, Tử Hữu… ca!”

Tử Hữu ca?

Nghe thấy âm thanh non nớt mềm mại vang lên, Tữ Hữu phừng một cái đỏ bừng khuôn mặt, hai mắt đen mở to, nháy mắt cảm thấy thật viên mãn, thật đáng giận a! Tại sao tất cả khả ái đều hội tụ vào hài tử này như vậy chứ!

Cũng không để ý đến ánh mắt người bên ngoài đang nhìn mình, Tử Hữu liền bay sang cọ a cọ lấy Mễ Tử, nếu như lúc này đang ở trong hình mèo, nhất định còn có thể kêu lên mấy tiếng meo meo đầy thỏa mãn.

“Cảm ơn em nha Mễ Tử!”

Tử Hữu cười đến mặt mày rạng rỡ, trong mắt đều là vui vẻ. Mà bên cạnh, bà chủ cửa hàng gian nan nuốt nước bọt, huynh đệ phối a… thiên nhiên ngốc ca ca cùng ngây thơ bán manh đệ đệ a… phụt, không được, không thể chịu đựng được được mà.

Tử Hữu cọ tới cọ lui đến cao hứng, móng vuốt cứ bám lấy trên người Mễ Tử mà xoa nựng. Nauy đứng một bên bất động thanh sắc hỏi:

“Cậu chỉ mới chọn được một bộ thôi sao? Không còn bộ nào nữa?”

“Nào có, còn nhiều nga!”

Bà chủ cửa hàng nhanh nhẹn tiến lên phía trước, bao nhiêu bộ quần áo tốt đều vơ lấy, áo cùng quần trên tay đã sớm cầm hơn mười cái.

Nauy nhếch mày lên nhìn, không phải là bà chủ này muốn gom hết cả cửa hàng cho Tử Hữu đi?

Nhìn thấy biểu tình trên mặt Nauy, bà chủ cửa hàng vội vã giải thích:

“Ai nha anh chàng đẹp trai này cậu còn do dự làm gì, tất cả những bộ quần áo này đều rất hợp với dáng người nha, là tôi tặng hết, hơn nữa còn có dây thắt lưng cùng phụ kiện phối vào nữa nha!”

“Hả?”

Nauy sửng sốt, Mễ Tử cũng giật mình há to cái miệng nhỏ, con mắt đã vốn to tròn lúc này còn muốn tròn hơn viên thịt trong chén canh.

“Hắc hắc, như thế nào? Không phải ở đâu cũng có thể tìm thấy đồ tốt như ở chỗ tôi đâu, đúng không?”

Bà chủ cửa hàng vừa cười đến mặt mày sáng láng, vừa đem hết quần áo vừa chọn cho vào một túi lớn.

“Đừng có do dự nha! Quyết định vậy đi!”

…..

Từ trong cửa hàng đi ra,Tử Hữu ôm theo một túi quần áo lớn, mà Nauy thì ở một bên lắc đầu cười khổ – “Này cũng được món hời a, cái nào Tử Hữu lựa chọn cũng thật tốt!”

“Sao cơ?”

Tử Hữu không hiểu mấy lời này, mà Nauy cũng không có giải thích, chỉ là cươi ha ha một tiếng, sau đó quay sang xoa đầu Mễ Tử, “Sau này quần áo của Mễ Tử đưa cho Tử Hữu chọn lựa nga?”

“…”

Mặc dù không hiểu cho lắm, nhưng Tử Hữu cũng vui vẻ gật đầu, “Được!”

“Trở về nhà thôi!”

Nauy nhìn lại Tử Hữu, nhíu mày hỏi – “Nhưng rốt cuộc hồi nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ân!”

Tử Hữu vừa xoa xoa bên má mới bị Mễ Tử nhéo, vừa hồi tưởng lại một chút sự việc, “Tôi nhìn thấy K tiên sinh cùng người khác đánh nhau!”

“K?”

Nauy gật gật đầu, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình nào, “Vậy thì không sao!”

“A?”

Tử Hữu mờ mịt, “Tại sao lại nói là không sao? Tôi nhìn thấy đám người kia rất lợi hại nha! K tiên sinh không phải đã làm chuyện gì chọc giận bọn họ chứ?”

“Không có chuyện gì!” – Nauy cũng không để ý đến nữa, tay xuy xuy, đẩy đẩy Mễ Tử trở về nhà. Sau đó lại nói – “K rất thích đánh nhau, hơn nữa hắn là lão đại của vùng này, kẻ đối địch hắn rất nhiều, đã thành chuyện quen thuộc rồi. Hắn rất lợi hại, đánh nhau chưa bao giờ thua, cậu không cần quan tâm đến!”

Thì ra là như vậy sao… Tử Hữu hiểu biết một nửa đã vội gật đầu. Lão đại? Thích đánh nhau sao? Nhìn vẻ mặt hắn lúc đánh nhau cũng rất hưởng thụ, giống như là vui vẻ đi. Nhưng mà, đánh nhau cũng không phải là chuyện tốt gì a…

Vừa nghĩ, Tử Hữu vừa âm thầm lắc đầu, tính cách cảu mấy người này so với cậu đúng là một trời một vực. Cậu chỉ cần mội ngày ngửa bụng phơi nắng, cái khác thì sao cũng được.

“Lại nói…”, Nauy sờ sờ cằm, “K thấy cậu sao?”

“Thấy a!”, Tử Hữu gật đầu, lại nhớ đến nụ cười chế nhạo của K cùng hai chữ “ngu ngốc” kia hắn bỏ lại mà có chút tức giận, “Tôi chỉ muốn hỗ trợ anh ấy một chút, nhưng mà hình như anh ấy không thích đi…”

“Hỗ trợ?”, Nauy sửng sốt, mặt đầy vẻ không tin được, “Cậu muốn chết sao?Cậu thì giúp được cái gì?”

Cũng không phải giúp việc nhà.

Tử Hữu mếu máo, nếu như cậu nói cho Nauy biết là cậu sợ đến mức trốn sau lưng nữ nhân, có thể bị khinh bỉ lần thứ hai không a?

“Cậu đó!”, Nauy dừng lại, xoay người, tay giơ lên nhéo nhéo hai má Tử Hữu kéo ra hai bên, “Tôi đã nói rồi, không có việc gì thì không được gây chuyện mà, có nhớ hay không? Còn may là có K ở đó, nếu không cậu bị thương thì phải làm sao?”

“Ngô… a?”

Hai má Tử Hữu bị nhéo đau, nói không ra tiếng rõ ràng, này là ý gì nha? “Ngu ngốc!”, cái câu kia K vứt lại… là nói cậu thật phiền sao?

“Nauy! Anh không được chọc ghẹo Tử Hữu ca!”

Mễ Tử vội vàng chạy đến tách hai người ra, lại đánh một cái thật khí phách lên bàn tay to tướng của Nauy, sau đó quay đầu xoa xoa hai má đỏ ửng của Tử Hữu, “Tử Hữu ca, K không phải người xấu nhưng cũng không phải người tốt. Sau này nếu như lại thấy K đánh nhau, nhớ kỹ không được lại gần, biết chưa?”

Nhìn bộ dạng vừa nghiêm túc vừa khả ái của Mễ Tử, Tử Hữu nhịn không được nhoẻn miệng cười một cái, sau đó ôm lấy Mễ Tử cọ cọ.

“Anh biết anh biết! Ngô! Em thiệt là dệ thương mà!”

Ôm chưa được một nửa, y như rằng Tử Hữu đã bị Nauy dùng sức tách ra khỏi người Mễ Tử, lại lắc lắc cánh tay cậu, “Nói rồi đó. Sau này gặp chuyện như vậy thì không nên xen vào nữa!”

“Nga…”

Tử Hữu sờ sờ đầu, mếu máo đáp lời.

Trên đường về nhà, Nauy dắt xe dẫn bộ, Mễ Tử ngồi trên xe để Nauy dắt đi, mà Tử Hữu thì đi bên cạnh. Mễ Tử ngồi nhàm chán, liền lúc lắc hai chân, miệng ngâm nga một ca khúc vui vẻ.

Tử Hữu hỏi Nauy, “ Hôm nay ta thấy trên vô tuyến, nói cái gì mà đám mèo có hành động kì lạ gì đó…”

“Cái này em biết nha!”, Mễ Tử quay đầu nói với Tử Hữu, thời điểm bọn họ thong thả cước bộ về nhà, mặt trời chiêu tia sáng ánh trên mặt nước, lấp lánh phản chiếu trong con mắt to tròn của Mễ Tử, “Đó là bọn họ đang tranh chấp địa bàn”

“À!”

Tử Hữu gật gật đầu, cậu cảm thấy, mặc dù sắp tới mùa động dục, nhưng dám mèo kia thoạt nhìn không phải là đang cùng nhau tranh giao phối, nếu như nói là tranh chấp địa bàn, cũng có lý đi….

“Bọn Đại Minh thật sự rất mất dạy!”, Nauy nhịn không được mắng một tiếng.

“Đại Minh?”

“Đại Minh là thế lực lớn nhất ở phía nam. Lão đại của bọn nó cùng tới bốn vị đương gia đều giống như chúng ta…”, đang nói, Nauy nhìn nhìn Tử Hữu một chút, chuyện này không cần nói tiếp cũng có thể hiểu được.

Tử Hữu rất nhanh đã phản ứng, là giống như bọn họ có thể biến thành người sao?

“Chuyện lần này loài người xem như cũng không có gì nghiêm trọng”, Nauy gật gù, “nhưng mà đối với chúng ta thì đúng là có chuyện đáng quan tâm.”

Mễ Tử cũng gật gật đầu, mày nhíu lại như bất an, “Đạo Minh ở phía nam cùng K có mối quan hệ không tốt. Nếu như lần này bọn nó thâu tóm được toàn bộ khu phía nam thành công, thì K sẽ nguy hiểm lắm!”

“Tại sao?”

Tử Hữu đối với chuyện này thật mờ mịt… Phía nam? Bọn họ hình như là ở khu phía Đông của thành thị, cũng chẳng biết cùng bên kia có quan hệ gì.

“Anh không biết sao?” Mễ Tử tựa hồ rất kinh ngạc, ở khu này con mèo nào mà không biết đông tây nam bắc chia thành bốn bang phái khác nhau?

“A?”

Tử Hữu đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc. Bản thân thật không xứng đáng làm mèo nữa mà… Anh… Anh…

Nauy thì lại cảm thấy không có gì, nhưng hắn chẳng nói tiếng này. Hắn cảm thấy hơn phân nữa là Tử Hữu không có tìm hiểu mấy chuyện này, còn vì sao hắn biết, dùng bản năng của động vật nói cho hắn biết đi – trực giác đó!

“Ai ai!”

Nauy thanh thanh tiếng nói, đối Tử Hữu giải thích, “Thế lực ở địa bàn phía nam là lớn nhất, cậu chỉ cần biết thế là đủ. Phía bắc là thế lực của “Thập Nguyệt, phía tây là thế lực của “Ngư Vĩ”. Mà phía đông thì không có thế lực tập trung, nhưng con mèo nào cũng đều biết, mạnh nhất phía đông chính là K”

Cái gì nha? Một mình K tiên sinh sao? Cũng không phải đi… chỉ là một con mèo sao có thể bằng một tổ chức a?

“Chủ yếu là bởi tính cách của K thôi”, Nauy cười nói, “hắn thích đánh nhau, nhưng không thích tập trung thành tổ chức. Phía đông có rất nhiều đảng nhỏ, đều bị hắn thu phục. Cuối cùng thì cả phía đông một mình hắn làm bá chủ, không ai dám cùng hắn đối đâu.

Hay là nói, hắn cũng việc thành lập tổ chức gì đó không có hứng thú, chỉ là thuần túy muốn đánh nhau mà thôi.

Nghĩ đến chuyện này, nauy cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, nhưng mà thật ra trong đáy lòng cũng rất nể phục K.

Tử Hữu thì hoàn toàn bị chấn kinh. Thì ra… K tiên sinh lợi hại như vậy sao…

Tới cổng nhà, ba người vừa đi dạo phố về liền tình cờ gặp một người khác cũng vừa về đến. Trên người K đều là bùn sình, nhưng mặt mũi thì hoàn toàn sạch sẽ, hắn liếc nhìn Tử Hữu một cái rồi đi thẳng vào trong nhà.

Ngô. Bị lơ luôn rồi!

Tử Hữu cảm thấy trong lòng khổ sở, bị một người lợi hại như K lơ đẹp thật khiến lòng bị tổn thương.

“Hôm nay sao vậy?, Nauy theo K vào phòng khác, “Nghe nói anh ở trước cửa hàng quần áo cùng người ta đánh nhau?”

“Ừ!”

K ngồi thẳng xuống sopha, cởi áo ra, để lõa nửa thân trên, “bọn chó nhìn chướng mắt thôi!”

“A! Bọn nó sao?”

Nauy hiểu chuyện gật gật đầu.

Mễ Tử có chút lo lắng, tiến lên nhìn K một chút.

“K… anh không sao chứ?”

K xoa xoa đầu Mễ Tử mấy cái ý bảo hắn không sao.

Alice từ trên lầu đi xuống, nhìn K một cái, lại nhìn đến quần áo dơ bẩn, vội vàng chạy đến gần.

“K? Không sao chứ? Đám người kia lại tìm anh sao?”

“Ừ!”

K tựa hồ như có chút không nhẫn nhịn, hắn không thích người khác cứ nhắc đến hoài một chuyện, cho nên đứng dậy, “Tôi đi tắm!”

Alice vội vàng chạy lên trên, “Em đi bật nước nóng”

Hai bàn tay K đặt sau đầu, trên mặt không có biểu tình phản đối. Đang đi về phòng, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt lại quét ngang người Tử Hữu, “Cậu định làm việc gì?”

“Việc?” Tử Hữu mờ mịt.

Người nào đó khó chịu nhướng mày, “Đều đã trở thành người, cậu tưởng còn giống như trước kia được người nuôi dưỡng sao?”

“Tôi không có nghĩ như vậy!”

Tử Hữu lúng túng đáp, lúc này mới chợt nhớ ra. Đúng vậy a, con người ai cũng đi làm việc hết.

Cậu nhìn xung quanh, ánh mắt rơi xuống trên người Nauy cùng Mễ Tử, “Các người đang làm việc gì vậy?”

Nauy nhún vai đáp, “Tôi làm tay ghita trong ban nhạc, ngày thường ở quán bar biểu diễn.”

Mễ Tử thì chỉ chỉ quần áo trên người, “Em là.. học sinh… năm hai!”

Nhớ đến học phí đều do Nauy chu cấp, liền cảm giác có chút buồn bã, Mễ Tử rất muốn mình mau lớn, như vậy sẽ không khiến Nauy vất vả nữa.

Mễ Tử nháy nháy mắt, lại hỏi K, “Còn anh…”

“Tôi không cần làm việc!”

K lạnh lùng liếc nhìn Tử Hữu, “Đây là nhà của tôi, mỗi tháng bọn họ đều phải trả tiền thuê nhà cho tôi!”

Ách! Cái này! Nếu như cậu không đi là,m thì không được ở đây nữa sao?

Nhưng mà… phải làm cái gì đây?

“Nhân tiện cũng nói luôn, Lam Sinh thì làm thủ thư, còn La Minh thì làm ở sở Luật sư!”. Nauy một bên cười nói.

Thì ra hết thảy mọi người đều có công việc a… Trách không được ngày nào hai người kia cũng đều mang cặp táp ra khỏi cửa.

K nhìn đến khuôn mặt lúng túng không biết làm sao của Tử Hữu hồi lâu, thẳng đến khi Alice quay trở lại, “K, nước tắm được rồi!”.

Im lặng một chút, K đột nhiên nói, “Đêm nay bắt đầu làm việc đi! Đi theo Alice tới chỗ làm của hắn xem thử!”

“Cái gì?”

Alice cùng Tử Hữu đồng thanh kêu lên. Trong lòng Alice càng không vui vẻ, trừng mắt nhìn Tử Hữu, lại hỏi K, “Tại sao chứ?”

“Cậu ta chưa tìm được việc làm”, đơn giản nói một câu, lại quay sang nhìn Alice, “Sao? Không thích?”

“….” Alice im lặng không dám phản bác, dù trong lòng hết mực đều là không thích, nhưng cũng không dám để lộ biểu tình phản kháng ra mặt, “Em không có nói như vậy…”

“Vậy thì tốt rồi!”

K nhấc chân đi lên lầu, cũng không thèm để ý đến Tử Hữu nữa. Lúc bước đến bậc thang thứ ba, liếc nhìn xuống phòng khác một cái, sau rốt cùng Alice trở về phòng.

Phòng khách bỗng chốc trở nên im ắng. Tử Hữu nhịn không được kêu lên, “Anh ấy cũng không có hỏi ý kiến của tôi a!”

“Cậu không cần đưa ra ý kiến!”, Nauy cười cười, vỗ vai Tử Hữu nói, “Tôi chứ có nói với cậu Alice làm gì đi?”

“Chưa có nói…”, đột nhiên Tử Hữu cảm thấy trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

“Haha!”, Nauy giảo hoạt cười, nhướng mày, bên cạnh Mễ Tử đột nhiên đỏ ửng mặt, vội vàng ôm cặp sách chạy thẳng lên lầu.

Tữ Hữu lại nghe Nauy thấp giọng nói phảng phất bên tai cậu, “Alice là làm công quan đi!”

Tử Hữu biểu tình ngốc trệ, đờ người nhìn lên cửa phòng đóng kín trên lầu, trong đầu chỉ có một câu: tự hại mình a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.