Edit: Đậu Xanh
Sau khi Minh Bảo được nghỉ Tết, ban ngày Minh Châu vừa phải bận rộn công việc vừa phải chăm sóc cho Minh Bảo và Triệu Đại Lạc.
Buổi trưa nấu cơm xong, cô bắt đầu quét dọn vệ sinh; hóa đơn đã xử lý xong toàn bộ, thời gian còn lại cô ôm laptop ngồi trên ghế sô pha chế tác video manhua [1], cô học khoa thiết kế manhua, thông thường mà nói, manhua được chia thành hai loại, một loại là manhua truyền thống chủ yếu được vẽ bằng tay, một loại là manhua chuyên vẽ bằng máy tính.
[1] Manhua (giản thể: 漫画; phồn thể: 漫畫; bính âm: mànhuà; Hán-Việt: mạn họa) hay truyện tranh Hoa ngữ là dòng truyện tranh tiếng Hoa có nguồn gốc sản xuất tại Trung Quốc, Hồng Kông và Đài Loan, thường bao gồm cả bản dịch tiếng Hoa của manga.
Loại Minh Châu học chính là loại thứ hai.
Mấy ngày gần đây hễ mà rảnh rỗi cô sẽ vẽ manhua, vì chuyện Cảnh Dực đã giúp cô trả nợ nên những người khác không còn tìm cô nói chuyện nữa, sau khi vẽ manhua, cô đi thu dọn bàn ghế mà Minh Bảo và Triệu Đại Lạc đùa nghịch làm rối loạn.
Thỏ con được đặt bên ngoài ban công, dưới đất trải một lớp khăn bông, nơi đó có ánh nắng chiếu xuống, cô dọn dẹp phân và nước tiểu cũng rất kịp thời nên không có mùi hôi thối gì.
Minh Bảo và Triệu Đại Lạc chơi mệt rồi thì cầm lá rau đút cho nó ăn.
Dưới tầng có động tĩnh, là Triệu Đại Chí đã quay lại, Triệu Đại Lạc nghe thấy tiếng của anh mình lập tức phấn khởi chạy xuống dưới, lớn tiếng gọi, “Anh!”
Minh Châu đứng trong toilet nghe thấy, tưởng Cảnh Dực đã về, cô rửa tay xong vội vã chạy xuống tầng, xuống được nửa chừng cầu thang chỉ nhìn thấy Trang Phong và Triệu Đại Chí, không nhìn thấy Cảnh Dực đâu.
Trong tay Triệu Đại Chí cầm hai con người máy biến hình, một con cho Triệu Đại Lạc, một con khác cho Minh Bảo.
Minh Châu đi ra trước cửa nhìn thử, chiếc xe đã tắt máy, trong xe chẳng có ai.
Triệu Đại Chí ở trong nhà đang chơi đùa với Triệu Đại Lạc, nhìn thấy cô đi ra tìm Cảnh Dực, bèn hét lớn với cô, “Anh Cảnh không về.”
Hôm nay là 30 Tết, ngày mai là mùng 1.
Minh Châu lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, cô đi lên tầng gọi điện thoại cho Cảnh Dực, Cảnh Dực đang hút thuốc, y tá đang thay thuốc cho vết thương trên ngực anh, lúc anh cắn răng nhịn đau đã bị sặc khói thuốc, ho khụ một tiếng.
Minh Châu nghe thấy, nhỏ giọng khuyên anh, “Anh hút ít thuốc thôi.”
Cảnh Dực ngậm điếu thuốc đáp “Ừm”, tuy rằng đôi mắt điềm tĩnh nhưng khóe môi lại mang theo ý cười.
“Hôm nay anh không quay về sao?” Minh Châu hỏi.
Vết thương đã không còn chảy máu, nhưng vẫn phải dưỡng khỏi hoàn toàn, ít nhất cũng phải 1-2 tháng.
“Về.” Anh dụi tắt điếu thuốc, cầm đồng hồ trên bàn lên xem thời gian, đã hơn 4 giờ chiều, bây giờ quay về ít nhất cũng phải đến tối.
Minh Châu siết chặt điện thoại hỏi, “Tối nay về đến không?”
“Có, tầm khoảng 8-9 giờ.” Cảnh Dực nói xong chợt do dự đôi chút, “Em đợi anh?”
Cô quét dọn cả buổi chiều, tháo ga trải giường và chăn mền trong phòng ngủ của Cảnh Dực xuống đưa đi giặt, lau sàn thêm lần nữa, sau đó lau chùi hết tất cả bàn ghế ở dưới tầng, lúc nghỉ tay trong đầu vẫn vang lên ba chữ mà anh đã nói: “Em đợi anh?”