Miêu Tâm Nan Trắc

Chương 8-2: Trung



Lên mạng gỡ bỏ thông báo tìm người, cũng gọi điện cho mấy người bạn báo tin, xong, anh gọi điện kêu người mang một đĩa sườn, một đĩa trứng chiên, gỏi thịt gà tới, định vỗ béo cho bé mèo gầy trơ xương do phải chịu đói hai ngày qua.

Vương Miêu ăn no bụng lại ngồi trên đùi Âu Dương xem phim hoạt hình, đó là bộ phim hoạt hình mà cậu thích nhất, nói về tương lai tốt đẹp.



Mèo vốn có cách rửa mặt riêng của mình, nhưng Âu Dương lại xem cậu như người, chờ cậu ăn cơm xong, anh lấy chiếc khăn nhỏ ra lau mặt cho cậu, lau tới Vương Miêu kêu ô ô ngao ngao. 

"Được rồi, giờ thì mau kể cho tôi hiểu, rốt cuộc thì em đã gặp phải chuyện gì!"

Âu Dương Hạo Nhiên đặt Vương Miêu lên đùi mình, chỉnh sang kênh âm nhạc, tiếng nhạc êm ả vang ra, tỏa khắp gian phòng.

Vương Miêu ợ lên một tiếng rồi nằm sấp trên bụng Âu Dương, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bỗng cậu ngáp một cái... Sao lại thấy mệt mỏi quá vậy?

Âu Dương xoa xoa lỗ tai nhỏ xinh của cậu, "Rốt cuộc thì em là người, hay là mèo? Nếu là trước thì kêu một tiếng, sau thì kêu hai tiếng!"

"Meo meo --- Meo meo ---"

Âu Dương hiểu rõ, hỏi tiếp: "Nói cách khác, em từ mèo biến thành người, giờ biến lại thành mèo! Đúng kêu một tiếng, sai kêu hai tiếng!"

"Meo meo!" Vương Miêu chuyển bốn chân ngắn qua, đổi tư thế.

Âu Dương Hạo Nhiên vuốt ve lớp lông trên lưng cậu, rồi ấn điện thoại. Phải mất nhiều tiếng chuông mới có người tiếp điện thoại, Âu Dương Hạ Hoa nghe máy nhưng lại giống như mới vừa làm xong vận động kịch liệt gì đó, giờ còn đang thở hổn hển.

Âu Dương Hạo Nhiên nghe thấy một giọng nam khác đang rên khe khẽ phía đầu dây bên kia liền biết em trai mình đang cố gắng cày cấy, nhưng giờ đang có chuyện khẩn cấp, liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của anh nha.

"Lần trước chú có nói với anh, bảo có nguồn điện dẫn từ ngoài vào đốt cháy mạch điện của quyển sách đó?" ()

Âu Dương Hạ Hoa ở bên kia bình ổn giọng nói của mình lại, đáp: "Đúng thật là như vậy, em đã mời chuyên gia tới xem rồi, họ cũng nghĩ như thế!"

Với cậu em trai suốt năm không thấy mặt này, Âu Dương rất tin tưởng.

"Như vậy, có khi nào là cơ thể người phóng điện không?"

Âu Dương Hạ Hoa suy nghĩ một hồi, đáp: "Anh ba, anh có thể lên baidu, google tìm thử, em là nhà biên tập chứ không phải nhà khoa học!"

Âu Dương liếc lên trần nhà một cái, đúng là một cậu em không đáng yêu chút nào! Treo máy, Vương Miêu đã nằm ngủ trên bụng anh. Giờ trông cậu rất nhỏ, chỉ cần anh dùng cả hai bàn tay là có thể bao trùm cậu lại, lúc ngủ cậu cũng không có chút phòng bị nào, thật khiến người ta muốn hung hăng bắt nạt một phen.

Vẫn duy trì tư thế đó, Âu Dương với lấy chiếc laptop trên bàn trà, bắt đầu lên mạng tìm kiếm đáp án của mình, hơn nữa còn gọi điện thoại cho người thân ở nước ngoài, nhờ tìm bác sĩ nổi tiếng giải thích vấn đề của anh.

Người thân của anh cũng được xem là một người quyền cao chức trọng bên ấy, cho nên chỉ chút chuyện anh nhờ cũng không đáng là gì. Mới đó, Âu Dương đã có được đáp án -- Vương Miêu tự mình phát điện, đốt chát dây dẫn trong quyển sách nọ.

Tuy là trong cơ thể người có điện, nhưng không thể trong một lúc phát ra nhiều như thế. Có phát ra, tức có thu vào, Âu Dương cảm thấy anh nên bắt đầu từ chỗ này mới được.

Thấy Âu Dương như đang suy nghĩ gì đó, Vương Miêu vừa tỉnh ngủ liền lo lắng giơ móng vuốt cào cào lên tay anh: Âu Dương, làm sao vậy?

"Không sao cả!" Âu Dương vuốt vuốt lông trên người cậu, "Khát sao? Em có muốn uống nước không?"

Vương Miêu vỗ vỗ bụng mình, tỏ vẻ không ăn uống gì nổi nữa.

Âu Dương nhìn Vương Miêu thật lâu, đột nhiên kê trán lên cái đầu nhỏ nhắn của cậu, "Vương Miêu... có thể tìm được em... đúng là quá tốt...”

Chiều hôm đó, Âu Dương dẫn Vương Miêu tới khu mua sắm mua rất nhiều đồ dùng cho mèo, anh cẩn thận lựa chọn, từ lược chải lông cho cậu, đến chiếc nôi ngủ thoải mái, tất cả anh đều so sánh kỹ càng mới mua loại tốt nhất, thoải mái nhất cho cậu.

Đồng thời, anh cũng mời người tới bố trí lại căn nhà của mình một lần. Trên tường, anh cho đóng thêm mấy tấm gỗ để Vương Miêu tiện leo trèo xung quanh, sẵn tìm chỗ nghỉ ngơi. Đến tối, anh đặt chiếc nôi mới mua bên giường, Vương Miêu nằm một hồi thấy không thoải mái, tiếp tục chui vào ổ chăn của anh.

Sau khi biến trở về hình dạng mèo, tập quán sinh lý của cậu không đảo lộn như trước nữa, cậu vẫn theo đồng hồ báo thức của con người. Cả ngày bận rộn, đến tối vừa nằm xuống cậu đã ngủ say, cho tới nửa đêm, cậu đột nhiên cảm thấy thân thể dưới chăn nhúc nhích, nhúc nhích. 

Trong bóng đêm, Vương Miêu mở to hai mắt, nhìn ổ chăn cách mình không xa, bên trong có gì đó đang cựa quậy, còn có tiếng người rên khe khẽ, dường như đang gọi Vương Miêu...

Vương Miêu dựng tai lên, đôi mắt vẫn duy trì ở trạng thái bán mở.

Một lát sau, thứ nhúc nhích trong chăn mới dừng lại, kế đó là một mùi vị quen thuộc lan ra khắp phòng. Vương Miêu biết đó là gì, cả người cậu co lại.

Chăn bị xốc lên, Vương Miêu lập tức nhắm mắt lại. Nghe tiếng Âu Dương xuống giường, tiếng nước trong WC, sau đó anh lại như chưa xảy ra chuyện gì, nằm trở lên giường, hơi thở dần dần bình ổn lại.

Vương Miêu không ngủ được, vừa rồi Âu Dương đang làm gì? Cho dù hiện tại cậu có biến thành mèo, cậu cũng hiểu rất rõ. Hơn nữa, anh còn gọi tên cậu... Nhưng... Nhưng cậu...

Vương Miêu mở bàn chân nhỏ bé ra, một hồi như sực nhớ gì đó, cậu nhảy xuống giường. Đệm thịt nhỏ phát huy tác dụng, cậu chạm đất thật khẽ, không phát ra một tiếng động nào.

Chạy thẳng tới WC, để cậu tiện mở đèn anh còn bố trí một cái công tắc gần mặt đất rồi đặt cạnh đó một cái gương nhỏ. Vương Miêu giơ chân giẫm lên công tắc một cái, ngọn đèn ấm áp chiếu xuống, cậu xoay người quay mông về phía gương, rồi từ từ vểnh đuôi lên.

Tiểu cúc hoa thật nhỏ... Vương Miêu ủ rũ, nhỏ như vậy, vốn không thể làm chuyện thân mật với Âu Dương được. Cậu thất thiểu trở về phòng, thấy đèn ở đầu giường sáng còn Âu Dương thì đang tìm kiếm xung quanh, cậu lập tức nhảy lên giường, củng củng lên ngực anh, "Meo ô ----"

Tức thì, Âu Dương nở một nụ cười trên gương mặt đầy mệt mỏi: "Vương Miêu, đi WC bên trong là được rồi, chạy ra ngoài lạnh lắm! Em sợ làm tôi thức giấc sao?"

Vương Miêu chống hai chân trước lên ngực anh, đứng dậy, vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm anh, rồi lại cuộn tròn, nằm rúc trong lòng anh.

Âu Dương, vừa rồi tôi đã đưa ra một quyết định, Vương Miêu của anh, nhất định sẽ trở lại.

Âu Dương Quản lại đi Châu Âu, do đã tìm được Vương Miêu nên Âu Dương Hạo Nhiên tiếp tục quay về cuộc sống tăng ca như trước đây. Nghe nói từ sau khi đứa em bà con trở về nhà, quản lý Âu Dương sa sút hẳn. Tuy nhiên, dạo này quản lý của bọn họ đã lấy lại tinh thần, chuyện gì cũng đều cố gắng làm, hơn nữa trong văn phòng còn có thêm một con mèo nhỏ, một tấc cũng không rời khỏi người anh.

Quản lý của bọn họ thích nuôi động vật nhỏ như thế, quả là một người rất có lòng nhân ái. Tiếc là nghe nói dường như anh là gay, đúng là khiến đám con gái thương tâm muốn chết. ()

Thư ký Trương cầm bản báo cáo khu chung cư Thủy Lam đi tới, đẩy cửa phòng làm việc của Âu Dương ra.

Vương Miêu đang ngồi trên salon xem sách tranh thì thấy cô tới, kêu lên một tiếng thân thiết. Thư ký Trương đặt bản báo cáo xuống xong vẫn đứng cạnh salon nhìn Vương Miêu, mãi không chịu đi.

Mắt này, môi này, dáng vẻ này, nhìn giống ai đó quá.

"Tiểu Trương, cô đã xác nhận với nhân viên quản lý ở đó là vào tháng mười hai năm ngoái, trong khu từng có một lần mất điện, nguyên do là hộp điện cao thế chạm mạch?"

"Đúng vậy! Nhân viên quản lý ở đó nói là do người trực ban hôm đó tới kiểm tra quên đóng hộp điện lại, có lẽ là có con vật nào đó chui vào gây chạm mạch. Nhưng sự cố đó được giải quyết rất nhanh chóng, với lại đang là đêm khuya, cho nên không ai phát hiện cả!"

"Con vật nào đó?" Âu Dương liếc Vương Miêu một cái.

Trên salon, Vương Miêu cũng vểnh tai lên nghe.

"Đúng vậy, chắc là có con vật nào đó cảm thấy lạnh, nên chui vào hộp điện trốn!" Thư ký Trương đáp.

Vương Miêu lập tức giả vờ như không biết gì cả, nhìn chằm chằm tập tranh.

Thư ký Trương đi rồi, Âu Dương Hạo Nhiên lập tức tới bên salon, ngồi xuống, giống như muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu.

Vương Miêu tiếp tục giả vờ.

"Vương Miêu, là em bị điện giật phải không?"

Vương Miêu quay đầu lại, ra vẻ ngây thơ, đơn thuần.

"Là vì điện giật nên mới biến thành người? Phải, kêu một tiếng, không phải, kêu hai tiếng!"

Vương Miêu há miệng, kêu khẽ một tiếng, "Meo meo ô!"  Sau đó nhìn anh, kêu, "Meo meo ô!"

Âu Dương nhìn cậu mấy giây, sau đó sờ sờ đầu cậu, "Điện cao thế rất nguy hiểm, tỷ lệ hại chết người rất cao, cuối cùng chỉ còn lại một thi thể cháy đen. Thi thể đó sẽ rã ra, gió thổi tới sẽ bay mất!"

Vương Miêu run kên, đuôi dựng thẳng.

Âu Dương cười, ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên chóp mũi cậu, "Đừng sợ, chỉ cần đừng chạm vào nó là được rồi, em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, có biết không..."

Vừa đen vừa rã, gió thổi tới sẽ bay mất không còn gì, thật là đáng sợ. Nhưng, nếu không thể biến thành người, Âu Dương sẽ rất cô đơn. Giờ cậu biến thành mèo, không thể làm gì cho anh cả, chỉ có thể mang phiền phức tới mà thôi. Với lại, nếu cứ ở cạnh anh như thế, tuổi thọ của loài mèo ngắn hơn con người rất nhiều...

Từ hôm đó trở đi, Âu Dương lại càng quản chặt Vương Miêu. Tối ngủ, anh khóa hết cửa sổ trong nhà lại, ban ngày cũng mang cậu theo kè kè bên người, lúc làm việc thì khóa chặt cửa phòng làm việc lại, còn tùy thời kiểm tra xem Vương Miêu có ở cạnh mình không.

Có một cảm giác giống như cầm tù, một người một mèo đều hiểu nhưng không ai nói ra.

Tối thứ năm hôm ấy, Âu Dương Hạo Nhiên tăng ca tới gần hai giờ sáng. Từ lúc Vương Miêu trở về cạnh anh, bất kể trễ thế nào anh đều phải về nhà, hôm đó, lúc về đến nhà đã gần ba giờ sáng.

Trong mấy ngày qua, ban ngày Vương Miêu vẫn luôn ngủ dưỡng sức trên salon, đến đêm, cậu sẽ đi quanh nhà xem có tìm được nơi nào chạy ra ngoài không. Nhưng cậu nghiên cứu mấy hôm cũng không tìm thấy cửa sổ nào khóa không cẩn thận. Đêm nay trăng tỏ, chiếu sáng cảnh vật bên ngoài. Vương Miêu nhảy tới bên cửa sổ nhìn nhìn, giơ móng vuốt đẩy lên, lập tức để lộ ra một cái khe.

Có thể ra ngoài rồi! Vương Miêu quay đầu lại nhìn Âu Dương Hạo Nhiên đang nằm trên giường rồi nhìn khe hở cậu vừa kéo ra, sau đó lại quay đầu qua nhìn Âu Dương Hạo Nhiên, lòng cậu run lên.

Ánh trăng ngoài cửa sổ kéo dài chiếc bóng nho nhỏ của cậu, cậu đi tới bên giường, chần chừ, do dự, cuối cùng đứng yên tại đó.

Vương Miêu không dám nhảy lên giường tạm biệt Âu Dương Hạo Nhiên, cậu đành phải ngẩng đầu lên. Nhưng giường rất cao, cậu chỉ có thể nhìn thấy non nửa gương mặt của anh thôi.

Cám ơn anh, Âu Dương! Còn nữa, tôi yêu anh, cho nên tôi muốn biến thành người như anh, một con người chân chính.

Cửa sổ sát đất bị đẩy ra, gió bên ngoài rất lạnh, bốn phía đều im ắng. Lần này ra ngoài Vương Miêu không quên khép cửa lại, chờ khi cánh cửa đã trở về như cũ, cậu mới nhảy từ ban công xuống điều hòa, rồi nhảy từ từ xuống từng tầng lầu một.

Trong khu, suốt hai mươi bốn giờ đều có bảo vệ trực ban. Vương Miêu đứng nhìn một hồi, thấy có ánh đèn chiếu tới, cậu vội vàng chui vào trong bụi cỏ, chờ tiếng chân đi mất hút mới chạy tới bụi cây ở đối diện. 

Cậu nhớ là hộp điện cao thế nằm ở gần phòng an ninh, đi theo hướng hàng cây là có thể nhìn thấy cái hộp màu lam ấy.

Vương Miêu quay đầu lại, nhìn về phía phòng Âu Dương, lần này cậu sợ tới nỗi lông dựng đứng lên, vì phòng Âu Dương đã sáng đèn.

Không thể để chậm trễ được! Vương Miêu chạy thật nhanh. Lần này, hộp điện đó không khép hờ như lần trước mà đã bị đóng chặt. Vương Miêu vội vàng giơ móng vuốt ra, ghim vào khe hở, ý đồ cạy nó ra. Nhưng cửa khép quá chặt, Vương Miêu kéo ê cả móng mới nới ra được một chút. ()

Meo meo! Vương Miêu cố kéo thật mạnh, tức thì, cửa kêu két một tiếng, mở ra. Cậu phản ứng nhanh, nhảy ngay vào trong bụi cỏ.

Vừa tiếp xúc với mặt đất, Vương Miêu lập tức trụ vững bốn chân, nhếch mông lên, cúi người xuống, đôi mắt sáng lòe lòe nhìn quanh xem bảo vệ có nghe thấy tiếng động ban nãy hay không. Chờ chắc chắn là không có ai nghe thấy Vương Miêu mới hít một hơi thật sâu, chui ra khỏi bụi cỏ.

Trong hộp điện có mấy ngọn đèn nho nhỏ, mấy cuộn điện nối lại với nhau, vẫn giống như cái lần mà Vương Miêu chui vào trong đó sưởi ấm đã nhìn thấy.

Khi đó, cậu đang dùng móng vuốt chải lông, lúc xoay người không cẩn thận chạm vào một sợi dây bên trong, luồng điện cực mạnh chạy qua người cậu, đau tới nỗi cậu lập tức ngất đi. Đến khi tỉnh lại, cậu đã thành người.

Vương Miêu giơ móng vuốt lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm. Cái cảm giác đau đớn ấy, chốc nữa cậu còn phải trải qua một lần. Nhắm mắt lại thì tốt rồi, ráng chịu đau một chút là có thể biến thành người, nếu như sau này lại biến trở về kiếp mèo, vậy cậu còn phải tiếp tục nếm trải cảm giác đau đớn này nữa... Cho nên... Giờ cậu phải nhanh thích ứng một chút mới được.

Âu Dương Hạo Nhiên đang mơ mơ màng màng, anh cảm thấy mình đã quên làm một chuyện rất quan trọng. Đầu anh rất nặng, cảm giác tim đập liên hồi cũng không ngừng dâng lên.

Đưa tay sờ sờ trên giường, nơi mà Vương Miêu nằm ngủ giờ trống trơn.

"Vương Miêu..." Âu Dương kêu lên một tiếng khàn khàn, anh không biết là mình đã ngủ khi nào, trong phòng vắng lặng, không có tiếng mèo kêu như trước đây nữa.

Bất chợt, Âu Dương Hạo Nhiên vọt xuống giường, chạy nhanh tới bên cửa sổ ban công, kéo lên. Trong đêm tối, gió lạnh lùa vào, thổi lên người Âu Dương chỉ đang mặc một bộ đồ ngủ. Hiện tại, anh không còn thấy buồn ngủ nữa.

Anh hoảng hốt, chạy nhanh xuống thang lầu, đôi chân trần giẫm lên con đường mà trước đây anh vẫn đi bằng giày da. Từ đằng xa, anh đã trông thấy cửa hộp điện cao thế bị mở ra, ở đó, có một con mèo nhỏ vô cùng quen thuộc.

"Vương Miêu ----" Tiếng gọi của Âu Dương như phá vỡ không trung.

Vương Miêu đang đưa móng vuốt tới bên dây điện nhưng không thấy giật. Khi nghe thấy tiếng gọi khàn khàn của Âu Dương, cậu sợ run lên, bị phát hiện rồi!

Vương Miêu không dám quay đầu lại phía anh, cậu nhìn đống dây điện bên trong, dùng răng nanh bén nhọn cắn xuống một cái.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương cảm thấy mình chạy quá chậm, chỉ còn mấy bước nữa… anh chợt thấy một tia sáng lóe lên, đèn đường hai bên phụt một tiếng, tắt ngấm hết cả.

Vương Miêu cảm giác được dòng điện cực mạnh ấy đang không ngừng chạy vào người cậu, cái cảm giác đau đớn ấy còn dữ dội hơn lần trước rất nhiều, cứ như cả người cậu đang tan ra, mắt toát sao kim, đầu run rẩy, mơ hồ...

Có thể biến thành người... Có thể... Một lần nữa biến thành người...

"Đồ ngốc!" Anh ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn phòng không được! Âu Dương Hạo Nhiên đỏ mắt, nhìn Vương Miêu bị điện giật đang không ngừng run rẩy, giờ nếu anh bước tới kéo cậu ra, nhất định hậu quả sẽ khó lường. http://heobi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.