Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 109



Sau tuyết rơi tháng sáu chính là đại hạn ba năm, điều này khiến rất nhiều người đều cho rằng là trời làm, nhất định có oan khuất lớn hoặc là đức hạnh của hoàng đế có thiếu sót. Nhưng Diệp Bạch lại rõ ràng căn bản không phải cùng một việc, tuyết lớn là nguyên chủ tạo thành, mà đại hạn ba năm sau đó lại do tu sĩ bố trí kết giới làm ra.

Tại sao tu sĩ lại mạo hiểm liên lụy nhân quả làm ra việc như thế?

Chỉ sợ là có liên quan đến năng lực của nguyên chủ.

Khối thân thể này tên là Hỗn Độn Chi Thể, là một trong mấy loại thể chất thế gian hiếm thấy, cũng được người xưng là thể chất dễ dàng phi thăng nhất, ít nhất trong mười vị Đại tiên còn lại của Thiên giới đã có năm vị có thể chất này. Người có được loại thể chất này sinh ra đã có thể câu thông thiên địa, cho dù chưa bắt đầu tu hành, trên người không có chút linh lực nào.

Đây là con cưng của thiên đạo.

Không chỉ tư chất nghịch thiên còn rất dễ che giấu, có thể nói nếu bản thân không bạo lộ căn bản sẽ không bị người phát hiện.

Nguyên chủ không rảnh rỗi biến mưa tuyết thì sẽ không khiến người hoài nghi, người tu chân hiển nhiên cũng sẽ không ở nước Nam Hiển không có linh khí, nhưng cố tình… hắn tạo ra tuyết bay tháng sau, lại có thể vừa khéo bị tu sĩ trùng hợp đi qua phát hiện, thế cho nên đại hạn suốt ba năm, chính là vì bức cho hắn đi ra mà thôi.

Bạn tiên vừa đến đã gặp phải loại cục diện này.

Chỉ có điều đối phương không bằng hắn, độ phù hợp với khối thân thể này không cao như vậy, bởi vậy không đánh vỡ được kết giới không trung, cuối cùng bị trực tiếp lôi đi chém.

Đám tu sĩ kia phỏng chừng còn tưởng rằng không đợi đến người.

Dù sao, trước nay thể chất Hỗn Độn chính là không có người dẫn dắt lên con đường tu hành, cũng sẽ chậm rãi tìm ra một ít biện pháp, không đến mức vô dụng ngay cả kết giới cũng không phá được. Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ đến, thật sự có người yếu như nguyên chủ, cho dù bạn tiên xuống cũng không thể cứu vớt được mười tám năm hoàn toàn lãng phí ấy, vẫn không phá được kết giới không trung.

Mà hiện giờ Diệp Bạch đến đây…

Bởi vì độ phù hợp cao cho nên hắn có thể sử dụng thần hồn của mình để câu thông thiên địa, chút kết giới rách này đương nhiên không thành vấn đề, cũng sẽ bị tu sĩ chú ý tìm tới cửa.

“Thật sự là thủ đoạn hay.”

Vận dụng linh lực khống chế toàn bộ thị nữ trong phòng và hành lang, kỳ thật cũng không khó, nhưng vấn đề là bọn họ hiện nay đang ở không gian không có chút linh khí nào để dùng, cho nên tu sĩ này chắc hẳn chỉ dùng linh lực tự thân tồn trữ để làm việc này, rất có khả năng, mục đích là vì ra oai phủ đầu hắn, hoặc là bày ra một ít cường hãn và thủ đoạn của người tu chân cho hắn xem.

Diệp Bạch rũ mắt xuống, lấy ra chén rượu trái cây mà thị nữ để bên cạnh, bưng lên miệng nhấp một ngụm.

Tu sĩ tóc bạc đạp mây đứng giữa không trung khẽ nhíu mày.

Trong dự đoán của ông ta thì vị quốc sư trong phòng lúc này phải kinh hãi thất thố, sau đó chạy ra xem xét tình hình cụ thể, ngay sau đó phát hiện mình ‘tiên phong đạo cốt’. Lại không ngờ, đối phương hoàn toàn như không cảm giác, chỉ tiếp tục ăn đồ ăn, uống rượu trái cây hoàng đế ban cho, trên mặt lộ ra tươi cười thỏa mãn.

Đúng là một tên… tham ăn!

Lão tổ Trường Mi mang vẻ mặt ghét bỏ, một giây sau lại thu hồi vẻ mặt đó, ông ta đạp xuống đám mây bước vào chính sảnh, lúc này mới coi như là chân chân chính chính xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch.

Lần này Diệp Bạch hoàn toàn buông xuống đồ ăn trong tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua, tình huống đối phương đã rõ như lòng bàn tay, ba nghìn hai trăm tuổi, Đại Thừa trung kỳ, nhìn từ phàm tục thì cách Độ Kiếp kỳ đã rất gần, nhưng Diệp Bạch lại biết… Người này sợ là đời này không mong thành tiên, chỉ có thể ở trong cảnh giới hiện hữu chậm rãi chờ chết, chờ mong kiếp sau có thể may mắn hơn một ít.

Thần sắc trong mắt chợt lóe, lộ ra một ít khó hiểu, sau đó lại quy về bình tĩnh.

Diệp Bạch nghĩ gì, lão tổ Trường Mi tất nhiên không thể biết được, chỉ từ vẻ mặt, ông ta cảm thấy chắc hẳn là bị tiên khí trên người ông kinh sợ, tiến tới sinh lòng bội phục. Chỉ sợ một giây sau, tiểu tử này sẽ tự giác đứng dậy bái sư, muốn làm đồ đệ ông ta, khi đó ông ta ý tứ cự tuyệt một phen, lại nhận lấy người.

Nhưng mà…

Diệp đại meo lại không làm như thế, ngược lại hỏi, “Tiền bối đêm khuya đến thăm, là có việc gì muốn làm!”

Lão tổ Trường Mi cảm thấy giận dữ, thầm nghĩ sao tiểu tử này không theo lẽ thường, lại cảm thấy có lẽ là mắt vụng về không nhìn ra năng lực của ông ta, bởi vậy tự giới thiệu, “Bổn tọa vốn là chủ một phong trên Tiêu Dao Phong của Đại Tuyết sơn, chức vị thái thượng trưởng lão, hôm nay vừa khéo đi qua thấy ngươi tư chất bất phàm, nên tiến vào nhìn xem.”

Đều nói rõ ràng như vậy, tiểu tử nhanh chóng bái sư đi!

Diệp Bạch cảm thấy giễu cợt.

Vừa khéo đi qua, nhà ai vừa khéo đi qua cả ba năm, cho dù là cước trình của phàm nhân cũng không chậm như vậy, chứ đừng nói đến tu sĩ, đây rõ ràng là hướng về phía hắn.

Chẳng qua ông đã muốn giả bộ, vậy giả bộ với ông.

Nghĩ xong, hắn làm ra một bộ dáng có chút kiêu ngạo, “Hiện tại cũng đã thấy rồi, tiền bối là muốn lưu lại thuận tiện dùng bữa?”

Lời nói có chút không khách khí, lão tổ Trường Mi suýt nữa cho rằng là đang đuổi người, cũng may lại nghĩ tới thuộc tính tham ăn của Diệp Bạch, cảm thấy có lẽ là tiểu tử trước mắt đang nịnh nọt ông ta? Bởi vậy cũng không tức giận, chỉ bày ra dáng vẻ khinh thường cao ngạo, “Người tu chân không còn ăn đồ phàm, ngươi cũng dùng ít tốt hơn, có ích đối với tiền đồ ngày sau.”

Ha ha!

Lão tử đều thành tiên mấy trăm năm, cần ông tới dạy tu hành như thế nào à?

Hiển nhiên lời này không thể thốt ra, Diệp Bạch híp mắt, thuận theo hỏi, “Vậy tiền bối cảm thấy, nếu không ăn cơm thì làm thế nào để cam đoan mình không đói bụng mà chết?”

“Đều có linh khí thiên địa… bổ dưỡng.”

Nói xong lời cuối cùng, chính lão tổ Trường Mi cũng chột dạ, suy cho cùng thì chỗ ở hiện nay của thiếu niên không có chút linh khí nào, sao có thể dùng linh khí bổ dưỡng? Nhưng qua trong giây lát ánh mắt ông ta đã sáng lên, cố tình lơ đãng nói, “Nơi đây không thích hợp tu hành, kém xa Tiêu Dao Phong của Đại Tuyết sơn, quả thực là một trên trời một dưới đất.”

Hâm mộ chưa, ghen tị chưa, muốn đi đúng không, vậy bái ta làm sư đi!

Diệp Bạch: Ha ha!

Đừng nháo được không, cho dù ông bái ta ta còn ghét bỏ tư chất ông kém đây, sao có thể vội vàng bái ông được, huống chi ông còn giấu diếm không nói thật rất nhiều.

Nếu không phải ở thế giới này, Cố Chiêu có khả năng thành tu sĩ, hắn đều lười ở đây nói nhảm.

Hai người cứ như vậy hời hợt đối đáp vài câu, lão tổ Trường Mi vẫn không thấy Diệp Bạch có ý nguyện bái sư, không khỏi nghĩ tiểu tử này thật là khờ, đường đều trải xong cho hắn còn không chịu giẫm lên. Thôi, ông ta không nói nữa, vào thẳng vấn đề, “Hâm mộ cái gì, chỉ cần ngươi bái ta làm sư, là có thể mỗi ngày ở trên Tiêu Dao Phong tiêu dao tự tại.”

Diệp Bạch hơi cúi đầu giấu đi trào phúng, ở trong mắt lão đạo Trường Mi rất rõ ràng là đang giãy giụa.

“Ngươi còn có băn khoăn gì.” Ông ta không nhịn được hỏi.

Diệp Bạch gật đầu, “Ta thuở nhỏ đã bị cha mẹ vứt bỏ, bởi vậy đều không có hảo cảm đối với tất cả trưởng bối, cũng từng thề sẽ không bái bất luận kẻ nào làm sư.”

Lão đạo Trường Mi cảm thấy cả kinh.

Lời thề cũng chia làm mấy loại, người thường thề đương nhiên bình thường, mức độ ứng nghiệm cực thấp, nhưng tu sĩ thì khác, lời thề của bọn họ phần lớn sẽ thật sự ứng nghiệm. Mà trong đó, thể chất đặc thù thì càng sâu, đừng nói là lời thề đứng đắn gì, cho dù có đôi khi không tự giác nói một câu, cũng rất có thể đẩy mình vào.

Tu tiên tu tiên.

Tới cảnh giới này của ông ta, đã mơ hồ có thể cảm giác được vài thứ, cũng hiểu được mình kém cái gì, bởi vậy không có khả năng để Diệp Bạch cũng bước lên con đường đó.

Nói vậy… ông dùng ba năm liên luỵ vô số nhân quả để làm cái gì?

Diệp Bạch cúi đầu cười khẽ.

Hắn thật ra muốn nhìn trộm xem, cái gọi là lão tổ Trường Mi này rốt cuộc muốn làm gì, quả nhiên vừa nghe không thể bái sư, lập tức đã trầm mặc! Một lát sau, hắn nghe đối phương thở dài một tiếng, “Thôi, bổn tọa cũng không thể hủy tu hành của ngươi, thật sự không thể nhìn mầm tốt như ngươi lưu lạc bên ngoài, nên nhận làm con nuôi theo ta trở về Đại Tuyết sơn đi!”

Móa nó!!!

Sư phụ lão tử cũng không nguyện ý bái làm con nuôi ông, bởi vậy hắn không chút do dự nói, “Diệp mỗ cuộc đời này tuyệt sẽ không có bất kỳ trưởng bối.”

Lão tổ trưởng lão: “…”

Mẹ nó, mở miệng gọi tiếng tiền bối lễ phép chu đáo, ai ngờ là một tảng đá có tính khí quật như vậy, cái gì cũng không được, ông ta phải làm thế nào mới lừa người trở về đây.

Diệp Bạch quay đầu lại bắt đầu gặm chân gà trên bàn.

Lão tổ Trường Mi thầm nói đồ tham ăn nhà ngươi, lại có chút đáng tiếc rất nhiều ‘phế vật’ vào bụng, như vậy cũng không biết có thể ảnh hưởng tu vi ngày sau không. Vẻ mặt ông ta thay đổi nhiều lần, thật sự không nghĩ ra biện pháp gì, cuối cùng nghe thấy Diệp Bạch giống như lơ đãng cảm khái, “Thì ra tiền bối là thái thượng trưởng lão, lúc trước còn tưởng là Cung Phụng của môn phái nào, là mắt ta vụng về.”

Nói xong hắn lại tiếp tục ăn.

Dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, trông giống như không coi tu chân trường sinh là cái gì, ở trước mặt đồ ăn đều không quan trọng, điều này làm cho lão tổ Trường Mi càng thêm cảm thấy kẻ này không thể dậy.

Nhưng thể chất Hỗn Độn, ngàn vạn năm khó gặp.

Cuối cùng, ông ta vẫn cắn răng nói, “Cũng không phải là ngươi không đi Tiêu Dao Phong của Đại Tuyết sơn được, nhưng cần treo danh Cung Phụng.”

Diệp Bạch vội vàng nói, ‘Vậy không tốt lắm đâu, dù sao trên người của ta không có chút linh khí nào, sợ là ngay cả đệ tử kém nhất trong môn cũng không sánh bằng, sao làm Cung Phụng được.’ còn không ngừng lắc đầu.

Lão tổ Trường Mi thầm nói ngươi đương nhiên không làm nổi.

Chẳng qua, “Tư chất ngươi rất tốt, ngày sau tất có tiền đồ vô lượng, ta cũng vì thương tiếc nhân tài mới có quyết định này, chỉ cần sau khi ngươi vào núi cố gắng tu luyện, mặt khác hết thảy có bổn tọa ở.”

Tóm lại một câu, bất kể biện pháp gì, hứa điều kiện gì, trước lừa người về địa bàn Đại Tuyết sơn của mình rồi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.