[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 57



“Mọi người nhận ra khi nào?” Nếu như bọn họ đã biết ý đồ của hắn, hắn cũng không cần giả bộ thêm nữa, dứt khoát cùng họ nói rõ mọi chuyện, ngăn cản bọn họ làm ra chuyện gì nguy hiểm, tránh để bọn họ phải hi sinh vô ích.

“Khi đệ và Hoàng thượng cùng đến chỗ ta xin dược, ta đã đoán được rồi. Hơn một tháng trước, Hoàng đế âm thầm phái thị vệ đại nội tới Hãm Không Đảo bày trò làm loạn, có ý ngăn trở chúng ta đi tìm Ngũ đệ, kết quả tên đó bị chúng ta bắt giữ, khi chúng ta ép hỏi, gã khai ra gã là do Hoàng thượng phái tới, hơn nữa Hoàng thượng còn phát hiện Ngũ đệ mang thai hài tử của đệ. Sau đó tưởng rằng việc đã bị lộ, e sợ chúng ta báo tin cho hai người, cẩu Hoàng đế kia vội phái binh đến bắt chúng ta, khi đó chúng ta chỉ biết Hoàng thượng muốn làm khó dễ Ngũ đệ, chẳng ngờ, Hoàng thượng lại đối với đệ… Mà đệ lại vì Ngũ đệ, tình nguyện hi sinh như thế.”

Lô phu nhân nói một mạch, không nén nổi nỗi xúc động, hai đứa trẻ đáng thương, tại sao đường đến hạnh phúc lại không thể bằng phẳng như người khác? Hiện giờ đến cả Hoàng thượng cũng ra mặt phá rối hai người.

“Chính là tẩu làm thế này, không bao lâu nữa ngự y sẽ phát hiện ra đệ… Nếu như chuyện đó tiếp tục xảy ra, chúng ta đâu thể mãi dùng cách này lừa dối.” Triển Chiêu chẳng hề lo lắng chuyện Hoàng thượng phát hiện hắn khi quân, mà là nếu không để Hoàng thượng tận mắt thấy dược sinh tử phát huy tác dụng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lại tìm Ngọc Đường trút giận.

“Đệ yên tâm đi, thuốc này chuyên dùng cho người không có khả năng sinh nở, nó sẽ hình thành trong bụng một dạng túi, bên trong sẽ tự tích tụ một loại chất lỏng giống như nước ối, mỗi ngày một nhiều, cho nên dù không thụ thai, bụng cũng dần dần lớn lên. Bây giờ chỉ cần ta châm cứu, thay đổi mạch đập cho đệ, chắc chắn sẽ gạt được đám lang băm mắt mờ kia thôi.”

Lô phu nhân biết sau khi uống thuốc Triển Chiêu sẽ có phản ứng thế nào, vì vậy cũng đoán được việc Hoàng thượng tìm nàng xem bệnh cho Triển Chiêu, thế nên chuyện này nàng đã sớm lên kế hoạch.

Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, hơi thoáng an tâm, song vẫn cảm thấy lo âu: “Dù phương pháp này không có kẽ hở, nhưng mười tháng nữa chúng ta phải làm sao đây? Tìm một đứa trẻ sơ sinh thay thế?” Việc này nhất định phải lên kế hoạch chu toàn, bằng không không chỉ Ngọc Đường, mà cả Tứ Thử và Lô phu nhân cũng khó tránh khỏi liên lụy.

Lô phu nhân có chút bực mình, tức giận nói: “Chẳng lẽ đệ thực sự muốn sinh con cho cẩu Hoàng đế kia hay sao?” Nàng biết Triển Chiêu tính tình cứng nhắc, tuân thủ pháp luật, thế nhưng thấy hắn băn khoăn nàng lại không thể chịu nổi, cẩu Hoàng đế cũng bất nhân bất nghĩa, đâu có tuân theo lễ pháp, Triển Chiêu vậy mà còn sợ phạm tội khi quân.

“Đương nhiên không phải. Đệ chỉ không muốn làm hại mọi người và Ngọc Đường.”

“Đệ không muốn hại Ngọc Đường thì càng phải nghe đại tẩu. Đệ nghĩ kĩ đi, Ngũ đệ tính tình bạo liệt, cho dù đệ ấy có chết cũng không đồng ý để đệ hi sinh như thế. Nếu quả đệ vì muốn cứu đệ ấy mà làm ra chuyện ngu ngốc này, đệ nghĩ Ngũ đệ sẽ không liều mạng với cẩu Hoàng đế kia ư?”

Triển Chiêu ảm đạm cúi đầu, không phải hắn chưa từng nghĩ nếu Ngọc Đường biết những chuyện mình làm, Ngọc Đường sẽ có phản ứng dữ dội thế nào, mặc dù đêm đó hắn chưa gây ra sai lầm lớn, nhưng rõ ràng sau này hắn sẽ không thể ở cạnh Ngọc Đường, chính là tình hình lúc ấy, lại duy có phương pháp này khả thi. Giờ đây hắn chỉ hi vọng Bao đại nhân có thể nghĩ cách giấu giếm Ngọc Đường càng lâu càng tốt, ít nhất có thể giấu y đến lúc đứa nhỏ sinh ra.

Nhưng hắn… Chỉ e hắn sẽ không được nhìn đứa nhỏ của mình và Ngọc Đường chào đời…

Nhìn đến gương mặt Triển Chiêu nhuốm vẻ cảm thương, ánh mắt cũng dõi về nơi xa xăm, có lẽ đang nghĩ đến Ngũ đệ và đứa nhỏ, Lô phu nhân lên tiếng an ủi: “Đệ đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta còn tận mười tháng, có thể từ từ nghĩ cách, không cần lo lắng, hiện giờ nhiệm vụ của đệ là giữ gìn mình thật tốt, đệ phải biết rằng tính mạng của chúng ta và Ngũ đệ đều phụ thuộc vào đệ, trách nhiệm của đệ rất lớn, biết không?”

Triển Chiêu nhanh ổn định tâm trạng, dường như trong khoảnh khắc lý trí đã quay trở lại, nghiêm túc hỏi: “Đại tẩu, đệ cần làm gì? Cần phải chú ý những gì? Tẩu cứ nói cho đệ biết.”

“Được, đệ hãy nghe ta nói đây, thuốc này sẽ có chút tác dụng phụ đối với thân thể, đệ giờ thường xuyên đau bụng cộng thêm suy nhược cũng là vì thế, tuy nhiên chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng, bệnh trạng qua tháng đầu tiên sẽ dần dần khá hơn.”

“Từ nay về sau đệ phải ráng sức tránh để tức giận quá độ, nếu không khí huyết dâng trào, có thể dẫn đến hôn mê, thậm chí nguy đến tính mạng.”

“Còn có, dù đệ không thực sự mang thai, nhưng bụng nhất định phải được bảo vệ kĩ lường, tuyệt đối không được xảy ra va chạm, bằng không túi nước trong bụng vỡ ra, kế hoạch của chúng ta coi như đi đời nhà ma, hơn nữa thân thể đệ sẽ mang thương tổn rất lớn.”

“Ta sẽ châm cứu để mạch của đệ thay đổi, nhưng nhiều nhất cũng chỉ duy trì được một tháng, vậy nên đệ phải nghĩ cách để ta mỗi tháng tới đây châm cứu một lần, mới có thể đảm bảo không bị phát hiện.”



Triển Chiêu tỉ mỉ lắng nghe những việc cần chú ý, nhất nhất ghi tạc trong đầu, giờ hắn mới biết, thì ra khi trước Ngọc Đường mang thai đã phải chịu đựng nỗi thống khổ này, mấy lần y té xỉu đều bởi tác dụng phụ của thuốc, mặc dù hắn không thực sự mang thai, song cũng xem như thể nghiệm chân thật cảm thụ của Bạch Ngọc Đường lúc đó, nỗi niềm cảm kích pha xen đau tiếc trong lòng lại dâng lên gấp mấy lần, chỉ là…

Tình cảm hắn nợ Ngọc Đường, đời này e rằng không có cơ hội trả hết…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.