(Sáng vén rèm lên khóc những đám mây mù trên lầu ngọc)
----------------------
*Đôi lời tác giả: Xin chào, mình trở lại rồi đây. Xin lỗi vì đã bỏ bê hơi lâu (2 tuần rồi á), chương này mình hoàn thành từ tháng 5, giờ 3 tháng mới up được cho mọi người. Mình vừa vào năm học mới, còn bận cày rank Liên Minh Huyền Thoại nên lỡ quên truyện, hiz. Hứa lần trở lại này sẽ mang Minh Cung Truyện lại với mọi người. Tối nay mình đọc rất nhiều phản hồi về truyện và mình thấy bản thân còn kém thật. Nhất định lần này sẽ cố gắng để Minh Cung Truyện được ra những chương mượt mà hơn trước. Nếu ai hứng thú có thể add friend mình trên facebook, mình không leak gì đâu, chỉ là add vui vui thôi, acc mình có hơn 100 friends thôi á:((
Tên FB: Minh Minh Harmony
"Là Đức phi nương nương ạ." Tiểu Hồng nói xong liền cúi đầu, cố gắng kiềm chế sự sợ hãi.
Khắp sân Nội mệnh phủ yên ắng lạ thường, tất cả mọi người khi nghe bốn chữ "Đức phi nương nương" thốt ra từ miệng Tiểu Hồng đều run sợ vô cùng. Ai cũng biết Đức phi có địa vị lớn thế nào trong hậu cung; Tiểu Hồng cũng không thể gan to tày trời vô duyên vô cớ khai ra một tần phi như thế.
Hoàng đế và Hoàng hậu đều thất kinh trước lời khai của Tiểu Hồng. Hoàng đế giọng hơi run run hỏi lại: "Ngươi có bằng chứng gì? Ngươi nên biết tội khai man còn lớn hơn tội không khai báo đấy."
Tiểu Hồng trán và cánh mũi đã lấm tấm mồ hôi vì hoảng loạn. Thị rụt rè gật đầu rồi thưa: "Vâng, chính là... là Đức phi nương nương chỉ thị nô tỳ làm vậy." Hai tay thị run cầm cập, nhìn là thấy rõ nó đang lay động.
Hoàng đế giọng nghiêm nghị: "Truyền Đức phi tới đây."
Hoàng hậu đứng bên cạnh Hoàng đế, gương mặt cũng không giấu được lo lắng và sợ hãi. Nàng ghé vào tai Hoàng đế thủ thỉ: "Hoàng thượng... chuyện này thần thiếp nghĩ..."
Chu Hậu Thông vốn quen với tính cách Hoàng hậu. Phàm là phi tử dính phải những mâu thuẫn nàng đều sẽ đứng ra nói đỡ. Biết vậy, hắn chặn lời nàng: "Hoàng hậu không cần nói đâu. Chúng ta vẫn chưa có vật chứng để chứng minh Tử Huyên là kẻ chủ mưu. Không thể hoàn toàn tin vào lời nữ tỳ này được."
Hoàng hậu gật đầu: "Hoàng thượng anh minh."
"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Sự xuất hiện của nàng khiến Hoàng hậu hơi bất ngờ.
Hoàng đế phất tay cho nàng đứng dậy rồi tùy ý chỉ vào một chiếc ghế trong số hàng ghế được xếp trên sân rồi nói: "Nàng ngồi đi, trẫm có chuyện muốn nhờ tới nàng."
Nói đoạn, hắn quay sang hỏi Tiểu Hồng: "Tiểu Hồng, ngươi có nhận ra người trước mắt không?"
Tiểu Hồng run sợ ngẩng đầu nhìn vị tần phi mặc cung phục hoa lệ ngay trước mặt mình rồi gật gật: "Vâng, là Đức phi nương nương ạ."
Chu Hậu Thông đập mạnh tay xuống bàn giận dữ: "Đây rõ ràng là Túc phi. Ngươi thậm chí còn không biết mặt Đức phi trông như thế nào còn dám vu oan cho nàng ấy chỉ thị cho ngươi?"
Tiểu Hồng hoảng loạn, vội rạp người xuống đất. Gương mặt thị hết xám lại trắng, như một người mất đi hồn phách trước lời của Hoàng đế. Thị sợ đến độ mồ hôi lạnh toát ra, làm rỉ thêm những vết máu trên người thị.
Nghe Hoàng đế nói như vậy, Túc phi dứt khoát đứng dậy thưa: "Hoàng thượng anh minh. Tiểu Hồng này là người của Trường Xuân cung, sau là hầu hạ ở Tần Nguyên điện. Thần thiếp có mâu thuẫn với Lệ tần nên hầu như không lui tới hai nơi này, nàng ta không biết thần thiếp cũng không lấy làm lạ. Đức phi và Lệ tần cũng không tính là thân thiết, có lẽ nhớ mặt Đức phi cũng là làm khó cho thị."
Hoàng đế cười khẩy: "Bởi vậy trẫm mới mời nàng tới để thử lòng thị, ngờ đâu đúng là thị hàm ngôn." Ánh mắt hắn giận dữ liếc qua Tiểu Hồng khiến thị vội cúi thấp đầu sợ hãi. Hắn gắt: "Nói, rốt cục là ai? Ai đã sai ngươi làm những chuyện đó? Nếu như còn bất cứ một lời giả dối nào, trẫm tuyệt đối không tha cho ngươi và thân nhân."
Phương Tử Huyên dù gì cũng là biểu muội, cũng là sủng phi của Hoàng đế. Trông thấy nàng bị oan rõ ràng ngay trước mắt, hắn không thể không nóng giận.
Lại nghe đến người nhà, Tiểu Hồng vội dập đầu liên tục thưa: "Hoàng thượng tha tội. Hoàng thượng tha tội. Nô tỳ... nô tỳ..."
Vừa khéo lúc đó, Phương Tử Huyên cũng đến Nội mệnh phủ. Nàng dịu dàng hành lễ với đế hậu và chào Túc phi. Xong xuôi, nàng đưa mắt nhìn Tiểu Hồng đang dập đầu, liền nói: "Nữ tỳ này là..."
Hoàng đế nghiến răng nói: "Chính là kẻ đã vu oan cho nàng. Trẫm vừa vạch trần được thị. Quả nhiên là gan to tày trời. Dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt trẫm và Hoàng hậu."
Tử Huyên ngồi xuống ghế đối diện Túc phi, vẻ mặt hoang mang, nhìn kỹ Tiểu Hồng một lượt rồi mới từ từ nói: "Thần thiếp cho rằng nữ tỳ nhỏ bé thế này không thể nào có cái gan dám khai ra cả tần phi hậu cung như vậy. Hẳn là có kẻ đứng sau xúi giục."
Chu Hậu Thông nhìn Tiểu Hồng bằng ánh mắt rực lửa, hắn cáu giận tột độ, quát: "Còn không mau khai nhận? Trẫm cho ngươi cơ hội cuối cùng: Là kẻ nào chỉ thị cho ngươi? Còn dám khai man, trẫm sẽ tru di cửu tộc ngươi."
Tiểu Hồng vẫn dập đầu liên tục, trên trán đã rỉ một chút máu bằng miệng chén, thưa: "Hoàng thượng bớt giận, Hoàng thượng bớt giận. Nô tỳ xin nói, nô tỳ xin nói."
Cả Nội mệnh phủ trong giây lát chìm vào tĩnh lặng. Tất cả như chờ đợi câu nói của Tiểu Hồng – là câu nói có lẽ sẽ khép được lại vụ án dài hơi này.
Tiểu Hồng đưa mắt nhìn Hoàng đế, Hoàng hậu, Đức phi, Túc phi rồi cụp mắt xuống, nghiến chặt răng thưa khẽ: "Hoàng thượng... Là Hoàng hậu nương nương chỉ thị cho nô tỳ."
Hoàng đế chưa nghe hết câu đã đứng thẳng dậy, đi tới phía Tiểu Hồng đang quỳ, thuận chân đạp một cái thật mạnh vào vai thị khiến thị đột ngột ngã nhào ra đất, cơ thể vốn yếu không chịu nổi một đạp đó của Chu Hậu Thông, bất ngờ nôn ra một ngụm máu nhỏ. Tay thị đè lên những mảnh vỡ chén khi nãy cũng bị thương nhỏ, có máu loang ra sân, nhìn như thể muôn vàn cánh hoa hồng mai rải trên nền đất, thê thảm vô cùng.
Hoàng hậu thì kinh ngạc nhìn Tiểu Hồng, đến độ không nói được một lời nào. Không phải vì hành động của Hoàng đế mà vì lời khai của thị. Trong một giây ngắn ngủi, nàng như chẳng còn biết mình đang là ai, đang ở đâu, chỉ thấy đầu óc trống rỗng mơ hồ.
Người trước mắt vừa nói nàng là kẻ chỉ thị nàng ta... Nàng thậm chí còn không biết Tiểu Hồng là ai. Hoàng hậu vừa rối loạn, vừa sợ hãi, nhất thời bất động, không nói ra nổi bất cứ lời nào.
Cả Túc phi và Đức phi cũng thất kinh trước hành động có phần không kiềm chế được của Hoàng đế. Nhưng thứ hai nàng để ý hơn cả là lời tỳ nữ kia, người thị nói đến lần này là mẫu nghi thiên hạ, là địa vị còn cao hơn Đức phi lần trước thị khai man. Nếu đây cũng là một lời khai mơ hồ, hẳn thị cũng lường được hậu quả của mình ra sao.
Túc phi vốn quý mến và kính trọng Hoàng hậu, đương nhiên là người bất mãn hơn cả. Trước lời khai chưa rõ thực hư của Tiểu Hồng, nàng vội vàng bước ra khỏi chỗ, dõng dạc nói từng tiếng với Chu Hậu Thông: "Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin Hoàng thượng xử cung nữ này tội tru di cửu tộc. Thị giá họa Đức phi, nay còn cả gan giá họa cho Hoàng hậu, tội không thể dung thứ."
Đức phi cũng tiến lên phía trước, nhất mực khẳng định: "Thần thiếp đồng tình với Túc phi. Cung nữ này láo xược vô cùng, dám phạm đến danh dự của Hoàng hậu, danh dự của hoàng thất, hồ ngôn trước mặt Hoàng thượng, nên xử lăng trì."
Hoàng hậu nghe hai vị tần phi nói đỡ như vậy, lòng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Những lo lắng không hề mất đi những cũng được vơi bớt phần nào. Nàng thở dài một tiếng, song cũng không nói thêm lời gì. Nàng biết lúc này nói gì, dù biện minh hay phẫn nộ thì cũng là vô nghĩa. Trong tay nàng cũng không có một công cụ gì có thể chống chế. Lúc này nàng giống như kẻ bị truy đuổi, chỉ có thể thẳng đường mà chạy, không thể ngoảnh đầu nhìn xem kẻ đang truy đuổi mình chạy thế nào.
Hoàng đế đang định cất lời phán xử với Tiểu Hồng thì thị vội vàng ngắt mạch nói của hắn: "Hoàng thượng... xin nghe nô tỳ nói ạ."
Chu Hậu Thông dường như đã mất kiên nhẫn và có phần mệt mỏi. Hắn không nói gì, chỉ tỏ ý bảo thị tự nói. Tiểu Hồng hiểu ý Hoàng đế, liền từ từ tâu: "Nô tỳ có bằng chứng để chứng minh Hoàng hậu là người chỉ thị cho mình."
Lời của Tiểu Hồng khiến Hoàng hậu kinh hoàng. Đến đây, nàng đã hiểu. Mọi thứ như thể một vở kịch được sắp đặt từ trước, như thể một cái bẫy đợi nàng bước vào vậy. Tiểu Hồng nói có bằng chứng, vậy là thị đã sớm chắc chắn lần này có thể buộc tội được nàng. Trong lòng nàng đều đã rõ hết thảy, hóa ra từ đầu chí cuối đều là sắp đặt, lời khai man về Đức phi thực ra cũng là sắp đặt từ trước. Nhưng đó là biết, còn có qua được tai ương không, nàng khó mà chắc được, rồi có lẽ là lành ít dữ nhiều.
Hoàng đế không hỏi Tiểu Hồng bằng chứng đó là gì mà quay sang hỏi Hoàng hậu: "Nàng nghĩ sao?"
Trương Trích Hoa trong lòng cảm thấy tuyệt vọng. Chu Hậu Thông hỏi vậy, có nghĩa hắn đang có sự nghi ngờ với nàng. Trước nay trong hậu cung này, Trích Hoa hiểu rất rõ, không quan trọng là có bằng chứng nhân chứng hay không, quan trọng nhất là Hoàng đế có tin hay không. Những chuyện xảy ra khi trước với Văn Ngọc Hiểu là một dẫn chứng rất điển hình.
Mọi lần nếu bị đẩy vào đường cùng, Trương Trích Hoa luôn sợ hãi song lần này, nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm. Đối với hoàng tử, nàng chưa từng có một chút tạp niệm ác tâm nào. Trương Trích Hoa bước ra khỏi ghế, cúi người và chắp tay thành kính, nói với Hoàng đế rất trịnh trọng: "Hồi Hoàng thượng, thần thiếp chưa từng có chút dã tâm với tiểu hoàng tử, trời cao có thể chứng giám cho thiên lương của thần thiếp. Cho dù có những bằng chứng ngụy tạo, những lời gièm pha, thần thiếp cũng không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình."
Trích Hoa nói xong liền ngước lên nhìn Hoàng đế, trong mắt hắn vẫn còn những tia nghi hoặc hiện rõ. Trích Hoa liền biết những lời mình nói không thắng được những bằng chứng mà Tiểu Hồng định nói ra rồi, nàng cũng nhận ra được tương lai khó khăn trước mắt.
Không đợi Chu Hậu Thông nói thêm điều gì, Tiểu Hồng phía dưới nức nở thê lương, nói: "Hoàng thượng, xin người hãy nghe những lời nô tỳ chuẩn bị nói. Nô tỳ có bằng chứng rõ ràng có thể chứng minh nô tỳ và Hoàng hậu nương nương từng qua lại với nhau."
Túc phi dường như đã nén sự phẫn nộ quá lâu, không thể kiềm chế được mà rời khỏi ghế, bước lên tát vào mặt Tiểu Hồng khiến thị bưng mặt khóc. Túc phi chỉ mặt Tiểu Hồng nạt nộ: "Ngươi còn dám vu oan cho Hoàng hậu?" Nói xong nàng vội vàng quỳ xuống: "Hoàng thượng, người phải tin nương nương. Xưa nay Hoàng hậu nương nương phẩm hạnh đoan chính, hiền lương thục đức, nhất định..."
Tiểu Hồng cắt ngang lời của Túc phi, cố gắng nói thật lớn: "Hoàng thượng, người nghe nô tỳ nói. Hoàng thượng, để sai khiến nô tỳ làm việc nguy hiểm này Hoàng hậu nương nương đã ban cho gia đình nô tỳ rất nhiều vàng ngọc, còn có cả trang sức hình phượng hoàng mẫu đơn của Hoàng hậu. Chỉ cần kiểm chứng người sẽ thấy là đồ dùng của hoàng thất, trong dân gian không thể kiếm được. Cũng... cũng chính Hoàng hậu là người sai nô tỳ khai ra Đức phi nương nương. Chính Hoàng hậu nói với nô tỳ Đức phi với Hoàng hậu trước đây có tư thù, gia thế Đức phi cũng lớn. Hoàng hậu còn nói với nô tỳ rằng làm như vậy vừa trừ được Lệ tần, vừa trừ được Đức phi, nhất tiễn hạ song điêu. Chỉ là... nô tỳ làm việc vụng về, để Vân Tuyết biết được, làm bại lộ sự việc. Nô tỳ... cũng không thể vì bao che Hoàng hậu mà làm liên lụy đến cả gia đình nô tỳ được."
Mỗi lời Tiểu Hồng nói ra như những tiếng mưa rào rơi bên tai của Trích Hoa, nàng càng nghe càng không thấu. Từng lời thị nói ra sinh động y như sự thật, chẳng hề có một chút sơ hở nào. Giờ nàng có thể biện minh gì thêm?
Hoàng đế đập mạnh tay xuống bàn, quát: "Hoàng hậu thì có mâu thuẫn tư thù gì với Đức phi chứ? Ả nô tỳ này, ngươi chán sống rồi ư?"
Đức phi chau mày nói: "Thần thiếp cũng thấy vậy. Thần thiếp và Hoàng hậu xưa nay chung sống thuận hòa, chưa từng có một lời xích mích nào, Hoàng hậu nương nương sao có thể coi là có tư thù chứ? Thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng nên xử tội ả nô tỳ to gan này, tránh để lại rắc rối về sau cho hậu cung." Đức phi nói đến câu cuối liền quỳ xuống dập đầu ba cái van xin.
Túc phi cũng kiềm chế không nổi, nói: "Thần thiếp cũng thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho ả tội chết."
Tiểu Hồng như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh lớn lao nào đó, kiên cường nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, chính Hoàng hậu nói với nô tỳ là khi trước ngày mà Hoàng hậu bị thương, Đức phi từng được Hoàng thượng tin tưởng trao quyền quản lý lục cung. Hoàng hậu ôm hận, cho rằng Đức phi nương nương cố ý gièm pha phía sau để Hoàng thượng mất niềm tin ở Hoàng hậu."
Hoàng hậu bất giác cười khẩy một tiếng trong nỗi bất lực. Hoàng hậu vì mất quyền quản lý lục cung mà căm hận Đức phi, câu chuyện nghe thật hợp lý biết bao. Từ nãy đến giờ, khi Tiểu Hồng bắt đầu nói về bằng chứng, Hoàng hậu không nói được một lời biện minh nào. Chỉ bởi vở kịch này, Tiểu Hồng được kẻ nào đó bài trí quá đỗi gọn gàng, cẩn trọng.
Túc phi còn định nói điều gì đó, song Hoàng đế giơ tay ngăn lại, nói: "Các nàng không cần nói thêm điều gì nữa. Trẫm tin Hoàng hậu không làm ra những chuyện ác độc. Chuyện này cũng ủy khuất các nàng rồi, mau trở về cung đi." Nói xong hắn phất phất tay mệt mỏi, thở dài một tiếng.
Hành động ngắn ngủi của hắn khiến ai nấy đều khó hiểu, đều cảm thấy không thỏa mãn. Hoàng hậu, Túc phi, Đức phi chưa có một đáp án xác đáng. Tiểu Hồng thì không biết mình sẽ sống chết thế nào ngày sau. Mọi thứ đều đang dang dở nhưng Chu Hậu Thông lại đường đột rời đi như vậy.
Tưởng Mục Anh cảm thấy như còn thiếu liền hỏi: "Hoàng thượng, còn Tiểu Hồng nên xử trí ra sao ạ?"
Chu Hậu Thông lạnh nhạt nói: "Tạm giam trong Nội mệnh phủ, sai người của Nội mệnh phủ tới nhà thị điều tra kỹ lưỡng."
Tưởng Mục Anh run run, đáp: "Nô tài tuân lệnh Hoàng thượng."
Xong xuôi, Chu Hậu Thông cùng tùy tùng trở về Càn Thanh cung. Đợi hắn đi rồi, Túc phi và Đức phi vội vàng đến cạnh Hoàng hậu. Lúc này Hoàng hậu vẫn đang thẫn thờ và tuyệt vọng, thần sắc nàng xấu đi trông thấy, đôi mắt vô hồn và cả người giống như mất đi sinh khí.
Tử Huyên vội vàng nắm lấy tay Hoàng hậu, sụt sùi: "Nương nương, thần thiếp không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nương nương người tin thần thiếp, chúng thần thiếp nhất định tìm cách minh oan cho người."
Hoàng hậu như đã nhìn ra tất thảy tương lai, nàng rút tay ra khỏi tay của Phương Tử Huyên, giọng nói rất trầm: "Bản cung không quan tâm đến miệng lưỡi nhân thế, người thiện lương thì tâm trong sạch, không cần hổ thẹn. Đức phi và mọi người không cần hao tâm tổn sức."
Túc phi cũng uất ức đến độ rơi nước mắt, nói với Hoàng hậu: "Nương nương, người mau hồi cung đi. Chuyện này nhất định không phải vấn đề gì quá lớn lao, chỉ là một ả nô tỳ miệng lưỡi ác độc."
Hoàng hậu thất thần nói với hai vị phi tử: "Cũng không sớm nữa, hai muội mau hồi cung."
Túc phi và Đức phi nhìn nhau rồi không dám dùng dằng ở lại lâu, vội cúi người hành lễ rồi rời đi. Trên khoảng sân rộng mênh mang vẫn còn vương những giọt máu của Tiểu Hồng, Trích Hoa một mình đứng đó, bất động và trơ trọi tựa như một cái cây sắp chết giữa đại mạc hoang tàn.
Nàng thở dài một tiếng nhìn lên bầu trời. Giờ là cuối tháng mười, trời cũng đã chớm đông, trên trời có một đàn nhạn lớn bay đi tìm nơi ấm. Nhạn vốn là loài chim Nhạc Hy khi còn sống luôn yêu thích. Nàng nhớ hồi nhỏ khi trò chuyện, Nhạc Hy luôn tự ví mình như "cô nhạn" giữa bầu trời. Lúc này, nàng thật sự hiểu cảm giác thân cô thế cô, không người bên cạnh của Nhạc Hy khi ấy. Từ nhỏ đến lớn, nàng luôn được sống trong cuộc sống tốt nhất, có người thân yêu bên cạnh, có người săn sóc tận tình, nàng cũng không từng gặp bất cứ khó khăn nào cả. Nhưng lúc này, không ai có thể ở bên giúp đỡ nàng nữa rồi... Thái hậu vì Trương gia, chuyện này có thể người cũng bất lực. Cả Nhạc Hy, muội ấy cũng đi rồi...
Nàng chuẩn bị phải đối diện với việc sẽ bị mất tất cả trong chốc lát ư?
Hoàng hậu yếu lòng bật khóc.
"Hoàng hậu, ai gia nghe nói có cung nữ của Tần Nguyên điện đã khai rằng cháu là người chỉ thị cho ả hãm hại hoàng trưởng tử sao?" Thái hậu vừa bước vào Khôn Ninh cung, gương mặt đã lộ rõ sự lo lắng.
Lúc Thái hậu tới, Trích Hoa đang ngồi ngẩn người trước bình hoa mẫu đơn đặt sát tường. Nghe thấy giọng Thái hậu, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn lãnh đạm: "Cô mẫu, người đến rồi sao?" Ngữ khí của Hoàng hậu thê lương bất tận.
Thái hậu nhìn vẻ tiều tụy của Hoàng hậu mà không khỏi đau lòng, liền tiến tới bên cạnh Hoàng hậu, ôm nhẹ lấy vai nàng an ủi: "Đừng lo, cho dù có chuyện gì xảy ra, ai gia cũng đều không trách cháu. Đêm qua ai gia không ngủ được, đã suy nghĩ rất nhiều. Ai gia nghĩ liệu có phải ai gia đã đặt áp lực quá nhiều vào cháu hay không. Nhưng... tại sao ở nhà Tiểu Hồng lại có trang sức vàng bạc liên quan đến cháu chứ? Chuyện đó vốn không thể nào. Đồ của cháu tại sao lại ở được chỗ thị?"
Hoàng hậu yếu lòng rơi lệ, nghẹn ngào nói: "Cháu cũng không rõ nữa cô mẫu. Trang sức của cháu vốn có rất nhiều, mất một số cháu cũng không để ý được. Khôn Ninh cung đều là người chúng ta tin tưởng, cháu không tin rằng có người cả gan dám đem đồ của Khôn Ninh cung ra ngoài." Vở kịch sắp xếp quá chỉn chu, đến mức đồ của Hoàng hậu cũng không hề thiếu sót để ngụy tạo thành bằng chứng. Nghĩ đến đây, Trích Hoa càng cảm thấy kẻ nấp trong tối kia cao tay vô cùng. Chỉ một việc mà bày đủ mọi kế, nàng dính hết kế này đến kế khác của ả. Trong chuyện này nàng vốn là kẻ bị động, không thể tránh hết được tai ách ập vào người mình.
Trích Hoa đưa tay lau đi giọt nước mắt, nàng dường như càng lúc càng mất đi sự bình tĩnh, hỏi trong mơ mơ hồ hồ: "Cô mẫu, ngày hôm qua khi mà Hoa Nhi bị Tiểu Hồng vu khống, cháu đã nghĩ tại sao cháu lại là người bị nhắm tới. Là vì cháu là Hoàng hậu ư? Hay vì đó là báo ứng của cháu với chuyện cháu đã hại Trần thị năm xưa?"
Thái hậu đưa tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Không phải như vậy. Đó là bởi cháu sống ở trong hậu cung. Nếu đã sống ở hậu cung, trước sau gì cũng phải trải qua những âm mưu và toan tính, không thể tránh được."
Trích Hoa quỳ rạp xuống chân Thái hậu, khóc nức nở nói với người: "Nhưng cô mẫu, lần này cháu có dự cảm không lành chút nào. Nếu như hậu vị bị mất đi, cháu chỉ e Trương gia về sau sẽ lụi bại."
Thái hậu thở dài một tiếng, thì thào nói với nàng: "Là ai gia không đúng. Từ nhỏ ai gia đã đặt lên vai cháu quá nhiều áp lực rồi. Lúc này trong cung Trương gia ta không có quá nhiều quyền lực. Thẩm gia có Nhạc Hy là chỗ dựa thì Nhạc Hy cũng đã ra đi rồi. Ai gia cũng chỉ e lần này khó mà vượt qua." Nói đến đó, Thái hậu không kìm được mà rơi nước mắt. Lần này Trích Hoa là người bị hại, song bà cũng bất lực không biết phải làm sao.
Trích Hoa đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nàng nói: "Cô mẫu, tội mưu hại hoàng tử chỉ e sẽ bị phế truất, cả Trương thị cũng bị liên lụy, nhưng cháu đã có cách bảo vệ gia tộc, cô mẫu xin hãy yên tâm." Cô mẫu nàng cả đời này sống vì Trương gia, nàng biết điều đó. Nàng là hậu bối, cũng sẽ nói theo Thái hậu.
Thái hậu cảm kích bất tận trước những lời của Trương Trích Hoa. Người cũng đã rơi nước mắt, nói: "Ai gia sẽ cố hết sức cứu cháu qua cơn biến này. Nhưng chung quy thì nữ tử Trương thị, quả không ai có số tốt. Ai gia thì vô tôn, Trích Nguyệt thì yểu mệnh, giờ cháu cũng phải đối mặt với một kết cục tồi tệ. Trương gia nợ cháu và Trích Nguyệt, nợ một cuộc đời vô lo, hạnh phúc."
Thái hậu mơ hồ nhớ lại ngày xưa, khi Trích Nguyệt nói với bà rằng nàng không muốn vào cung. Nếu như bà thực sự không để Trích Nguyệt nhập cung, chỉ để nàng ở Thẩm gia làm nội gián thì kết cục của nàng sẽ thế nào? Có lẽ không hạnh phúc hơn nhưng cũng sẽ không đến mức nàng phải mất mạng, ra đi ở tuổi đời còn trẻ như vậy.
Là bà đã hại nàng.
Giờ đến Trích Hoa cũng vậy.
Gió tháng mười cứ thổi từng cơn hiu hắt khiến người ta cảm nhận cái lạnh mỗi lúc một rõ ràng. Trong màn đêm hiu hắt, Trích Hoa mơ hồ nghe cung nhân hát lên mấy tiếng thê lương:
"Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu
Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư..."
(Có một nàng giai nhân, cứ thản nhiên mà đi lại
Hồn phảng phất không về, dáng hình gầy guộc héo hon...)
Khi trước nghe câu phú này, người nàng luôn nghĩ đến là Trần Thái Uyển. Ngay lúc này, có lẽ câu thơ ấy nên dành cho nàng về sau. Trích Hoa ngồi tựa vào bậu cửa hậu điện cung Khôn Ninh, ánh mắt vô thần nhìn vào bóng tối.