[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 69



Bạch Ngọc Đường một mình ngồi ngốc trong phòng, tâm tình hỗn độn, vừa giận Triển Chiêu không cản tiểu nha đầu kia nói lung tung, còn gọi cái gì “Ngọc Hoa tỷ tỷ”, vừa tức Triển Chiêu không chịu chú ý thân thể chính mình, lúc này chẳng biết lại chạy đi đâu, muộn thế này rồi còn không chịu ngủ.

Vừa muốn ra ngoài gọi Triển Chiêu về phòng, tiện thể giải quyết cơn giận trong lòng, vừa không muốn xuống nước đi tìm hắn, song không thấy người lại không ngừng được lo lắng.

Càng nghĩ càng thêm phiền muộn, ánh mắt đảo loạn khắp phòng, rất nhanh liền bị chữ ‘Hỉ’ đỏ thẫm trên bức tường đối diện hấp dẫn. Nữ chủ nhân phòng này mấy ngày trước vừa xuất giá, có lẽ người nhà vẫn chưa kịp xé đi.

Nhìn sắc đỏ so với quan phục của Triển Chiêu còn rực rỡ hơn mấy phần, Bạch Ngọc Đường chợt nhớ tới lời lão bà kia: Thành thân…

Bạch Ngọc Đường thấy chuyện này thật ra không quá quan trọng, từ lúc quyết định ở bên Triển Chiêu, y đã xác định đời này sẽ không thành thân, y cũng đâu phải nữ tử, không cần con mèo đó chịu trách nhiệm, cho y danh phận gì đó, chỉ cần hai người vui vẻ, vĩnh viễn bên nhau, vậy là đủ rồi. Y chưa từng thấy Triển Chiêu thiếu nợ chính mình.

Nhưng y nhận ra, từ khi Triển Chiêu biết mình có thai, vẫn luôn cảm thấy áy náy với mình và hài tử, nhất là hôm nay lúc bà bà gợi ý muốn lo liệu việc thành thân cho bọn họ, Triển Chiêu tuy rằng ngoài miệng từ chối, song giọng điệu rõ ràng mang theo chút bất đắc dĩ và mất mát, chắc hẳn trong lòng hắn rất muốn đồng ý.

Ngẫm lại cũng đúng, những hạnh chính nhân quân tử đứng đắn đến độ có phần cổ hủ như mèo ngốc kia, đối với chuyện chưa thành thân đã có con chỉ e rất khó chấp nhận, bởi vậy hắn luôn cho rằng mình chịu thiệt thòi, muốn đền bù cho mình, chính là dù có nói bao nhiêu lời thề non hẹn biển với mình hơn nữa, đối xử chân tình với mình hơn nữa, trong lòng con mèo đầu gỗ đó, có lẽ vẫn kém một hồi hôn lễ chính thức, một lời hứa hẹn cả đời thực sự.

Bạch Ngọc Đường tâm phiền ý loạn suy nghĩ, không ngờ tiểu gia khỏa trong bụng cũng quẫy động theo. Y đột nhiên cảm giác bụng mình co rút đau đớn, hoàn toàn khác với cơn đau cục bộ trước kia khi đứa nhỏ giãy đạp, chẳng những diện tích lan khắp toàn bộ khoang bụng, cường độ đau đớn cũng lớn, cơn đau lại kéo rất dài, lúc dùng tay ấn có thể thấy rõ thành bụng cứng rắn, kèm theo cơn đau dữ dội ở thắt lưng. Mấy ngày gần đây, hầu như trưa muộn hoặc chập tối y sẽ bị đau như thế, thời gian càng ngày càng dài, dù Bạch Ngọc Đường vẫn cắn răng chịu đựng không chịu nói ra, nhưng y hiểu rõ, đứa nhỏ… có lẽ sắp sửa chào đời.

Khó khăn chịu đựng cơn đau, song sự giày vò này lại khiến Bạch Ngọc Đường càng thêm lo lắng. Y nhớ đại tẩu từng nói, thân thể nam tử không dẻo dai như nữ tử, vả lại không thể sản sinh ra loại vật chất làm giảm đau đớn, bởi vậy khi nghịch thiên sinh tử cơ hội thành công cực kì bé nhỏ, phải an tâm tĩnh dưỡng, chăm sóc cơ thể, mới có khả năng bình an sinh nở. Thế nhưng chính mình sau khi mang thai, vừa không được tĩnh dưỡng tử tế, vừa thương bệnh không ngừng, mỗi lần đều là trở về từ Quỷ Môn Quan, hiện giờ lại phải sinh nở trong lúc chạy trốn, huống chi đại tẩu không ở bên cạnh, y thậm chí còn không biết sẽ sinh thế nào, đứa nhỏ đi ra từ đâu?

Xem ra lần này dữ nhiều lành ít, Bạch Ngọc Đường không sợ chết, chỉ cần đứa nhỏ bình an chào đời, y không còn gì tiếc nuối, nhưng người y lo lắng nhất chính là Triển Chiêu. Triển Chiêu từng nói hắn sẽ đồng sinh cộng tử với mình, lời như thế của Triển Chiêu chính là nhất ngôn cửu đỉnh, nói được làm được, dù hắn nguyện ý sống tiếp vì đứa nhỏ đi nữa, Bạch Ngọc Đường cũng biết, cảm giác đó còn khổ sở hơn cái chết. Y đã trải qua sự dằn vặt đó, y thực không muốn Triển Chiêu cũng phải chịu đựng nỗi đau sống không bằng chết ấy.

Tiếc rằng việc sống hay chết, con người chẳng thể địch lại ông trời. Việc y có thể làm bây giờ chỉ là cố hết sức để mai sau Triển Chiêu bớt đi phần nào tiếc thương, phần nào bi thống.

Nghĩ vậy, Bạch Ngọc Đường một tay vịn thành giường, một tay đỡ thắt lưng chuẩn bị đứng dậy ra ngoài tìm Triển Chiêu, đã thấy Triển Chiêu cố sức ôm một chậu nước lớn tiến vào, nhìn thấy y muốn đứng lên, vội vàng bước tới bên y, nói, “Ngọc Đường, ngươi cứ ngồi đó, đừng đi đâu nữa, ta vừa đun ít nước ấm để ngươi ngâm chân.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu vẻ mặt tiều tụy, đầu đầy mồ hôi, chợt nhiên cõi lòng bỏng rát, khóe mắt cay cay, đợi khi y ổn định được tâm tình, Triển Chiêu đã tới trước mặt, xoay người đặt chậu gỗ kia xuống đất.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, chăm chú nhìn bóng lưng Triển Chiêu, đột ngột thốt ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Triển Chiêu nghe y nói vậy, cả kinh ngẩng đầu, đứng ngẩn tại chỗ. Hắn vốn tưởng Bạch Ngọc Đường sẽ trách mắng mình, sẽ giận dỗi mình, thậm chí hắn đã chuẩn bị vô số lời ngọt ngào, dự định an ủi Ngọc Đường, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ nghe được lời này. Hiện giờ hắn thực không biết mình nên trả lời sao nữa.

Thật ra Triển Chiêu không biết, trong một tháng hắn không ở cạnh Bạch Ngọc Đường, Ngọc Đường đã trải qua bao nhiêu thống khổ giày vò mới có thể trụ được tới giờ, kinh qua nhiều chuyện đến vậy, làm sao y có thể không thay đổi, không chín chắn?

Hắn cũng không biết, Ngọc Đường lúc này vì sinh hạ đứa nhỏ, y gần như đã chấp nhận cái chết, đối với một người sắp chết mà nói, dù chỉ một chút hạnh phúc, y cũng phải gắng trân giữ, quý trọng.

Triển Chiêu phục hồi tinh thần, phát hiện Bạch Ngọc Đường đang cố khom lưng nghiêng người, muốn với tới chân của mình, có điều phần bụng quá lớn làm y không thể cúi người, bởi vậy vội vàng ngồi xuống đỡ y, song vì đột nhiên dùng sức, huyết khí nhất thời hỗn loạn, trước mắt một mảnh đen kịt, suýt nữa đã ngã ra sau. Hắn biết sắc mặt mình giờ này nhất định rất kém, cho nên không dám ngẩng đầu, cố nén cảm giác khó chịu, cúi đầu nói: “Để ta giúp ngươi.”

Nhẹ nhàng giúp Bạch Ngọc Đường cởi bỏ giày tất, dịu dàng nâng hai chân y, thận trọng đặt vào chậu gỗ, rồi mới bắt đầu giúp y xoa bóp.

Bàn chân vừa chạm vào nước, cảm giác ấm áp từ lòng bàn chân nhanh chóng lan khắp cơ thể, vô cùng khoan khoái, hơn nữa Triển Chiêu dùng sức vừa phải, khi nặng khi nhẹ, mệt mỏi đau nhức giảm đi không ít, cảm giác sảng khoái khiến Bạch Ngọc Đường không khỏi hít sâu một hơi.

Lại nghe Triển Chiêu cúi đầu, hỏi nhỏ: “Ngọc Đường, thấy thoải mái không?”

Bạch Ngọc Đường khoan khoái nhắm mắt, tùy tiện “Ưm” một tiếng.

Sau đó hồi lâu Triển Chiêu không nói gì thêm, Bạch Ngọc Đường cũng lười mở miệng, cảm thấy đầu Triển Chiêu tựa vào bụng mình, động tác trên tay cũng ngừng, Bạch Ngọc Đường cho rằng hắn muốn thân thiết với đứa nhỏ, cũng không để ý, hơi hơi khép mắt, vươn tay kéo sát Triển Chiêu vào mình, nhẹ cười, trêu chọc: “Mèo con, có phải không đợi nổi nữa, muốn nhìn thấy nó sớm hơn chút không?”

Nói xong không thấy Triển Chiêu hồi đáp, nghĩ mình nói nhỏ, Triển Chiêu nội lực không đủ nên nghe không rõ, y bèn mở mắt, cúi xuống khẽ lay Triển Chiêu hỏi: “Mèo con? Ta hỏi ngươi đó?”

Ai ngờ Triển Chiêu không những không lên tiếng, ngược lại toàn bộ sức nặng cơ thể đều áp vào y, Bạch Ngọc Đường kinh hoảng phát giác có điểm không đúng, nhanh chóng đỡ lấy Triển Chiêu, nhận ra hắn đã ngất xỉu.

Đáy lòng như có lửa đốt, Bạch Ngọc Đường ôm cổ Triển Chiêu, không ngừng vỗ nhẹ mặt hắn, cuống cuồng la lên: “Mèo con. Triển Chiêu. Ngươi làm sao vậy? Triển Chiêu, tỉnh lại. Mau tỉnh lại đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.