*Trích Giang vũ vọng hoa (Ngắm hoa trên sông mưa) – Thôi Đồ.
____________________
"Vì sao ngươi biết?"
Minh Loan nhẹ giọng thưa: "Nô tỳ đoán là vậy ạ. Khi nãy nô tỳ ngâm nga bài từ "Ngọc lâu xuân" cũng bởi nô tỳ nghĩ đến Thần phi nương nương. Khi tại thế, nương nương thường tới đây. Lúc chăm sóc hoa cỏ trong Yến hoa viên, nô tỳ đã từng nghe Thần phi ngâm bài này, ngữ khí mang theo đau thương nhiều hơn nhiều. Hôm nay Hoàng thượng gọi nô tỳ tới, nô tỳ cũng đoán là vì Thần phi nương nương." Thị đáp rất chân phương và thành thực, trong ánh mắt không có một tia giả dối nào.
Hoàng đế mỉm cười, nụ cười không hề vui vẻ, lại mang theo sự luyến lưu, tha thiết: "Một nô tỳ rất tinh tế, thông minh. Trẫm là nhớ tới Thần phi."
Càng về cuối, giọng hắn càng trầm dần như sắp khóc. Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, mỗi lần nhắc tới hoặc được gợi nhắc tới Nhạc Hy, hắn lại không kìm được xót xa.
"Ngày trước còn tại thế, Thần phi nương nương thường thích làm kẹo mơ, cho nên rất hay đến đây hái, nô tỳ cũng có duyên được gặp gỡ nói chuyện cùng nương nương vài lần. Thần phi tính tình điềm đạm, thanh tao, lại bao dung người trên kẻ dưới, nô tỳ thật vô cùng kính trọng." Minh Loan kể, trong lời kể cũng có mấy phần buồn đau, tiếc nuối.
Vài ký ức cùng Nhạc Hy chợt ùa về, Hoàng đế cảm động nói: "Ngươi là tỳ nữ thông minh, Thần phi nếu còn sống chắc cũng sẽ quý mến ngươi. Mau ngẩng đầu cho trẫm xem."
Minh Loan run run từ từ ngẩng đầu, để lộ mi thanh mục tú, gương mặt dịu dàng phúc hậu. Hoàng đế dường như rất hài lòng, nhẹ giọng khen: "Gương mặt thanh tú thiện lương, lại không giấu được sự lanh lợi của tuổi trẻ. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Tỳ nữ nhỏ nhẹ đáp: "Nô tỳ trông người nhỏ mặt nhỏ nên thường hay bị nghĩ là nhỏ tuổi, năm nay nô tỳ đã hai mươi hai."
Hoàng đế cười, lần này là nụ cười chứa đựng sự vui vẻ thật sự, hắn nói: "Hai mươi hai tuổi thì đâu đã già? Ngươi tuổi vẫn còn trẻ lắm."
Minh Loan dường như không còn chút sợ sệt nào trước đương kim Hoàng đế, bạo giọng nói: "Hoàng thượng lại khéo đùa nô tỳ, nô tỳ hai năm nữa là được xuất cung, đâu còn trẻ trung nữa."
Chu Hậu Thông cười như thể đùa bỡn: "Vậy trẫm giúp ngươi ở thêm trong cung vài năm nữa để kéo dài tuổi trẻ."
Minh Loan hình như chưa kịp hiểu chuyện gì thì Chu Hậu Thông gọi Tưởng Mục Anh phía xa xa đi tới nghe chỉ thị. Tưởng Mục Anh khom người đợi lệnh chủ nhân. Chu Hậu Thông nói: "Cung nữ Yến hoa viên Vương thị tư chất hơn người, dung nhan thanh lệ, vô cùng hợp ý trẫm, phong làm Ninh chiêu dung, ban ở hậu điện trong Vạn An cung của Đức phi."
Tưởng Mục Anh hơi hoảng loạn. Chuyện Hoàng đế phong vị cho cung nữ, kể từ khi hắn lên ngôi chưa bao giờ xảy ra, hơn nữa cung nữ này cũng chưa hề được lâm hạnh. Tưởng Mục Anh hơi lưỡng lự nói: "Hoàng thượng... chuyện này... sao..."
Chu Hậu Thông nghiêm giọng: "Trẫm là Hoàng đế, lẽ nào phong vị cho ai còn phải nhìn sắc mặt của ngươi hay sao? Còn không mau đi truyền báo cho Nội vụ phủ sắp xếp cho nàng ấy."
Minh Loan cũng vô cùng bất ngờ, lại có chút kinh hãi, vội dập đầu: "Hoàng thượng, nô tỳ không có công lao gì, cũng không có gì xuất chúng, chỉ e ngày sau không thể hầu hạ người, xin Hoàng thượng..."
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng đỡ nàng ta đứng dậy rồi giọng rất mực ôn nhu, nói: "Trẫm là cảm mến tính cách thẳng thắn và sự dịu dàng của nàng. Nàng yên tâm, trẫm nhất định không bạc đãi nàng."
Tưởng Mục Anh lạnh giọng nói với nàng ta: "Chiêu dung nương nương còn không mau tạ ơn Hoàng thượng?"
Tưởng Mục Anh không hề vui vẻ. Từ lúc Thần phi qua đời, Hoàng đế sủng ai, vừa ý ai đều là vì kẻ đó có dáng dấp hoặc thần thái tương đồng với Thần phi. Nữ nhân như Đức tần, Trang tần, giờ còn là một cung nữ, đều có thể dựa vào điểm này lấy lòng hắn. So với các nương nương khác, Thần phi đối với Tưởng Mục Anh là có duyên tri ngộ từ sớm; cho nên trông thấy đám tần phi lợi dụng hình bóng của nàng để đoạt sủng, y cảm thấy có chút không cam tâm.
Minh Loan hãy còn hoảng loạn, giọng không được trơn tru: "Thần... thần thiếp cảm tạ ân điển của Hoàng thượng."
Chu Hậu Thông buông tay nàng ta, quay sang Tưởng Mục Anh phân phó: "Đưa nàng ấy về Vạn An cung, nhớ báo với Đức phi một tiếng, dặn nàng ấy cung y và chỗ ở của Ninh Chiêu dung, trẫm giao cả cho nàng ấy bố trí. Đức phi làm việc xưa nay trẫm luôn yên tâm. Trẫm ở lại hoa viên đi dạo một lát."
Tưởng Mục Anh chắp tay khom người xuống, kính cẩn đáp: "Nô tài tuân mệnh Hoàng thượng." Cẩn toàn đâu đấy, y quay sang nói với Ninh Chiêu dung: "Ninh Chiêu dung nương nương, mời đi theo nô tài."
Vương Minh Loan bước theo Tưởng Mục Anh, không quên nghiêng người kính cẩn: "Vậy thần thiếp cáo lui."
Chu Hậu Thông khẽ gật đầu, hơi phất tay cho Minh Loan cùng đám hạ nhân đều lui xuống cả. Hắn chỉ một mình bước trong hoa viên không người, đến bên những gốc mơ đang trổ hoa trắng muốt, hắn lặng lẽ ngồi xuống, ngâm nga câu hát:
"Kẻ vô tình chẳng biết ta đa tình là khổ
Một tấc lòng chia cắt thành trăm ngàn sợi
Chân trời góc đất rồi cũng có điểm tận
Chỉ có tương tư là triền miên không dứt."
Tay hắn đưa lên ngực, siết chặt lấy hình thêu cầu kỳ trên y phục. Đau đớn vô ngần, chân trời góc bể có điểm tận cùng, đi rồi sẽ dừng lại, duy chỉ có nỗi tương tư của hắn là muốn cũng không thể nào nguôi được.
Vài cành hoa hồng mai đong đưa trong gió, tựa như đôi má hây hây của nàng thiếu nữ e thẹn. Đôi tay của Tử Huyên phất lên chạm vào nhành hoa, mơ hồ thấy một mùi hương thanh nhã.
"Nương nương, nương nương, có chuyện gấp." Tình Nhu hớt hải chạy tới phía Đức phi. Trong lúc rối loạn, thị còn va phải những nhành hồng mai khiến chúng hơi xao động, lại rụng một vài cánh xuống.
Tử Huyên vốn đang tĩnh tâm thưởng ngoạn, đột nhiên không gian cảnh vật yên bình bị Tình Nhu phã vỡ, nàng không khỏi bực bội, tỏ ý tứ không hài lòng: "Ngươi theo bản cung từ khi ở gia phủ, tính tình vẫn luôn hấp tấp như vậy, không sửa được thì làm sao có thể làm việc cho bản cung lâu dài đây?"
Tình Nhu gấp gáp nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ vội vì có chuyện gấp cần bẩm."
"Chuyện gì?" Tử Huyên vẫn tập trung nhìn đóa hoa đỏ thắm trước mắt, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.
"Là... Hoàng thượng vừa sắc phong cho một cung tỳ, sai người tới báo rằng từ nay nàng ta sẽ ở trong hậu điện của Vạn An cung ạ."
Tử Huyên khẽ nhíu mày một cái, hai mi hơi trùng xuống như thể ngẫm nghĩ điều gì. Tay nàng đặt trên nhành hồng mai hơi hạ, dứt khoát bẻ gãy một đóa hoa đầu cành. Nàng nói với Tình Nhu: "Hoàng thượng trước nay vốn chưa từng lâm hạnh hay nhìn trúng một cung nữ nào. Cung nữ được người sắc phong thành phi tử ắt hẳn không bình thường. Lẽ nào... người hoài nghi gì Vạn An cung của chúng ta?"
Tình Nhu hơi hoảng sợ nhìn chủ nhân, run run giọng nói: "Nương nương... người nghĩ người đó là... tai mắt của Hoàng thượng muốn đặt ở Vạn An cung ư?"
Gương mặt Tử Huyên tràn ngập sự mơ hồ: "Cũng không có manh mối nào để suy đoán được. Trước mắt ngươi cứ sai người bài trí hậu điện đẹp đẽ đón nàng ta vào, nhớ không được bạc đãi nàng ta, cũng không được để xảy ra sơ suất gì."
Tình Nhu vâng dạ đi ngay. Tử Huyên đứng trầm tư nghĩ ngợi, đôi mắt nàng mênh mông và sâu thăm thẳm, tựa hồ không thể nhìn thấu được điều gì trong đôi mắt trong như hồ thủy...
Buổi tối, hạ nhân đưa Vương Minh Loan đến tiền điện bái kiến Đức phi. Minh Loan mới được sắc phong Ninh chiêu dung, được ban cung y theo phân vị. Cung y nàng chọn mặc màu xanh ngọc, thêu lác đác một vài bông hoa lạc tiên màu trắng phau, tóc không cài nhiều thứ trang sức, tô điểm cũng không hề cầu kỳ.
"Tần thiếp tham kiến Đức phi nương nương." Minh Loan cung kính hành đại lễ với Đức phi, không thiếu sót một chút tiểu tiết nào.
Tử Huyên cười nhã nhặn, phất phất tay cho Minh Loan đứng dậy. Ánh mắt nàng đưa một lượt ngắm nhìn Minh Loan, không khỏi trầm trồ: "Dung nhan thanh tú, thần thái bất phàm, tựa như ngọc lan trong gió xuân, thật là một giai nhân hiếm có. Cũng đã lâu rồi bản cung không được thấy cái gọi là "thần thái bất phàm" trong hậu cung nữa. Quả nhiên..." rồi trầm giọng nói: "Muội chính là chiêu dung vừa được sắc phong sao?"
Ninh chiêu dung chỉ nở nụ cười giản dị, nói năng rất nhẹ nhàng, kính nể: "Vâng, thưa nương nương. Tần thiếp là Minh Loan, mới được sắc phong thành chiêu dung. Tần thiếp không giấu được xuất thân thấp kém, được Hoàng thượng hậu ái, ngày sau mong được nương nương chỉ bảo nhiều hơn."
Phương Tử Huyên hơi nheo mắt nhìn như đang phỏng đoán. Vương Minh Loan vốn là cung nữ ở Yến hoa viên, không được tiếp xúc nhiều với các vị phi tần, vậy mà hành lễ, hành ngôn đều tỉ mỉ, cũng không hề có một chút sai sót, sơ hở nào. Sự cẩn trọng này bất ngờ khiến Tử Huyên nảy sinh vài hoài nghi.
Nàng nhẹ giọng dò hỏi, ánh mắt thản nhiên như không có ý tứ gì đặc biệt: "Muội muội là người ở đâu? Phụ mẫu thế nào?"
Minh Loan thật thà đáp: "Quê cũ của tần thiếp vốn ở Nam Kinh. Nhưng song thân đều mất cả, từ nhỏ tần thiếp đã không còn người thân. Sau đó tần thiếp may mắn được một người láng giềng cưu mang, được vài năm thì gửi tần thiếp vào cung làm tỳ nữ."
"Năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn tác người, bản cung hơi khó đoán được." Gương mặt và dáng hình của Minh Loan hơi nhỏ nhắn, cho nên Đức phi cũng không ước chừng được tuổi nàng ta.
"Tần thiếp năm nay hai mươi hai tuổi ạ." Gương mặt Minh Loan thoáng có chút ái ngại. Nàng cũng biết, năm nay Phương Tử Huyên cũng chỉ vừa mới mười sáu tuổi.
Phương Tử Huyên cười bảo: "Hơn bản cung nhiều tuổi quá. Vậy là cũng ngang với mấy vị Túc phi, Ý phi rồi. Ngày sau có khi bản cung còn cần tỷ tỷ chỉ thêm nhiều."
Minh Loan hơi hoảng loạn cúi đầu chắp tay, thưa: "Nương nương đừng nói như vậy. Tần thiếp thực không dám."
"Tỷ tỷ đừng như vậy. Bản cung mới tiếp xúc nhưng không hiểu sao cảm thấy rất quý mến tỷ tỷ. Sau này tỷ tỷ không cần cảm thấy khó khăn khi ở trong Vạn An cung." Phương Tử Huyên đỡ lấy tay Minh Loan, ân cần cười với nàng.
Giọng Minh Loan hơi run run đáp: "Vâng... nương nương."
Tử Huyên ra hiệu cho Tình Nhu đi làm gì đó khiến Minh Loan hơi tò mò mà khẽ ngẩng đầu lên. Tình Nhu ngay lập tức hiểu ý liền vào gian trong lấy ra một chiếc tráp bằng gỗ tử đơn giản, mang đến cho Phương Tử Huyên.
Tử Huyên mở chiếc hộp ra. Bên trong một chiếc trâm vàng có chạm khắc hình chim thước bằng vàng ròng, lại điểm xuyết một vài viên hồng ngọc, minh châu sáng loáng trên đuôi chim, nhìn rất nổi bật và tinh xảo. Minh Loan nhìn cây trâm mà không khỏi ngỡ ngàng, thật sự là bảo vật hiếm thấy.
Khẽ nhấc cây trâm ra khỏi hộp, Tử Huyên nhẹ giọng bảo: "Vừa thấy tỷ tỷ, bản cung liền nghĩ đến cây trâm Bảo Thước này. Tuy rằng tên tỷ tỷ là chim loan, nhưng cây trâm này thật rất hợp với tỷ tỷ. Chim thước mang đến điểm lành, bản cung cũng mong ngày sau trong cung tỷ tỷ sẽ gặp nhiều may mắn."
Minh Loan vội vàng cúi người, giọng hơi gấp gáp: "Nương nương, tần thiếp xuất thân bần tiện, sao xứng được dùng thứ đồ thượng hạng này... Tần thiếp..."
"Tỷ tỷ đừng ngại. Xem như đây là món quà bản cung tặng tỷ tỷ vì duyên tri ngộ giữa chúng ta, được không?" Giọng Tử Huyên thiết tha tựa như chim hót ban mai.
Tình Nhu đứng bên cạnh nàng ta cũng thêu hoa trên gấm: "Ninh chiêu dung, đây là tấm lòng của nương nương, người không nhận là không nể nương nương rồi."
Minh Loan trước sau không có cách nào từ chối, đành phải đáp: "Vậy tần thiếp tạ ơn nương nương đã ban thưởng. Tần thiếp cảm kích vô cùng."
Gương mặt Phương Tử Huyên lộ rõ sự hân hoan, liền nói: "Nào, để bản cung giúp tỷ tỷ cài nó." Đôi tay Tử Huyên khéo léo rẽ nhẹ búi tóc của Minh Loan, cài ngay ngắn chiếc trâm Bảo Thước lên.
"Thật là một mỹ nhân!" Tình Nhu ở phía sau không kìm được mà thốt lên, Minh Loan hơi ái ngại cúi đầu cười e thẹn.
Tử Huyên hơi nghiêng người nheo mắt ngắm nhìn rồi nói: "Rất đẹp. Ngày sau tỷ tỷ luôn cài cây trâm này, bản cung sẽ thấy rất vui."
"Vâng nương nương." Minh Loan dịu dàng đáp, tay trái theo bản năng chạm lên chiếc trâm vàng, đẩy nó vào sâu trong búi tóc cho thật chặt. Nàng dường như cảm nhận được cả sức nặng của cây trâm.
"Ở bên kia có một lư hương, tỷ tỷ giúp bản cung châm một ít được không?"
Minh Loan không ngại mà đến cạnh lư hương, châm hương cẩn thận. Mùi hương gần giống với hoa đào, lại phảng phất chút ngọt ngọt của hoa mơ, dường như ngửi mà thấy cả mùa xuân trong khoảnh khắc.
"Tỷ tỷ thấy mùi hương đó thế nào?" Tử Huyên nhướng mày hỏi.
Minh Loan nhìn làn hương bốc lên nghi ngút, mi dường như hơi động, cười hững hờ miễn cưỡng: "Tần thiếp xuất thân kém cỏi, không hiểu về hương liệu, cho nên cũng không đánh giá được ạ. Chỉ thấy khá dễ chịu."
Tử Huyên chỉ cười: "Vậy sao? Vậy tỷ tỷ cũng thử dùng xem, biết đâu sẽ thích. Hương này có tác dụng giúp tinh thần sảng khoái, tỉnh táo. Mấy năm nay bản cung đều dùng, thật sự rất tốt. Sớm mai bản cung sẽ sai Tình Nhu mang qua hậu điện cho tỷ tỷ."
Minh Loan biết mình không có cách nào khước từ, đành đáp: "Vâng, tần thiếp tạ ơn nương nương."
"Cũng không còn sớm nữa, tỷ tỷ về nghỉ ngơi đi. Bản cung rất vui vì được sống cùng trong Vạn An cung với tỷ tỷ. Bản cung đã sai người mang vài thứ đồ tốt qua cho tỷ tỷ, còn gì chưa hài lòng, tỷ tỷ cứ nói với bản cung."
Minh Loan lần nữa cúi người từ tốn: "Tạ nương nương quan tâm đến tần thiếp. Tần thiếp cáo lui."
Tử Huyên nheo mắt nhìn theo bóng lưng của Minh Loan, đợi nàng ta đi hẳn mới quay qua nói với Tình Nhu: "Hương liệu kia, mai ngươi gói lại, mang bớt cho nàng ta."
Tình Nhu dường như hơi bất mãn: "Nương nương, nhưng mà..."
Đức phi thừa biết Tình Nhu vốn tính tiếc của, hương kia lại là Đường Xuân hương vô cùng quý giá, được tinh chiết từ một trăm loại thảo mộc hiếm có. Hương này mỗi năm Ba Tư tiến cống chỉ có bốn, năm cân. Mọi năm để hai cân ở Càn Thanh cung, một cân ở Khôn Ninh cung, còn lại chia cho Vạn An cung của nàng và Trường Nhạc cung của Thần phi khi trước.
Đức phi trầm ngâm hồi lâu rồi nói với Tình Nhu: "Thần thái của Vương Minh Loan thật không tầm thường, không giống của một nô tỳ chút nào. Nàng ta chưa từng học qua lễ nghi của phi tần nhưng lại làm không chút sai sót nào, lời lẽ cũng hết sức tinh tế. Thêm nữa... nàng ta nói không hiểu biết chút gì về hương liệu, nhưng cách mà nàng ta thêm hương, đốt hương, đến cái chớp mắt thưởng hương liệu cũng đủ thấy là người từng quen với những việc này. Không nói bản cung còn nghĩ nàng ta đã làm chủ nhân lâu trong cung rồi."
Tình Nhu lấy khăn ướt lau ngón tay trắng nõn cho Đức phi, vừa làm vừa khẽ thưa: "Nương nương, nô tỳ đã điều tra thử. Ninh chiêu dung nhập cung làm tỳ nữ năm thứ ba sau khi Hoàng thượng đăng cơ. Ban đầu nàng ta làm nô tỳ trong Dịch Đình cung, được mấy năm thì được qua Bắc uyển hầu hạ Trang Túc nương nương [1]; nhưng hình như làm chuyện gì đó vụng về bị Trang Túc nương nương đuổi tới Yến hoa viên, làm việc hai ba năm nay ở đó rồi. Từng hầu hạ Trang Túc nương nương, có lẽ cũng có chút hiểu biết về mấy chuyện trong nội cung."
[1] Trang Túc nương nương: Hoàng tẩu Trang Túc Hoàng hậu Hạ thị - Hoàng hậu của Chính Đức Hoàng đế.
Đức phi chau mày nói: "Trang Túc Hoàng hậu không phải rất ghét hương liệu sao? Bắc uyển không còn tần phi nào lui tới, nàng ta lại rành rọt chuyện lễ nghi như vậy..."
"Nương nương." Tình Nhu dịu giọng vỗ về nàng. "Nương nương đã nghĩ nhiều rồi. Có thể nàng ta cũng chỉ tùy tay làm thôi ạ."
Tử Huyên thở dài một tiếng. Lời của Tình Nhu không ngăn được những hoài nghi trong lòng của Phương Tử Huyên. Nàng lắc đầu khẽ rồi thì thào trong miệng: "Nhất định... nhất định Vương Minh Loan này có lai lịch không bình thường đâu. Ngươi để mắt cử chỉ của nàng ta. Trước nay linh tính của bản cung không hề sai."