[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 67



Trời nhá nhem tối, ba người gõ cửa một nhà trong thôn, mở cửa là một lão bà dáng vẻ phúc hậu, nông dân vốn tính thật thà, vả lại trong ba người họ, Triển Chiêu thân mang trọng thương dáng vẻ suy yếu, Bạch Ngọc Đường vận nữ trang dù vẫn còn chút nam tính, nhưng phần bụng tròn đầy cao ngất hiển nhiên không khiến người khác nghi ngờ, Bạch Nhị Nha gương mặt thanh tú ngây thơ, hơn nữa bọn họ đều đã gói chặt đao kiếm, lão bà xem họ không giống người xấu, bèn mời ba người vào nhà, nhiệt tình thết đãi.

Tuy rằng gia cảnh bần hàn, nhưng hai lão nhân đều còn khỏe mạnh, trong nhà còn có một trai một gái, con trai con dâu ở cùng bọn họ, đã có hai đứa cháu nhỏ đáng yêu, con ngoan dâu thảo, gia đình ấm áp hòa thuận, con gái vừa mới lấy chồng hôm trước, gả cho con trai của nhà cách vách, hai người vốn là thanh mai trúc mã, xem như ý hợp tâm đầu, còn có thể thường xuyên về gặp người nhà, quả là một gia đình hạnh phúc.

Người trong nhà thấy bọn họ một người bị bệnh, một người mang thai, lại phải vất vả bôn ba bên ngoài, trong lòng hết sức thương xót song cũng có chút nghi hoặc. Lão bà là người mau mồm mau miệng, bèn hỏi: “Tiểu huynh đệ, các cậu muốn đi về đâu?”

Vấn đề này Triển Chiêu sớm có chuẩn bị, bởi vậy lễ phép nói với lão bà kia: “Dạ, bà bà, chúng cháu về nông thôn thăm người thân.”

Lão bà thấy hắn có vẻ tao nhã lịch sự, nhất thời tăng thêm vài phần hảo cảm, bèn kéo tay hắn dặn dò: “Tiểu huynh đệ này, cậu đừng chê lão già ta lắm miệng, ta thấy bệnh cậu khá nặng, thê tử lại sắp sinh nữa, tốt nhất đừng nên đi xa. Chi bằng ở đây…”

Triển Chiêu vừa nghe cách xưng hô của bà với Bạch Ngọc Đường, tức thì thầm kêu không ổn, quả nhiên không đợi hắn ngăn cản, đã thấy Bạch Ngọc Đường gầm lên: “Ta không phải là thê tử của hắn.”

Lão bà bị y làm cho hoảng sợ, ai ngờ vị nương tử này không chỉ thân hình cao lớn, ngay đến tiếng nói cũng trầm thấp vang dội, nếu không mang thai, chắc chắn ai cũng nghĩ nàng là nam giả nữ.

Chính là điều này lại khiến bà thấy nghi hoặc, ai nhìn đến một nam nhân với một nữ nhân mang thai đi chung với nhau chả nghĩ họ là phu thê, nếu không thì là gì chứ?

“Ối chao? Hai người không phải là phu thê sao?”

Bạch Ngọc Đường nói xong liền thấy hối hận, bộ dạng của mình hiện giờ, không phải thê tử của Triển Chiêu thì còn là gì? Vận nữ trang tuy là bất đắc dĩ, nhưng dẫu sao cũng là mình tự nguyện, đã quyết định sẽ vì Triển Chiêu mà chịu mất mặt, đáng lẽ mình phải chuẩn bị tâm lí, vậy mà nhất thời xúc động… Nên bào chữa thế nào đây? Đâu thể nói rằng mình chưa thành hôn đã mang thai được?

“Chúng cháu…” Triển Chiêu lúc này cũng không rõ nên nói gì cho đúng, khi nãy vào cửa đã báo họ với người ta, đương nhiên không thể sửa thành huynh muội tỷ đệ gì đó, nhưng nếu nói rằng bọn họ có quan hệ khác, kiểu gì cũng khiến người ta ngờ vực, bọn họ mà biết hai người còn chưa thành thân đã có đứa nhỏ, liệu người ta có đối với Ngọc Đường…

Bạch Nhị Nha ở bên lại không nghĩ nhiều đến thế, nàng mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không ai dạy nàng luân lý thế tục, nhìn thấy hai người ấp úng, nghĩ rằng hai người đang thẹn thùng không muốn nói rõ quan hệ, bèn nói: “Ngọc… Ngọc Hoa tỷ tỷ của cháu đào hôn (*) tới đây.” Cũng may nàng vẫn nhớ họ đang chạy trốn, phải che giấu thân phận thật.

(*) Đào hôn: chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi.

“Đào hôn?” Đôi vợ chồng già nghe xong lại càng không thể hiểu nổi, đã có đứa nhỏ sao còn đào hôn?

“Chuyện là như vậy…” Tiểu cô nương thực rất có năng khiếu bịa chuyện, cứ thế sắp xếp cho Bạch Ngọc Đường một lão phụ thân chê nghèo ham giàu, tàn nhẫn cầm gậy đánh uyên ương. Phụ thân Ngọc Hoa tỷ tỷ ghét Triển đại ca gia cảnh bần hàn, gả nàng cho một nhà quan, Ngọc Hoa tỷ tỷ không cam lòng làm tiểu thiếp nhà người, vậy là cùng người trong lòng tự ý chung thân, châu thai ám kết, ai ngờ bất hạnh bị bắt về nhà, phụ thân tàn bạo vì ham phú quý, không tiếc bức nàng phá bỏ thai nhi đã tròn tám tháng, lần nữa đem nàng gả cho một tên trọc phú, Triển đại ca không còn cách khác, đành phải dẫn nàng đào hôn.

Khi kể còn nhét thêm bao nhiêu chi tiết thăng trầm lận đận lấy đi nước mắt người nghe, tỷ như Ngọc Hoa tỷ tỷ vì đi tìm Triển đại ca mà té xỉu ven đường, hoặc tỷ như Triển đại ca vì cứu Ngọc Hoa tỷ tỷ từ tay cường đạo mà bị trọng thương vân vân và vũ vũ, tóm lại nàng đem chuyện của hai người tô tô vẽ vẽ, muốn bi thảm thống thiết có bi thảm thống thiết, muốn xúc động thương tâm có xúc động thương tâm.

( Bạch đại tỷ, xin tỷ nhận của tiểu muội một lạy~ =)))))))))))

Bạch Ngọc Đường nghe nàng than thở khóc lóc kể lại câu chuyện tình đẹp đẽ mà đau thương khôn xiết giữa mình và Triển Chiêu, nhất là mấy từ “Ngọc Hoa tỷ tỷ”, chỉ nghe đã thấy buồn nôn, tức giận đến mức đầu váng mắt hoa, không còn sức lực đi lên ngăn cản nàng, chỉ đành liên tục gào lên: “Đừng nói nữa, đừng nói nhảm nữa.” Tiểu cô nương không nghĩ y lại giận dữ, còn tưởng y chỉ ngại ngùng mà thôi, bởi vậy tiếp tục thao thao bất tuyệt, không ai ngăn nổi.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lảo đảo, vội vàng đỡ lấy y, chính hắn suýt nữa cũng đã ngã xuống, nhưng cố nghiến răng đứng vững. Tiểu cô nương thấy đôi vợ chồng già chẳng những không tỏ vẻ khinh miệt, trái lại còn cảm động sâu sắc, bèn cao hứng kể tiếp.

Lão bà bà sau khi nghe nàng kể xong, xúc động rơi lệ, sau đó lau đi nước mắt ướt đẫm khuôn mặt già nua, thương cảm mà rằng: “Ối chao, hóa ra sự tình là vậy, hai con đúng là một đôi uyên ương số khổ”

Lão bá bá cũng tiến lên an ủi: “Các con cứ an tâm ở lại đây, trước hết phải cố tĩnh dưỡng cho khỏe, chúng ta ở đây hoang vu hẻo lánh, người nhà các con chắc sẽ không tìm ra đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.