Đã 3 ngày trôi qua nhưng tên Len vẫn chưa đi học.Điều này khiến Miku khó chịu ko thôi.Lúc này Miku mới nhận ra bản thân đang nhớ Len,nhớ sự hiện diện của cậu,nhớ cái cảnh cậu hằng ngày bám theo phía sau cô,nhớ lúc cô giao nhiều công việc cậu vẫn nhoẻn miệng cười,... Hình như...Len...từ lúc nào đã bước vào trái tim cô mất rồi.
Trong 3 ngày vắng bóng Len,A12 đã có đc 1 vé cảm nhận cái lạnh còn hơn Nam cực.Lớp lúc đầu còn ngồi cầu Len đi học lại,bây h,bọn họ tập trung ngồi rủa Len.Tại cậu ta,đều tại cậu ta hết.Nếu cậu ta ko nghĩ học vô cớ thế này,bọn họ đã ko phải học trong tình trạng muốn đóng băng
*Nhà Len*
Len đứng giữa phòng khách,vung tay vung chân loạn xạ.Vâng,cái này cậu gọi là....tập thể dục giữa trưa.Thật khác người a. =.=
Rin từ phía sau nhảy lên,choàng tay qua cổ Len,giọng nũng nịu:
-Anh hai,em đói!
Len dường như đã quá quen với hành động này,nhàn nhạt nói:
-Muốn ăn thì lăn vào bếp!
Rin lắc lắc cổ Len,giọng có chút đe dọa:
-Anh hai mà ko nấu,em sẽ đem cả trăm tấm ảnh của anh cho nữ sinh trong trường ngắm,cho họ số điện thoại của anh,để anh bị làm phiền tới chết!
-Em dám?_Mắt Len tia qua đầy sát khí
Cánh cửa đột nhiên bị mở ra 1 cách bạo lực,kèm đó là tiếng hét vang trời:
-Len!Cậu mất dạng ở đâu rồi?Mau lòi mặt ra đây!
Len và Rin ngẩn ra,nhìn chằm chằm vào người đứng trước mặt:
-Miku?
Rin nghe Len gọi tên cô,nổi ý muốn nghịch,liền kéo Len lại gần hơn,ý đồ hòng làm cho Miku nổi cơn ghen.
Đúng như ý Rin,Miku thấy cảnh này trong lòng lập tức dâng lên 1 cỗ máy chua mà chính cô cũng ko bt tại sao
Miku ngồi xuống ghế sofa,mắt liếc Len,bắt đầu hỏi cung:
-Len!Cậu tại sao lại nghĩ học mấy ngày nay?
Len chưa kịp trả lời thì Rin đã chen vào,giọng ngọt ngào hết sức:
-Anh ấy...mệt!
Len nheo mắt.Nhỏ này,lại âm mưu gì đây?
-Cậu nghĩ học bộ ko bt viết giấy xin phép lên sao?_Miku hỏi tiếp
-Tôi..._Len định nói gì đó,lại 1 lần nữa bị Rin chặn họng
-Anh ấy quên gửi thôi,thế thì làm sao?
Miku nhíu mày,trong lòng rõ là đang nổi sóng,vậy mà bên ngoài lại bình tĩnh vô cùng:
-Đây là em gái cậu-Rin?
Len như bắt đc vàng,vội gật đầu.Cậu thật sự sợ Miku sẽ hiểu lầm
-Nghe danh em đã lâu,h mới đc gặp.Hân hạnh!_Miku nở ra 1 nụ cười xã giao.Thật may quá,đó chỉ là em gái cậu ấy thôi
Rin ngạc nhiên thả cổ Len ra,hỏi Miku bằng chất giọng vô cùng kinh ngạc:
-Chị...chị bt em?
Miku vẫn nụ cười ko đổi,đáp lại:
-Dĩ nhiên,em nổi tiếng mà.Nghe đâu ở bển hết cách với em rồi?
Rin gãi đầu xấu hổ,ngại ngùng ko trả lời
Khoảng thời gian sau đó 2 người nói chuyện với nhau 1 lúc lâu và cả 2 đều cảm thấy rất thích đối phương.Miku dường như đã quên mất mục đích đến đây mất tiêu rồi =="
Đến 2h chiều Miku mới tiếc nuối ra về.Trong đầu Miku lúc này là:"Em ấy dễ thương ghê,muốn nhận em ấy là em nuôi quá à!!!!!!!"
Rin:"Miku,em chấm chị rồi đó.Chị có thể làm chị dâu em đc rồi"
Còn Len,anh chàng bị bọn họ bỏ quên trong xó nào rồi:"Huhu,bọn họ cư nhiên lại quên mình"
Miku đi về,tâm trạng đã ko còn khó chịu như lúc đầu nữa
Có điều,cô vẫn thắc mắc nha,cái cảm giác nhớ nhung,khó chịu đó là sao nhỉ?Nó có nghĩa là gì?Cô hoàn toàn ko hiểu.
Khi về nhà,Miku cứ cười ko ngớt khiến Kaito vô cùng khó hiểu,nhưng anh nhanh chóng bỏ qua.Hừ,quan tâm làm gì cho mệt,mắc công nó lại đập anh nữa thì khổ,vẫn là nhắn tin với Luka sướng hơn
Còn bên nhà Len thì đang xảy ra chiến tranh lạnh
-Anh hai,em chấm chị Miku rồi đó!
-...
-Em giúp anh rút khoảng cách với chị ấy rồi đó,anh vui ko?
-....
-Sao anh hai im quá vậy?
-...
..........vv........
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng nay Au mới kt xong môn toán,thực sự mà nói,Au làm bài rất,rất ko tốt
Tối ngồi viết trong tâm trạng buồn,nên có lẽ,chap này sẽ tệ hơn mấy chap trước nhiều