Hoa mẫu đơn trong hoa viên Nhân Thọ cung bừng nở. Hoa nở trái mùa, luôn khiến người ta cảm thấy yêu thích vô cùng.
Hoàng hậu cùng Thái hậu thưởng trà trong tiền viện, tâm trạng rất vui vẻ. Hoàng hậu khéo léo pha chế một tách trà hoa cúc rồi thận trọng dâng tới trước Thái hậu: "Cô mẫu dùng trà."
Thái hậu cẩn thận nâng chung trà, từ từ thưởng thức. Nhâm nhi chốc lát, bà hỏi: "Hoàng hậu có còn nhớ, khi còn nhỏ, lần đầu tiên ai gia dạy Hoàng hậu thưởng trà hoa cúc này, ai gia đã nói gì với Hoàng hậu hay không?"
Hoàng hậu mỉm cười, tự mình rót một chung trà vơi, không vội uống mà thưa: "Hoa Nhi vẫn còn nhớ rõ. Cô mẫu dạy trà hoa cúc bao giờ cũng đắng, nhưng càng vào cổ họng thì vị lại càng ngọt và thanh mát. Việc đối nhân xử thế cũng phải giống như cách thưởng trà: con người dẫu có đối xử với ta có cay nghiệt nhường nào nhưng lòng ta lúc nào cũng phải giữ khí chất thanh cao, luôn cần bình tĩnh và đạm nhiên để đối diện."
Thái hậu gật đầu hài lòng, nói: "Phải. Con người ai cũng cần giữ sự bình tĩnh và điềm đạm. Người là Hoàng hậu, thân phận đặc biệt, địa vị đứng trên nhiều người, tính bình tĩnh và nhu hòa càng là cần thiết. Lúc này Nhạc Hy không còn ở bên chúng ta nữa, xét về hiện tại hay tương lai, đó đều là điều bất lợi cho Hoàng hậu. Những ngày sau trong hậu cung Hoàng hậu càng nên cẩn trọng, giữ cho mình sự bình tĩnh cần có."
Hoàng hậu thưa: "Cháu hiểu, cô mẫu." Ngập ngừng một lát, Hoàng hậu cất tiếng hỏi: "Cô mẫu, còn chuyện Nhạc Hy tính toán trước khi qua đời...?"
Thái hậu còn nhớ, đó là dự tính giết mẹ đoạt con với mẫu tử Lệ tần. Giờ Hoàng hậu đang ở tình thế bất lợi, toan tính chuyện ấy với Thái hậu hiện tại là bất khả thi. Vẫn là nên chờ thời cơ để hành sự. Thái hậu nghĩ chốc lát rồi nói: "Chuyện bây giờ Hoàng hậu cần làm là bảo vệ tốt Chu Tái Cơ, để nó trưởng thành khỏe mạnh. Cái ai gia e là có kẻ biết chúng ta có mưu đồ muốn lấy trưởng tử về làm con thừa tự, sẽ có những đối sách ngăn cản chúng ta. Nhưng Hoàng thượng đã có lòng nghi ngờ Lệ tần, về sau hẳn sẽ không để Lệ tần nuôi dưỡng hoàng trưởng tử. Sẽ có ngày hoàng trưởng tử trở thành con thừa tự của Hoàng hậu thôi. Quan trọng Hoàng hậu phải bình tĩnh nhẫn nhịn, mọi sự tất khắc thành."
Hoàng hậu thận trọng gật đầu đáp: "Vâng thưa cô mẫu."
Thái hậu đứng lên, hơi rướn người, đôi mắt đưa xa ra những đóa thược dược khoe sắc hồng trong nắng thu tươi đẹp, người chỉ lắc đầu mà tiếc nuối ngẩn ngơ: "Đáng tiếc, đáng tiếc! Người có cái vẻ điềm tĩnh hữu tình như thược dược, thanh cao tú lệ mà không khoa trương, cuối cùng đã chẳng còn nữa rồi."
Chu Tái Cơ lớn lên thêm một chút trông càng giống với phụ hoàng của nó, gương mặt vô cùng tuấn tú khôi ngô, nhìn rất thông minh và lanh lợi. Diêm Mạn Cơ cũng lấy thế làm tự hào, lần nào đi thỉnh an Hoàng hậu cũng mang nhi tử của mình theo. Ngoài mặt lấy cớ là để Tái Cơ hiếu thuận với đích mẫu, song trong là châm biếm tần phi hậu cung, ra oai rằng mình có thể trở thành thân mẫu của thái tử tương lai.
Hôm nay Lệ tần vẫn đưa theo hoàng tử. Chu Tái Cơ được hai tháng tuổi song lại hơi nhỏ yếu do đứa trẻ này thường xuyên bị ho, nhưng cũng chỉ đơn giản là do nhạy cảm với thời tiết vào thu này.
Hoàng hậu đã vào hậu cung nhiều năm song chưa có con, cho nên đối với Chu Tái Cơ là thật lòng yêu mến. Ngày hôm nay Lệ tần đưa đứa trẻ qua, Hoàng hậu vô cùng vui vẻ, quay sang bảo Thường Thảo: "Thảo Nhi, mang đồ ra đây."
Tần phi ai nấy đều háo hức muốn xem. Vương Yên Diêu còn cố ý thêu hoa lên gấm: "Hoàng hậu nương nương yêu thương hoàng tử, chắc hẳn người có món quà đặc biệt muốn tặng hoàng tử phải không ạ?"
Hoàng hậu cười bảo: "Trang tần thật là tinh mắt, đúng là bản cung có món quà muốn tặng cho Tái Cơ."
Vừa khéo lúc ấy, Thường Thảo mang tới một chiếc hộp bằng bạc có chế tác tinh xảo đến trước mặt Hoàng hậu, gây niềm hiếu kỳ cho tần phi. Hoàng hậu liền bảo Thường Thảo: "Trao nó cho Lệ tần đi."
Thường Thảo trịnh trọng mở chiếc hộp đặt trước mặt Lệ tần, bên trong là một chiếc lắc tay bằng vàng có đính viên bạch ngọc trong suốt, bên trong viên ngọc thấy rõ một chữ Phúc viết theo lối xưa, rất tinh tế.
"Đây là món quà mà bản cung muốn tặng cho Tái Cơ. Mong rằng vật này sẽ mang lại may mắn cho Tái Cơ." Hoàng hậu nói, lại chủ động đi tới, cẩn trọng đeo chiếc vòng vào tay của Tái Cơ.
Tái Cơ lanh lợi vô cùng, nhìn Hoàng hậu cười toe toét vô cùng đáng yêu. Lệ tần cũng cười nói: "Tái Cơ thật may mắn khi được Hoàng hậu nương nương thương yêu. Thần thiếp thay mặt hài tử đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu dịu dàng nói: "Bản cung là Hoàng hậu, cũng là đích mẫu của trưởng tử. Quan tâm chăm sóc mẫu tử muội là điều bản cung nên làm. Những ngày tới, bản cung sẽ mở lời với Hoàng thượng tấn phong Phi cho muội. Đáng lẽ những chuyện này nên làm từ lâu rồi, thế nhưng Hoàng thượng và bản cung đều bận nhiều việc."
Tần phi bên dưới có vài tiếng thì thào nhỏ. Hiện tại vị trí phi có ba người: Đức phi, Túc phi và Ý phi. Trong ba người, duy chỉ Phương Tử Huyên là có tiếng nói trong hậu cung còn lại với Túc phi và Ý phi, vị trí đó chỉ là một sự thương hại của Hoàng đế cho chuỗi tháng ngày dài dặc mà Giang thị và Triệu thị trong hậu cung thăng trầm.
Nay hậu cung lại sắp có thêm một phi vị, còn là người có gia thế tốt, là thân mẫu của trưởng tử, điều này sẽ khiến cho hậu cung sẽ không còn cân bằng như trước nữa.
Nghe vậy, Lệ tần không giấu được sự vui sướng, vội đáp: "Thần thiếp đa tạ Hoàng hậu nương nương đã ưu ái."
Hoàng hậu trở về phượng tọa, nói: "Mẫu tử hai người cứ yên tâm, và bệnh ho của hoàng tử, bản cung sẽ sai thái y viện chữa dứt điểm trước mùa đông."
Trang tần liền thưa: "Thần thiếp nghe nói thân thể trẻ con rất nhạy cảm, e là những phương thuốc của thái y viện quá mạnh. Trong cung thần thiếp có một lọ cam thảo ngâm gừng, trị ho rất tốt, lại an toàn với trẻ nhỏ, không để lại hậu di chứng. Hay là để thần thiếp mang tới cho hoàng tử."
Dùng cam thảo đều đặn, Chu Tái Cơ đỡ ho hơn rất nhiều.
Sáng mùa thu, nhũ mẫu Dương Ngọc Hương bế hoàng tử dạo vòng quanh Yến hoa viên. Vòng qua vòng lại, bất ngờ gặp Đức phi cùng thị nữ đi thưởng hoa cúc.
Theo đúng lễ nghi, Ngọc Hương bồng hoàng tử tới gần chỗ Phương Tử Huyên, nghiêng người cung kính: "Đức phi nương nương an."
Phương Tử Huyên đưa mắt nhìn sang tiểu hoàng tử rồi mới nói: "Miễn lễ. Ngươi là..."
Ngọc Hương kính cẩn: "Nô tỳ là Dương thị, nhũ mẫu của hoàng tử."
Nghe đến Dương thị, phần nào Phương Tử Huyên đoán biết được là họ hàng xa của Diêm Mạn Cơ. Tử Huyên nở nụ cười xinh đẹp nhìn Tái Cơ khiến nó cũng cười nhìn lại nàng. Nàng liền hỏi: "Bệnh ho của hoàng tử đã đỡ nhiều rồi chứ?"
Ngọc Hương nhẹ nhàng thưa: "Thưa nương nương, đã đỡ nhiều rồi ạ."
Tử Huyên nhìn qua Dương Ngọc Hương một chút, đột nhiên chú ý vào túi hương đeo ở bên hông nàng ta, hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi lại đeo túi hương lớn thế kia? Bản cung nghe nói có nhiều loại hương liệu không phù hợp với trẻ con lắm. Có sợ nó sẽ ảnh hưởng đến hoàng tử không?"
Dương Ngọc Hương ái ngại nói: "Vâng... nhưng người nô tỳ có mùi khó chịu, là bệnh lý chưa có cách trị dứt điểm nên buộc phải đeo cái này át đi mùi kẻo hoàng tử khóc."
Phương Tử Huyên chau mày hỏi: "Lệ tần chắc không biết à?"
"Vâng... Lệ tần nương nương không biết, là nô tỳ tự tìm cách chữa trị nhưng không được." Dương Ngọc Hương cúi thấp đầu kể.
Tử Huyên mỉm cười đôn hậu, bèn bảo: "Ở quê của ta có một bài thuốc rất hay, có thể trị mùi khó chịu trên người. Chi bằng... để hôm sau bản cung tới thái y viện giúp ngươi bốc thuốc. Đừng để Lệ tần biết kẻo lại hiểu nhầm quan hệ bản cung với ngươi. Bản cung chỉ là thấy thì giúp thôi."
Ngọc Hương mừng như thể bắt được vàng, vội vàng nói: "Nô tỳ đa tạ Đức phi nương nương. Đức phi nương nương thật là tốt." Nhưng rất nhanh nụ cười ấy vụt mất, thị nhỏ giọng nói với Tử Huyên: "Nô tỳ từ lâu đã nghe nương nương độ lượng hơn người, lại quan tâm đến những thị nữ thấp kém như nô tỳ."
Tử Huyên gật đầu đáp: "Phải, bản cung cảm thấy họ rất đáng thương, cho nên luôn muốn giúp đỡ ít nhiều."
Dương Ngọc Hương biết Tử Huyên là tần phi trẻ tuổi nhất trong hậu cung, lòng cũng không tránh được những lo lắng. Thị ghé sát vào tai Tử Huyên, cẩn trọng nói: "Vậy nương nương phải luôn luôn cẩn trọng. Hậu cung vốn là nơi đáng sợ, nô tỳ chỉ e lòng tốt của nương nương sẽ bị kẻ khác lợi dụng hoặc vấy bẩn."
Tử Huyên cúi nhẹ đầu, ánh mắt ngập tràn sự cảm kích nhìn Ngọc Hương: "Lời này của Dương cô nương, bản cung nhất định khắc ghi."
Qua ngày sau, Phương Tử Huyên đến ngự dược phòng, tự mình bốc vài vị thuốc để giúp Dương Ngọc Hương trị tật.
Như Dung vừa khéo đứng ngay bên cạnh Tử Huyên, nhìn nàng bốc thuốc không một chút lưỡng lự, dường như là rất tinh thông về thảo dược. Một vị nương nương lại am hiểu về y dược, Như Dung cũng thấy hiếm gặp. Hậu cung này ngoại trừ Vương Yên Diêu – người mà Như Dung biết từ trước đó – thị không ngờ còn có người thứ hai.
Tử Huyên cười rất đạm nhiên, vẫn thuận tay bốc các vị thuốc cần tìm: "Không, bản cung bốc giúp một tỳ nữ bị chút bệnh lý thôi."
Như Dung "à" một tiếng. Cách đối nhân xử thế của Phương Tử Huyên, Như Dung và quá nhiều hạ nhân trong hậu cung đều biết điều đó, Như Dung cũng không lấy làm lạ lẫm.
"Thế còn Như Dung cô nương? Ngươi bị bệnh gì sao?" Tử Huyên có lòng hỏi.
Như Dung cười: "Nô tỳ cũng chỉ bị phong hàn thôi. Đa tạ nương nương đã quan tâm nô tỳ."
Khi trước Như Dung khá thân thiết với Tịch Thành, cho nên mỗi lần bị bệnh đều tự mình đến thái y viện nhờ Tịch Thành bốc thuốc. Cũng vì vậy mà thị quen vài thái y và tiểu sinh ở đây. Dù cung nữ không được bắt mạch và lấy thuốc, song do có quan hệ mà thị cũng được ra vào nơi này thường xuyên.
Tử Huyên liền nói với thị: "Vậy để bản cung giúp ngươi lấy thuốc. Khi trước ở gia phủ, đệ đệ của bản cung thường xuyên mắc phong hàn, bản cung rất chuyên thuộc thuốc trị phong hàn. Hơn nữa ngươi là cung nữ, lấy thuốc sẽ bị người ta dị nghị. Chi bằng để bản cung lấy giúp ngươi."
Trong khoảnh khắc, Như Dung lại nhớ đến Hy tần khi còn tại thế. Mỗi lần thị bị bệnh, nàng luôn quan tâm thị như thế, cũng đưa thị đến ngự dược phòng lấy thuốc về trị bệnh. Đáng tiếc, chủ nhân tốt như vậy, thị không còn cơ hội báo đáp nàng nữa rồi.
Hôm sau nữa, Ngọc Hương vẫn đưa hoàng tử tới hoa viên, lại được Tử Huyên đưa mấy thang thuốc cho. Tử Huyên dặn dò: "Thuốc này ngươi pha năm phần nước một phần thuốc, pha vào nước tắm hàng ngày rồi ngâm mình khoảng nửa khắc. Đều đặn năm bảy ngày sẽ khỏi chứng mùi hôi."
Thuốc mà Phương Tử Huyên đưa ở dưới dạng bột tán, có mùi thơm thoang thoảng của mộc hương, bạch đàn... Dương Ngọc Hương nhận lấy gói thuốc, gương mặt cảm kích vô cùng.
Phương Tử Huyên nhìn Ngọc Hương rời đi. Nàng bất chợt lại nhớ đến mấy lời thị nói với nàng hôm trước. Trong hậu cung này lòng tốt là thứ đáng sợ nhất. Không sợ kẻ địch ra đối với ngươi ác độc tàn nhẫn, chỉ sợ có kẻ lợi dụng lòng tốt của ngươi cho những mưu đồ xấu xa của họ. Bởi hậu cung này, vốn không có chỗ cho người có tâm tính thiện lương.
Tháng mười, trời yên ả lạ thường. Nhưng trời yên biển lặng thường là khởi đầu của sóng gió dữ dội.
Khôn Ninh cung vẫn là một vẻ bình yên thường thấy. Kể từ khi Thần phi tạ thế, Hoàng đế ít khi tới hậu cung. Tuy rằng Khôn Ninh cung là nơi Chu Hậu Thông thường hay lui tới hơn cả, song so với khi trước, số lần đến dường như ít hơn hẳn.
Trương Trích Hoa không quá bận tâm về điều đó. Nàng là người hiểu rõ tình cảm của Chu Hậu Thông dành cho Nhạc Hy. Những điều mà hắn làm hoàn toàn hợp tình hợp lý. Không quên được Nhạc Hy, cũng là điều nàng đoán trước được ở Chu Hậu Thông.
"Nương nương đang làm gì vậy ạ?" Thường Thảo bưng chậu nước diêu hương vào để Trương Trích Hoa lau tay, bất chợt thấy nàng đang làm gì đó với những tấm vải lụa ở trong rổ may.
Trương Trích Hoa cười rất phấn khởi, nói: "Bản cung đang may một bộ y phục mới cho hoàng tử." Vừa nói nàng vừa giơ bộ y phục lên cho Thường Thảo xem thử.
Đó là một nửa chiếc áo trẻ con đang may dở bằng lụa đỏ thắm, trên có thêu chìm những chữ "Phúc" màu vàng, lại có hình kỳ lân múa lượn trên nền áo, trông vô cùng bắt mắt.
Thường Thảo mỉm cười nói: "Nương nương vẫn khéo tay như ngày nào. Thủ công thật không tệ, chắc chắn tiểu hoàng tử rất thích ạ."
Hoàng hậu nói: "Bản cung cũng nghĩ vậy. Thời tiết dạo gần đây thất thường, bản cung cũng muốn Tái Cơ có thêm y phục để tiện thay đổi." Nói xong, Hoàng hậu tự cầm y phục lên ngắm nghía, gương mặt vô cùng hài lòng.
Thường Thảo hiếm khi thấy Hoàng hậu vui vẻ đến thế, nhỏ giọng nói: "Nương nương, chuyện giết mẹ đoạt con, chúng ta sớm muộn gì cũng phải làm. Nô tỳ chỉ sợ sau này lớn lên, liệu hoàng tử..."
Hoàng hậu chau mày tức giận, nhìn liếc sang một cái khiến Thường Thảo sợ hãi, phải ngay lập tức quỳ xuống khất lại lời vừa nói ra: "Nô tỳ lỡ miệng, nô tỳ lỡ miệng." Vừa nói, thị vừa tự tát vài cái vào mặt mình. Sau một lát, mặt thị đã đỏ ửng.
Trích Hoa nhìn thị nữ của mình, trong lòng cũng có chút không nỡ, liền phất tay nói: "Đứng lên đi, từ sau đừng nói những lời như thế nữa." Hoàng hậu ngừng tay, nói thật nghiêm túc với Thường Thảo: "Nghĩ đến Tái Cơ, bản cung thật không nỡ làm thứ chuyện ác độc như vậy. Bao nhiêu năm nay, chuyện của Trần Thái Uyển năm đó vẫn đeo bám khiến bản cung vô cùng cắn rứt. Bản cung vốn không muốn tay mình nhuốm thêm máu đỏ của bất cứ kẻ nào nữa."
Thường Thảo từ từ đứng dậy, nói: "Nương nương, người không cần lo. Chúng ta không giết Diêm Mạn Cơ, chỉ là đẩy nàng ta vào một tội danh gì đó, để nàng ta không đủ tư cách làm thân mẫu hoàng tử nữa là được. Hiện giờ Hoàng thượng đang rất nghi ngờ nàng ta, chúng ta chẳng phải đang có cơ hội đoạt lấy hoàng tử sao?"
Hoàng hậu gật đầu tâm đắc, ánh mắt tràn trề những hy vọng của một người phụ nữ sống nhiều năm thiếu đi tiếng nói trẻ thơ quanh mình: "Ngươi nói đúng, đến lúc đó, nhất định hoàng tử sẽ trở thành con thừa tự của bản cung." Trong lòng nàng dường như an tâm hơn là khi nghĩ sẽ phải tính kế giết Lệ tần đoạt lấy đứa trẻ. "Nhất định Hoàng thượng sẽ trao hoàng nhi cho bản cung chứ không phải bất cứ ai khác trong hậu cung này. Nhất định là vậy."
Nhắc đến hậu cung, Thường Thảo liền nói với Trích Hoa: "Nương nương, người có nhớ khi trước, hình như có một lần Thần phi từng nói với chúng ta rằng Lệ tần trúng loại độc gì đó mà Thẩm thái y đã phát hiện ra. Không biết loại độc đó có ảnh hưởng tới hoàng tử không?"
Hoàng hậu lục lại trí nhớ, quả nhiên có chuyện đó thật. Đã có lần khi Nhạc Hy nhắc chuyện giết mẹ đoạt con cho nàng, đã kể sự thật này cho nàng biết. Lệ tần trúng một loại độc thấm dần trong người mà Thẩm Tịch Thành khi vô tình chẩn mạch đã biết được. Nhưng loại độc này là sao? Giờ Nhạc Hy đã chết rồi, Thẩm Tịch Thành thì xuất cung, mọi thông tin về thứ độc trong người Lệ tần lúc này dường như là không còn nữa. Hoàng hậu cũng chẳng thể nào lợi dụng chuyện đó để làm thêm bất cứ điều gì.
Lúc này điều duy nhất nàng cần làm là bảo vệ hoàng tử bình an khỏi hậu cung nguy hiểm này. Như thế thì mong muốn có một đứa trẻ làm con thừa tự của nàng mới có thể thành sự thật.
"Theo bản cung suy đoán, có lẽ là có ảnh hưởng đến hoàng tử. Hoàng tử sinh ra rất đúng kỳ, Diêm Mạn Cơ thời gian mang thai cũng không bị chấn động gì cả, cơ thể dường như vô cùng mạnh khỏe, thế nhưng hoàng tử từ nhỏ lại thường xuyên bị ho. Đây có thể là do từ lúc trong bào thai, cơ thể bị nhiễm hàn khí. Nhiều khả năng là từ loại độc mà Tịch Thành khám phá ra." Hoàng hậu nói với Thường Thảo, tay thu dọn những mẩu vụn vải quanh đó vào rổ may.
Thường Thảo vừa giúp Hoàng hậu, vừa nói: "Nhưng chứng ho lạnh của hoàng tử đã được chữa gần như dứt điểm rồi."
Hoàng hậu cũng chỉ bảo: "Vậy cũng coi như may mắn đi."
Trích Hoa đang định cất rổ may vào tủ, đột nhiên cung tỳ ngoại điện nói vọng từ ngoài vào, giọng vô cùng nghiêm trọng và gấp gáp: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ Tâm Nhi cầu kiến."
Trích Hoa nhẹ giọng gọi thị vào, tay vẫn cầm rổ may. Trong phút chốc, lòng nàng hơi nao nao linh cảm một chuyện chẳng lành.
Tâm Nhi dáng điệu vừa sợ hãi, vừa hấp tấp, quỳ sụp xuống dưới nền đất, dập đầu khóc lóc thưa: "Nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi... Hoàng tử... hoàng tử..." Thị sợ đến độ không nói ra được lời trơn tru.
Nghe ả tỳ nữ nhắc đến hoàng tử, Trích Hoa dường như dự cảm được điều bất lành, cả người run lên bần bật, rổ may trong tay nàng rơi xuống đất. Nàng gấp gáp tới gần hỏi nhanh: "Hoàng tử làm sao? Mau nói."
Tỳ nữ kia vẫn dập đầu, khóc rất thương tâm: "Nương nương xin hãy nén đau buồn... Tin truyền từ Trường Xuân cung sang... Hoàng tử... hoàng tử... hoăng rồi."
Hoàng hậu bàng hoàng, chân đứng không còn vững vàng nữa. Nàng choáng váng đến mức suýt ngã ra phía sau, thật may có Thường Thảo nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.
Trích Hoa vội vã ổn định tâm lý, nắm chặt lấy hai vai của thị nữ kia, gắt lên: "Ngươi nói cho bản cung... Tại sao hoàng tử lại đột nhiên như vậy... Nói!"
Hoàng hậu đau xót vô hạn, khóc nấc lên thành tiếng, gắt gỏng vào tỳ nữ kia khiến thị sợ hãi. Thị lắp bắp tâu: "Nô tỳ chưa biết lý do thế nào, chỉ là ban nãy có tỳ nữ của Trường Xuân cung báo tin tới là như vậy. Nương nương, người mau qua bên đó xem sao ạ."
Trích Hoa gạt thị nữ kia sang một bên, vội vàng choàng phi phong lên rồi đi thẳng ra khỏi tẩm điện của Khôn Ninh cung. Thường Thảo cũng vội vã chạy theo Hoàng hậu.
Trên con đường dài đi tới Trường Xuân cung, đầu óc Hoàng hậu gần như trống rỗng, quanh quanh chỉ ong ong những lời của cung nữ kia. "Hoàng tử hoăng rồi", "Hoàng tử hoăng rồi."...
Dù rằng Tái Cơ không phải con ruột của Trích Hoa, song nàng thật lòng yêu thương đứa trẻ này và coi nó như con mình sinh ra. Nàng đã từng nhiều đêm tự cười một mình nghĩ đến thời gian những năm sau này sẽ dạy Tái Cơ học chữ; sau đó mời võ sư dạy Tái Cơ. Nàng còn từng nghĩ sau này Tái Cơ nhất định cũng sẽ quý mến và kính trọng nàng như nàng đã thương yêu nó vậy.
Thế mà nhanh như thế, đứa trẻ ấy mới tròn hai tháng tuổi đã đột ngột ra đi.
Nước mắt nàng lã chã rơi. Hậu cung này lại có thêm một đứa trẻ yểu mệnh.