Miêu Nghị

Chương 47: Chương 47




Cổ hòe thêm cổ trạch vốn là dễ dàng tích tụ âm khí.Trương Thụ Thành thuận miệng nói.Tuy là nói như vậy nhưng ba người vẫn âm thầm thi pháp, dùng pháp nhãn quét nhìn bốn phía.Dưới tình huống thông thường, nếu như nơi này thật sự có âm linh quỷ mị gì, người bình thường mắt thịt sẽ không thấy được, nhưng đối với tu sĩ thân mang pháp nhãn, sẽ không giấu giếm được bọn họ.Trên thực tế chứng minh bọn họ quá lo xa, pháp nhãn tỏa ra bốn phía không thấy bất kỳ âm tà nào.Ầm! Sấm sét lại nổ vang, tia chớp lóe lên sáng chói khiến cho ngôi chùa hoang này gia tăng vài phần âm trầm kinh khủng.Đồng thời mưa nặng hạt cũng đã bắt đầu rơi xuống, chạm xuống mặt đất vang dội, hồ nước hai bên tả hữu nổi lên từng vòng tròn gợn sóng lan tỏa.Trương Thụ Thành khẽ mỉm cười nói:– Bây giờ cũng quả thật không có địa phương nào để đi, vậy ở lại đây thôi.Dứt lời y dẫn ngựa đi vào đại điện.

Mạc Thịnh Đồ và Miêu Nghị nhìn nhau, cũng chỉ có thể đi theo, tiếng bước chân ba người đạp trên cỏ dại, lá khô dưới đất kêu sột soạt.Sau khi kéo ngựa tới buộc vào cột đá ở hành lang đại điện, Trương Thụ Thành đi tới dưới tàng cây hòe ngoài sân kéo một nhánh cây khô có lẽ là do gió thổi gãy vào bên trong đại điện.Bên ngoài đã mưa to như trút nước, sắc trời cũng hoàn toàn tối xuống, trong đại điện đã được nổi lửa lên.Nhờ ánh lửa có thể thấy trên mặt đất đã từng có người đốt lửa qua, không chỉ có một chỗ, Mạc Thịnh Đồ cười nói:– Xem ra thật đúng là địa phương đã từng có lữ khách đi qua nghỉ chân.Miêu Nghị tay cầm ngân thương đứng nghiêm, nhờ ánh lửa nhìn pho tượng Phật hùng tráng trên cao chính giữa đại điện.Kim thân Phật tượng đã tróc ra gần hết, khiến cho người ta không thấy được vẻ phổ độ chúng sinh đại từ đại bi, ngược lại có vẻ dữ tợn.Mạc Thịnh Đồ ngồi trước đống lửa đột nhiên khẽ chạm Trương Thụ Thành một cái, hai người liếc nhìn Miêu Nghị, lại trao đổi ánh mắt với nhau, âm thầm gật đầu một cái.Đang lúc này tựa hồ ba người nghe thấy gì đó, đều quay đầu lại nhìn về phía cửa.Chỉ nghe bên ngoài tự viện đột nhiên truyền tới một trận thanh âm kêu gọi:– Mau tránh mưa, mau tránh mưa…Chỉ thấy một người hai tay cầm một cái nồi sắt to che mưa trên đầu, trên người còn mang một đống lớn đồ, vội vội vàng vàng vọt vào tự viện, chạy thẳng một mạch vào trong đại điện.Thân thể người đó kêu loảng xoảng, đeo đủ thứ đồ nồi niêu bồn chảo, sau khi đi vào chẳng qua chỉ hời hợt nhìn ba người một cái, lại nhìn chăm chú ra bên ngoài hô to:– Không sao, vào đi!Ba người nhìn theo, chỉ thấy một tên nho sinh trung niên cõng sọt trên lưng cũng chạy vào, đã bị mưa làm cho ướt như chuột lột, một thân trường sam ướt đẫm.Theo sát phía sau là hai tên lực đinh cường tráng khiêng nhuyễn kiệu chạy tới, trên kiệu có khung phủ lụa mỏng màu hồng, qua đó có thể thấy loáng thoáng bên trong có một nữ nhân tha thướt đang nửa nằm nửa ngồi.Sau khi đoàn người kia tiến vào đại điện, nho sinh kia nhìn về phía ba người cười thiện ý nói:– Thì ra đã có bằng hữu tới trước một bước, quấy rầy rồi.Vừa đi vào góc tối đại điện tháo sọt trên lưng xuống, nho sinh quay đầu lại gọi:– Đầu bếp, đốt cho chúng ta một đống lửa, nhanh lên một chút.– Được!Người chạy vào đầu tiên ứng tiếng đáp, bắt đầu tháo xuống các thứ đồ ngổn ngang trên người, cầm dao lên đi tìm củi.Nhuyễn kiệu phủ lụa mỏng kia cũng được đưa vào trong một góc tối đại điện.


Nói là nhuyễn kiệu nhưng thật ra là một chiếc giường nhỏ hẹp nhẹ nhàng, nhờ ánh lửa ba người Miêu Nghị có thể thấy bên trong chính là một nữ nhân nằm nghiêng, lộ ra vẻ nhàn nhã tự tại, dung mạo như thế nào nhìn không rõ lắm.Bọn Miêu Nghị ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới trong chùa đổ nát ở nơi hoang sơn dã lĩnh này lại gặp được một tổ hợp quái nhân như vậy, thoạt nhìn giống như người mở tiệm mua bán.Đầu bếp kia cũng nhanh chóng kéo hai cành cây hòe khô vào, sau khi chặt ngắn bèn nhóm lên một đống lửa.Nho sinh lại nói:– Đầu bếp, mau nấu cơm.Chính y rút ra mấy cây củi trong đống lửa đốt một đống khác ở bên cạnh, cởi trường sam trên người ra vắt ráo nước sau đó đưa lên lửa hong khô, hai tên lực đinh khiêng kiệu cũng vây quanh làm như vậy.Đầu bếp tay chân nhanh nhẹn bày ra nồi niêu xoong chảo, thậm chí còn có thớt.

Lại lấy từ trong bao ra thực phẩm, có cả rau lẫn thịt, bắt đầu chế biến thức ăn hăng say ngay trong đại điện, khiến cho ba người Miêu Nghị thấy vậy phải sững sờ.Sau đó lại thấy đầu bếp kia cởi đai lưng xuống, xách một cái thùng gỗ đội mưa chạy ra bên ngoài, múc một thùng nước ở giếng bên ngoài sân chùa trở lại.Một tên lực đinh tới giúp một tay, dùng chậu lấy ít nước, đổ gạo vào vo.

Sau đó lại lấy từ trong bao ra mấy cái ống trúc tươi rói, đổ gạo và nước sạch vào trong, đặt lên trên đống lửa bắt đầu nấu.Ba người Miêu Nghị có hơi thắc mắc, không biết bên trong bao của đầu bếp kia còn chứa những thứ gì, vì sao cảm thấy khả năng chứa đựng của nó còn hơn cả nhẫn trữ vật.Đầu bếp kia lại rửa sạch nồi sắt đặt lên đống lửa, rót dầu vào nghe xèo xèo vang dội.

Thực phẩm được cho vào, hơi nóng bốc lên nghi ngút, chỉ chốc lát sau trong đại điện bay lên mùi thơm của thức ăn.Hành động này nhất thời xua tan đi không ít khí tức âm trầm kinh khủng trong ngôi chùa hoang này.Không bao lâu sau đã xong hai món chay hai món mặn là bốn món, với một món canh.


Ba người Miêu Nghị thấy rõ ràng, xác định là hai món chay hai món mặn, là bốn món, với một món canh.Thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng ở chỗ như vậy, hoàn cảnh như vậy có thể làm ra thức ăn nóng hổi, chỉ có thể dùng từ hạnh phúc để hình dung.Ngoài trời vẫn còn mưa rất to, còn có sấm sét ầm ầm, đầu bếp trong đại điện đặt thớt lên trên thùng nước, năm món ăn được bày trên mặt thớt, trở thành một chiếc bàn nhỏ đơn giản.Nho sinh đi tới trước giường cười nói:– Lão bản nương, mời dùng cơm.Bên trong truyền ra tiếng ừm uể oải, có thể thấy loáng thoáng bóng người trong đó đang thờ ơ vươn vai uốn lưng, chậm rãi ngồi dậy.Thư sinh đưa tay mở dây buộc màn ra, vén màn lên, chỉ thấy có một đôi chân mang giày vàng thêu hoa đưa ra ngoài.

Ngay sau đó đôi chân trần phơi bày bắp chân đặt xuống đất, một vị nữ nhân đầy vẻ mị hoặc mà phong tình vạn chủng từ trong màn bước ra, khiến cho cả đại điện âm trầm dường như trở nên sáng rực.Mái tóc đen nhánh buông lơi sau gáy, mỗi bên tai có một lọn tóc buông dài tới vai, không có bất kỳ trang sức nào, mặt như phù dung mày như liễu.Trên người nàng mặc một cái áo lót sát người màu đỏ, lại còn trong suốt.


Bộ ngực nhô cao bên trong như ẩn như hiện, trên đôi vai tròn trịa khoác áo choàng lụa màu xanh nhạt.Áo lót rất ngắn, từ xương sườn trở xuống không có gì che đậy, khiến cho người ta không nhịn được sinh lòng tưởng tượng.

Rốn nằm lộ ra giữa cái bụng trơn láng mịn màng, khiến cho ánh mắt người khác khó có thể kiềm chế được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.