Kha Đông đạp xe đạp nhanh như gió đến trung tâm kỹ thuật thực nghiệm, sắp 10 giờ rồi.
Phòng thí nghiệm của họ thường xuyên vườn không nhà trống, những thành viên còn lại gần như đều ngủ tại phòng đến tận tối mịt. Kha Đông đeo chiếc ba-lô lên vai rồi đi vào phòng thay đồ. Cô mở tủ khóa của mình và lấy từng thứ trong đó ra, sau đó cho vào trong ba-lô.
Đồ của cô vốn không nhiều nên chẳng mấy chốc đã sửa soạn xong.
Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, cuối cùng cô nhìn thoáng qua hàng ghế gọn gàng, bàn thí nghiệm sạch sẽ, tắt điện rồi ra ngoài.
Đang dắt xe thì điện thoại có âm báo tin nhắn. Cô lấy di động ra xem, Nghiêm Xuyên gửi thời gian và địa điểm buổi tiệc mừng công.
Tiếng chuông WeChat của Cao Trì cũng vang lên cùng lúc.
Đừng quên dạ tiệc mừng công nhé! Tối nay em đừng mặc đồ đen như đưa tang đấy!
Kha Đông cất điện thoại. Được thôi, cô còn một bộ màu trắng cùng kiểu dáng.
Bên cạnh trung tâm thực nghiệm có một sân bóng, một nhóm sinh viên trẻ đang đá bóng ở giữa sân. Kha Đông giữ xe, nắm chặt thành hàng rào lưới thép ở rìa sân bóng.
Chỉ chốc lát sau ánh nắng phía trước bỗng dưng tối sầm, một bóng người chắn trước mặt cô.
Đôi mắt bối rối của cô tập trung quan sát, nhận ra cái đầu con nhím nhễ nhại mồ hôi trước mắt này.
– Sao rồi, nghĩ ra chưa? – Cát Danh Viễn nhặt chiếc áo thể thao rồi lau mồ hôi trên cổ – Năm nào cậu cũng chạy sang trường tôi nghe giảng, ắt hẳn thích dự án này lắm? Không thử suy xét thật à?
Kha Đông bỏ hai tay trong túi, rướn người ngồi lên yên sau:
– Không đơn giản như cậu nghĩ đâu.
Cát Danh Viễn cười nhạt:
– Bằng điều kiện của cậu thì bảo đảm bên trong hay bên ngoài đều không thành vấn đề. Vòng vấn đáp cũng khá dễ, mấy ông thầy già bên trường tôi muốn đào cậu từ lâu lắm rồi.
– Chỉ một câu thôi, tôi không muốn. Đúng là điều kiện bên trường tôi không bằng được bên cậu, từ thiết bị, tiền bạc đến nhân lực đều cách xa một đoạn, kể cả sau khi tốt nghiệp cũng có thể không nổi tiếng như các cậu, nhưng tôi bảo đảm, cậu sang rồi chắc chắc sẽ không hối hận.
Kha Đông không thể không ngước lên nhìn cậu ta.
Vậy, dễ dàng hứa hẹn như thế, cậu ta lấy gì đảm bảo đây?
Đời sinh viên không có gì sánh kịp tuổi trẻ nhiệt tình vô song, hoàn toàn đối lập phong cách trầm lặng vô hồn của cô.
– Khi nào có thời gian sẽ cho cậu câu trả lời. – Kha Đông đạp xe – Yên tâm đi, không để cậu chờ đợi quá lâu đâu.
Cuộc thi vấn đáp nghiên cứu sinh tháng sau, cậu ta sẽ nhận được câu trả lời của cô ấy.
– Đi đây, tạm biệt.
Chiếc xe đạp mang đến một cơn gió mát, Cát Danh Viễn nhoẻn cười bật người, huơ mạnh tay chào bóng dáng Kha Đông:
– Tôi sẽ đợi câu trả lời của cậu…
Cát Danh Viễn quay lại sân bóng với tâm trạng vui vẻ, đồng đội lập tức trêu chọc:
– Em gái bạn Cát đây đến chơi à? Nhìn cái mặt nở đầy hoa đào kìa…
– Vớ vẩn, đừng nói linh tinh ở đây nữa. – Cát Danh Viễn tươi cười như cũ – Ông đây là người làm việc lớn, đâu có ham mê nữ nhi tình trường như mấy người. Không có triển vọng gì hết!
Nghiêm Xuyên quay bóng, nhìn hàng rào lưới thép bên cạnh:
– Người vừa nãy là Trần Kha Đông à?
Cát Danh Viễn không giấu:
– Ừ, vị thần vĩ đại của trường các ông.
– Ông định làm gì đấy? – Nghiêm Xuyên nghiêm mặt.
– Mời cô nàng sang nhóm tôi giúp đỡ. – Cát Danh Viễn cười.
– Ông không chiêu mộ được người đâu. – Khuôn mặt Nghiêm Xuyên giãn ra.
– Vì sao?
– Cô ấy sắp được mời vào nhóm nghiên cứu nòng cốt của trường tôi rồi. – Nghiêm Xuyên đá bóng ra ngoài.
– Tuy cô ấy là một tài năng, nhưng với trình độ hiện tại của cô ấy, liệu có phù hợp không? – Cát Danh Viễn hơi sốc.
Nghiêm Xuyên liếc nhìn cậu ta và không nói.
Cát Danh Viễn khịt mũi, một lúc lâu sau dường như đã hiểu ra
– Đồng bọn các ông chỉ vòng vo tam quốc, không chọc nổi.
Sau bữa trưa, Kha Đông trở về ký túc xá và được đón chào nồng hậu bằng cả một đàn Pikachu rợp trời.
Cô dè dặt quan sát vẻ mặt và ngôn ngữ cơ thể của Bạch Bạch, chẳng biết nàng thiếu nữ trước mắt đây đang điên vì tức hay vì sướng.
– …Chao ôi, đồ yêu thích của tớ không phải Pikachu rồi, bản mệnh của tớ chính là thuốc giết người! Tớ đang tức giận lắm đó?
Kha Đông: …?
Tức giận ư? Tại sao cô lại hết sức vui sướng khi thấy gương mặt đỏ lừ của Bạch Bạch nhỉ? Rõ ràng logic này không thích hợp để phân tích các cô gái thuộc trường phái dễ thương.
– Đừng giận nữa nhé? – Kha Đông rót một cốc nước ấm, kính cẩn dâng lên – Tớ mời cậu xem triển lãm tranh dể nguôi giận nha?
Bạch Bạch bỗng chốc bình tĩnh lại:
– Triển lãm tranh gì?
– Dante… – Kha Đông cẩn thận nhớ lại tên chủ nhân của buổi triển lãm ở mặt sau của vé, có lẽ là đúng.
Bạch Bạch lặng im hoàn toàn.
Kha Đông hơi lo lắng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô gái đầu tóc bù xù nhảy bổ lên người cô:
– Kha Đông ơi Kha Đông, tớ yêu cậu quá! Dante! Không ngờ là Dante! Anh ấy chính là lẽ sống của đời tớ!
Kha Đông thở phào, đôi mắt ánh lên sự tươi cười:
– Cậu vui là tốt rồi.
– Buổi triển lãm diễn ra lúc nào? – Bạch Bạch hào hứng hỏi.
– 2 giờ chiều này. – Kha Đông đáp.
Vừa dứt lời, cô chợt bắt gặp vẻ hoảng sợ thoáng lướt qua trên mặt Bạch Bạch.
– Không kịp rồi, không kịp rồi! – Bạch Bạch lao thẳng xuống giường.
– Đừng vội, còn hai… – Kha Đông nghệt mặt nhìn cô gái trước mặt tức tốc chọn quần áo – …tiếng nữa cơ!
Ừm… Có lẽ hai tiếng không đủ thật.
Khi hai người đến phòng triển lãm đã là 2 giờ 30 phút. Kha Đông dừng trước vạch kẻ đen để kiểm tra vé tại quầy soát vé, đồng thời lấy phiếu ở đằng sau.
Vào bên trong, Bạch Bạch như thể con cún thoát xích chạy biến mất dạng. Kha Đông đút hai tay trong túi quần, lang thang không mục đích trong khu vực triển lãm.
Buổi triển lãm đông đúc, những người yêu thích nghệ thuật từ các nước khác nhau xếp từng hàng dài, Bạch Bạch cũng có mặt trong nhóm đó. Bước chân Kha Đông thoáng khựng lại, rồi rẽ sang khu triển lãm nhỏ phía Tây.
Bên trong khu này không có nhiều khách du lịch, hai bên tường treo chủ yếu tranh sơn dầu. Cô không am hiểu thường thức nghệ thuật nên chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp, còn hình ảnh khá trừu tượng. Tuy nhiên cô thích thú tận hưởng không khí ở đây, yên tĩnh và thanh bình; thời gian như đóng băng vậy, não cũng chậm bước chân, và các mô hình cùng công thức đông đúc bên trong tạm thời ngừng tiếng ồn.
Cô đi dọc theo con đường đến một lối ngoặt, ngước lên trông thấy cả một bầu trời đầy sao.
Một cách vô thức, cô đã lang thang đến tận cuối khu triển lãm nhỏ. Một bức tranh sơn dầu cao bằng nửa người được treo trên bức tường phía cuối gian phòng, cảnh bên trong chính là mặt trước tấm áp-phích.
Bức tranh trên áp-phích không hoàn chỉnh. Một sườn đồi được khắc họa dưới khoảng trời sao rực rỡ, giữa bãi cỏ trên sườn đồi ấy trải một một tấm thảm ca-rô vuông vức cùng với chai rượu vang đỏ bày ở chính giữa. Nút bần trên chai đã được mở ra, hai chiếc ly đế cao bên cạnh, một ly chứa đầy rượu, còn ly kia trống không.
Kha Đông vô thức tiến thêm một bước nữa.
Sườn đồi trở thành đường ranh giới của bầu trời rực rỡ muôn vàn ánh sao bên trên và thành phố lung linh huyền ảo ánh đèn bên dưới, trong khi đó người trên đỉnh đồi ngồi uống rượu một mình giữa cơn men say của gió đêm như một nét phác họa đầy đơn côi.
Đây là bức tranh duy nhất không quá trừu tượng, cô có thể hiểu được.
– Bức tranh này thế nào?
Có người hỏi Kha Đông từ đằng sau. Cô ngoảnh lại, người khiến cô mở to mắt.
– Sao thế? Mới mấy ngày đã quên mất anh rồi à? – Lê Tùng nhoẻn cười – Anh vẫn nhớ em đấy!
Kha Đông suýt nữa cắn phải đầu lưỡi:
– Không… không phải…
Cô không ngờ mình còn cơ hội gặp anh lần nữa. Nó giống như một mảnh gỗ ẩn sâu trong ký ức xuất hiện trước cô mà không hề thông báo trước vậy. Không chỉ có sự bất ngờ mà hiện giờ cảm xúc bối rối đang bám chặt lấy cô.
Hiện tai đang là buổi chiều, Mặt Trời lúc 3 giờ chiều nhón mình qua khung cửa sổ phòng triển lãm be bé xinh xinh. Anh bỏ hai tay trong túi quần, nhàn nhã đứng sau cô hai bước chân, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn cô, cả hai hình ảnh hôm nay và hình ảnh tuyệt vời khi chào tạm biệt nhau tại sân bay vào ngày hôm đó được lồng chặt vào nhau.