Sau nỗi buồn mất đi hài tử và chuyện nhiễu loạn trong Tích Thúy cung của phế hậu, Lệ tần trở nên trầm lặng hơn rất nhiều. Suốt những ngày tiếp theo, nàng chỉ luôn ở trong Trường Xuân cung, không hề bước chân ra ngoài. Mấy lần Trần Thái Quyên và Phương Tử Huyên qua Trường Xuân cung, nàng cũng đều cáo bệnh không gặp.
Mãi cho đến một ngày tháng ba, khi hoa xuân rực rỡ, vạn vật đẹp tươi, Hạ Mai nhẹ nhàng nói vài câu dễ nghe thuyết phục, Lệ tần cuối cùng cũng động lòng mà chịu ra ngoài, bảo Hạ Mai đưa mình đến Yến hoa viên vãng cảnh.
Hạnh hoa nở rộ trong Yến hoa viên. Một làn gió vô tình thổi tới lay động những nhành hoa mong manh rơi rụng tản mác trong không trung, làm thành một trận mưa hoa bay diễm lệ không gì tả nổi.
Tâm tư Lệ tần theo đó mà cũng tự dưng tốt đẹp hơn mấy phần, mỉm cười bất giác thốt lên: "Thật là đẹp quá. Ở trong cung nhiều tháng ngày như vậy rồi, bản cung mải mê với phong quang vô hạn, giờ mới biết cảnh trí Yến hoa viên cũng khiến người ta dễ chịu đến thế." Gương mặt tươi cười song lời của nàng mang theo ngữ khí chua xót, nuối tiếc. Nàng vịn tay Hạ Mai bước đi từng bước nặng nề, chầm chậm.
Hạ Mai hiếm khi thấy Lệ tần đa sầu đa cảm, thị cũng chỉ dám nói mấy lời dễ nghe: "Nương nương nói phải. So với Ngự hoa viên, Yến hoa viên lại có vài phần thanh tao và giản dị hơn, không quá lộng lẫy phô trương nên dễ khiến người ta thư thái hơn phần nào."
Lệ tần nghe Hạ Mai nói, dường như thấu ra được điều gì, miệng hé một nụ cười nhẹ nhàng thanh thản.
Đi vài bước, chủ tớ Lệ tần thấp thoáng thấy bóng người sau mấy cây mơ Lĩnh Nam. Hiếu kỳ, Mạn Cơ bước tới, thật có một nữ tử mặc cung y màu lam nhạt thêu hoa tử đằng. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng y phục đó quen thuộc, Mạn Cơ nhận ra đó là Phương Tử Huyên, bên cạnh còn có cả thị nữ Tình Nhu của nàng ta.
Phương Tử Huyên ở bên kia hình như nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng quay qua hỏi: "Là ai ở bên đó?"
Diêm Mạn Cơ vốn không có ý định qua chào hỏi, song dù sao cũng đã thấy nhau, không qua nói vài câu thì cũng thật không hợp tình. Mạn Cơ liền bước qua, cất giọng lanh lảnh: "Tần thiếp cho rằng người có ưu phiền như tần thiếp mới tìm đến thiên nhiên đất trời, không ngờ Đức phi cũng có nhã hứng đi vãng cảnh sao?" Nói rồi, nàng mới khẽ nhún người thỉnh an: "Đức phi nương nương vạn phúc kim an."
Phương Tử Huyên đã nhận ra Lệ tần, bèn bước qua phía nàng ta, trên tay vẫn cầm một nhành hoa mơ trắng muốt. Tay áo Tử Huyên phất lên, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hoa mơ thoang thoảng: "Lệ tần tỷ tỷ nói vậy không đúng rồi. Cảnh trí nơi đây hữu tình đẹp đẽ, phàm là người yêu thích cái đẹp thì đều muốn tới đây thưởng ngoạn, đâu phải chỉ là tới để giải phiền muộn?"
Lệ tần cười nhạt: "Nương nương nói phải."
Phương Tử Huyên mân mê nhành hoa mơ trên tay, nói: "Bản cung nhớ khi trước Hoàng thượng đều khen Trang Thuận Đoan Hy Thần phi có cốt cách đoan trang, phong thái điềm tĩnh và thoát tục. Khác với tần phi thông thường, say mê thi họa, thêu thùa trù thực, Thần phi thích tới Yến hoa viên bình tâm thưởng thức kỳ hoa dị thảo. Những ngày này, bản cung nhàn rỗi nên tới Yến hoa viên. Quả nhiên nơi này khiến lòng người khoan khoái lạ thường."
Lệ tần nghe Đức phi nhắc tới Thẩm Nhạc Hy, bất giác mồ hôi lạnh đổ ra từ sau gáy. Giữa mùa xuân ấm áp, toàn thân nàng lại như thể bị một thứ hàn khí kỳ dị xâm nhập, bất giác run lên từng cơn: "Đến đây để thưởng ngoạn và bình tâm, cớ sao nương nương nhắc tới người quá cố?"
Tử Huyên nở nụ cười bay bổng nhẹ nhàng hòa vào gió xuân mơn man: "Bản cung cũng chỉ đột nhiên nhớ tới thôi. Khiến Lệ tần mất hứng rồi."
Lệ tần vẫn chưa hết kinh sợ, song vẫn cố gắng không để lộ điều gì: "Tần thiếp cũng không có ý gì. Chỉ là từ sau khi trưởng tử hoăng, tần thiếp tự dưng cũng không muốn nghe những chuyện đau lòng của hậu cung ngày trước."
Tử Huyên nhỏ nhẹ nói: "Là bản cung vô ý, không cẩn trọng lời nói, khiến Lệ tần phải đau lòng rồi."
Lệ tần lại hơi rớm nước mắt, nói: "Không nhắc đến những chuyện đó nữa." Nàng ta cố gắng bình tĩnh, nói sang chuyện khác: "Giờ trong cung, hậu vị để trống, nương nương nghĩ..."
Tử Huyên chau mày cắt ngang lời Lệ tần: "Chuyện lập tân hậu đâu phải chuyện để mấy tỷ muội tần phi chúng ta bàn xét? Để kẻ có tâm tư nghe thấy không phải chuyện hay ho gì."
Diêm Mạn Cơ nhếch môi cười, lại đưa tay nhón lấy cành hoa mơ trắng muốt trong tay Phương Tử Huyên, nói: "Nương nương khiêm nhường rồi. Hậu cung này ai không biết nương nương xuất thân thế gia, lại đứng đầu tam phi. Khôn Ninh cung không sớm thì muộn cũng phải đổi chủ, mà vị trí này không phải nương nương thì cũng không thể là Ý phi hay Túc phi." Giọng Lệ tần lanh lảnh, mơ hồ trong ngữ khí có cả sự đố kỵ, cũng có chán ghét.
Tình Nhu bên cạnh Tử Huyên gương mặt có vài phần khó chịu, lạnh giọng nói với Diêm Mạn Cơ: "Lệ tần không nghe Đức phi nương nương nói sao? Khôn Ninh cung vốn chốn linh thiêng, là nơi phượng ngự, đâu thể nói hàm hồ được? Lệ tần xin hãy cẩn trọng hành ngôn."
Phương Tử Huyên không nói thêm điều gì, chỉ thấy Lệ tần hơi cúi đầu, đưa tay lên vén dải tóc mai, che đi ánh mắt đầy sự khinh thường.
Phía sau có kẻ cất giọng chua ngoa: "Có câu "phúc đức tại mẫu", mẹ chẳng tích phúc thì sao hài nhi có thể bình an? Xem ra Lệ tần vẫn nên xem lại phúc phần phẩm hạnh của chính mình, lời nói hành vi nên chú ý." Lời nói vô cùng cay độc, không cần ngoảnh đầu, Lệ tần cũng thừa biết ai mới là kẻ dám nói những lời như vậy với nàng.
"Đức phi an." Túc phi nhún người.
"Túc phi an." Phương Tử Huyên cũng đáp lễ cẩn thận.
Diêm Mạn Cơ bị lời nói của Giang Tầm Phương làm cho vừa tổn thương, vừa xấu hổ. Nàng ta quay người, lại nhìn thấy gương mặt ngạo nghễ của Giang Tầm Phương thì tức giận vô cùng. Lệ tần lia ánh mắt sắc tựa trường kiếm qua Túc phi, nói: "Giờ phế hậu đã thất thế rồi, Túc phi ngươi không còn một chỗ dựa trong hậu cung, còn không an phận bầu bạn cùng Ý phi, tới đây nói lời cay độc, miệng lưỡi ngươi cũng đâu có khác gì ta cơ chứ?"
Tỳ nữ Thanh Linh bên cạnh Túc phi cũng không hề nhu hòa, cao giọng nói: "Lệ tần to gan, gặp Túc phi nương nương còn không thỉnh an, lại nói lời bất kính."
Giang Tầm Phương chỉ cười mỉa mai. Có lẽ trong mắt Lệ tần, nàng mãi mãi là đứa trẻ rách rưới được mẫu thân đưa tới trước phủ đệ Diêm thị năm nào, bị Dương thị cùng Diêm Khắc Thịnh ruồng rẫy chê bai. Ngoảnh đầu nhìn lại, chắc nàng ta giờ cũng không còn nhớ nàng là phi, nàng ta là tần.
Diêm Mạn Cơ nghiến răng. Lúc này có cả Phương Tử Huyên là người đứng đầu lục cung ở đây, nàng ta không có khả năng tranh cãi với Túc phi, chỉ đành nín nhịn, cúi người: "Tần thiếp vô ý... Xin nương nương tha tội... Thỉnh an Túc phi nương nương." Bốn chữ "Túc phi nương nương" thốt ra, Lệ tần cảm thấy như ngậm gai trong miệng, khó chịu vô cùng.
Túc phi phất tay khe khẽ cho Lệ tần đứng thẳng dậy, gương mặt cực kỳ đắc ý, lại nói: "Lệ tần xem ra lễ nghi còn nhiều điều chưa chu toàn lắm. Nay có cả Đức phi ở đây, Đức phi nói xem nên xử trí thế nào?" Nói rồi, Túc phi quay sang Đức phi chờ hồi đáp.
Lệ tần đưa mắt nhìn Túc phi, lòng căm hận. Nàng thừa biết Giang Tầm Phương vì có Phương Tử Huyên ở đây nên mới dám lấy thân phận phi để chèn ép nàng. Phương Tử Huyên cho dù có không muốn mất lòng ai, nhưng thấy sai thì chắc chắn sẽ không thể nhắm mắt cho qua chuyện.
"Túc phi tỷ tỷ, Lệ tần mới gặp biến chẳng lành, cho nên thần trí còn hồ đồ. Muội nghĩ cũng đừng nên trách phạt." Phương Tử Huyên nhẹ nhàng nói.
Túc phi mỉm cười nhẹ: "Ngày hôm qua có ý hành thích phế hậu, hôm nay bất kính với phi vị, nếu cứ lấy biến cố ra để dung túng, ngày sau ắt sẽ ngựa quen đường cũ, không coi ai ra gì. Đức phi từ ngày quản lý lục cung nổi tiếng là người thưởng phạt phân minh, nên suy xét để tần phi khác không cảm thấy người thiên vị."
Lệ tần tức tối đến run người, siết chặt bàn tay, gằn giọng: "Ngươi..." Song bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Túc phi, nàng ta lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói thêm lời vô nghĩa.
Đức phi vẫn là hơi băn khoăn khó xử. Nàng mím môi lưỡng lự rồi nói: "Như vậy đi, Lệ tần trở về Trường Xuân cung, ba ngày đóng cửa hối lỗi, không được bước chân ra ngoài."
Lệ tần cố sức nín nhịn, cúi đầu thưa: "Tần thiếp hiểu rồi ạ."
Túc phi hả lòng hả dạ vô cùng, ngước mặt kiêu ngạo đi ngang qua trước mặt Lệ tần. Đến cả nô tỳ Thanh Linh bước đi rồi vẫn cố ý ném cho Lệ tần một ánh nhìn mỉa mai, châm chọc.
Mạn Cơ nhìn theo bóng dáng Túc phi, tay nắm chặt đầy căm phẫn. Hạ Mai ở bên cạnh thì thào: "Nương nương, người bình tĩnh..."
Đức phi thở dài một tiếng, dường như bên môi nàng còn có một nụ cười mơ hồ. Nàng từ tốn nói: "Vậy bản cung cũng trở về Vạn An cung trước."
Tử Huyên định xoay người bước đi, song Lệ tần cất giọng lanh lảnh: "Đức phi nương nương xin dừng bước."
Tử Huyên ngoảnh đầu lại, ánh mắt nàng như có nửa phần hiếu kỳ, nửa phần lại như biết rõ Lệ tần định nói điều gì. Lệ tần mỉm cười khó hiểu, đưa tay ngắt một đầu nụ hoa mơ non vẫn còn vương chút màu xanh ngọc bích cài lên tóc Đức phi, động tác cực kỳ dịu dàng ôn nhu. Nàng nói: "Nương nương cao quý vô cùng, gia thế lại hơn người. Hà cớ phải e dè, khép nép trước một Túc phi hữu danh vô thực chứ?" Lệ tần cố ý nói mấy lời châm chọc, khiêu khích vào lòng tự tôn và sự hiếu thắng của Tử Huyên.
Tử Huyên cụp mắt, ý đầy khinh thường, môi nở nụ cười nói với Lệ tần: "Bản cung tuổi còn nhỏ, chưa hiểu ý tứ của Lệ tần. Lệ tần nói rõ hơn được hay chăng?"
"Trương thị bị phế đã lâu, triều thần đều đang đề nghị Hoàng thượng lập hậu mới. Trong hậu cung lúc này có tam phi là Đức phi, Túc phi cùng Ý phi. Xét về gia thế, nương nương là người có ưu thế hơn cả. Nhưng Túc phi và Ý phi mới là những người có thâm niên nhất. Lập hậu khác với lập phi, phải được sự nhất trí của quần thần. Cùng với gia thế của Phương gia và sự ủng hộ của Diêm thị tần thiếp, vị trí trong Khôn Ninh cung ngoài nương nương cũng đâu thể là ai khác." Lệ tần nói.
Túc phi và Ý phi vào cung cùng với Điệu Linh Hoàng hậu, Phế Hoàng hậu và Điệu Ẩn Cung phi. Trong tất thảy tần vị và phi vị hiện tại, chỉ có hai người này là sống trong hậu cung trên mười năm, có thể nói là hiểu rõ về quản lý hậu cung và công việc trong cung. Nếu Hoàng đế lập một trong hai người làm Hoàng hậu cũng không phải điều gì quá lạ. Dù rằng gia thế của Phương thị mới thật sự vượt trội, song tâm ý Hoàng đế ra sao, cũng không thể nào đoán biết được. Nhưng có sự ủng hộ của những đại thần có tiếng trong triều là chuyện khác, gần như ngôi hậu sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Phương Tử Huyên trước sau đều giữ một vẻ mặt không đổi, vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, dường như không hề bị lời nói của Lệ tần mê hoặc. Nàng rốt cục chỉ nhỏ nhẹ nói: "Vậy sao? Bản cung vốn không quan tâm những chuyện này lắm. Cũng không còn sớm nữa, bản cung trở về Vạn An cung trước." Nói rồi dứt khoát quay người rời đi.
Lệ tần tức đến độ rùng mình một cái, nghiến răng thì thào: "Một kẻ không có chút tâm cơ, chẳng thể làm nên chuyện lớn."
Hạ Mai đứng bên cạnh Lệ tần, nói nhỏ: "Nương nương, không lôi kéo được Phương Đức phi, chúng ta cũng không thể mãi dựa vào Hiền tần được. Nàng ta vốn không phải người đáng tin cậy."
Lệ tần cũng quay lưng, ra hiệu cho Hạ Mai cùng trở về Trường Xuân cung. Nghĩ ngợi chốc lát, nàng thở dài nói: "Ngươi nói đúng, Trần Thái Quyên không thể tin tưởng dài lâu được. Nàng ta cùng một người tiến cử với bản cung, nhưng giờ Dương Đình Hòa cũng đã chết, bản cung cũng không cần đi lại nhiều với Trần Thái Quyên nữa."
Hạ Mai tay dìu Lệ tần, nói với chủ nhân: "Hiền tần nương nương tâm tính xảo quyệt, ngày trước nàng ta hại Thần phi mưu kế trót lọt, ngày sau không biết sẽ làm ra chuyện gì độc ác nữa. Nương nương không dây dưa đến nàng ta, vừa là đỡ bị tai bay vạ gió, cũng là để nàng ta không hãm hại đến nương nương."
Diêm Mạn Cơ gật nhẹ, trong đầu nhớ lại những chuyện ngày trước Nhạc Hy nói với mình. Sau lần đầu tiên sảy thai một cách bất ngờ, nàng cũng đã có phần chột dạ. Lần đó mọi chuyện qua đi chóng vánh, nàng cũng không điều tra được thêm gì có ích, nhưng khả năng Trần Thái Quyên hại nàng không phải không có.
"Bây giờ Trường Xuân cung càng phải cố gắng làm thân với Phương Tử Huyên. Nói là còn phải xem xét song ngôi hậu đến bảy phần là của nàng ta. Trước đây bản cung và Phương Tử Huyên không tính là thân thiết, song cũng có lễ vật qua lại, không bạc bẽo chút nào. Cũng là để chúng ta tương lai ở hậu cung đỡ bị chèn ép, soi mói." Lệ tần nói, từ sau khi ổn định lại phần nào tâm lý, nàng cũng đã có vài trù tính cho tương lai.
Dương Đình Hòa đã chết, nói đi nói lại Diêm thị vẫn là thế gia nhưng giờ mất đi một chỗ dựa, nàng cũng không phải người có sủng ái tột cùng, địa vị cao ngất trong hậu cung, một bước sảy chân cũng có thể mất mạng, thậm chí ảnh hưởng đến gia tộc của mình. Nói không đâu xa, phế hậu – kẻ đã hại mẫu tử nàng âm dương cách biệt – chẳng phải phong quang vô hạn rồi chỉ một nước đi sai dẫn đến cả Trương gia liên lụy cùng ư. Phế hậu thậm chí còn đã có lời cầu xin, song thiệt hại của Trương gia cũng là không ít, không phải tru di, lưu đày nhưng hẳn cũng không còn phú quý quyền thế như khi Trương thị làm Hoàng hậu.
Chung quy ngày sau ở hậu cung, nàng tự nhủ nhất định phải cẩn trọng hơn nữa.
Hạ Mai biết chủ nhân lo nghĩ cho hậu vận, bèn dịu giọng an ủi: "Nương nương yên tâm, Phương nương nương vốn là người hiền lành, dịu dàng, bước lên phượng vị rồi nhất định sẽ không gây khó dễ gì cho tần phi. Người không cần quá lo lắng."
Lệ tần thở dài một tiếng, gật đầu miễn cưỡng rồi nắm tay Hạ Mai rời khỏi Yến hoa viên.
Tử Cấm Thành. Gió ấm áp làm rực rỡ trăm hoa, lại mang theo hương vị mùa xuân nồng nàn, thấm ngọt, giao hòa của muôn vật. Trong làn gió xuân mơn man, dễ thấy hương mộc lan sực nức, đào mai say mê, mận mơ thoang thoảng. Tưởng như không ở gần nhưng vẫn hình dung ra vẻ đẹp động lòng người của hoa xuân trong hoa viên hoàng cung.
"Hoàng thượng, mùa xuân năm nay thật là đẹp. Năm nay nhất định là một năm đầy may mắn." Tưởng Mục Anh cùng cung nhân Càn Thanh cung hộ tống Chu Hậu Thông đi hóng gió trong Yến hoa viên, lại cố ý nói vài câu tán dương cảnh trí trong hoa viên mong chủ nhân tâm trạng có thêm vài phần tốt đẹp.
Từ khi Nhạc Hy qua đời, Chu Hậu Thông không mấy khi quay lại Yến hoa viên nữa, phần vì e tức cảnh sinh tình, phần vì mùa đông năm ngoái tuyết rơi dữ dội. Được một ngày có chút thời gian, tiết trời lại đẹp đẽ, hắn cũng mới đi dạo tới nơi này. Yến hoa viên vẫn tươi đẹp, lâu rồi không tới đây, cho nên nay hắn tự nhiên cũng thấy trong lòng có mấy phần bồi hồi, cảm giác mới mẻ lạ thường.
"Lục dương phương thảo trường đình lộ
Niên thiếu phao nhân dung dị khứ
Lâu đầu tàn mộng ngũ canh chung
Hoa để ly sầu tam nguyệt vũ.
Vô tình bất tự đa tình khổ
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chỉ hữu tương tư vô tận xứ..."
Lược dịch (Tác giả)
"Con đường dài tới đình xanh màu dương liễu và cỏ thơm
Tuổi trẻ sớm bỏ người ở lại
Chuông trên lầu cao điểm năm canh khiến giấc mộng tàn nhanh
Mưa tháng ba mang theo nỗi sầu ly biệt...
Kẻ vô tình chẳng biết ta đa tình là khổ
Một tấc lòng chia cắt thành trăm ngàn sợi
Chân trời góc đất rồi cũng có điểm tận
Chỉ có tương tư là triền miên không dứt." – Ngọc lâu xuân – Án Thù.
Chu Hậu Thông nghe xong bài ca mà trong lòng đau buồn không dứt, gương mặt lại vương vài giọt lệ. Bài ca thống thiết thê lương, dường như mang Nhạc Hy xuyên qua không gian và thời gian đi tới, thì thào những lời tâm sự với hắn. Trong khoảnh khắc, trái tim hắn như se lại.
"Kẻ vô tình chẳng biết ta đa tình là khổ - Nhạc Hy, là nàng đang trách trẫm vô tình hay sao?" Chu Hậu Thông tự nói với chính mình, bàn tay siết chặt, đau đớn vô cùng.
Tưởng Mục Anh gương mặt tiếc nuối, vừa đồng cảm với chủ nhân, lại vừa mang theo nỗi bực bội vì bài ca phá mất sự vui vẻ chốc lát của Chu Hậu Thông, khẽ miệng quở: "Ả cung nhân nào giữa ngày xuân vui vẻ nỡ ca bài đau thương như vậy chứ, để nô tài qua gọi thị trách móc một phen."
Chu Hậu Thông dường như không nghe thấy mấy lời Tưởng Mục Anh, cứ lặng người trong sầu não.
Tưởng Mục Anh nháy mắt ra hiệu cho hai thị vệ đưa cung nhân kia tới trước mặt Hoàng đế. Nữ nhân kia vốn đang chăm sóc mấy cây mơ, tay chân cũng không sạch sẽ. Thị cúi thấp đầu, dáng vẻ hơi sợ hãi, lại bị Tưởng Mục Anh nghiêm giọng hỏi: "Ngươi xem ra có vẻ nhàn rỗi nhỉ? Ca hát linh tinh làm mất hứng của Hoàng thượng."
Tỳ nữ kia biết người trước mặt là Hoàng đế song vì lễ nghi cũng không dám ngẩng đầu, vội vàng dập đầu van lạy: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ nghĩ trong hoa viên không còn ai... cho nên mới... mới tức cảnh mà hát."
Chu Hậu Thông không trách móc thị, ngược lại còn trầm giọng nói: "Giọng hát của ngươi rất hay, dù là thiếu một chút nhạc. Hậu cung của trẫm từ lúc Điệu Ẩn Cung phi, còn có... Đoan Hy Thần phi qua đời, không còn ai có tiếng hát động lòng người như vậy nữa."
Tỳ nữ không biết nên mừng hay nên sợ khi nghe Hoàng đế nói vậy, thị run giọng đáp: "Nô tỳ là kẻ thô tục, vài câu hát sáo rỗng không dám sánh với tiếng ca như mây như gió của các vị hiền phi."
Hoàng đế rất mực ôn nhu hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Tỳ nữ kia dường như bớt đi vài phần sợ hãi, đáp: "Nô tỳ là Vương Minh Loan, là chữ "Loan Minh" trong "Phượng diểu loan minh bất khả tầm" [1]. Nô tỳ vừa sinh ra thì mẫu thân đã qua đời, phụ thân nhớ tới mẫu thân nên đã đặt tên nô tỳ theo câu thơ đó. Nô tỳ xuất thân thường dân nên phụ thân không dám đặt hai chữ "Phượng Diểu", nên đã đặt "Minh Loan"."
[1] Phượng diểu loan minh bất khả tầm: Phượng khuất bóng, loan mịt mù không thể tìm thấy nữa. Câu thơ trích bài thơ "Điệu vong cơ" (Tiếc người thiếp đã mất) của Vi Trang. Phượng và loan vốn là hai loài chim mái, phượng diểu, loan minh ý nói người phụ nữ đã chết.
Lòng Chu Hậu Thông tê tái. Hắn không kìm được thở dài một tiếng thẫn thờ: "Quả là một cái tên thấm đượm nỗi nhớ và sự trân trọng của phụ thân ngươi với mẫu thân. Tấm lòng này của phụ thân ngươi, trẫm hiểu được."
Minh Loan vẫn cúi thấp đầu, giấu đi sự hiếu kỳ của mình, thị từ tốn hỏi: "Hoàng thượng... là nhớ tới Thần phi nương nương phải không ạ?"
Chu Hậu Thông có vài phần bất ngờ, lại phất phất tay cho đám tùy tùng thối lui về phía sau, không cần theo hầu nữa.