“ Ngọc Đường, đắc tội …”. Triển Chiêu hai bàn tay run run hướng cổ áo Bạch Ngọc Đường cởi xuống.
“ Triển Chiêu! Ngươi nếu dám đụng dù chỉ là một ngón tay vào ta, ta phi đem ngươi đuổi giết đến tận chân trời góc biển! “. Bạch Ngọc Đường giọng uy hiếp mà hai gò má đỏ bừng.
“ Ta… ta “ Triển Chiêu lắp bắp nói:” Ta cũng không phải chưa từng thấy qua …” ( Lee: =)))
“ Còn dám nói! Lúc đó kẻ nào vừa nhìn một chút liền lưu máu mũi! Ta không tin ngươi ~! “. Bạch Ngọc Đường châm biếm mà nói.
Triển Chiêu chột dạ một chút, cũng may là Bạch Ngọc Đường không nhìn thấy vẻ mặt lúc này của hắn, chứ không thì … đảm bảo hắn ngay bây giờ sẽ bị đuổi giết. Hắn trầm mặc cúi đầu, len lén nhìn Bạch Ngọc Đường ấp úng biện hộ:”… Ta lúc ấy thượng hỏa.” ( Lee: Ta đoán là máu nóng xông lên não =)))
Bạch Ngọc Đường cả mặt hồng tới mức xuất huyết: “ Triển Chiêu! Ngươi này ngụy quân tử! Sắc lang! Ngươi dám … ngươi dám bính ta một chút… Ngươi dám bính ta một chút … Ta … Ta …”
Giết con mèo ngụy quân tử kia ư? Không … Nếu vậy đối với y lại không được, so với bất kì ai, giết hắn Bạch Ngọc Đường lại càng luyến tiếc.
Triển Chiêu nhìn y, vì vừa giận mà vừa không biết phải làm sao, uy hiếp hắn lại nói không nên lời, cái tay hạ thủ càng nhanh đem y phục của y một lèo thoát sạch, ôm lấy cả người tiểu Bạch thử không một mảnh vải, cẩn thận đem y đặt vào trong bồn tắm.
Bạch Ngọc Đường càng tức, đến nói không nên lời.
“ Hảo, hảo, hảo, Triển Chiêu ngươi nhớ cho ta … Ngươi nhớ lấy cho ta …”
“ Ta sẽ nhớ kỹ.” Triển Chiêu cười thầm một cái, cúi xuống hôn lên mội Bạch Ngọc Đường, thành công khiến Bạch Ngọc Đường im lặng.
Bạch Ngọc Đường bị chặn miệng, tức giận, xấu hổ, nhưng tình trạng hiện tại của y, thực lực bất tòng tâm mà đối phó với con mèo chết kia. Y hừ một cái, quay mặt đi chỗ khác, coi như là tự kiềm chế bản thân, nhịn a … nhịn a …Trong lòng không ngừng rủa xả Triển Chiêu ‘ Nhớ lấy cho ta! ‘.
Triển Chiêu nhìn y, tức giận quay mặt đi chỗ khác, trên mặt không dấu được một cái tươi cười. Lại nhìn y …. Hắn không thể không cảm thấy mừng thầm, may là Bạch Ngọc Đường không nhìn thấy, chứ nếu để y nhìn thấy hoặc biết được suy nghĩ của mình … Hắn không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng …
Tròng phòng một cảnh mĩ lệ, tới động lòng người. Kia ánh nến tỏa ra sắc vàng nhạt mờ mờ ánh lên ánh thủy bồn song sánh. Hơi nước mờ ảo bôc lên từng làn, từng làn, phả từng ngụm bám lên làn da trắng mịn, trơn bóng không tì vết thực hoàn mĩ.
Hắn thực một đưa tay chạm vào, chậm rãi vuốt ve, cảm nhận làn da đó. Nhưng hắn còn giữ được chút lý trí còn xót lại của mình, này hắn mà làm như vậy, tiểu bạch chẳng chém đứt tay của hắn rồi. Dùng khăn thấm ướt, nhẹ nhàng giúp y tắm rửa, cánh tay thon gầy, từng ngón tay dài tinh tế. Ròi tấm lưng trơn bóng, vòng eo duyên dáng trơn tuột hoàn mĩ khi tay hắn lướt qua. Cơ thể của y, không có vẻ thô tục của nam giới, cũng không mang vẻ mềm yếu của nữ nhân. Từng cái trạm vào, đều có thể cảm nhận sự dẻo dai của cơ thể người luyện võ. Nhưng này thắt lưng, cần cổ, cánh tay,… không thể phủ nhận làn da trắng tuyệt như men ngọc. Hai cái thực bất đồng lại kết hợp thực nhu hòa, tới mức mĩ, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Triển Chiêu không phủ nhận, chính mình thực là ngụy quân tử, tuy rằng ngoài miệng hứa, đảm bảo thực là hay. Nhưng trên thực tế, hiện tại hắn thực muốn đem y áp đảo tại đây. ( -.-)
Nhưng hắn lại càng rõ hơn, hắn không thể làm như vậy. Bởi vì Triển Chiêu hắn nguyện ý chịu ủy khuất, nhưng tuyệt đối hắn không thể để tiểu bạch thử hận hắn. ( Lee: giựt giựt mắt. Này thì ủy khuất ở đâu?? __ Miêu: Lườm * Mĩ thực trước mắt mà chỉ nhìn ko đc ăn không ủy khuất thì là gì Y.Y Khóc ~__ Lee: Hãn ~)
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng nước tí tách vang lên. À không còn có một loại thanh âm khác, là tiếng nghiến răng ken két, tiếng bất mãn, rủa thầm, mắng chính diện của con chuột, nhưng bị ai đó triệt để …lơ~
Tắm … nhìn … đấu tranh… nhịn… tán thưởng … lại đấu tranh … nhịn… lại nhịn. Tình cảnh hiện giờ của Triển Chiêu quả thực không khác gì ra xa trường đánh giặc. Không phải giặc ngoại xâm, mà là hắn chính cùng dục vọng của mình đánh lại đánh.
Nam hiệp Triển Chiêu đỉnh đỉnh đại danh, vậy mà chỉ với việc tắm rửa này, hắn thực cảm thấy vất vả khôn cùng.
Thẳng đến khi giúp y tắm rửa xong, Triển Chiêu mặt đã muốn hồng lấy máu, Bạch Ngọc Đường thì là mặt tắc hồng gần như màu đen, thân thể cũng hồng hồng, thực giống như vừa bị nướng lên.
Triển Chiêu đem Bạch Ngọc Đường đặt ở trên giường, luống cuống tay chân giúp y mặc vào nội y, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất đem chăn đắp cho y, trên mặt nhiệt độ mới lui chút.
“ Ngọc Đường … “
Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, kiềm chế cỗ cơn giận.
“ … Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Triển Chiêu nói xong vội vã lao ra ngoài.( Lee: phụt =)))
Bạch Ngọc Đường thề … Hắn sau này khôi phục, việc thứ nhất mà hắn sẽ làm … chính là việc quang minh và thực cao cả. Đó chính là…. Trừ hại cho bản thân … đem con mèo chết kia làm bia luyện phi tiêu. … Ta thề ~
Sự việc ngày một hỗn loạn, Khai Phong phủ tất cả nhân lực đều bị xoay đến chóng mặt.
Việc “ Thi thể “ đứa nhỏ kia đột nhiên biến mất, tứ đại tá úy cùng tất cả nha dịch có thể điều động đều bị phái ra ngoài tìm kiếm cả đêm.
Mà Bao Chửng, lại nhận được mật chỉ của Hoàng Thượng, vừa xem xong thì đi đi lại lại không ngừng trong thư phòng, miệng lầm bầm cái gì không biết.
Công Tôn Sách thì cả buổi trong thư khố tìm kiếm cái gì đó, một đống tài liệu y thư chất chồng trước mặt, cũng chẳng thèm chú ý bên ngoài ra sao, một mực tập trung nghiên cứu.
Có lẽ cả Khai Phong phủ hiện tại chỉ còn có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường là thanh nhàn, này cũng là bởi vì Bao đại nhân lên tiếng nói mọi người không cần quấy rầy bọn họ. Vì vậy nên nhất miêu nhất thủ vẫn là ở trong phòng không có đi ra, mà ngoài ngoài cũng không ai dám đi vào.
Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn nằm ở trên giường, Triển Chiêu nằm nghiêng ở bên ôm chặt lấy y, chỉ có tư thế này, Triển Chiêu hắn mới chân thực cảm nhận Bạch Ngọc Đường thực sự đã trở lại.
“ Tiểu Miêu…”
“ Ân?”
“ Ngươi vừa rồi nói, có một đứa nhỏ nói là giúp ta chuyển lời tới Khai Phong, sau đó đã chết phải không?”
“ Không sai, hơn nữa thi thể của hắn không hủ, sắc mặt như thường, Công Tôn tiên sinh cho rằng hiếm thấy, hơn nữa đứa nhỏ kia cũng thực đáng thương, nên vì hắn mà mua một khối bạc quan “
Bạch Ngọc Đường nghe vậy nhíu mi một chút, lẩm bẩm nói:” Thực quái …”
“ Cái gì quái?” Triển Chiêu thấy y nhíu nhíu mày, có vẻ ngây người mà lẩm bẩm hỏi lại.
Bạch Ngọc Đường vùi đầu vào ngực hắn cọ cọ, trên tóc vẫn còn chút ẩm ướt cọ vào ngực Triển Chiêu lưu lại một mảnh thấp dấu.
“ Ngươi xem xem bộ dáng hiện tại của ta, tay chân không thể động, mắt không thể nhìn, lúc đó lại còn bị nhốt trong cơ quan mật, ta như thế nào có thể gặp người, lại càng đừng nói đến việc nhờ người truyền tin.
Triển Chiêu cũng chau mày nói:” Nói như vậy … Căn bản đứa nhỏ kia không phải người ủy thác truyền tin?”
Bạch Ngọc Đường thở dài:” Ta trừ bỏ nữ nhân kia, cũng chưa từng có gặp qua bất cứ kẻ nào ở đó. Mà cũng không đúng, ngay cả nữ nhân kia ta cũng không có gặp qua, lại càng không có khả năng chạy ra ngoài mà tìm một đứa nhỏ truyền tin? Nếu có thể chạy tìm người khác, thì ta cũng đã sớm chạy thoát được rồi! “.
Triển Chiêu trong lòng dấy lên mối nghi hoặc. Trừ bỏ Ngọc Đường vậy thì còn có kẻ nào lại giúp y truyền tin tức. Đã không phải là Ngọc Đường, như vậy cũng chỉ còn có hai loại khả năng: Một là, anh hùng hào kiệt tương trợ ; Hai là, có thể đây là cạm bẫy mà đối phương dăng ra.
Nếu là giả thuyết một thì cũng không nói làm gì. Nhưng nếu là giả thiết thứ hai ‘ Cạm bẫy’ , vậy thì cái bẫy này cũng thực quái dị.
Nếu là muốn đem Ngọc Đường trở về, vậy sao còn phải dùng tiểu hài tử kia giả truyền tin tức? Nếu dã lợi dụng đứa nhỏ đó, vậy tại sao phải giết nó?
Nếu suy xét lại mọi chuyện từ đầu, phải bắt đầu từ việc Ngọc Đường gặp cơ thiếp của ác bá kia. Nhưng lại kỳ quái a, hắn chưa bao giờ thấy huyện lệnh Hoàng Lương đề cập tới chuyện ác bá kia có cơ thiếp., cho dù kể cả thời gian lúc hắn điều tra cũng không thấy điểm này.
Ác bá kia tuy rằng hoa tâm, nhưng hắn cũng sợ vợ một phần nên trước mặt nàng cũng không dám có ý lập thiếp.
Ở bên ngoài hắn có trêu hoa ghẹo nguyệt cũng chỉ như vậy rồi thôi, chưa một lần dẫn về nhà, cho nên phu nhân của hắn mới cắn răng chịu đựng.Nếu hắn mà dám dẫn phụ nữ khác về nhà, không cần phu nhân hắn độngt hủ, chỉ sợ chính hắn nên tự mang mình tới nhà Chuyển Vận xứ lấy cái chết mà tạ tội đi.
Một khi đã là như vậy, thì nữ nhân tự nhận mình là cơ thiếp kia căn bản là mạo danh….
Nhưng nếu là nàng ta mạo danh, tiếp cận Ngọc Đường như vậy thì nàng ta ắt phải liên quan tới đám người bắt cóc kia. Vậy bọn họ lẽ nào là cũng một bọn?
Này nếu uy ngược lại bắt đầu từ vụ án kia, nguyên bản chỉ là việc ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, khiến cho thê tử ghen tuông biến thành hạ độc diệt khẩu nhà kia, tưởng trừng vụ án đơn giản là vì ghen, nhưng kéo dài tới tận bây giờ đầu mối, manh mối tất cả đều hỗn loạn, này không phải, thế kia cũng không đúng, đày uẩn khúc và nghi vấn, thực làm người ta đau đầu.
Triển Chiêu trong đầu đem nhiều tình huống có thể xảy ra nhất liệt kê một lượt. Này tại sao? Này ngẫu nhiên sao? Này là cạm bẫy? Tiếp theo nên đi bước gì, nên làm gì? Một mảnh hỗn loạn, khiến hắn không thể không hiện lên hàng loạt những ý tưởng quái dị.
Triển Chiêu kề xát vào tai Bạch Ngọc Đường đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, nhưng thật là có lẽ hắn và Bạch Ngọc Đường thật là tâm linh tương thông, hai người đều cùng có ý nghĩ quái dị, kinh người tương tự.
“ Nếu như thế, Ngọc Đường, ngươi cảm thấy kể tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng hừ một tiếng: “ Làm như thế nào? Muốn làm thế nào thì cứ vậy mà làm thôi! “.
Triển Chiêu mỉm cười: “ Đúng vậy, nếu bọn họ đã muốn như vậy thì chúng ta sao không thành toàn cho bọn chúng đi.”