Edit: Đậu Xanh
Sáng hôm sau, Cảnh Dực đưa Minh Châu đi làm thì phát hiện mình và cô làm trong cùng một công ty.
Trước khi xuống xe Minh Châu lấy thẻ nhân viên trong túi ra đeo lên cổ, muốn vào đại sảnh nhất định phải quẹt thẻ, lúc cô chào tạm biệt Cảnh Dực, chợt nghe thấy anh hỏi, “Em ở tầng mấy?”
“Tầng 9 ạ.” Minh Châu nói xong, nhìn thấy Cảnh Dực cũng lấy thẻ nhân viên ra khỏi túi, cô kinh ngạc cầm sang nhìn thử, sợi dây đeo màu xanh lam, trong bức ảnh Cảnh Dực đang đội mũ, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, biểu cảm rất thờ ơ, nhưng khuôn mặt ấy lại rất đẹp trai.
Dưới bức ảnh có viết Manhua Trí Phong…nhà thiết kế Cảnh Dực.
Cô lập tức trợn tròn mắt, cầm thẻ nhân viên của mình và anh kề sát lại với nhau, sau đó kinh ngạc nhìn anh hỏi, “Anh…anh vào công ty của bọn em từ khi nào vậy?”
“Hôm qua.” Cảnh Dực lái xe vào bãi đậu xe, “Anh không biết em cũng đang làm ở đây.”
“Nhưng mà anh biết cái này từ khi nào?” Minh Châu vô cùng ngạc nhiên, “Sao em lại không biết?”
Cảnh Dực cười khẽ, “Bây giờ biết rồi đấy.”
Minh Châu xuống xe trước, đợi anh đậu xe xong mới cùng anh đi vào công ty, công ty có quy định không được phép yêu đương chốn công sở, cô vừa vui vẻ vì có thể đi làm với Cảnh Dực, nhưng vừa lo lắng cấp trên trong công ty sẽ phát hiện ra bọn họ là người yêu của nhau.
“Trong khi làm việc, chúng ta giả vờ không quen biết nhau là được.” Minh Châu đứng cách xa anh nửa mét, “Công ty không cho phép yêu đương đâu.”
Cảnh Dực không có ý kiến gì, “Được.”
Minh Châu cười với anh, rồi đi vào công ty trước, vừa bước vào đã đụng phải Trương Tự Vệ đứng ở cửa.
“Minh Châu, chào buổi sáng.” Trương Tự Vệ chào cô trước.
“Chào buổi sáng.” Minh Châu quẹt thẻ chấm công xong thì đi thẳng vào văn phòng làm việc.
Trương Tự Vệ đuổi theo cô, “Người đàn ông tối hôm đó là…?”
Minh Châu đặt túi xách lên bàn, nghe Trương Tự Vệ hỏi như thế, cô nhớ ra tối hôm đó anh ta từng nhìn thấy Cảnh Dực.
“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Minh Châu trả lời, vừa khéo Cảnh Dực từ ngoài cửa bước vào, anh chưa quẹt thẻ chấm công, giống như không hề biết công ty có quy định quẹt thẻ chấm công vậy, những nữ đồng nghiệp khác bắt đầu phấn khởi, “Má ơi, mới đến à?”
Trương Tự Vệ cũng nhìn thấy Cảnh Dực thuận theo ánh nhìn của Minh Châu, dáng người của anh cao lớn, trên người mặc một bộ vest màu đen, đầu đội mũ, vẻ mặt trông rất lạnh nhạt, anh đi thẳng về phía vị trí của mình, lúc đôi mắt nhạt màu quét về phía của Minh Châu, khóe môi của anh cong lên một độ cong rất nhẹ.
Minh Châu cúi đầu gửi tin nhắn cho Cảnh Dực: [Quẹt thẻ chấm công.]
Trương Tự Vệ có chút không thể tin được, “Anh ta cũng làm ở đây sao?”
“Anh ấy không biết tôi đang làm ở đây, bọn tôi đến nơi mới biết.” Minh Châu nhìn Trương Tự Vệ nói, “Anh có thể đi báo cáo với cấp trên, hoặc là bây giờ tôi có thể từ chức.”
Trương Tự Vệ nhíu mày nhìn cô, “Anh không phải có ý này.”
Minh Châu hỏi, “Vậy anh có ý gì?”
Trương Tự Vệ hít sâu một hơi, “Minh Châu, tại sao em cứ luôn nghĩ xấu cho anh vậy? Anh cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng với em, anh chỉ là…”
Chỉ là thích em mà thôi.
Minh Châu mở một nụ cười lịch sự với anh ta, “Tốt, cảm ơn anh giữ bí mật giúp tôi.”
Thái độ của cô đối với anh ta mãi mãi luôn là việc chung làm chung, rõ ràng Trương Tự Vệ đã biểu hiện rất rõ, có không ít đồng nghiệp biết anh ta thích cô.