Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 193



Chương 193:

Người luôn cùng đồng hành cùng Sở Trình Thiên đi tìm Tô Tuệ Anh là Hứa Thịnh và Mạc Tiểu, khi nghe tin Tô Tuệ Anh “bình an vô sự” cũng an tâm phần nào.

Trong những ngày tiếp theo, Tô Tuệ Anh ngày dài như đêm, đêm đêm gặp ác mộng mà sợ hãi vùng vẫy, trong mơ là cảnh cô bị Hoắc Anh Tú hung tàn lạnh lùng chiếm hữu, chân thật đến vô cùng, xé nát trái tim cô, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tô Tuệ Anh gầy đi rất nhiều, lại bị bệnh không xuống nổi giường.

Những ngày qua, thứ an ủi duy nhất cô có chính là những dòng tin nhắn của Sở Trình Thiên.

Nhưng phải rất lâu sau Tô Tuệ Anh mới dám trả lời, cô sợ, cô sợ tất cả những gì liên quan đến Sở Trình Thiên.

Từ trước đến giờ không hề hay biết, thì ra khi trong lòng ai đó cảm thấy hổ thẹn và bất an, cuộc sống giày vò, một ngày mà ngỡ như một năm..

May mắn thay, những ngày qua, luôn là người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng đó âm thầm bên cạnh chăm sóc Tô Tuệ Anh, không hề đuổi cô ra khỏi nhà cô ấy, cũng không reo rắc vào cô ý đồ trả thù.

Mặc dù phần lớn thời gian cô đều dành để trang điểm lộng lẫy, bôn ba khắp nơi, nhưng chỉ cần đến đến bữa ăn là cô đều về nhà đúng giờ, còn mua đồ ăn cho Tô Tuệ Anh. Mặc dù đã một thời gian dài Tô Tuệ Anh đến động đũa cũng không, nhưng cô vẫn không hề từ bỏ.

Còn cô, có một cái tên rất khác biệt, tên: Phiên Nhàn.

Đến ngày thứ năm.

Phiên Nhàn đúng giờ trở về như mọi khi, mang đồ ăn trưa cho Tuệ Anh, nhìn cô yên lặng nằm trên giường, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trống rỗng vô thần, Phiên Nhàn than nhẹ một tiếng nói: “Cô định nằm như vậy đến bao giờ?”

Tô Tuệ Anh quay đầu lại, nhìn về phía Phiên Nhàn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi.

Phiên Nhàn lại nói: “Năm ngày rồi, vết thương trên người cô cũng đỡ nhiều rồi, thật sự không có ý định quay về bên cạnh bạn trai sao?”

Những ngày này, Tô Tuệ Anh mặc dù không muốn nói chuyện, nhưng chỉ với mấy từ ít ỏi cô nói, Phiên Nhàn đã phần nào hiểu được cảnh ngộ của của Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên…..”

Tô Tuệ Anh rít nhẹ một tiếng, có trời mới biết những ngày qua cô nhớ anh biết nhường nào, nhưng… không về được nữa rồi, tất cả đều không quay lại được nữa rồi…

Thời khắc này, Tô Tuệ Anh nhớ tới ba mẹ, trên thế giới này, ngoài Trình Thiên ra chỉ có bố mẹ là thật sự quan tâm, yêu thương, bảo vệ cô.

“Tôi, tôi muốn về nhà…”

Tô Tuệ Anh đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà!”

“ Tôi….Tôi muốn về nhà….”

Tô Tuệ Anh đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay Phiên Nhàn, nghẹn ngào mà nói: “Tôi phải về nhà!”

Phiên Nhàn bị bàn tay Tuệ Anh làm cho đau, nhưng Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng chủ động đưa ra yêu cầu, khiến cô được an ủi không ít, “Về nhà thì được, có nhà để về thì về thôi!”

Không giống như cô, cho dù muốn được về nhà cũng không có nhà để cô về.

Nhưng muốn về nhà thì trước tiên phải về nước, muốn về nước phải có hộ chiếu, nhưng hộ chiếu của Tô Tuệ Anh vẫn để trong vali trong khách sạn, cô muốn lấy được hộ chiếu nhất định phải kinh động đến Sở Trình Thiên.

Cuối cùng, Tô Tuệ Anh chỉ đành gửi tin nhắn cho Sở Trình Thiên, bảo anh đợi cô ở sân bay.

Để giúp Tô Tuệ Anh nhìn không quá tiều tụy, Phiên Nhàn đã trang điểm cho cô trở nên xinh đẹp hơn, còn chọn trong tủ quần áo của mình bộ quần áo trẻ trung thời thượng để cô mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.