Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

Chương 77: Nếu đợi không được thì sao?



Sau khi hạ cánh ở New York, Sophie và tài xế đến đón cô.

Sophie có vẻ đã đoán được điều gì đó, suốt cả chặng đường đều quan sát kỹ lưỡng, vài lần muốn hỏi nhưng cuối cùng lại giả vờ như không biết gì. Mãi đến tối, khi nghe cô gọi video cho Hướng Phỉ Nhiên, Sophie mới thở phào nhẹ nhõm.

Chưa chia tay.

Cô ấy không biết liệu mình nên thở phào hay là thở dài.

Ngô Bạch Diễn không hiểu mình đang tức giận điều gì mà một thời gian dài không ghé thăm, cũng không tương tác gì với Thương Minh Bảo trên Instagram. Cuối năm là mùa cao điểm của các buổi tiệc, mãi đến khi thấy Thương Minh Bảo dự tiệc của Wendy một mình, Ngô Bạch Diễn mới hối hả lao vào để tìm cô.

Wendy không gửi thiệp mời cho cậu, vì mặc định cậu là bạn trai của Thương Minh Bảo, nhưng cậu chủ Ngô quá quen mặt, ai trong đội lễ tân mà không biết cậu là bạn thân của Wendy? Vì thế, họ cũng không ngăn cậu lại.

Vẻ ngoài chỉnh tề trong bộ vest lẽ ra phải rất lịch lãm và phong độ, nhưng tiếc thay, nét mặt cậu lại căng thẳng, chiếc cà vạt đắt tiền và khăn tay cũng không thể làm giảm đi cơn giận của cậu.

Khi xông vào phòng tiệc trong câu lạc bộ, dưới ánh đèn pha lê và màn nhung đỏ, cậu thấy Thương Minh Bảo đang bị vây quanh bởi vài quý bà, hơi thở anh khựng lại, nhưng vẫn giữ nụ cười miễn cưỡng, bước lên trước và đứng bên cạnh cô như thường lệ.

Các quý bà khen ngợi video lần trước của cô về triển lãm trang sức Dubai, đồng thời cười nhạo thẩm mỹ của các quý bà Trung Đông, cho rằng họ chỉ biết chọn những thứ thật lớn mà thiếu đi sự tinh tế. Cuộc trò chuyện kết thúc, Thương Minh Bảo cầm ly champagne mảnh mai chạm nhẹ với họ rồi bị Ngô Bạch Diễn kéo vào phòng bên cạnh.

"Tại sao không tìm tôi?" Cậu chủ Ngô hai mươi hai tuổi, đầy khí phách, đã chịu đựng mười mấy ngày cuối cùng cũng quyết định không chịu nữa.

"Cậu không tìm tôi trước mà." Thương Minh Bảo chớp mắt, "Tôi nghĩ cậu cắt đứt với tôi rồi."

"Cô!" Cậu chủ Ngô hai mươi hai tuổi, vừa đầy khí phách nhưng cũng biết nhượng bộ, mặt mày khó coi nhưng giọng điệu lại dịu đi: "Từ khi nào tôi nói cắt đứt với cô?"

"Tôi nói với cậu rằng tôi và anh Phỉ Nhiên không chia tay thì cậu không thèm để ý đến tôi nữa."

Hôm đó trong phòng mẫu vật, sau khi Hướng Phỉ Nhiên kể xong câu chuyện về mẹ anh và lý do anh không muốn kết hôn, Thương Minh Bảo chìm vào im lặng trong một thời gian dài. Cô đã hiểu, hiểu nỗi sợ hôn nhân và tương lai của anh, nhưng lại không thể làm gì được. Cô không thể đứng trên sự may mắn của mình mà nói với một người từng trải qua bi kịch và chia ly rằng, anh phải mạnh mẽ lên, anh phải tin tưởng vào bản thân. Điều đó quá nhẹ nhàng, đến mức gần như tàn nhẫn.

Nếu so sánh tình yêu mơ hồ này với số phận cũng mơ hồ, một người may mắn luôn tin vào số phận, còn người xui xẻo thì không bao giờ tin rằng mắn sẽ đến với mình.

Vì vậy, Thương Minh Bảo không nói gì cả.

Cô thậm chí không nói một câu "Anh xứng đáng", bởi vì những lời an ủi yếu ớt không thể so sánh với sự im lặng vào lúc này.

Cô ôm anh thật lâu, lần đầu tiên thổ lộ ước mơ về một cuộc hôn nhân của mình.

"Hồi nhỏ em thích tham dự đám cưới nhất." Thương Minh Bảo nói.

"Em nghĩ những chiếc váy cưới và khăn voan của các cô dâu thật đẹp, mẹ em cũng có rất nhiều váy đẹp, có cả một căn biệt thự chỉ để chứa váy. Em thích đến đó chơi, kéo tất cả xuống đất, chôn mình dưới đó và tưởng tượng mình đang ở trong một lễ đường hoành tráng.

"Nếu em làm công việc tổ chức đám cưới thì em nhất định sẽ làm rất tốt, vì mỗi tối em đều mơ về đám cưới.

"Sau này lớn lên, dù cảm giác lo lắng mình có thể chết vào ngày mai đã mờ nhạt, nhưng ước mơ này không biết vì sao vẫn còn đó."

"Em cũng đã thấy nhiều cuộc hôn nhân thất bại, trong giới có nhiều cha mẹ của các bạn em đều sống riêng, nuôi nhân tình và sinh nhiều đứa con riêng. Em cũng đã từng nghĩ không mơ về hôn nhân có vẻ cool và hiện đại hơn."

"Nhưng em phải trung thực với giấc mơ đã sinh ra từ bóng tối của cái chết."

Thương Minh Bảo nhìn anh.

"Em cũng giống như anh, là học trò trung thành của những bài học cuộc đời, những gì anh không tin lại chính là những gì em tin tưởng sâu sắc.

"Nếu một ngày nào đó, hôn nhân của em thất bại thì khi đó em sẽ biết những điều em tin tưởng không tốt đẹp như em nghĩ. Nhưng điều đó cũng không sao."

"Hôn nhân của em sẽ không thất bại." Hướng Phỉ Nhiên nâng mặt cô trong lòng bàn tay, kiên định nói: "Babe, hôn nhân của em nhất định sẽ rất tốt, em sẽ hạnh phúc suốt đời, sống đến bạc đầu cùng người mình yêu, sống lâu trăm tuổi, em sẽ có những đứa con của riêng mình, những đứa con được nuôi dưỡng bằng tình yêu của hai người, chúng sẽ dũng cảm như em, biết yêu thương, được yêu và may mắn như em."

Giọng anh trở nên gấp gáp một cách kỳ lạ, sau khi nói xong mới thở ra một hơi, hơi thở run rẩy.

Thương Minh Bảo không từ chối lời chúc phúc của anh, cô áp lòng bàn tay lên mu bàn tay anh, gật đầu: "Không vấn đề gì."

Cô như nhận một nhiệm vụ cuộc đời và hứa với anh mình sẽ hoàn thành tốt.

Trong phòng mẫu vật nơi chứa đựng những kỷ niệm mỏng manh của họ, Hướng Phỉ Nhiên hôn cô, cả hai không nói thêm lời nào. Khi nước mắt Thương Minh Bảo tan vào nụ hôn, anh không hỏi cũng không dừng lại.

Nụ hôn dần trở nên khác biệt, nhiệt độ cơ thể tăng lên, mồ hôi bắt đầu toát ra từ các lỗ chân lông khiến không khí khô trong căn phòng này trở nên ẩm ướt.

Không biết ai cần thiết hơn, ai bất chấp tất cả hơn. Khi rin nhắn của Ngô Bạch Diễn đến, điện thoại trong túi quần jean của cô rung vài lần, Hướng Phỉ Nhiên lấy nó ra. Không kịp trả lời, ánh mắt của cô nhanh chóng bị mờ đi do cơ thể bị nâng lên và hạ xuống, cô chỉ có thể gõ mấy chữ: "Chưa chia tay." Sau đó, điện thoại rơi xuống sàn, cô buộc phải bám vào bờ vai và lưng của Hướng Phỉ Nhiên để giữ vững cơ thể đang bị khắc sâu vào người anh.

Chiếc tủ đổ xuống, những mẫu vật cũ rơi vãi khắp nơi. Trong đám bụi mờ nghẹt thở, trong những kỷ niệm ấm áp, trên những cây cỏ đã phai màu.

Quá nhỏ bé như một hạt đậu, căn phòng duy nhất sáng lên trong ngọn núi sâu này.

Sau tin nhắn này, Ngô Bạch Diễn thực sự không tìm cô nữa, cho đến hôm nay, cậu mới không kìm được mà đích thân đến bắt cô.

"Ai không để ý cô?" Ngô Bạch Diễn nghiến răng, "Tôi bận rộn thi đấu và tập luyện."

Cậu lại nói: "Cô cũng không đến xem trận chung kết của tôi."

"Dù sao thì cậu cũng không giành được chức vô địch."

Ngô Bạch Diễn không biết làm gì với cô, thường muốn hỏi liệu cô có sắc bén và không khoan nhượng như thế trước mặt Hướng Phỉ Nhiên không. Uống cạn ly champagne, cậu hỏi: "Vấn đề anh ta không muốn kết hôn đã giải quyết xong chưa?"

Thương Minh Bảo gật đầu: "Giải quyết rồi."

"Giải quyết thế nào?" Ngô Bạch Diễn nghi ngờ, "Anh ta thỏa hiệp à? Đừng nói là cô thỏa hiệp đấy."

"Không có." Thương Minh Bảo đan mười ngón tay vào nhau, vươn tay ra, "Chúng tôi chẳng ai thỏa hiệp cả."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi... anh ấy hứa sẽ thử thay đổi suy nghĩ, sẽ nghĩ nhiều hơn về tương lai của chúng tôi. Nếu một ngày nào đó, anh ấy không còn cảm thấy sợ hãi mà thay vào đó là mong chờ thì sẽ nói với tôi."

Điều này nghe có vẻ rất đẹp, nhưng cũng giống như một ảo ảnh xa vời. Nó như thể sẽ xảy ra vào ngày mai, nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ xảy ra.

Ánh mắt của Ngô Bạch Diễn đầy vẻ không tin: "Anh ta sợ cái gì chứ? Sợ cái quái gì?"

"Cậu nói đấy thôi." Thương Minh Bảo nhếch môi, "Tổn thương từ thời thơ ấu và gia đình nguyên sinh, tóm lại là những thứ đó."

Ngô Bạch Diễn vỗ trán, nhắm mắt, giận dữ: "Cô đúng là ngây thơ, bạn tôi ơi!"

"Không phải ai cũng may mắn như chúng ta, Alan."

"Vậy là, cô định cứ đợi anh ta như vậy? Đem tuổi thanh xuân ra đánh cược? Nếu đợi không được thì sao?"

Thương Minh Bảo cười: "Cậu làm gì thế, một câu hỏi ba vấn đề? Đợi không được thì không đợi nữa. Đây không gọi là đánh cược, vì khi ở bên anh ấy, tôi rất vui vẻ, hơn cả tôi khi ở bên người khác và hơn cả chính tôi. Tôi chỉ là đang vừa tận hưởng niềm vui vừa trông chờ vào một kết thúc."

Ánh mắt cô bình tĩnh và dịu dàng, Ngô Bạch Diễn không chắc liệu cô đã tự lừa dối mình đến mức này hay là cô thực sự đã suy nghĩ kỹ càng như vậy.

Ngô Bạch Diễn lạnh mặt: "Nếu không có thời hạn, tôi sẽ coi như cô đang tự lừa mình."

"Có chứ."

Trong ánh mắt chăm chú của Ngô Bạch Diễn, Thương Minh Bảo vẫn mỉm cười: "Hai mươi bảy tuổi nhé."

Đây là thời gian sớm hơn một năm so với thời hạn mà Ngô Bạch Diễn từng đặt ra cho cô, ngoài dự đoán của cậu.

Ngô Bạch Diễn cảm thấy phức tạp: "Tôi tưởng cô sẽ cho nhiều thời gian hơn, chẳng hạn ba mươi tuổi."

"Không cần. Bốn năm là đủ rồi, nếu anh ấy có thể thay đổi suy nghĩ thì anh ấy sẽ thay đổi trong bốn năm này, nếu anh ấy không thể thay đổi thì không cần phải cố nữa."

Nói xong những lời này, Thương Minh Bảo nghiêng đầu: "Vậy nên, cậu hùng hổ chạy đến đây là vì chuyện gì?"

"Vì——"

Ngô Bạch Diễn nghẹn lời, đành chuyển chủ đề với giọng điệu gay gắt: "Vì để nói với cô rằng năm sau tôi sẽ đi thực tập ở Hồng Kông và Singapore, còn cô?"

Cậu chỉ học khảo cổ học hơn một học kỳ đã chuyển sang lĩnh vực tài chính. Khảo cổ tuy thú vị nhưng cũng đòi hỏi sự kiên nhẫn. Ngô Bạch Diễn có kiên nhẫn, nếu không cậu đã không thể chờ đợi bên cạnh Thương Minh Bảo lâu như vậy, mặc dù vài người bạn thân đã chế nhạo cậu là "người theo đuổi không biết mệt", nhưng khảo cổ thường phải ra ngoài thực địa, anh không chịu nổi khổ cực của cuộc sống bấp bênh ấy.

Thương Minh Bảo đã hoàn thành tín chỉ sớm và sẽ tốt nghiệp vào năm sau, tạm thời không dự định học thạc sĩ. Ngô Bạch Diễn đoán cô sẽ về Hồng Kông vì Hướng Phỉ Nhiên nên đã từ chối thực tập năm ba ở phố Wall mà chuyển sang Hồng Kông và Singapore.

Một lòng chân thành có thể làm trời đất cảm động, đến cả bà Ngô cũng thương cậu con út mà hỏi han tiến độ. Biết được cậu vẫn đang kiên trì, bà tức giận đến mức hai ngày không uống trà chiều. Bà cũng từng khuyên cậu nên từ bỏ, dù nhà họ Thương lớn mạnh, nhưng Minh Bảo chỉ là con gái út, không tham gia vào quyết sách cốt lõi của gia đình, thà rút lui còn hơn, trời đất ở hai lục địa Âu-Mỹ vẫn còn rộng lớn. Ngô Bạch Diễn trước đây rất nghe lời bà Ngô, nhưng lần này thì không.

Thương Minh Bảo nói: "Australia."

Ngô Bạch Diễn: "Cái gì?"

"Úc."

Ngô Bạch Diễn có hàng ngàn lời muốn chửi: "Không phải cô không học thạc sĩ sao? Chờ đã, cô là sinh viên đại học Mỹ, điểm GPA 3.8, lại đến Úc để học cái gì?"

"Không phải học, mà là xuống mỏ - Lighting Ridge, một khu mỏ đá quý opal đen."

Thương Minh Bảo từng thử hỏi những quý bà xem có cần cô thiết kế và gắn đá giúp không, nhưng cô không thể thâm nhập vào thị trường này - giới thượng lưu quá khép kín, những viên đá quý giá trị nhất thường được các tỷ phú Ấn Độ, Trung Đông và Nga coi như tài sản, còn những viên đá quý hàng đầu trên thị trường thì bị các nhà cung cấp và thương hiệu trang sức hàng đầu nắm giữ. Những quý bà giàu có đủ khả năng mua đá quý trị giá hàng triệu đô la, trang sức cao cấp, có hàng dài nhà thiết kế phục vụ, tất cả đều xuất thân từ các nhà trang sức cao cấp, họ không cần đến một người mới vào nghề như cô phải bận tâm.

Thương Minh Bảo cũng từng nghĩ sẽ áp dụng cùng phương pháp, giúp Wendy thiết kế một chiếc vòng cổ từ đá quý của bà ấy để Wendy có thể giúp cô mở rộng tiếng tăm lần nữa. Để thuyết phục Wendy, Thương Minh Bảo không ngần ngại liều lĩnh mang danh tiếng của Shena ra bảo đảm, nhưng Wendy chỉ mỉm cười quyến rũ và nói: "Darling, cô phải hiểu rằng, nếu tôi có thể trực tiếp tìm Shena thì tại sao tôi lại cần tìm cô?"

Vài ngày sau, Wendy kể lại chuyện này như một câu chuyện cười trong bữa ăn tối với Ngô Bạch Diễn, ngày hôm sau, Ngô Bạch Diễn mang đến hai viên đá đắt tiền, nhờ bà giao cho Thương Minh Bảo và yêu cầu cô thiết kế và gắn đá. Wendy đã làm như vậy, Thương Minh Bảo hoàn thành tác phẩm của mình và tạo dựng được danh tiếng, nhưng khi nhìn thấy bản vẽ, Wendy nheo mắt, giơ ngón trỏ mảnh khảnh và cao quý của mình lên lắc nhẹ như con lắc: "Babe, cô không làm được."

Ban đầu, Thương Minh Bảo không chấp nhận thất bại, để bản vẽ đó nằm yên một tháng, sau đó lấy lên xem lại rồi vò nát nó và ném vào thùng rác.

Thực sự không ổn, cô không thể xem xét tác phẩm của mình bằng sự tự mãn.

Shena đã nhận ra khó khăn của cô, chân thành nói với cô: "Em có tài năng độc nhất vô nhị với đá quý, nhưng nhà thiết kế và chuyên gia về đá quý là hai loại người khác nhau. Em đã học ba năm, rèn luyện ba năm tại bàn chế tác của tôi, đã tiếp xúc và phân biệt được các kỹ thuật và công nghệ mới nhất, nhưng em vẫn chưa đủ - em thiếu sự khát khao. Em thiết kế những thứ đó như thể đang sắp xếp những viên sỏi, đang lát một lối đi trong công viên, hoặc lát những viên gạch cẩm thạch ở khách sạn Waldorf. Tác phẩm xuất sắc nhất của em và cũng là lý do tôi quyết định nhận em làm học trò riêng là chiếc đồng hồ hổ phách đầu tiên của em."

Tối đó, khi về nhà, Thương Minh Bảo lấy chiếc đồng hồ hổ phách đặt trên kệ cao nhất của tủ trang sức ra.

Đó là một chiếc đồng hồ dạng vòng tay rất kỳ lạ và táo bạo. Kỳ lạ ở chỗ, nó có năm mặt đồng hồ trên một dây đeo, với kích thước và hình dạng khác nhau, một số được làm từ vỏ trai, một số đính kim cương, một số làm từ opal và một số làm từ kim loại - nhưng những mặt đồng hồ này không hoạt động. Kim đồng hồ đều cố định. Chỉ có mặt đồng hồ được đặt trên nền hoa hổ phách mài nhẵn mới hiển thị thời gian thật sự.

Chuỗi dây kim loại màu bạc nối liền năm mặt đồng hồ, thô mộc như những dây leo trong rừng nhiệt đới, trang trí giữa các mặt đồng hồ là những bông hoa, bươm bướm và chuồn chuồn đính đá màu.

Đây là một thiết kế "ngông cuồng", nhưng cần phải sử dụng kỹ thuật cao nhất để thực hiện, các vật liệu được sử dụng đều đắt hơn hổ phách, nhưng sản phẩm cuối cùng lại không thể phủ nhận hổ phách là trung tâm thị giác duy nhất, bởi vì đó là sự biểu hiện của tự nhiên và sinh động của cuộc sống.

Lời của Shena vẫn vang vọng bên tai cô: "Khi còn nhỏ, tôi thường nghe cha và anh tôi bàn về đơn hàng của khách hàng, khi tôi muốn tham gia vào, họ sẽ nói phụ nữ nên ngoan ngoãn đứng trước quầy trang sức, chứ không phải sau bàn chế tác. Tôi rất khó chịu, tôi có sự giận dữ khi phá hủy mọi thứ đã định sẵn, vì vậy tác phẩm của tôi rất cứng rắn, sắc nhọn và lạnh lùng. Một người không thể thiết kế thứ gì đó vượt ngoài cuộc sống của mình, tôi bị ấn tượng bởi chiếc đồng hồ hổ phách của em, bởi vì tôi nhìn thấy trong thiết kế của em ẩn dụ về thời gian và tình yêu, bông hoa vĩnh cửu nở trên món quà của người em yêu, thật mạnh mẽ và quyết liệt. Em cần tìm thấy điều này bên trong bản thân mình."

Một tảng tuyết nhỏ từ đỉnh Mont Blanc ở dãy Alps được bảo quản trong một tủ kính nhiệt độ thấp, giống như đỉnh núi.

Những viên đá granite, phiến đá, quartzite, đá cẩm thạch trắng... từ đỉnh Kilimanjaro, đỉnh Rebuke, dãy Appalachia và nhiều đỉnh núi nổi tiếng hoặc vô danh, thậm chí từ miệng núi lửa, giống như bức polaroid mà Hướng Phỉ Nhiên tặng cô ngày trước, được xử lý cẩn thận và trưng bày trong phòng làm việc của cô, ghi lại hành trình của cô suốt ba năm qua.

Thương Minh Bảo lại mở những cuốn sổ tay đã viết đầy, bao gồm các ghi chú, phác thảo và ý tưởng trong quá trình nghiên cứu thực địa về thực vật học. Trong sự mơ hồ hỗn độn, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên.

Điều bên trong cô... mạnh mẽ, quyết liệt, là những gì mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi, là những cánh đồng mà cô đã nằm sấp hàng ngàn lần, là những đỉnh cây mà cô đã ngẩng đầu nhìn hàng ngàn lần, là những bí mật của các loài hoa và lá mà cô đã chụp lại bằng máy ảnh macro.

Nhưng đêm đó, cô quyết định sẽ đặt điểm dừng đầu tiên sau khi tốt nghiệp vào opal đen, bởi vì đây là một loại đá quý rực rỡ như vũ trụ, là loại đá gần nhất với sự rực rỡ của sự sống mà cô từng biết.

Úc là nơi mà Ngô Bạch Diễn chưa từng nghĩ đến, nhưng đến nước này, cậu cũng không có cách nào khác, chỉ cười lạnh một tiếng và đổ lỗi cho Hướng Phỉ Nhiên: "Anh ta cũng không cản cô một chút nào."

Cậu ta không có lập trường để cản cô, nhưng một câu nói của Hướng Phỉ Nhiên có thể đánh bại cả ngàn lời của Ngô Bạch Diễn trong lòng cô.

"Không chỉ anh ấy không cản tôi, mà tất cả người nhà của tôi cũng không cản tôi." Thương Minh Bảo nghiêng đầu nói: "Alan, đi tìm một mối tình đi, năm ngoái vào lúc này tôi còn chín chắn hơn cậu."

Ngô Bạch Diễn bị cô chọc tức đến nửa sống nửa chết, nhưng khi thấy cô cười, mọi sự tức giận và khó chịu trên mặt cậu bỗng chốc tan biến.

Thương Minh Bảo vẫn phù hợp nhất với kiểu tóc thẳng và mái ngang, sau khi qua giai đoạn cố gắng tỏ ra trưởng thành ở Wendy và những người khác, cô lại để kiểu tóc này. Cô có đôi mắt sáng, răng trắng, khuôn mặt như búp bê, như công chúa, nhưng tuyệt đối không trẻ con, nhỏ nhắn nhưng không hề tù túng. Đó là một sự tinh tế đến mức gần như áp đảo, đặc biệt dưới ánh đèn pha lê, rượu champagne và những chiếc váy dạ hội cao cấp.

Ngô Bạch Diễn bỗng nhiên cảm thấy khó thở, bất giác chỉnh lại cà vạt, rồi cứng giọng nói: "Sao ở đây ngột ngạt thế?"

"Chắc là do cậu thức khuya quá nhiều, cơ thể yếu rồi." Thương Minh Bảo không ngần ngại nói.

"Nói thế với một vận động viên chèo thuyền chuyên nghiệp sao?" Nói xong đầy ác ý, cậu mở cửa bước ra, phải một lúc sau nhịp tim mới trở lại bình thường.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngô Bạch Diễn hít thở đều lại, quay đầu nhìn Thương Minh Bảo, cô vẫn cười nói vui vẻ, tự nhiên chào hỏi người khác.

New York chưa có tuyết sao? Khi có tuyết, cậu sẽ có thể thấy đôi lông mi của cô giữ những bông tuyết lấp lánh.

Trong đầu Ngô Bạch Diễn bất chợt hiện ra hình ảnh, ý nghĩ này kỳ lạ và cụ thể đến mức cậu không thể chịu đựng nổi. Cậu vội vàng rời khỏi buổi tiệc khi nó chưa kết thúc, rời đi với sự giận dữ như cách cậu đến.

Ngày 21 tháng 12 là sinh nhật của Thương Lục, anh trai của Thương Minh Bảo. Năm cuối đại học không có nhiều kỳ thi cuối kỳ, các môn cần hoàn thành cô đã học xong trước nên có thể trở về nước sớm.

Đây là một màn cầu hôn mà Thương Minh Bảo sẽ không bao giờ quên. Anh trai cô và người yêu của anh, Kha Dụ, sau hai năm xa cách đầy khó khăn, cuối cùng đã tái hợp trong liên hoan phim Cannes năm nay.

Trong gia đình họ Thương, Thương Minh Bảo là người thân thiết nhất với Kha Dụ, nên khi nhờ anh tham khảo quà sinh nhật, Kha Dụ đã tiết lộ ý định cầu hôn và nhờ cô giữ bí mật.

Thương Minh Bảo vô cùng sốc và ngỡ ngàng, mang theo bí mật đến phòng làm việc của Thương Lục, đứng cạnh khung cửa, với vẻ mặt đỏ ửng, ngập ngừng như muốn nói điều gì đó.

Thương Lục: "Em uống nhầm thuốc à?"

Thương Minh Bảo: "Không phải, em có một bí mật, nhưng lại không thể nói với anh, khó chịu quá."

Thương Lục: "Vậy anh cũng nói cho em một bí mật, để em có hai bí mật, khi hai cái bí mật cộng lại, em sẽ không khó chịu nữa."

Thương Minh Bảo nheo mắt: "Anh trai... em đã hai mươi ba tuổi rồi!"

Thương Lục hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của cô, ra hiệu cho cô đến gần: "Anh định cầu hôn Kha Dụ tại tiệc sinh nhật, giữ bí mật nhé!"

Thương Minh Bảo: "..."

Hai người đúng là một cặp đôi chết tiệt!

Vì thế, cô trở thành người duy nhất biết kế hoạch cầu hôn của cả hai bên.

Việc giữ bí mật cho người khác thật đau khổ, nhất là khi phải giữ đến hai bí mật cùng một lúc. Khi Thương Minh Bảo dắt chú chó Doberman của anh trai đến vườn thực vật tìm Hướng Phỉ Nhiên, anh vừa ra khỏi phòng thí nghiệm.

Anh bắt đầu công việc với vai trò là một nhà nghiên cứu, có một phòng thí nghiệm riêng và đang hướng dẫn hai nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, dự định sẽ tuyển thêm học viên vào năm sau. Hướng Phỉ Nhiên tiếp tục theo đuổi nghiên cứu về sự tiến hóa của thực vật có hoa, bắt đầu từ nhóm thực vật họ Ngọc Lan mà anh đã thực hiện trong phòng thí nghiệm của giáo sư Harvey. Mối quan hệ phát sinh giữa các nhóm thực vật họ Ngọc Lan như họ Hồ Tiêu, họ Long Não, với thực vật một lá mầm và hai lá mầm vẫn chưa rõ ràng,  đây là một vấn đề đau đầu trong nghiên cứu về sự tiến hóa của thực vật có hoa.

Thương Minh Bảo rất hiểu biết nên chỉ dắt Odinn đứng đợi bên ngoài tòa nhà thí nghiệm.

Người đàn ông quen mặc áo khoác đen và áo hoodie, khi đi làm cuối cùng cũng chịu mua thêm vài món đồ khác như áo sơ mi. Áo sơ mi màu xanh nhạt khoác ngoài chiếc áo choàng trắng của phòng thí nghiệm, anh bước xuống từ cầu thang, khi gặp học sinh của các nhà nghiên cứu khác, họ gọi anh là "Thầy Hướng" anh chỉ gật đầu đáp lại.

Anh là nhà nghiên cứu trẻ nhất của Viện Thực Vật, với nhiều thành tích nổi bật và lý lịch ấn tượng, lại còn sở hữu khuôn mặt này, nên ngay khi vào làm việc đã thu hút nhiều sự chú ý. Ngày thứ hai, anh đã bị phòng hành chính dò hỏi xem đã có bạn đời chưa — đó là chuyện thường tình trong cơ quan, dù là nam hay nữ, miễn là đến tuổi thì không thể tránh được chuyện này.

Lần này, Hướng Phỉ Nhiên không còn dùng lý do "chủ nghĩa không kết hôn" làm lá chắn nữa mà thẳng thắn nói anh đã có người yêu và đang cân nhắc đến hôn nhân.

Phòng hành chính vẫn rất nhiệt tình không muốn bỏ qua anh, cho đến khi vài ngày sau, có một tin đồn nhỏ lan ra rằng anh có một mối quan hệ đặc biệt, không phải người bình thường có thể kết nối được họ mới dừng lại.

Đây là lần đầu tiên Thương Minh Bảo đến vườn thực vật tìm anh, lại còn dắt theo một chú chó săn Doberman lớn, uy nghiêm, trong một lúc bị các giáo sư và tiến sĩ qua lại nhìn khiến mặt cô hơi nóng lên.

Khi Hướng Phỉ Nhiên đứng trước mặt cô, một phó giáo sư của nhóm nghiên cứu bên cạnh đi qua hỏi: "Hướng, bạn gái của cậu à?"

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu, giới thiệu: "Thầy Tống."

Thương Minh Bảo lễ phép chào người ta, đợi người ta đi xa rồi, cô mới che miệng cười vui vẻ hỏi: "Phó giáo sư giỏi hơn hay nhà nghiên cứu giỏi hơn?"

"Nhà nghiên cứu giỏi hơn."

"Nhưng nghe "nhà nghiên cứu" không oai lắm nhỉ?" Thương Minh Bảo liếm môi: "Vẫn là "Giáo sư" nghe oai hơn."

"..."

Thương Minh Bảo lại quay đầu nhìn rồi hạ giọng thì thầm: "Nhưng thầy Tống trông cũng hơn bốn mươi rồi."

Hướng Phỉ Nhiên cầm lấy dây dắt chó từ tay cô, tay kia tự nhiên nắm lấy tay cô, nói: "Rất bình thường thôi."

"Vậy khi họ hỏi ý kiến anh, anh có thấy áp lực không?" Thương Minh Bảo ngẩng đầu hỏi.

Người đàn ông trước mặt, mặc dù đã hai mươi tám tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ điềm đạm, ít nói như khi còn là một thiếu niên. Khi mặc áo choàng trắng của phòng thí nghiệm, trông anh giống một nghiên cứu sinh hơn là người phụ trách dự án.

Hướng Phỉ Nhiên bị cô hỏi mà mỉm cười: "Không."

"Vậy họ thì sao? Có cảm thấy áp lực không?"

Hướng Phỉ Nhiên suy nghĩ rồi trả lời: "Đối với họ cũng rất bình thường thôi, học làm người trước, làm việc sau."

Nghe anh nói một cách bình tĩnh như vậy, Thương Minh Bảo gật đầu yên tâm hơn. Thế giới học thuật cô không hiểu lắm nhưng ở đâu có người thì ở đó có sự cạnh tranh, suy cho cùng, cô sợ Hướng Phỉ Nhiên bị thiệt thòi vì còn trẻ.

Vào buổi tối, vườn thực vật trở nên sôi động, những cư dân có thẻ thành viên hàng năm đều đến đây để đi dạo, các nhân viên trường học sau giờ làm việc đi lại trên các con đường rộng rãi, tập thể dục, chạy bộ và suy nghĩ. Thương Minh Bảo có thể dắt Odinn vào đây là nhờ danh nghĩa "người nhà."

Sau khi vui vẻ kể về việc Thương Lục sẽ cầu hôn Kha Dụ, Thương Minh Bảo bỗng nhận ra đây có thể không phải là chủ đề mà Hướng Phỉ Nhiên thích.

Bầu không khí bỗng trở nên trống rỗng trong một giây.

"Hồi nhỏ em có từng tưởng tượng gì về việc cầu hôn không?" Hướng Phỉ Nhiên nghiêng đầu hỏi.

"Không..." Thương Minh Bảo chán nản nói.

Cô đã tưởng tượng đám cưới đến năm nghìn lần, nhưng chưa bao giờ tưởng tượng về một lần cầu hôn. Cô đúng là một người chỉ quan tâm đến kết quả.

Hướng Phỉ Nhiên mỉm cười, nhưng lông mày lại nhíu lại.

Thật lạ... trong đầu anh bắt đầu tưởng tượng cảnh cầu hôn.

Khoảnh khắc anh mơ màng bị tiếng gọi của Thương Minh Bảo kéo lại.

Thương Minh Bảo nhẹ nhàng nhưng có chút hy vọng hỏi: "Ngày mai anh có rảnh không? Em muốn anh đi cùng em đến dự tiệc sinh nhật của anh trai. Không sao đâu, ba mẹ em không có ở đó." Cô nhanh chóng giải thích vì sợ Hướng Phỉ Nhiên sẽ cảm thấy áp lực.

... Nhưng cô quên mất chị cả Monica của cô sẽ có mặt.

Hướng Phỉ Nhiên tuy bận rộn nhưng thời gian linh hoạt nên gật đầu đồng ý.

"Em cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý." Thương Minh Bảo thở phào nhẹ nhõm, nhìn chú chó Doberman đang đánh hơi xung quanh bãi cỏ: "Em không có ý định ám chỉ anh gì đâu, nếu anh thấy khó xử hoặc không thoải mái cũng không sao."

Hướng Phỉ Nhiên siết chặt tay cô, dừng lại một chút, rồi khẽ nói: "Babe, đừng khách sáo với anh như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.