Edit: Đậu Xanh
Trước Tết, Cảnh Dực nhận được không ít đơn làm việc, toàn là đơn ra ngoài đòi nợ, ba người Đại Hồng, Đại Cát và Trang Phong ở lại; bốn người Đại Chí, Đại Hắc, Nhị Vượng và Lý Ngõa ra ngoài, đã xuất phát từ sáng sớm.
Cảnh Dực vận động xong thì vào phòng tắm tắm rửa, bởi vì nóng, lúc bước ra anh chỉ mặc một cái quần lót, có người đang gõ cửa, anh tưởng là Đại Hồng nên nói một tiếng, “Vào đi.”
Vì thế Minh Châu đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cơ thể gần như trần truồng của anh.
Cơ thể vừa tắm xong vẫn còn tản ra hơi nóng, lồng ngực eo hông trải đầy các vết sẹo chằng chịt, hình dạng cơ ngực rất đẹp mắt, trong tay anh cầm quần áo, cánh tay cong lên thành độ cong săn chắc, gân xanh rõ nét kéo dài từ cánh tay đến mu bàn tay.
Quần lót màu đen, chính giữa nhô lên một khối, nhìn xuống nữa là đôi chân dài đầy lông măng.
Minh Châu chỉ nhìn một lần thôi, đôi mắt như thể bị đốt cháy, cô bất ngờ xoay lưng lại, giọng nói có chút cứng nhắc, “Thật ngại quá, lát nữa tôi quay lại sau.”
Cảnh Dực không ngờ cô sẽ lên đây, anh nhìn bóng lưng của cô nói, “Đứng trước cửa chờ một lát.”
Minh Châu chỉ đành dừng bước.
Hôm nay Cảnh Dực phải ra ngoài, anh tìm một cái áo sơ mi và quần tây trong tủ mặc lên, đeo đồng hồ rồi mang giày vào, xong xuôi mới bảo Minh Châu đi vào.
Minh Châu vào cửa cũng không dám nhìn anh, trong tay cầm một xấp tiền, động tác rất nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, “Cảm ơn, nhưng số tiền này, vẫn nên trả cho anh.”
Cảnh Dực chỉ “ừ” đáp lại, giọng nói không phân biệt được tâm trạng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông mặc một bộ đồ vest, bên trong phối với áo sơ mi đen, gương mặt góc cạnh mang theo vài phần sắc bén, vẻ mặt luôn điềm nhiên nhưng khí thế lại mạnh mẽ.
Trong tay anh cầm cái cà vạt, hơi nghiêng đầu, đôi mắt có màu hơi nhạt, làm cho cảm xúc trên gương mặt trông càng lạnh lùng hơn, vết sẹo ở ngay đuôi mắt càng khiến cả con người anh tăng thêm vài phần dã tính và lưu manh không thể diễn tả.
Người tổ trưởng trước kia dẫn dắt cô trong nhà hàng từng nói với cô, trước đây Cảnh Dực là côn đồ, xuất thân từ nông thôn, lăn lộn ở trấn Puhe vài năm rồi lên làm đại ca, sau này bắt đầu mở công ty làm ăn.
Minh Châu học đại học ở xa nhà nên chưa từng gặp anh, cho dù lễ Tết về nhà cũng phải lui tới nhà của bà con họ hàng, trước đây cô chưa từng đặt chân đến mảnh đất dưới chân cô lúc này.
Cảnh Dực thắt cà vạt xong, quay đầu thấy cô vẫn đứng đó, anh nhướng mày hỏi cô, “Còn việc gì không?”
Minh Châu vội vàng giải thích mục đích lên tầng hai của mình, “Em…đến quét dọn.”
Cảnh Dực gật đầu, anh cầm khăn tắm lau khô tóc, lấy chìa khóa xe và hộp thuốc lá trong ngăn kéo, rồi đi ra ngoài.
Trước khi anh bước ra ngoài cô đã vội lùi về sau vài bước, bên ngoài phòng ngủ là phòng khách, nối liền với phòng bếp, cô một mực lui về sau, Cảnh Dực dừng bước, ngước mắt lên hỏi cô, “Em rất sợ anh?”
Trái tim Minh Châu phập phồng, giọng nói vô thức đè thấp xuống, “…Không sợ.”
Chỉ bởi vì vừa nãy cô vô tình nhìn thấy cơ thể gần như trần truồng của anh, nên bây giờ có chút gượng gạo mà thôi.
Có lẽ Cảnh Dực cũng nhớ đến một màn vừa nãy, anh nhướng mày, men theo phòng khách đi xuống theo lối cầu thang, khi anh đi xa rồi cô vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh, anh đang nói chuyện với Đại Hồng, giọng nói ấy rất dễ nhận ra, tiếng phổ thông tiêu chuẩn hơn những người khác, hơi lạnh nhạt, âm giọng dễ nghe.