Miêu Miêu Cực Phẩm

Chương 4: Trứng dạo



"Dậy đi, sáng bảnh mắt ra rồi mà vẫn còn ngủ được à?"

"Cha... Con xuốn...g ngay mà... Năm phút nữa thôi..." Âu Dương Tĩnh Dạ ngái ngủ, kì kèo, vùi mặt vào gối.

"Có dậy ngay không thì bảo?! Đến giờ ăn sáng rồi!" Con người thô bạo nào đó kiên quyết giật tung chăn của cô ra, để lộ ra dáng người đang co quắp như một con tôm luộc của Âu Dương Tĩnh Dạ nằm trên giường bệnh.

"Lạnh... Hừ hừ... Cha... Chăn của con..." Tĩnh Dạ run cầm cập, mắt vẫn nhắm nghiền lười biếng, chưa chịu dậy. Tay cô sờ soạng tìm chăn nhưng sờ hoài cũng không thấy.

"Ai là cha của cô? Mở mắt ra nhìn cho kĩ đê!" Kha Tử Tước tức điên người, dùng tay mở tung mắt Tĩnh Dạ ra. "Không thể tin được trên đời này lại gặp cái loại tù nhân như cô! Có thật là cô đang bị thương không thế? Hết ăn uống như hạm rồi ngủ tít mít như heo. Giữ cái loại tù nhân như cô có mà sạt nghiệp sớm!"

"Chói!! Chói mắt!! Á!" Tĩnh Dạ bị ép mở mắt, kêu ầm trời vì chưa quen với ánh nắng mặt trời chói chang. Cô bật dậy dụi mắt liên hồi rồi gào lên. "Đồ má mì tàn bạo! Tôi có tội tình gì mà lại hành hạ tôi như thế hả?! Với cả đừng có vu khống cho tôi! Tôi ăn nhiều như hạm khi nào mà anh dám nói tôi như thế? Từ hôm qua đến giờ chỉ toàn được truyền nước biển, có được ăn cái gì đâu mà kêu tôi ăn nhiều?"

"Nước biển cũng là tiền đấy thưa cô. Mấy bịch nước biển truyền cho cô cứu được khối người rồi đấy. Đem đi truyền cho cái loại con gái đanh đá chanh chua như cô thật là phí cả tài nguyên!" Tử Tước bĩu môi.

"Thật là keo kiệt bủn xỉn. Có mấy bịch nước biển mà cũng phải tính toán. Mà lỗi là do mấy người làm tôi bị thương mà. Trả tiền viện phí và dịch vụ cũng là chuyện thường tình thôi." Tĩnh Dạ nhún vai, thể hiện thái độ như thể đó là việc đương nhiên.

"Bị thương là do cô thân thủ quá yếu kém, mà cứ thích thể hiện. Còn bày đặt đỡ đòn, cứ tưởng thân thủ thế nào, ai ngờ đánh một phát trúng luôn. Chung quy cũng là do yếu mà cứ thích ra gió thôi. Tôi khuyên cô cố quá coi chừng quá cố đấy nhá!" Tử Tước cười khẩy, ra vẻ châm chọc. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, y liền hỏi. "Cơ mà vết thương của cô tôi nhớ là hôm qua còn dậy không nổi sao hôm nay khoẻ thế? Còn ngồi cãi cham chảm là thế nào?"

Nhắc đến đây Tĩnh Dạ cũng chợt nhớ ra, đưa tay lên chạm vào vết thương. Hoàn toàn không còn đau nữa. Không thể nào tin được vào cảm giác của bản thân nữa. Rõ ràng hôm qua đau đến mức khó khăn lắm mới di chuyển ngồi dậy được một chút mà hôm nay chạm vào đã không còn đau nữa. Tĩnh Dạ không kể nả gì việc đang có nam giới trong phòng mà trực tiếp vén áo lên kiểm tra. Cô gỡ bỏ lớp băng y tế và đúng như cô nghĩ. Vết máu bầm đã hoàn toàn biến mất, ngay cả khúc xương sườn bị nứt cũng có vẻ đã lành. Cử động mạnh cũng không thấy đau.

Từ bé Âu Dương Tĩnh Dạ đã phát hiện ra mình có khả năng hồi phục vết thương nhanh hơn người thường rất nhiều, nhưng lần này đến xương bị nứt mà cũng có thể lành lại qua đêm thì đúng là vẫn rất khó tin. "Thật là kỳ dị..." Cô lầm bầm.

"Đúng là cô dị thật. Nhưng mà thế cũng tốt. Không cần phải trả tiền viện phí cho cô nữa rồi. Khoẻ re rồi còn gì?" Kha Tử Tước nhếch mép cười, xoay đi chuẩn bị đồ ăn sáng. "Khoẻ rồi thì tự đi kiếm đồ ăn đê, đồ này tôi ăn cho."

"Âyy! Chuyện tôi lành vết thương là chỉ mới thấy bên ngoài thôi. Lỡ đâu bỏ con giữa chợ thế này tôi bị di chứng thì làm sao? Con người duyên dáng đài các như tôi mà bị dị tật thì nhất định không được đâu! Tôi còn chưa được thi hoa hậu kia mà!" Âu Dương Tĩnh Dạ nhất quyết không chịu buông tha cho y, lao tới nắm chặt lấy áo của Tử Tước. "Với cả đồ ăn anh đã lấy rồi, là phần của tôi!! Anh có biết là tôi đói lắm rồi không? Bụng từ hôm qua tới giờ trống rỗng đây nè!"

Liền sau đó là âm thanh biểu tình từ dạ dày của Tĩnh Dạ vang lên réo rắt. "Ọt...."

"Muốn ăn thì nhanh đi đánh răng rửa mặt đi. Bốc mùi kinh quá!" Vừa nói Tử Tước vừa bịt mũi, tay phẩy phẩy như muốn xua đi "ám khí" trước mặt mình. Giọng điệu vô cùng bất mãn. "Hai phút bắt đầu!"

Dù rất không cam lòng, Tĩnh Dạ thu lại cảm giác muốn đạp nát bàn chân tên má mì đáng ghét kia, mà xoay đầu chạy thật nhanh vào toilet. Quả là bệnh viện cao cấp nha, đến bàn chải dầu gội sữa tắm cũng toàn là đồ xịn. Phòng tắm trông cũng hết sức sạch sẽ và hiện đại. Bị bắt mà được trải nghiệm cảm giác xa hoa thế này cũng không quá tệ nha.

Với bí kíp vệ sinh cấp tốc để chạy kịp mỗi sáng, bằng tốc độ thần thánh, vừa đúng một phút bốn mươi giây Tĩnh Dạ đã tươm tất sạch sẽ bước đến bên bàn ăn. Cô cười rất tự hào, mặt vênh lên cố tình chọc tức Kha Tử Tước. "Tôi còn dư hai mươi giây đấy nha~."

"Hừ, đấy ăn đi." Mặc dù kêu Tĩnh Dạ ăn đi nhưng y vẫn rất tự nhiên cầm quả táo lên cắn một miếng.

"Sao anh lại ăn táo của tôi?!"

"Ai nói táo của cô? Nói lại lần nữa, táo là của TÔI!" Nhấn mạnh chủ quyền xong anh lại cắn một miếng táo thật to nữa.

Ra là thích ăn táo. Âu Dương Tĩnh Dạ thầm bĩu môi. "Có mỗi quả táo, bố thí cho anh đấy." Nói xong cô xoay đầu tập trung vào khay thức ăn trước mặt. Cặp mắt sáng rỡ khi nãy lập tức tối xầm lại. Nằm trên khay vỏn vẹn chỉ có một tô cháo trắng với một ít cá cơm khô và củ cải muối. Đi kèm là một ly nước lọc. Nhìn khay thức ăn, Tĩnh Dạ tức đến phát khóc. Cô rốt cuộc là chờ đợi cái gì chứ? Lại còn tưởng rằng ít ra con người kia cũng có chút lương tâm. Bị thương nằm viện như cô mà chỉ được ăn mỗi cháo trắng với củ cải muối thôi sao?? Lại còn không có đồ ngọt nữa!

Trong phút ngậm đắng nuốt cay, Âu Dương Tĩnh Dạ bỗng nhớ đến đĩa trứng đánh bông với bánh pancake rưới mật ong của bố già mà nước mắt không kiềm được tuôn ra như mưa. Kha Tử Tước trong vài giây có chút kích động không biết nên làm gì, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt châm chọc thường ngày, "Xúc động vì đồ ăn ngon quá nên khóc à? Cô cũng thật là nhạy cảm đó nha. Không cần cảm ơn con người tuyệt vời như tôi đâu. Tôi biết tôi tốt rồi."

"Hứ!" Mặc dù uất ức nhưng bụng cô sắp không chịu nổi vì đói nữa rồi, Tĩnh Dạ đành chấp nhận đón lấy bữa ăn đạm bạc kia. Vừa chuẩn bị đưa đến miệng thìa cháo đầu tiên thì bên ngoài phòng bệnh vang lên âm thanh giao hàng réo rắt. "Ai trứng luộc, trứng nướng không? Trứng cút, sữa tươi hột gà đây! Hai chục đồng ba quả đây! Ai trứng..."

Vừa nghe thấy trứng, mặt Tĩnh Dạ lập tức tươi tỉnh trở lại, mắt sáng bừng lên. Dừng lại một lúc, như nhận ra có điều gì đó kì lạ, cô nhíu mày quay qua hỏi con người khó chịu bậc nhất kia. "Bệnh viện này sống động thế, có cả bán đồ ăn dạo nữa cơ à?"

"Cô có bị thần kinh không? Bệnh viện đâu có được bán hàng rong?" Kha Tử Tước nhai táo, chậm rãi trả lời.

"Nhưng mà rõ ràng tôi mới nghe..."

"Đừng có mơ mộng tới đồ ăn nữa. Cô đói quá đến tai cũng bị ảo giác rồi à? Có tô cháo THƯỢNG HẠNG thế kia, không ăn thì đưa đây tôi ăn cho."

"KHÔNG ĐỜI NÀO! Tô cháo này là của tôi!" Tĩnh Dạ ôm chặt lấy tô cháo, ngồi lên ghế xúc từng thìa ăn ngấu nghiến như thể sợ bị cướp mất phần ăn.

"...Trứng luộc, trứng nướng đây! Ai mua trứng không? Hai chục ba quả đây!" Tiếng rao hàng réo rắt lại tiếp tục vang lên, và lần này ngay cả Kha Tử Tước cũng nghe thấy. Hai người dừng lại nhìn nhau. Tĩnh Dạ vênh mặt lên như thể muốn nói, "Đấy, tôi đâu có bị ảo giác đâu!".

Tử Tước cau mày, "Cô ngồi đấy, tôi đi ra xem thế nào." Nói rồi anh bỏ ra ngoài.

"Tiện thể mua cho tôi hai quả trứng nướng nha! À cả chai sữa tươi hột gà nữa! Má mì là tuyệt vời nhất!" Tĩnh Dạ cười tít mắt, không quên nháy mắt nịnh nọt.

oOo

"Chủ tịch Tô, đã có thông tin về vị trí của tiểu thư." Đứng trong phòng chủ tịch, một người phụ nữ mặc âu phục đen, tóc búi cao, thông báo về tình hình mới nhận được.

"Con bé đang ở đâu?" Từ đằng sau chiếc bàn gỗ, phía trên chất đầy giấy tờ, một giọng nói mang thanh âm nhàn nhạt vang lên.

"Hiện tại, tiểu thư đang được giữ tại bệnh viện Đồng Xuân, theo thông tin được trình báo thì tiểu thư bị nứt xương sườn trong quá trình giao tranh với đám người của tập đoàn X, ngoài ra không có thương tích gì nghiêm trọng. Chủ tịch, chúng ta có hay không nên xuất hiện?"

Chủ tịch Tô cười nhẹ, phất tay. "Không cần thiết. Chỉ là nứt xương sườn, cũng không có gì đáng quan ngại. Chưa kể là bệnh viện Đồng Xuân. Chắc chắn phía bên kia sớm đã lo liệu xong xuôi. Chúng ta không cần hành động. Chỉ cần chú ý động tĩnh phía bên đó và chấn áp bên báo chí nếu cần thiết. Phía bên kia lúc nào cũng thích gây sự chú ý, bọn báo chí chắc chắn sẽ ngửi thấy mùi tin tức mà chạy đến. Làm việc kĩ một chút."

"Đã rõ. Vậy tôi xin phép ra ngoài trước để an bài mọi chuyện." Người phụ nữ kia cúi đầu cung kính rồi, quay người đi về phía cửa.

"Kêu A Lâm chuẩn bị cho tôi trà đen, Darjeeling như mọi khi. Nhớ mang thêm bánh ngọt."

"Vâng, chủ tịch." Nói rồi cánh cửa lớn nặng nề được khép lại. Trong phòng chỉ còn lại Chủ tịch Tô – Tô Dịch Khương. Từ chỗ bà ngồi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố qua dãy cửa sổ trải dài khắp mảng tường, từ trần nhà chạm đến mặt đất. Vì toàn bộ đều làm bằng kính, nên để đảm bảo an toàn, cửa sổ đều được gia công từ kính cường lực, đạn bắn không vỡ. Ngoài ra còn được phủ một lớp chắn nắng đặc biệt bảo vệ sự riêng tư, chỉ có từ trong mới nhìn ra ngoài được. Còn bên ngoài tuyệt nhiên không nhìn thấy gì.

Bà đứng dậy rời khỏi ghế ngồi êm ái, nhìn về toà nhà phía xa xa nói thầm. "Hải, cẩn thận một chút... Đừng phá nát cái viện."

Ring... Ring...

Tô Dịch Khương nhìn về hướng phát ra âm thanh, là điện thoại từ một số lạ gọi tới. Không chần chờ gì, bà bắt máy. Bà đoán được đối phương là ai. "Alo."

"Khương Khương, mấy tài liệu cậu kêu tớ điều tra đã làm xong, quả nhiên là người đó. Không ngờ được vẫn còn sống. Quả nhiên kiếp trước ăn ở tốt, như vậy mà vẫn còn nhởn nhơ như vậy. Này không sao chứ? Khương Khương, sao cậu không nói gì vậy?" Người trong điện thoại vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.

"A Mộc, đừng nhắc nữa. Dù sao cũng qua rồi, chỉ cần y không làm gì tổn hại đến con gái tớ là được rồi." Tô Dịch Khương chậm rãi trả lời. Nhìn về hướng cửa ra vào, ra hiệu cho A Lâm tiến vào.

"Thôi đi, cậu đừng làm ra vẻ thương xót con gái nữa! Ai trong cái nhà này mà không biết kết quả của đụng vào con gái cậu là gì? Y chắc chắn không có gan làm càn. Chỉ là ham muốn nhất thời, huống chi y rất coi trọng con bé." Tôn Tiểu Mộc cười mắng. Đụng vào con gái rượu của cặp đôi khủng bố này, chẳng khác nào cắt dây bom nhấn nhầm nút tự huỷ. Chưa nói đến, riêng mình con bé, vốn đã rất khủng khiếp.

"Thì ý tớ là, đụng đến con bé, chỉ có y là thiệt hại triệt để thôi." Tô Dịch Khương nhún vai, lấy ngón tay quệt một miếng kem, đưa lên miệng. "Với cả, bên kia chắc chắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Cậu muốn xem kịch thì mau bố trí người đi. Không khéo đến nơi thì tiệc đã sớm tàn."

"Khỏi phải nói, tớ sớm đã có sắp đặt. Cơ mà, Khương Khương. Lần này nếu làm lớn, không phải cũng lộ luôn sự tồn tại của Tiểu Dạ sao?"

"Dù sao nó cũng đến tuổi rồi. Cũng nên công khai một chút. Chỉ là chừa tên Lục Hải ra là ổn. Coi như tớ một thân một mình nuôi con. Bị chồng chưa cưới ruồng bỏ. Đóng vai phụ nữ đơn thân tội nghiệp."

Ở nơi xa xa phía bên kia thành phố, Âu Dương Lục Hải bỗng hắt xì một cái. Rõ ràng hôm nay không lạnh, sao lại hắt xì nhỉ. Vẫn còn đang cau mày khó hiểu thì đằng sau vang lên tiếng cười trêu chọc. "Chắc chắn là bị chị dâu nói xấu rồi."

"Cậu liệu hồn đấy! Hừ. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi chưa? TVB với Phốt đâu? Cả Belly nữa?"

"Mọi người sớm đã đến địa điểm chuẩn bị rồi. Đại ca cứ phải lo bò trắng răng chỉ cần chờ lệnh nữa là triển khai kế hoạch."

"Được. Vậy truyền lệnh đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.