Hoàng hậu nắm lấy tay Nhạc Hy, nói: "Muội yên tâm, bản cung sẽ cùng với muội bảo vệ đứa trẻ, không để xảy ra bất cứ sơ suất gì."
Nhạc Hy cũng chỉ gật đầu. Một mình nàng ở trong hậu cung khó lòng có thể tự bảo vệ chính đứa con của mình. Nếu có Hoàng hậu bên cạnh, dựa vào địa vị, thân phận, sẽ không có ai có thể làm hại nàng cùng con nàng sau này. Điều quan trọng là nàng phải bình an sinh ra nó, sau đó thì mọi chuyện đều sẽ ổn.
Bên ngoài có tiếng của Như Dung: "Nương nương, Hoàng thượng cho mời nương nương cùng Hoàng hậu nương nương qua Càn Thanh cung dùng bữa cùng người."
Hoàng hậu nghe thấy, liền nói với Nhạc Hy: "Hôm nay bản cung qua đây cũng chỉ định nói với muội như vậy thôi. Giờ chúng ta qua Càn Thanh cung. Có lẽ Lệ tần cũng ở bên đó đấy."
Nhạc Hy không nói thêm điều gì, cũng chẳng dùng dằng, sai Như Dung mở cửa điện rồi cùng Hoàng hậu đi thẳng tới Càn Thanh cung.
Khi Nhạc Hy cùng Trương Trích Hoa đến Càn Thanh cung, Lệ tần đã có mặt ở đó, đang cười nói hoan hỷ cùng Chu Hậu Thông. Nhạc Hy nhìn thoáng qua Lệ tần, nàng ta trang điểm khá nhạt, lại không có nốt đỏ trên mặt. Nàng cũng đoán được Lệ tần đã dùng bạch ngọc cao của Thẩm Tịch Thành, cho nên mới hết nốt đỏ nhanh đến vậy. Chỉ là thứ cao đó chỉ có thể làm mất đi nốt đỏ, chứ không thể trừ bỏ độc tố trong người của Diêm Mạn Cơ.
Trông thấy Nhạc Hy cùng Hoàng hậu, Hoàng đế liền gọi: "Hoàng hậu, Nhạc Hy, mau lại đây."
Hoàng hậu cùng Nhạc Hy đi tới bàn ăn bày đủ những món ăn kỳ lạ và trân quý. Hai người đồng loạt hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn phúc kim an."
Chu Hậu Thông liền rời khỏi chỗ, đích thân đi tới đưa tay đỡ Nhạc Hy và Hoàng hậu: "Ái hậu, ái phi của trẫm mau đứng lên đi."
Lệ tần chỉ đứng lên, không nghiêng người hành lễ, nói: "Thần thiếp mang thai đến tháng thứ năm, không tiện hành lễ, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội cho thần thiếp." Đôi mắt hạnh của nàng ta liếc xéo, tỏ rõ sự cao ngạo.
Nhạc Hy cùng Hoàng hậu từ từ đứng dậy. Hoàng hậu biết rõ nàng ta đang cố ý chọc tức nàng, thế nhưng thân là Hoàng hậu, nàng vốn không để ý tới điều ấy, chỉ tỏ ra hiền từ cười như không có chuyện gì rồi nói: "Đương nhiên rồi, lý đâu mà bản cung lại bắt tần phi đang mang thai tháng thứ năm hành lễ chứ?"
Chu Hậu Thông liền ra hiệu cho Hoàng hậu cùng Nhạc Hy ngồi vào bàn ăn rồi bảo: "Nói như vậy, Nhạc Hy cũng không nên lúc nào cũng thỉnh an thế này."
Nhạc Hy cười nhẹ, lại cố ý nói tốt cho Hoàng hậu: "Vâng, Hoàng hậu nương nương hiền lương, cũng không bắt buộc thần thiếp phải hành lễ. Nhưng là phận tần phi, thần thiếp tự thấy mình không thể bỏ qua lễ nghi."
Lệ tần "hứ" một tiếng coi thường rồi bảo: "Hy tần cũng đã mang thai đến tháng thứ ba rồi, sao bụng lại không to lắm nhỉ? Xem ra Hoàng thượng sắp có trưởng công chúa rồi."
Nhạc Hy biết hôm trước Ngự y đích thân chẩn mạch, nói Lệ tần chắc chắn sẽ sinh quý tử, cho nên Lệ tần càng thêm cao ngạo thế này. Nghe Lệ tần nói vậy, Nhạc Hy cũng chỉ bảo: "Con cái là của trời cho, dù là công chúa hay hoàng tử, bản cung cũng đều trân trọng cả. Tin rằng Hoàng thượng cũng thế." Khi nói đến câu cuối, Nhạc Hy nhìn sang phía Chu Hậu Thông, ánh mắt thâm tình, thân thiết. Chu Hậu Thông cũng cười ấm áp nhìn nàng.
Lệ tần cười kiều diễm, cầm đũa bạc gắp một miếng cá đuôi phượng có vị cay nhẹ đặt vào bát ngọc của Nhạc Hy, lại nói: "Như vậy thì cố Hy tần càng phải cố gắng bồi bổ, để hài nhi khỏe mạnh. Thế thì mới không phụ sự kỳ vọng và yêu thương của Hoàng thượng và Hoàng hậu."
Nhạc Hy biết Lệ tần gắp cá cay đặt vào bát nàng có ý nghĩa gì. Dân gian cũng có câu "ăn chua sinh trai, ăn cay sinh gái", Lệ tần là muốn nói, đứa con của nàng nhất định là con gái. Dù vậy, nàng cũng không để tâm tới lời Lệ tần. Thật như câu nàng đã nói với nàng ta, đứa con này cả nàng và Chu Hậu Thông đều trân trọng, dẫu nó là trai hay gái.
Hoàng đế vừa uống rượu tử ngọc, vừa nói với Lệ tần: "Chẳng phải nàng nói hôm nay có việc cần xin ý trẫm và Hoàng hậu sao? Trẫm cũng hiếu kỳ muốn biết nàng muốn xin trẫm thứ gì đây?" Chu Hậu Thông vừa nói vừa cười, không có chút ý gì khác.
Diêm Mạn Cơ ngồi chỉnh tề, nói với Hoàng đế: "Thần thiếp tính sơ sơ, thấy ngày thần thiếp lâm bồn gần dịp mừng tết vạn thọ của Hoàng thượng. Đó là ngày sinh thần của thiên tử, trong cung không được phép có máu. Thần thiếp ở trong cung sinh nở không được sạch sẽ, chỉ e làm ảnh hưởng đến phúc phần của hoàng thất. Nghe nói ngày Hy tần sinh cũng vậy. Thần thiếp muốn xin Hoàng thượng cho phép thần thiếp cùng với Hy tần tới Ninh Vũ am để sinh nở. Hy vọng Hoàng thượng và Hoàng hậu cho phép."
Nhạc Hy cũng hơi bất ngờ trước đề nghị đường đột của Diêm Mạn Cơ. Diêm Mạn Cơ mà nàng biết dường như không phải người suy nghĩ chu toàn như vậy. Linh tính mách bảo nàng, Diêm Mạn Cơ cùng với đồng minh của nàng ta – Trần Thái Quyên – đang mưu tính một chuyện gì đó không hay ho gì. Hay bọn họ cần che giấu điều gì mà không thể sinh nở trong hoàng cung?
Hoàng hậu cũng hơi ngạc nhiên. Nàng khẽ đưa mắt nhìn Nhạc Hy suy nghĩ. Ánh mắt Nhạc Hy cũng băn khoăn, mà nàng không thể đoán được chút ý tứ nào từ ánh mắt sâu hút của Nhạc Hy.
Hoàng đế đương nhiên cũng mất một khoảng thời gian để suy nghĩ. Trầm tư chốc lát, người nói: "Điều này khá là có lý. Trẫm trước đó cũng chưa tính đến chuyện này. Như vậy thì cách ngày sinh tầm mười ngày, nàng cùng Hy tần sẽ đến Ninh Vũ am sinh hạ. Vừa là để tích phúc cho hoàng thất và hài tử, vừa là để ngày tết Vạn thọ hoàng cung không thấy máu."
Trên trán của Hoàng hậu có vài giọt mồ hôi nhỏ lấm tấm. Nàng không tránh được có chút nghi kỵ lời Lệ tần, song Hoàng hậu thấy Hoàng đế nói vậy chỉ nhẹ nhàng đáp: "Hoàng thượng anh minh. Thần thiếp không có ý kiến gì thêm."
Nhạc Hy cúi đầu thưa: "Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, tạ ơn nương nương đã sắp xếp."
Hoàng hậu nhìn qua phần bụng đã hơi nhô ra của Lệ tần và Nhạc Hy, ánh mắt có chờ mong, lại dường như có cả ưu phiền và nuối tiếc: "Hậu cung lâu lắm mới có đại hỷ, bản cung hy vọng hai vị muội muội có thể bình an sinh hạ hài nhi."
Dùng xong ngọ thiện, Hoàng hậu nán lại nói chuyện cùng Hoàng thượng thêm chốc lát. Nhạc Hy và Lệ tần cùng nhau rời khỏi Càn Thanh cung. Nhạc Hy vịn tay Phương Hà bước đi trên trường nhai, song song với chủ tớ Diêm Mạn Cơ. Dù đi cùng một con đường, hai cung cũng không xa nhau là mấy, thế nhưng Nhạc Hy cùng nàng ta vẫn không nói với nhau một câu nào.
Không rõ do cố ý hay đã dự tính từ trước, Lệ tần cất lời trước với Nhạc Hy: "Thành thái y là người giúp ngươi chẩn thai sao? Y có nói hài nhi của ngươi là nam hay nữ không?"
Nhạc Hy đến cái nhếch môi cũng không thèm, gương mặt không một biểu cảm gì, chỉ đáp: "Bản cung không hỏi, huynh ấy cũng không nói. Với bản cung, con cái là lộc trời cho, nam nữ đều được cả."
Lệ tần cười chúm chím như thể coi thường: "Sống ở hậu cung cùng nhau dễ cũng được hai năm, bản cung vẫn cho rằng ngươi là kẻ giả tạo và thờ ơ nhất. Ở ngươi, bản cung thật sự không đoán được điều gì."
Nhạc Hy lần này không kìm được mà bật cười. Nàng nói: "Đến người gần nhất với ngươi, ngươi còn không hiểu rõ, lại còn muốn đoán được ở bản cung điều gì?"
Lệ tần vốn là người nóng tính, có chút không kiềm chế được, phẫn nộ hiện rõ lên mặt. Nhạc Hy công nhận lời nàng ta, nàng là người giả tạo và thờ ơ.
"Nhắc đến Thành thái y, bản cung chợt nhớ ra huynh ấy là người giúp ngươi trị nốt đỏ trên gương mặt. Không biết giờ tình hình của ngươi thế nào rồi?" Nhạc Hy cố ý hỏi han, mục đích là để thăm dò.
Lệ tần dường như bớt giận, đáp: "Bạch ngọc cao đó công hiệu rất tốt, vừa bôi lên vài ngày thì đã mất hẳn những chấm đỏ đó. Ngoài ra còn kê vài phương thuốc bổ, cao bôi để bản cung chữa dứt điểm. Xem ra lần đó bản cung đã quá nóng vội rồi. Nốt đỏ của bản cung chỉ là do dị ứng mà thành."
Nhạc Hy không cười, không đáp, chỉ tự chế nhạo nàng ta trong lòng. Lệ tần nóng vội hồ đồ, đây cũng không phải lần đầu nàng thấy.
"Thành thái y hôm trước qua trị nốt đỏ cho bản cung, tiện thể cũng nói thai nhi trong bụng bản cung là hoàng tử." Lệ tần xoa vùng bụng nhô cao, tự hào nói.
Nhạc Hy vốn không để tâm tới, Lệ tần lại đã cố ý nói ra, Nhạc Hy cũng đành nói với nàng ta thật chân thành: "Bản cung cùng ngươi không thân không thiết, trước sau có vài mâu thuẫn nhỏ, thế nhưng nay tiện đường, bản cung cũng có lời này muốn nói với ngươi. Mẹ quý nhờ con là đạo lý từ cổ chí kim. Thế nhưng muốn quý nhờ con, trước hết cứ bình an sinh hài tử đã. Muốn sinh hài tử bình an, tốt nhất ngươi đừng nên tin tưởng ai. Bản cung hy vọng mình và Thành đại ca là những người đầu tiên và cũng là cuối cùng biết chuyện này."
Lệ tần ngạc nhiên nhiều hơn tức giận. Nàng ta im lặng không nói gì, lại nghe Nhạc Hy nói thêm: "Những người thân thiết nhất với ngươi cũng có thể đâm sau lưng ngươi bất cứ lúc nào. Lần trước ngươi cũng đã sảy thai, sao không tự xem xét xem đó có thật sự là một sự cố ngẫu nhiên hay không? Làm sao ngươi có thể chắc chắn lần này mang thai không như lần trước? Bản cung nói vậy thôi. Chúng ta đều là những người đang mang thai trong hậu cung, hoài thai đã khó, giữ thai còn khó hơn."
Nhạc Hy nói vậy rồi vịn tay Phương Hà bước đi trước, để lại mình Lệ tần ngẩn ngơ cùng tỳ nữ Hạ Mai của nàng ta, đứng giữa trường nhai dài rộng.
"Hạ Mai, ngươi bảo lời của Thẩm Nhạc Hy nghĩa là sao? Nàng ta có ý gì? Nàng ta nói... bản cung có thể mất đứa trẻ này bất cứ lúc nào... Bản cung đã rất thận trọng rồi, lẽ nào còn kẻ nào có thù oán muốn hãm hại bản cung sao?" Lệ tần run sợ đến tái người, xiết tay Hạ Mai.
Hạ Mai chau mày chốc lát rồi kéo tay Lệ tần bước đi, vừa đi vừa từ từ thưa: "Nương nương xin đừng quá lo lắng. Nô tỳ cho rằng Hy tần muốn ly gián quan hệ giữa nương nương và những người thân thiết với nương nương."
Lệ tần bước đi theo lực kéo của Hạ Mai nhưng vẫn lo sợ không thôi: "Không! Lời nàng ta không phải hoàn toàn không có lý. Bản cung cũng đã từng hoài nghi một người hại bản cung lần trước, không phải Khang tần, cũng không phải Hy tần. Gần đây bản cung cũng đã cẩn thận người đó hơn trước rồi. Xem ra Hy tần cũng đã biết điều gì đó hoặc nghĩ giống bản cung. Về sau hẳn là bản cung càng ngày càng phải đề phòng người đó hơn."
Hạ Mai dường như không hiểu, liền hỏi: "Nương nương, người muốn nói là... Đức phi? Hiền tần? Hay là Trang tần..."
Lệ tần chỉ nói: "Không có đồng minh, tốt nhất trong lúc này, không biết ai bạn ai thù, cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình thôi." Ánh mắt Lệ tần sắc bén, nói xong liền bước thẳng về phía Trường Xuân cung.
"Tìm tìm kiếm kiếm
Lạnh lạnh lùng lùng
Thê thê thảm thảm rầu rầu
Tiết khí cứ ấm rồi chợt lạnh
Thật là khó nghỉ ngơi biết bao
Ba chén hai lần rượu nhạt
Sao cản được gió lùa ban đêm
Cánh nhạn bay qua
Lòng ta chợt thê lương sâu sắc
Là người đã quen khi xưa...
Khắp đất hoa vàng phủ khắp
Tiều tụy bao nhiêu
Giờ ai còn chịu hái hoa?
Thẩn thơ bên cửa sổ
Cô đơn mà trời đã tối đen
Cây ngô đồng gặp mưa bay
Hoàng hôn buông xuống, từng giọt mưa rơi
Tình cảnh này
Chỉ một chữ "sầu" không nói hết..." [1]
[1] Trích "Thanh thanh mạn" – Lý Thanh Chiếu.
"Trẫm từng nghe Hiền tần và Trang tần đàn và ngâm khúc "Thanh thanh mạn" của Thanh Chiếu, thế nhưng quả đúng chỉ có nàng mới đàn được cái thanh chất "sầu không nói hết" của "Thanh thanh mạn" mà thôi." Chu Hậu Thông trầm giọng tán dương, đưa tay rót một chén rượu đầy rồi tự uống.
Nhạc Hy đưa khăn tay lau nhẹ qua các dây đàn cổ cầm rồi cười nhẹ: "Hoàng thượng đã quá khen. Thần thiếp chỉ là kẻ tay quen mà thôi."
Chu Hậu Thông đưa mắt nhìn cung đàn cổ cầm, nói: "Cây đàn này là của mẫu thân trẫm. Mười năm nay chưa từng có người được đàn qua, gỗ lạnh dây trùng. "Cánh nhạn bay qua, lòng ta chợt thê lương sâu sắc, là người đã quen khi xưa..." Về sau, mỗi lần nghe đến "Thanh thanh mạn", trẫm luôn chợt nghĩ đến hai người. Một người là mẫu thân, người kia là..." Nói đến đó, hắn bỏ ngỏ, dứt khoát cầm chén rượu lên mà uống cạn.
Trái tim Nhạc Hy dường như hẫng một nhịp. Nàng cảm giác mình đoán được người kia là ai. Nhẹ nhàng, Nhạc Hy chỉ nói: "Hoàng thượng, người có tâm sự gì nên nói với thần thiếp. Lúc này trời cũng không còn sớm nữa, Hoàng thượng tối nay đã uống hơi nhiều."
Hắn đưa mắt nhìn nàng, lại nắm lấy tay nàng mà cười ngây ngốc: "Nàng mang thai cũng đã bảy tháng rồi, trẫm lại bắt nàng đàn thế này, là trẫm không đúng. Để trẫm sai người đưa nàng hồi cung." Chu Hậu Thông đã chuếnh choáng men say, lời nói dường như thiếu trôi chảy, lại có chút uể oải.
Khi Chu Hậu Thông đang định cất giọng gọi, Nhạc Hy liền cắt lời hắn: "Hoàng thượng, vài hôm nữa thần thiếp phải tới Ninh Vũ am sinh nở rồi. Thần thiếp muốn ở cạnh Hoàng thượng lâu hơn một chút."
Hắn dửng dưng rót tiếp một chén rượu, nâng nó lên ít lâu rồi lại uống cạn. Uống xong, hắn nhìn Nhạc Hy, bất chợt ôm lấy nàng, rồi đặt đôi tay nàng lên má: "Tích Nguyệt, ta... ta biết nàng lại trở về trong giấc mơ của ta. Hôm qua ta mơ thấy nàng, nàng mặc y phục lụa đào, cài nghiêng một đóa hoa thược dược, đứng chờ trẫm dưới gốc cây hồng hạnh trong Yến hoa viên. Nàng biết không, mười mấy năm rồi, ta gặp nhiều người giống nàng đến thế, ta vẫn là không quên được bóng hình của nàng năm xưa. Ta không biết vì sao ta lại mãi nhớ nhung nàng, không biết có phải vì từ lâu, đã luôn có những người giống nàng quanh ta rồi... Ta đã quen với việc lúc nào cũng tìm thấy đâu đó dáng vẻ của nàng quanh Trích Hoa và Nhạc Hy... Nhiều khi ta ở bên cạnh nàng ấy chỉ để nhớ đến nàng..."
Lời Chu Hậu Thông, từng câu từng chữ như mũi kim đâm vào trái tim Nhạc Hy, khiến cho nàng không kìm được mà rơi nước mắt đắng cay. Nàng biết người hắn luôn tương tư chính là mình, mà dường rằng lại không phải là nàng. Hắn nhớ Trương Trích Nguyệt. Còn nàng, nàng là Nhạc Hy, là Hy tần của hắn. Hai người ấy không phải là một. Cho nên nàng đố kỵ với Trương Trích Nguyệt là điều dĩ nhiên.
Ngày đó, hắn nói với nàng, hắn coi nàng như thê tử, nàng đã tin nàng là người quan trọng nhất với hắn. Cuối cùng nàng lại không địch được chính bản thân mình trong quá khứ, không địch được với Trương Trích Nguyệt – thứ nữ mà nàng cho rằng là kém cỏi năm xưa.
Nàng từng muốn vứt bỏ quá khứ, vứt bỏ cái dáng vẻ Trương Trích Nguyệt, thế nhưng nàng cũng đâu ngờ người nàng yêu lại yêu cái dáng vẻ Trương Trích Nguyệt của năm đó.
"Hoàng thượng, thần thiếp là Nhạc Hy, không phải Tích Nguyệt." Nhạc Hy lau nước mắt, cố gắng nói thật chắc chắn.
Dường như tỉnh mộng, Chu Hậu Thông khẽ đẩy tay phải của nàng ra. Chính hắn có lẽ cũng không ý thức được mình vừa nói những điều gì với nàng. Lúng túng ít lâu, hắn hỏi một câu thật vô nghĩa: "Nàng vẫn ở đây sao? Để trẫm..."
Nhạc Hy ngắt lời hắn bằng cách nói thật nhanh và dứt điểm: "Hoàng thượng vì sao vẫn nhớ mãi không quên nàng ấy...?" Không đợi hắn đáp, Nhạc Hy đã nói thêm: "Vì quanh người luôn có những người gợi ra dáng vẻ của nàng ấy để Hoàng thượng nhớ về sao?"
Nhạc Hy vốn đã sợ hãi quá khứ, sợ hãi mỗi lần Chu Hậu Thông nhắc lại cái tên khi trước của mình; giờ đang mang thai, tâm lý lại càng thêm nhạy cảm. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu xảy ra chuyện thế này.
Chu Hậu Thông hơi bất ngờ trước thái độ của Nhạc Hy, hắn không cáu giận, chỉ hồ nghi hỏi: "Nhạc Hy... nàng sao thế?"
Nhạc Hy làm như không nghe thấy những câu hắn hỏi, chỉ cười như tự giễu rồi nói: "Hoàng thượng, người đã từng nghĩ, người mãi yêu thương một người cũng là một sự sai lầm chưa? Hoàng thượng có thể yêu mãi một người, điều đó đối với Lệ tần, với Đức phi, Ý phi, Túc phi có lẽ chẳng phải việc gì nghiêm trọng. Các nàng ấy cần sự sủng ái của người. Thế nhưng, người vì yêu mà mượn chút dáng vẻ của Hoàng hậu và thần thiếp để nhớ tới nàng ta, người đã từng nghĩ tới cảm nhận của thần thiếp cùng Hoàng hậu hay chưa?"
Lúc này, Chu Hậu Thông hơi cả giận, hắn nặng lời: "Nhạc Hy!"
Nhạc Hy lắc đầu ngây dại, vẫn tiếp tục nói: "Chắc chắn Hoàng thượng không từng nghĩ tới rồi. Thần thiếp đớn đau biết chừng nào... Thần thiếp muốn hỏi, thần thiếp thua kém Trích Nguyệt ở chỗ nào? Tài năng, dung nhan, phẩm chất? Hoàng thượng liệu đã hiểu nàng ta bằng thần thiếp chứ?" Nhạc Hy như tỉnh như mơ, không còn kiểm soát được mọi thứ: "Ha, nàng ta gặp Hoàng thượng một lần, chỉ một lần... Những gì của hai người cũng chỉ trong một lần đó, đẹp đẽ và lãng mạn biết bao. Đâu phải là trong miếu hoang tồi tàn hay trên cành cây cheo leo như kỷ niệm giữa hai chúng ta chứ? So với nàng ta, thần thiếp trong mắt người có biết bao điểm xấu, và thời gian giữa chúng ta còn rất dài, Hoàng thượng còn trông thấy thần thiếp già đi, tệ đi, tàn đi. Nhưng nàng ấy trong mắt người chỉ có một khoảnh khắc đó, cho nên luôn đẹp đẽ và thánh thiện..." Biết bao điều nàng luôn muốn nói, trong một phút không kiềm chế được liền phun ra hết thảy. Tuy rằng đều là lời khó nghe, song trong lòng nàng vẫn cảm thấy thanh thản hơn được phần nào.
"Nhạc Hy, nàng nói đủ chưa?" Chu Hậu Thông đang hơi có men say, bị Nhạc Hy nói những lời khó nghe nên đã hơi cáu. Ngữ khí của hắn lộ rõ sự giận dữ.
"Khi Hoàng thượng nói, thần thiếp là một thê tử, là người tri kỷ người mất cả đời để tìm kiếm, thần thiếp đã cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên cõi đời. Vậy mà, thê tử của người cũng không sánh bằng hồng nhan nơi đáy lòng đó. Người cũng chưa từng nói... người yêu thần thiếp..."
"Vậy thì nàng muốn chất vấn trẫm về chuyện đó hay sao? Trẫm từng nói với nàng, trẫm vẫn luôn lưu luyến nàng ấy... Nàng không thể thông cảm cho trẫm? Giờ nàng muốn trẫm phải làm sao đây?" Chu Hậu Thông không tìm ra một lời phản kháng nào. "Khi say nói lời thật, trong mộng nói tiếng lòng", hắn lỡ thốt ra những lời gì khi say, có lẽ Nhạc Hy đều đã nghe, giờ có biện bạch, hắn biết cũng không thể khiến nàng tin nữa.
Nhạc Hy đi tới góc đại điện, gỡ bức tranh thiếu nữ dưới gốc hồng hạnh xuống. Chu Hậu Thông định ngăn lại nhưng không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng xé bức tranh thành nhiều mảnh nhỏ. Nhạc Hy xé bức tranh như thể muốn nghiền nát một nỗi phẫn uất tích tụ lâu ngày, như thể muốn giày xéo lên kẻ thù mà nàng căm hận nhất.
Ánh mắt Chu Hậu Thông tràn ngập phẫn nộ: "Nhạc Hy, nàng điên rồi." Vô thức, hắn vội vã chạy đến, nhặt những mảnh tranh bị xé vụn, dáng vẻ tiếc nuối vô cùng.
Nhạc Hy cười nói: "Thần thiếp muốn sao ư? Muốn người quên nàng ấy đi, người làm được chứ? Thần thiếp chỉ ước sao..." Dường như giác ngộ được những điều không nên nói, nàng dừng lại chốc lát: "Thần thiếp chỉ ước Hoàng thượng có thể nhớ đến thần thiếp không chỉ như một tần phi, không chỉ như một cái bóng. Cái bóng mà có xé bao nhiêu lần, người vẫn có thể giữ nguyên dáng hình trong tâm thức..."
Nói xong, nàng liền tự tay mở cửa, khó khăn bước từng bước mệt nhọc ra ngoài điện.
Đêm thu. Dưới ánh trăng như dải the dài, cây và hoa trong Càn Thanh cung in thành những bóng đen lên nền gạch đá xanh, trông lạnh lẽo và tịch mịch vô cùng.