Edit: Đậu Xanh
Đám người Cảnh Dực đánh bài suốt cả buổi chiều, khi trời sập tối, mẹ của Triệu Đại Chí cầm theo sủi cảo vừa gói xong tới, định luộc cho Cảnh Dực ăn, lại nghe nói Cảnh Dực bị thương, nên thịt thêm một con gà trống và một con gà mái cho anh, bà và Triệu Đại Chí gom hết nồi niêu của nhà mình đến tận công ty.
Minh Châu đang hầm canh xương, nhìn thấy bà ấy cô vội vã lễ phép chào hỏi, sau đó nói thêm một câu chúc mừng năm mới.
Đôi mắt của mẹ Triệu sáng rực lên, bà ấy cười không khép được miệng, “Ơ, sao lại xinh đẹp thế này! Ôi trời ơi, cô bé này cũng quá xinh đẹp rồi đi.”
Từ nhỏ đến lớn Minh Châu luôn được người lớn trong nhà khen, cô mỉm cười giúp mẹ Triệu một tay, rửa sạch nồi niêu rồi nấu nước chuẩn bị luộc sủi cảo.
“Số sủi cảo này cô mới gói hồi chiều, số hôm qua gói cả ngày đã bị đám sói đói kia ăn hết sạch sẽ, haiz, cả ngày mệt muốn chết.” Trong nhà mẹ Triệu đông người, trên có già dưới có trẻ, đa số mấy chị em trong nhà bà ấy chưa lấy chồng, còn có một người anh đã ly hôn đang sống cùng, việc vặt trong nhà làm cả ngày mãi không xong, còn phải bận tâm vì chuyện lấy vợ của Triệu Đại Chí, và chuyện học hành của Triệu Đại Lạc.
Hiếm khi bà ấy gặp được một người xinh đẹp giống như Minh Châu đây, bà ấy kéo tay cô ríu rít luyên thuyên kể rất nhiều chuyện, có những chuyện liên quan đến Triệu Đại Lạc và Triệu Đại Chí, có những chuyện liên quan đến những việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi trong nhà của mình.
Minh Châu im lặng lắng nghe, từ nhỏ đến lớn cô luôn thuộc kiểu “con nhà người ta”.
Thành tích tốt, vẻ ngoài ưa nhìn, thậm chí còn yên tĩnh hiểu chuyện, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, thị trấn Puhe có không ít người suy đoán, người như thế này sẽ thất bại suy sụp hoàn toàn vì chịu đựng không nổi biến cố ba mẹ bất ngờ qua đời, từ đó lưu lạc trở thành món đồ chơi của đàn ông, kiếm tiền dựa vào việc bán thân, hoặc là kéo theo em trai tự tử, thoát khỏi đống nợ chồng chất ấy.
Nhưng có ai ngờ rằng, dù đang ngã bệnh nhưng cô vẫn gắng gượng, bình tĩnh viết giấy nợ, vừa khỏi bệnh thì đi làm ngay, cho dù tiền lương ít ỏi, cô cũng tình nguyện làm tiếp, bởi vì cô muốn cho em trai một cuộc sống an ổn.
Mẹ Triệu mới tiếp xúc với cô chưa được năm phút, đã biết Minh Châu là một cô gái vô cùng tốt, nên bà ấy cũng chủ động nói với cô những chuyện liên quan đến Cảnh Dực, “Tiểu Dực ấy mà, có thể xem như cô nhìn thằng bé trưởng thành, Đại Chí nhà cô cũng nhờ có thằng bé, trước đây nó thật sự là một đứa vô dụng thích ăn chơi, bây giờ tuy rằng đỡ hơn được một chút nhưng vẫn thua xa Tiểu Dực trăm vạn cây số.”
“Trước đây tiền lương của bọn chúng thật sự rất ít, Tiểu Dực là đứa lấy ít nhất, Đại Chí lại không hiểu chuyện, cho bao nhiêu lấy bấy nhiêu, sau khi về nhà cô hỏi nó nó mới bừng tỉnh ra, sau đó vội vàng đi trả lại tiền cho Tiểu Dực, khi đó đang là Tết nhất, nó nói với cô, nó quay về thì nhìn thấy Cảnh Dực ngồi lẻ loi một mình ở trước cửa, cứ ngồi đó hút thuốc thôi, vết máu trên người vẫn chưa lau sạch.”
Mẹ Triệu nói đến đây nước mắt bỗng dưng chảy ào ào, “Cô chạy đi gọi Tiểu Dực đến nhà ăn cơm nhưng thằng bé không đến, đúng là tạo nghiệp mà, mỗi lần cô nhớ đến ba thằng bé, cô luôn hận muốn chết, một đứa trẻ ngoan ngoãn biết bao.”
Minh Châu xoay người lau nước mắt, rồi lại lấy khăn giấy đưa cho mẹ Triệu.