[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 52



“Ta luôn nói ngươi là mèo ngốc, chẳng bao giờ biết dùng mấy lời đường mật để Ngũ gia ta vui vẻ, nhưng thực ra ta cũng chưa từng nói với ngươi ba chữ đó, ngươi nhất định không thể tưởng tượng, đường đường Cẩm Mao Thử Bạch Ngũ gia hóa ra cũng có lúc ấp úng không nói thành lời, phải chứ?”

“Ngươi có muốn nghe không? Giờ ta sẽ nói ngươi nghe, được không?”

“Triển Chiêu, mèo con của ta, ta thích ngươi. Ta yêu ngươi. Ngươi nghe thấy không?”

“Bất kể thân thể ngươi ở nơi nào, ta tin linh hồn ngươi vẫn ở bên Ngũ gia và đứa nhỏ, vậy nên ngươi sẽ nghe thấy lời ta, đúng không?”

Lúc này, trong bụng bỗng nhiên khẽ động một cái, đứa nhỏ dường như rất hiểu chuyện, biết hiện giờ thân thể phụ thân suy yếu, không chịu nổi sức ép, cho nên không giãy đạp kịch liệt như ngày thường, để Bạch Ngọc Đường không có cảm giác đau đớn.

Tục ngữ nói mẫu tử liên tâm, ngay cả thân nam tử hoài thai như Bạch Ngọc Đường cũng không ngoại lệ. Dường như đọc được tâm tư đứa con trong bụng, y sẽ cúi đầu vuốt ve thành bụng, hỏi nhỏ: “Tiểu tử, con cũng có lời muốn nói với phụ thân mèo con của con, phải không?”

Cảm giác thai nhi lần nữa quẫy động, Bạch Ngọc Đường dời mắt về phía Cự Khuyết, khẽ nói: “Mèo con, ngươi nghe thấy chứ? Con của chúng ta nói, nó rất thương phụ thân mèo con của nó, rất thương, rất thương.”

Dứt lời, y kéo Cự Khuyết gần lại bên người, để vỏ kiếm dán sát thành bụng, giống như làm vậy y sẽ truyền đạt được cho Triển Chiêu khí tức của đứa bé.

Đứa nhỏ khẽ khàng chuyển động, hệt như đang nói chuyện với phụ thân nơi thiên đường.

“Mèo con, lúc trước ngươi có từng nghĩ đôi ta sẽ có ngày này hay không? Chẳng những yêu nhau, bên nhau, còn có một tiểu gia khỏa nối tiếp huyết mạch hai người… Đúng rồi, có lẽ… Không chỉ có một đứa thôi đâu.”

Thời điểm đứa nhỏ động đậy khi nãy, Bạch Ngọc Đường cảm giác hai bên trái phải trong bụng đều động. Tuy rằng nhịp đập phía trái cực kì mỏng manh, song sự đối lập một mạnh một yếu hết sức rõ ràng này đang chứng minh một điều, hai nhịp đập đó không đến từ một sinh mệnh. Nghĩ đến vấn đề y vẫn nghi hoặc: Y mới mang thai gần tám tháng, thế nhưng bụng y lại giống sản phụ đã đến ngày sinh. Chẳng lẽ…

Vành môi Bạch Ngọc Đường hơi mấp máy, ánh mắt vẫn xoáy chặt vào Cự Khuyết, y nhẹ xoa bụng, thì thầm: “Mèo con, bụng ta lớn như vậy, ngươi nói… Có phải có hai tiểu gia khỏa hay không? Nếu thế, đứa nhỏ sẽ không cô đơn, vừa vặn một đứa họ Bạch, một đứa họ Triển, một tiểu miêu nhi, một tiểu cẩm thử, thật tốt…”

“Mèo con, ngươi muốn đặt tên chúng nó là gì? Phải đặt tên sao mới xứng với nhi tử của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đây?”

“Chúng ta phải nghĩ nhanh lên, đứa nhỏ sắp chào đời rồi, lúc đó mới nghĩ… có khi không kịp được đâu.”

… …

Bạch Ngọc Đường ôm Cự Khuyết, nói chuyện với Triển Chiêu suốt một đêm ròng, nói từ lúc bọn họ mới quen Miêu Thử tương đấu, nói đến sau này tương tri hóa thành bằng hữu tri âm, nói đến hôm nay tương luyến tương hứa, thậm chí nói tới tương lai, con của bọn họ sinh ra, lớn lên, thành gia lập nghiệp.

Từ đầu chí cuối, gương mặt Bạch Ngọc Đường vẫn bình thản như mặt hồ bằng lặng không một gợn sóng, chính xác hơn là, từ khi nghe tin Triển Chiêu qua đời đến nay, ngoại trừ lúc đầu có chút kích động, Bạch Ngọc Đường trước sau bình tĩnh dị thường, không rơi một giọt nước mắt, thậm chí một tia thống khổ cũng không hiển lộ.

Thế nhưng những ai hiểu y đều biết, không đổ lệ không có nghĩa là không thương tâm, nhìn y như thế, mọi người càng thêm đau lòng, càng thêm lo lắng.

Cũng bởi, bi ai quá lớn sẽ làm cõi lòng chết lặng.

Quả nhiên, dưới sự công kích của hai loại tâm bệnh và thân bệnh, Bạch Ngọc Đường ngạo mạn giang hồ rốt cuộc cũng chẳng tránh nổi một chữ “Tình”.

Mấy ngày liên tục, mặc cho Công Tôn Sách dùng đủ biện pháp, kể cả thuốc bổ hay đồ ăn bổ, song bởi Bạch Ngọc Đường không hề ăn được chút gì, cơ hồ ăn vào đến đâu y sẽ nôn ra đến đó, nên thân thể y chẳng những không có chút nào khởi sắc, ngược lại mỗi lúc một thêm sa sút.

Bạch Ngọc Đường cũng biết y không thể tiếp tục như thế, cứ vậy sẽ liên lụy đến đứa nhỏ trong bụng, chính là y không cách nào khống chế bản thân. Việc y làm được chỉ là cố sức ăn thật nhiều đồ ăn nhạt nhẽo, uống thật nhiều thuốc thang khó nuốt, dẫu cho không bao lâu sau y sẽ nôn ra, nhưng nếu đứa nhỏ có thể hấp thu dù một phần vạn, y cũng phải cố gắng đến cùng.

Công Tôn Sách mỗi ngày nhìn Bạch Ngọc Đường không ngừng lặp lại quá trình gần như tra tấn kia, chẳng thể nghĩ ra bất cứ phương pháp gì để giúp y, chỉ có thể đỡ lấy thân mình run rẩy của y, giúp y lau sạch uế vật khi nôn, lặng lẽ nâng tay áo che đi nước mắt đau tiếc ứ đầy khóe mắt.

Nhưng điều làm Công Tôn Sách lo lắng hơn là, nếu Bạch Ngọc Đường cứ mãi thế này, thai nhi sẽ vì không đủ dinh dưỡng mà chết lưu. Dù có gắng gượng chống đỡ đến khi đủ tháng, e rằng cũng khó nuôi sống. Nếu muốn đứa bé không bị ảnh hưởng, chỉ còn một cách: Phá thai. Nhưng đối với tình trạng thân thể Bạch Ngọc Đường hiện giờ, làm vậy chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng. Lúc này, Bạch Ngọc Đường căn bản không đủ thể lực để sống qua kì sinh nở, huống hồ sinh hạ một lần hai đứa nhỏ.

Vậy nên ông không dám nói cách đó cho Bạch Ngọc Đường, ông biết Bạch Ngọc Đường sẽ không tiếc bán mạng vì đứa nhỏ. Chẳng qua ông không thể để người mà Triển Chiêu yêu hơn tính mạng chết trong tay mình, dù là cách nào chăng nữa, ông vẫn muốn gắng sức giữ cho phụ tử bọn họ bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.