Sau một tháng ròng rã ở bệnh viện tiếp thu một số kiến thức thời hiện đại, bây giờ Long Nhị đã không còn nói năng lung tung hay hành động quái lạ nữa. Thay vào đó nàng cứ một mực giữ nét trầm tình, có đôi lúc ánh mắt lộ ra sát khí khi có người nói xấu sau lưng mình.
Long Nhị hiện tại đã được bác sĩ đồng ý cho xuất viện với điều kiện sẽ đến tái khám một tháng một lần, để đảm bảo đầu óc tỉnh táo.
Long Nhị lần đầu ngồi trên xe hơi, tuy có chút bối rối nhưng nét mặt vẫn lãnh đạm vô cùng, bà Cố ngồi bên cạnh nắm chặt tay nàng, tha thiết nói: "Con gái ngoan của mẹ, sau khi về nhà rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải kiếm việc ngay."
Cố Mẫn Nhi gật đầu: "Vâng."
(Từ đoạn này mị đổi cách xưng hô luôn nha.)
Bà Cố vui mừng vuốt tóc cô, đột nhiên cô lại lên tiếng: "Nơi này có võ đường chứ?"
Bà Cố cùng ông Cố hai mắt nhìn nhau, khó hiểu hỏi: "Võ đường dạy KungFu thì có vài cái, nhưng đều là chỗ không rõ ràng, con muốn học võ ư?"
Cố Mẫn Nhi gật đầu.
Bà Cố thở dài: "Sao đột nhiên lại muốn học võ? Sức khỏe con còn chưa khỏi hẳn."
"Không sao, tôi muốn học võ rèn luyện thân thể một chút, như vậy có thể mau bình phục."
Ông Cố gật gù đồng ý: "Con nó nói đúng đó bà ạ, học võ có thể tăng sức đề kháng và sức dẻo dai."
Ngừng một chút, ông như nghĩ ra gì đó liền nói tiếp: "Hay là học Karate hoặc Teakwondo đi."
Cố Mẫn Nhi mặc dù chả biết hai môn võ đó nhưng vẫn chấp nhận: "Cả hai."
Hai vợ chồng già kinh ngạc vô cùng, học cả hai sao? Con gái bé bỏng của họ đủ khả năng đó chứ?
Sau tầm ba tháng đến trung tâm dạy võ, Cố Mẫn Nhi đã có thể xuất quyền và lên thế võ vừa đẹp mắt vừa có lực, hai vị huấn luyện viên cảm thấy cô có tiềm năng nên quyết định tổ chức buổi thi vượt đẳng.
Kết quả là Karate và Teakwondo cô đều đạt đai đen nhất đẳng, đến cả những người đã học một năm hai năm cũng phải lép vế trước Cố Mẫn Nhi.
Ông bà Cố càng không thể ngờ tới con gái mình sau một lần đi dạo ở quỷ môn quang liền trở thành nhân tài học võ.
Cố Mẫn Nhi đối với việc đó chẳng mảy may quan tâm, sâu trong thâm tâm cô biết bản thân còn có thể tiến xa hơn, kiếp trước từng là cao thủ võ lâm gây sóng gió khắp giang hồ cơ mà.
_________________________________
Ngày mát mẻ đẹp trời, Cố Mẫn Nhi không phải đến trung tâm bởi vì huấn luyện viên có việc bận cần xuất ngoại, xem chừng là đi khoảng một tuần mới trở về.
Cô nằm trên sô pha, nhàm chán chọn một bộ phim kiếm hiệp để xem.
"Ỷ Thiên Đồ Long Ký" Cái tên nghe qua đã thấy uy phong, cô thú vị bật nó lên xem.
Đoạn nhạc phim vừa vang lên vài giây, Cố Mẫn Nhi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bà Cố vừa đi siêu thị về, thấy cô ngồi ngây ngẩn trước TV thì không khỏi tò mò: "Con nhìn gì vậy?"
Cố Mẫn Nhi lập tức chạy đến kéo bà, chỉ thẳng vào nữ nhân đang múa võ trong TV: "Người này là ai?"
Bà Cố nhìn thấy cô diễn viên mà mình yêu thích liền ồ lên: "Đó là Trang Miên Miên, nữ diễn viên vừa đạt giải nữ diễn viên triển vọng của năm."
Cố Mẫn Nhi lắp bắp đọc lại tên của cô ta: "Trang... Trang Miên Miên?"
Bà Cố gật đầu nói thêm: "Đó chỉ là nghệ danh của cô ấy, tên thận là Tần Ái Ngọc, mẹ chẳng hiểu vì sao cô ta lại chọn cái nghệ danh nghe kỳ quái như thế trong khi tên thật lại hay ho vầy mà."
Cố Mẫn Nhi bật cười: "Trang Miên Miên... Tần Ái Ngọc sao?"
"Sao vậy? Con thần tượng cô ta à?"
Cố Mẫn Nhi hờ hững gật đầu, rồi tiếp tục chăm chú xem phim.
Ban đầu cô trông thấy gương mặt quen thuộc đó còn tưởng là mình nhìn nhầm, ai ngờ lại không phải nhầm lẫn, chỉ vì ánh mắt và nụ cười đó chỉ có Miên Miên mới có thể toát ra khí chất thuần khiết hoạt bát như vậy.
Tuy là nét mặt so với trước kia không hoàn toàn giống một trăm phần trăm, nhưng có một số đặc điểm lại không thể xóa bỏ được.
Tối đêm đó, Cố Mẫn Nhi âm thầm mua mấy bài báo về Trang Miên Miên, sau đó còn nhờ bà Cố truy cập thông tin của cô ta trong máy tính giúp mình.
Tài khoản Weibo cá nhân của Trang Miên Miên vừa đăng tin tuyển vệ sĩ cá nhân vào ba mươi phút trước, yêu cầu nam nữ đều được, chỉ cần có võ trong người, khoảng chín giờ sáng ngày mai sẽ tổ chức buổi sơ tuyển.
Cố Mẫn Nhi híp mắt cười.
Trang Miên Miên! Ta tìm được muội rồi, chờ ta! Lần này nhất định sẽ không để lỡ mất muội nữa đâu.
Vừa quyết định xong, Cố Mẫn Nhi lập tức lạch bạch chạy qua phòng bố mẹ, đá tung cửa hét lên: "Bố mẹ! Con muốn đăng ký làm vệ sĩ."
"Cái gì!" Hai người đồng loạt trợn tròn mắt.
Cố Mẫn Nhi kiên nghị nói: "Ngày mai con sẽ đi đăng ký làm vệ sĩ riêng cho nữ diễn viên Trang Miên Miên."
"Con nói đùa sao?" Cả hai lại đồng loạt thốt lên.
"Không đùa, con nói thật đó, ba mẹ giúp con chuẩn bị hồ sơ đi."
"Được!" Cả hai lập tức vui mừng gật đầu. Đây là lần đầu tiên con gái có mục tiêu rõ ràng, hơn nữa họ tin tưởng vào khả năng của cô hiện tại có thể dễ dàng trúng tuyển công việc.
Tin tưởng! Tin tưởng! Tin tưởng con gái tài giỏi!
_________________________________
Sáng ngày hôm sau, đúng như dự kiến Cố Mẫn Nhi đã có mặt tại nơi tuyển dụng từ rất sớm.
Lần này chỉ có duy nhất vị quản lý tham gia xem xét, thế nên Cố Mẫn Nhi có hơi thất vọng.
Tự nhủ với bản thân nên phấn chấn lên, sớm muộn gì cũng gặp được Miên Miên.
Đến số báo danh của cô, quản lý Trương sau khi đọc sơ yếu lí lịch và kinh nghiệm học võ của cô, anh ta có hơi bất ngờ.
"Teakwondo và Karate đều đai đen nhất đẳng trong vòng ba tháng à?"
Cố Mẫn Nhi chắc nịch gật đầu: "Đúng."
Quản lý Trương suy nghĩ gì đó, vài giây sau mới lên tiếng: "Vậy cô có thể chứng minh năng lực của cô chứ?"
Cố Mẫn Nhi không nói gì, đi đến trước bàn gỗ của quản lý Trương rồi nở nụ cười đầy tà khí.
Tiếng rầm như tiếng sét ngang tai, giấy tờ bút viết nằm ngổn ngang trên đất. Cái bàn gỗ trước mặt quản lý Trương triệt để bị Cố Mẫn Nhi dùng một cước đá gãy.
Anh chấm chấm mồ hôi, thử tưởng tượng nếu thứ thay thế cho cái bàn đáng thương kia chính là cái đầu anh, hiện tại chắc là chết không kịp ngáp rồi
Quản lý Trương nắm chặt tay cô, vừa sợ vừa mừng nói: "Nhận! Chúng tôi nhận cô, sơ tuyển gì cũng dẹp hết."
Cố Mẫn Nhi nhàn nhạt cười: "Khi nào tôi có thể đến làm?"
"Khi nào cũng được."
"Ngay bây giờ!"
"..."
"..."
"Ok! Đi đi tôi dẫn cô đến nhà riêng của Ái Ngọc."
Quản lý Trương đúng là xứng với danh chân chó chạy vặt trong làng giải trí, chẳng mấy chốc bọn họ đã đứng trước cửa biệt thự ở sườn núi phía Bắc thành phố.
Cố Mẫn Nhi đắc ý trong lòng, sắp rồi!
Ngay khi cánh cửa vừa mở, nữ diễn viên Tần Ái Ngọc đã đánh một cái ngáp thật dài, giọng điệu biến nhác: "Gì vậy? Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
Quản lý Trương đáp: "Tìm được vệ sĩ rồi."
Tần Ái Ngọc híp mắt đánh giá cô gái trước mặt mình.
Bản thân cô đã cao tầm 1m65 rồi vậy mà chỉ đứng tới vai người nọ, hơn nữa đường nét cơ thể còn đầy đủ không thiếu thứ gì, mái tóc đuôi gà đen óng, làn da trắng hồng, mắt hạnh mày ngài sống mũi cao.
Quả là một mỹ nhân hiếm gặp!
Cố Mẫn Nhi treo nụ cười ấm áp như gió xuân, nói: "Chào!"
Tần Ái Ngọc đột nhiên đỏ mặt, ấp úng gật đầu rồi mời họ vào nhà.
Sau khi quản lý Trương phổ biến công việc cô cần làm thì nhanh chóng trở về công ty, để lại Cố Mẫn Nhi bên cạnh Tần Ái Ngọc.
Tần Ái Ngọc đột nhiên rơi vào trạng thái lúng túng. Nhìn tới nhìn lui cô vệ sĩ này, nét rất giống với một người đã từng biết.
Nhưng rồi cô lại ném suy nghĩ đó đi, mình đã chết rồi, cũng xuyên đến thế giới này rồi, người kia hẳn đang sống rất tốt làm sao có thể ở nơi này được.
Cố Mẫn Nhi chẳng biết là đang nghĩ gì, chỉ cười cười với Tần Ái Ngọc.
Ngay lúc này, cửa mở ra.
Một cô gái vóc dáng cao ráo, mang theo mấy bộ quần áo ném lên bàn, sau đó kéo Tần Ái Ngọc đến ôm.
"Aiz! Miên Miên của chị ơi! Chị sắp mệt chết rồi nè, cả đêm hôn qua phải giải quyết mớ thư đe dọa của em, sáng phải thức sớm mang quần áo cho em."
Tần Ái Ngọc vuốt vuốt vai người kia, dỗ dành: "Em biết là chị rất tốt với em, thương nhất là chị đó."
Cố Mẫn Nhi chứng kiến toàn bộ mà đầu óc nổ đùng đùng như bị dội bom.
Miên Miên của chị?
Thương nhất là chị?
Hai người là quan hệ gì vậy?
Khoang đã! Thư đe dọa? Miên Miên bị người ta đe dọa sao?
Này! Còn ôm ôm ấp ấp chưa buông? Hai người là mối quan hệ gì vậy?