[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 83



Bạch Nhị Nha vừa nghe còn có biện pháp, nhất thời con ngươi sáng rực, không đợi Lô phu nhân nói hết đã hỏi: “Phương pháp gì vậy? Người mau nói đi.”

Lô phu nhân ngập ngừng thoáng chốc, cuối cùng mở miệng: “Ngũ đệ chủ yếu là vì mất máu quá nhiều mới dẫn đến tính mạng nguy kịch, vậy nên nếu có người dùng nội lực thôi động để máu của những người khác chảy khắp thân thể đệ ấy, bù vào lượng máu đã mất, có lẽ có thể cứu được một mạng.” Nói xong nàng lại có chút hối hận, bởi vì cách này chưa chắc đã thực hiện được.

Tiểu cô nương hầu như không chú ý đến sự ngập ngừng của nàng, nghe nói Ngọc Đường có thể cứu chữa, không chờ nàng nói cụ thể, vội vàng vén áo để lộ cánh tay trắng nõn, vỗ ngực mà nói: “Chuyện đó thì có đáng gì? Cứ để Ngọc Đường ca ca dùng máu của ta.” Chỉ cần cứu sống Ngọc Đường ca ca, dù cho dùng cạn máu trên người mình nàng cũng không hối hận.

Tứ Thử vẫn đang lo lắng chờ đợi phía ngoài bình phong nghe được các nàng nói chuyện, nhanh chóng lao vào, tranh nhau nói: “Lấy máu của ta!” “Của ta cũng được!” “Ta nữa!”

“Nếu thiếu thì còn đại ca ta đây.” Lô Phương so với bọn họ điềm tĩnh hơn hẳn, song nói đến chuyện cứu giúp huynh đệ nhà mình, hắn cũng không thua kém ai.

Duy có Công Tôn Sách và lão ngự y bên cạnh vẫn nhíu mi lẳng lặng đứng yên như thể chuyện không liên quan đến mình, bởi qua giọng điệu của Lô phu nhân, bọn họ nhận ra sự tình tuyệt đối không thể giải quyết một cách đơn giản như thế.

Lô phu nhân sớm đoán được mấy người nóng vội bọn họ sẽ phản ứng như vậy, bèn gắng áp chế cảm xúc, nói tiếp: “Mọi người đừng vội, hãy nghe ta nói hết lời. Nếu không có quan hệ huyết thống, tỉ lệ huyết dịch tương dung rất thấp, tùy tiện cho máu sẽ hại đệ ấy. Có điều thân nhân duy nhất của Ngọc Đường… đại ca Kim Đường lại ở mãi tận Kim Hoa, dù dùng bồ câu đưa tin, sau đó ra roi thúc ngựa đến đây cũng không kịp nữa, vậy nên… Ta mới khó xử đến thế…” Lô phu nhân cũng hết sức bức bối, ôi chao, có lẽ nàng không nên nói, tránh cho một người một hồi vui mừng vô ích.

Tiểu cô nương mới nãy còn rất hưng phấn, ánh sáng trong mắt phút chốc phai nhạt, ghé vào người Bạch Ngọc Đường khóc lớn: “Chẳng lẽ không ai cứu được Ngọc Đường ca ca hay sao? Hu hu… Ngọc Đường ca ca…”

Huynh đệ Tứ thử cũng theo nhau suy sụp ngã ngồi trên đất, đau đớn khóc lóc: “Ngũ đệ, huynh đệ chúng ta xưa kia từng thề đồng sinh cộng tử, không lẽ đệ lại thực sự nhẫn tâm đi trước chúng ta một bước?”

Chính lúc mọi người khổ sở ai thán, không biết người nào đột ngột nói một câu: “Không. Cậu ta còn có thân nhân!”

Mọi người nhất tề quay nhìn nơi phát ra thanh âm, thì ra là lão ngự y nãy giờ vẫn đứng một chỗ. Tuy rằng mới rồi chưa có việc cần đến lão, song thời điểm cần có một kẻ lãnh tĩnh đưa ra quyết sách, lão lại là người duy nhất tỉnh táo.

Lão hơi xoay người, chậm rãi nâng tay chỉ về phía góc phòng. Ở đó có một vành nôi nhỏ, bên trong là hai đứa bé chỉ vừa sinh ra chưa quá ba ngày.

Hết thảy lặng yên, bởi họ đều hiểu, nếu là thanh niên cường tráng, chuyển cho Bạch Ngọc Đường chút máu hẳn sẽ không nguy đến sinh mệnh, nhưng nếu là trẻ sơ sinh, ngay cả trẻ nhỏ thân thể cường kiện còn không chịu nổi, nói gì đến một đứa nhỏ sinh chưa đủ tháng?

“Nhưng mà…” Lô phu nhân làm sao không nghĩ đến hai đứa nhỏ cũng có chung dòng máu với Ngũ đệ, chỉ là nàng không đành nói ra, chẳng ngờ rốt cuộc vẫn có người nghĩ tới. Nàng cũng làm mẹ, đương nhiên nàng hiểu tâm tình của một người mẹ, nếu như không yêu con mình tha thiết, có ai nguyện ý chịu đựng mười tháng mang nặng đẻ đau? Huống hồ Ngũ đệ còn là nam tử, nỗi khổ đệ ấy phải chịu còn khủng khiếp hơn nhiều so với lúc nàng sinh Trân Nhi, thế nên thà rằng vong mệnh, đệ ấy chắc chắn sẽ không đồng ý để hai đứa nhỏ hi sinh.

Cuối cùng, Lô Phương là người đầu tiên đứng dậy, bàn tay to lớn vỗ về bờ vai run rẩy của thê tử, cắn răng khuyên nhủ: “Phu nhân, đừng do dự nữa, mấy huynh đệ ta cũng không đành lòng, nhưng là chúng ta không thể trơ mắt nhìn Ngũ đệ…”

Tam Thử thấy đại ca lên tiếng, cũng bước lên nói: “Đúng vậy. Đại tẩu, dù sao thân thể đứa bé hơn cũng không tốt, sau này không rõ có thể nuôi lớn hay không, chẳng bằng để nó cứu phụ thân một mạng, coi như tích đức cho nó đầu thai.”

“Với lại bọn họ có hai đứa nhỏ, dù mất một đứa thì cũng hãy còn đứa nữa, có lẽ đệ ấy sẽ không quá mức thương tâm.”

“Đại tẩu, tình trạng Ngũ đệ không cho phép chúng ta đắn đo thêm nữa…”

Tứ Thử tuy rằng ngoài miệng khuyên nhủ, cõi lòng lại đau như dao cắt. Sinh mệnh bé bỏng nhường ấy, có ai nỡ lòng cướp đi. Bạch Nhị Nha khóc không thành tiếng, Ngọc Đường ca ca thật quá đáng thương, huynh ấy khổ sở như thế mới sinh hạ được bảo bảo, hiện giờ lại muốn giết nó, Ngọc Đường ca ca nếu biết sẽ thương tâm cỡ nào đây.

Lô phu nhân do dự hồi lâu, rốt cuộc thở dài: “Ôi chao… Được rồi.” Xoay người đi đến bên nôi, ngắm nhìn hai đứa trẻ bên trong, đứa lớn đã ngủ say, đứa nhỏ khi mới sinh ra hết sức gầy yếu, bọn họ mất bao công sức mới miễn cưỡng bảo hộ được nó, lúc này mở to hai mắt, tròng mắt đen sâu, khóe mắt hơi hơi nheo lại, bộ dạng cực kì giống Bạch Ngọc Đường, đang tò mò nhìn khắp nơi, dường như bất cứ vật gì xung quanh đều vô cùng mới mẻ thú vị, dầu sao đây cũng là lần đầu tiên nó nhìn thấy thế giới này.

Thế nhưng đôi mắt xinh đẹp nhường kia lại sẽ mau chóng khép lại vĩnh viễn…

Trong lúc vô thức, hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má Lô phu nhân, thấm vào cuống lưỡi mằn mặn, nàng nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ, bước đến cạnh Bạch Ngọc Đường, khẽ nhấc cánh tay non nớt bé xíu khỏi lớp chăn bọc, nhận lấy dao nhỏ mọi người đưa tới, suy nghĩ thật lâu, sau đó cứng rắn nhấn xuống cổ tay đứa bé…

“Dừng tay! Phu nhân đang làm gì vậy?” Triển Chiêu vốn đến thăm Bạch Ngọc Đường, không ngờ vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng đó, Lô phu nhân cầm dao nhọn muốn cắt cổ tay đứa nhỏ của mình, vòng người vây quanh không ai tiến lên ngăn cản.

Lô phu nhân nghe được tiếng la của Triển Chiêu, sửng sốt một thoáng, khi nàng định thần, Triển Chiêu đã lao tới đoạt lấy đứa bé trong tay nàng, gắt gao ôm vào lòng ngực. Dù biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm vậy, song bất kể là nguyên nhân gì, hắn cũng không cho phép ai thương tổn con mình.

Đứa nhỏ tựa hồ bị Triển Chiêu làm đau, bắt đầu khóc lớn. Tiếng khóc cắt cứa tâm can hết thảy mọi người ở đây, ngay đến lão ngự y vốn không liên quan cũng không cầm được nước mắt.

Lô phu nhân đành phải quay sang Triển Chiêu, nén lệ giải thích: “Triển Chiêu, Ngũ đệ mất máu quá nhiều, nguy trong sớm tối, phải có máu của thân nhân đệ ấy mới có khả năng sống sót.”

“Cái gì?” Triển Chiêu nhất thời kinh hoảng, sao lại như thế? Chẳng phải Hoàng thượng đã nói Ngọc Đường ổn cả hay sao?

Hắn nhìn người đang mê man trên giường, sắc mặt thảm đạm, hơi thở mong manh, gần như không còn một chút sinh khí nào, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang oa oa khóc trong ***g ngực, đôi tay ngập ngừng không muốn giao đứa bé ra.

“Nhưng nó còn nhỏ thế này… Nó sẽ chết mất…”

Lô Phương cũng là kẻ làm cha, có phần hiểu được tâm trạng Triển Chiêu lúc này, bèn lựa lời khuyên nhủ hắn: “Không lẽ đệ đành lòng nhìn Ngũ đệ chết ư?”

“Không… Đệ…” Triển Chiêu liều mạng lắc đầu, tiếng nói nghẹn trong cuống họng. Làm sao hắn có thể mong Ngọc Đường chết đi? Nhưng hắn cũng không đành hi sinh đứa nhỏ.

Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, mắt thấy Ngũ đệ cách Quỷ môn quan càng lúc càng gần, Triển Chiêu lại không chịu giao đứa nhỏ, lão Nhị Hàn Chương nóng nảy bước tới, định đoạt đứa bé trong tay Triển Chiêu: “Triển Chiêu, mau mau đưa đứa nhỏ cho đại tẩu.”

Triển Chiêu không những không chịu buông tay, trái lại dùng sức gạt tay hắn, ôm chặt đứa nhỏ hơn nữa: “Đệ không thể…”

Từ Khánh, Tưởng Bình càng sốt ruột hơn, nhìn thấy Triển Chiêu ôm chặt đứa nhỏ không buông, cho rằng hắn có đứa nhỏ bèn mặc Ngũ đệ sống chết thế nào cũng được, rốt cuộc không chút lưu tình bắt đầu chỉ trích hắn: “Triển Chiêu, nhân tính của ngươi vứt cho chó gặm rồi đúng không? Ngũ đệ vì hai con trai của ngươi mà sắp mất mạng, vậy mà hi sinh một đứa để cứu đệ ấy ngươi cũng không chịu? Ngươi thấy một đứa con trai chưa đủ hay sao?”

“Chẳng lẽ với ngươi Ngũ đệ không quan trọng bằng đứa nhỏ mới ở ngươi vài ngày? Uổng cho Ngũ đệ trả giá vì ngươi nhiều vậy.”

Từng tiếng từng tiếng trách móc như những lưỡi dao lăng trì trái tim Triển Chiêu, đối mặt với sự lựa chọn sinh tử tàn khốc, nỗi đau của hắn chẳng hề thua kém bất kì kẻ nào. Hắn ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước mặt Tứ Thử, ngữ điệu gần như hóa thành van xin: “Đứa bé này chính là sinh mệnh của Ngọc Đường…”

Mọi người đều nghĩ Triển Chiêu coi trọng con mình hơn Bạch Ngọc Đường, nhưng nỗi thống khổ trong lòng Triển Chiêu chỉ hắn mới hiểu, thời điểm Ngọc Đường sinh hai đứa nhỏ, chỉ có Triển Chiêu bên cạnh bầu bạn, hắn hiểu rất rõ người kia thương con sâu đậm thế nào. Giữa lúc giày vò đau đớn khôn cùng, Ngọc Đường cũng chưa bao giờ có ý buông bỏ đứa bé, thà rằng mổ bụng lấy thai cũng muốn bảo toàn tính mạng của hai đứa trẻ, nếu như khi y tỉnh lại, biết được đứa nhỏ mình yêu hơn sinh mệnh chết yểu, y sẽ thương tâm đến chết.

Lô phu nhân không chịu được cảnh bọn họ chỉ trích Triển Chiêu như thế, có cha mẹ nào không thương con mình? Mấy đại lão gia trước mặt chưa có nhi tử, dĩ nhiên không hiểu điều này, vậy là bước lên chắn giữa hai bên, nổi giận nói với bọn họ: “Đủ rồi, mấy người các ngươi đừng ép buộc nữa. Để ta nói với đệ ấy.”

Sau đó, nàng bước tới chỗ Triển Chiêu, ngồi xuống, khe khẽ xoa xoa vai hắn, dịu dàng an ủi: “Triển Chiêu, tẩu biết đệ rất khổ sở, ai trong chúng ta cũng đều khổ sở, dù gì đi nữa, đứa bé này vẫn là cháu của chúng ta, chính là hiện giờ chỉ có cách này có thể cứu sống Ngũ đệ, nếu còn chần chừ sẽ không kịp nữa. Đại tẩu van đệ. Đưa đứa bé cho tẩu đi mà.”

Triển Chiêu thất thần nhìn Lô phu nhân, ánh mắt trống rỗng, hồi lâu mới lắp bắp hỏi được một câu đầy đủ: “Thực sự… Không còn cách nào khác ư?”

Lô phu nhân không đành lòng nói tiếp, đau xót gật đầu. Triển Chiêu nhất thời suy sụp, thân người vô lực ngã trên mặt đất, cánh tay nãy giờ vẫn siết chặt đứa nhỏ dần dần nơi lỏng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.