Vị cô nương nằm trên giường, mắt từ từ mở ra, mơ hồ trông thấy một người đàn bà có dung nhan phúc hậu tầm tuổi ngũ tuần, mặc y phục thường dân màu tím nhạt, búi tóc nhiều sợi bạc cài nghiêng một chiếc trâm bạc. Bà ngồi bên cạnh, gương mặt có vẻ lo lắng. Dường như đã hôn mê rất lâu, nàng hơi nhức đầu, đưa tay lên di nhẹ vào thái dương bên trái theo bản năng. Nàng cố gắng định nhấc người ngồi dậy, lại nghe người đàn bà kia bảo: "Cô nương, cô cứ nằm đi. Cô cứ nằm đó đi. Cô hãy còn yếu lắm, chưa dậy được đâu."
Cô nương kia lại bất lực nằm xuống, người mềm nhũn như bông, mặt tái xám không có chút sinh khí nào. Nàng khẽ trở mình, nghiêng đầu sang, yếu ớt cất giọng hỏi: "Đại... đại nương, đây là nơi nào vậy?"
"Đây là nhà của ta. Là con trai của ta cứu cô nương từ sông về đây." Bà ôn tồn đáp, lại thở dài trách nhẹ: "Cô nương, sao cô cả nghĩ vậy? Nhìn cô như vậy... chắc cũng mới chỉ tầm hai chục tuổi, sao lại nghĩ quẩn trầm mình. Rồi song thân, huynh đệ tỷ muội của cô sẽ đau lòng lắm. Rốt cục cô là ai, nhà cô ở đâu. Nói với ta, ta sẽ tìm cách đưa cô về."
Nàng vô thần nhìn lên đỉnh màn tơ, nước mắt nóng hổi chảy xuống hai má, nhẹ giọng bảo: "Công tử nhà đại nương đã uổng công rồi. Cháu đã không còn nơi nào để đi nữa rồi. Đã mất đi tất cả, chẳng bằng tìm đến cái chết." Nói xong, mắt nàng nhắm lại như thể muốn buông bỏ hết thảy.
"Cô nương chớ nói lời như vậy. Cô nương được cứu về đây nghĩa là duyên trần tục của cô nương còn chưa dứt." Đại nương kia trầm giọng giảng giải, lại đưa tay với lấy bát canh nóng trên bàn, nói: "Cô tỉnh dậy uống bát canh gà này, ta đã nấu. Dù sao cũng đã được cứu sống, hãy cố gắng sống để không phụ lòng những người đã cố gắng vì cô nương."
Đặt bát canh bên cạnh giường, đại nương đỡ nàng dậy rồi đưa bát canh cho nàng. Nàng mới tỉnh dậy nên uống còn rất chậm. Uống xong, nàng đưa bát cho bà, nghẹn ngào nói: "Đa tạ đại nương."
Đợi nàng từ từ uống, đại nương nhìn nàng mà thở dài, hỏi: "Cô nương, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Chuyện gì xảy ra với cô?"
"Nhà cháu ở kinh thành. Đại nương cứ gọi cháu là Yên Nhiên." Nàng nghĩ một lát rồi đáp lại.
"Bắc Kinh?" Đại nương kia kinh ngạc thốt lên. "Vậy sao lại lưu lạc tới tận chốn này?"
"Cháu bị người ta truy sát, sau đó xảy ra một số chuyện nữa."
Bản thân nàng dường như không muốn nhắc đến, chỉ nói toàn cơn đại biến ngắn gọn trong vỏn vẹn có một câu.
Đại nương kia giúp nàng đặt chiếc bát lên bàn rồi từ từ nói: "Yên Nhiên, vậy ngày sau cô tính thế nào? Có tìm về với gia đình của cô không? Nếu giúp được, ta cùng con trai có thể giúp cô."
Gia đình? Nhà? Nàng tự cười giễu cợt bản thân.
Nàng còn gia đình để về? Còn nhà để trở lại ư? Còn người thân nữa ư? Phu quân lạnh nhạt, hài nhi mất, người thân trong gia tộc hẳn là cũng không quan tâm đến việc nàng sống hay chết.
Nhớ tới người thân, nàng mới ngộ ra, bản thân cũng chẳng biết ai mới là người thân của nàng. Là người Thẩm gia? Hay người của Trương gia?
Nàng lạnh giọng cười. Đối với Thẩm gia hay Trương gia, cái chết của nàng không ảnh hưởng tới lợi ích và quyền lực của họ. Về phía Thẩm gia, nàng thực ra cũng chỉ là dưỡng nữ của họ, nàng chết đi rồi, có khi bọn họ còn cảm thấy vui vẻ khi khỏi phải lo lắng nàng sẽ phản bội họ vì Trương gia. Thêm nữa, nữ nhân trong nội tộc Thẩm thị còn rất nhiều, thậm chí nếu không còn ai, Thẩm Luyện cũng có thể nhận một nữ tử có tài có sắc nào đó làm ái nữ hoặc chất nữ để đưa vào hậu cung củng cố địa vị của Thẩm gia. Còn Trương gia, từ trước đến nay với Thái hậu, nàng mãi mãi chỉ là một quân cờ phòng hờ Trích Hoa xảy ra chuyện, không hơn không kém. Thân phụ của nàng... cũng chưa từng một lần nàng được người nhìn với ánh mắt coi trọng.
Nàng đối với dưỡng tộc và thân tộc đều chỉ là một công cụ để tranh giành vinh hoa phú quý mai sau. Nàng chấp nhận làm kẻ bị lợi dụng trong hậu cung âm mưu trùng trùng, chấp nhận làm kẻ bị hại đến mấy lần suýt mất mạng, đơn giản bởi trong Tử Cấm Thành như địa ngục, nàng vẫn có hắn, có thiếu niên năm nào với nụ cười êm như gió xuân, ánh mắt như ánh dương rực rỡ.
Nhưng rồi, hắn cũng lạnh nhạt. Nàng nhớ lắm khoảnh khắc rời khỏi Tử Cấm Thành, hắn đến một lần tiễn biệt cũng không còn muốn, nàng nhận ra, hóa ra mình đối với hắn chẳng quan trọng chút nào. Đến hắn cũng muốn bỏ nàng.
Nàng còn một hài nhi để nương vào, nhưng cuối cùng hài nhi cũng chẳng còn nữa.
Ông trời cứ lấy đi của nàng từng thứ, từng thứ một không chút tiếc thương. Song ngẫm lại những thứ mà nàng cho rằng mình bị lấy đi cũng chưa từng thuộc về nàng: từ sự trân trọng của gia tộc, đến tình yêu của trượng phu, đến đứa con mà nàng ước ao mong mỏi,...
Chính nàng giờ đây còn không phải là chính mình ngày trước, thậm chí không được sống dưới cái tên của mình, phải lấy tên mẫu thân để che giấu. Mà tên của nàng là gì chứ? Là Nhạc Hy hay Trích Nguyệt? Nàng thực sự không hay.
Lúc này, đầu óc nàng trống rỗng, không tính được điều gì. Nàng từ từ đặt lưng xuống giường, khép mắt nói: "Thật ra... cháu cũng không biết. Nhưng chừng nào hồi phục cháu sẽ đi ngay. Ân tình của đại nương và công tử, cháu nhất định sẽ báo đáp."
"Cô nương..." Đại nương kia thở dài nói với nàng. "Cô nương không muốn trở về nhà ư?"
Hàng lông mi của Nhạc Hy hơi động, nàng mở mắt, lắc khẽ đầu trong vô thức. Giọng nàng thật yếu ớt rằng: "Có ai lại không muốn trở về nhà của mình chứ? Nhưng..." Nói đến đây nàng cũng không thể mạnh mẽ nữa, lệ lại lăn dài xuống gò má, nghẹn giọng không nói được câu tiếp theo.
Đại nương đưa tay nắm lấy bàn tay gầy gầy của nàng, bảo: "Không biết trước đây đã có chuyện gì xảy ra với cô nương nhưng ta có một câu khuyên cô thế này. Chừng nào còn sống thì đều còn hy vọng, có thể sống đã là may mắn hơn rất nhiều người rồi. Cô nương nên biết trân trọng mạng sống của mình. Có những người... muốn sống nhưng lại không thể." Vị đại nương xúc động nói.
Nàng nhìn bà, trong ánh mắt đại nương không giấu được thê lương. Nàng không rõ bà từng trải qua chuyện gì, nhưng nàng cũng chợt ngộ ra: có lẽ bà nói đúng. Rơi từ vực sâu xuống mà không chết đã là hy hữu lắm, chứng tỏ ông trời chưa muốn nàng rời khỏi nhân gian. Thêm chuyện nàng trầm mình tự vẫn mà được cứu sống, đây càng chứng tỏ nàng đã vô cùng may mắn. Thật sự nên trân trọng cơ hội sống hiếm hoi này.
"Cháu hiểu rồi đại nương." Nàng đáp, lời nói dù yếu lực nhưng mang theo ngữ khí cương nghị, chắc chắn.
Gương mặt bà dãn ra đôi chút, bà nói: "Yên Nhiên, nếu cô không muốn hoặc không thể trở về nhà, sao không nghĩ đến chuyện quên đi quá khứ, sống một cuộc đời mới mẻ. Ta ở đây chỉ cùng con trai ta, có thêm cô ở cùng đây, ta cùng nó cũng bớt cô độc đi chút ít."
Nhạc Hy đưa mắt nhìn quanh gian phòng nhỏ của đại nương, thấy bài trí cũng không tới nỗi quá đơn điệu, nhưng cũng chỉ là vừa mắt. Không hiểu sao nhìn quanh quanh, nàng mơ hồ cảm thấy sự quạnh hiu toát ra từ vị đại nương này. Có lẽ bà cũng giống như nàng, cũng cảm thấy đơn côi và thiếu thốn.
Quên đi tất cả để bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn mới ở nơi này ư?
Vậy còn Chu Hậu Thông, người nàng yêu hết lòng hết dạ, nàng sao có thể từ bỏ để toàn tâm toàn ý sống như một người khác hẳn được? Nàng sao có thể quên được hắn chứ?
Còn có Trương Trích Hoa, nàng đi rồi, nàng ta ở hậu cung thân cô thế cô, Thái hậu thì không có chút quyền lực gì, cũng không thể bảo vệ cho nàng ta được. Lúc này nàng biến mất, Trương Trích Hoa xảy ra chuyện gì, không ai có thể giúp nàng ta được.
Còn Giang Tầm Phương, nàng ta tính tình thẳng thắn, lại không phải người có tâm tư kín kẽ. Bên cạnh có Triệu Tương nhưng Triệu Tương cũng là một người quá cao ngạo, quá bộc trực. Xét thế nào những người đứng về phía Trương Trích Hoa cũng đều không có chút ảnh hưởng nào.
Dù nàng đối với Trương gia mà nói chỉ là một thứ nữ không có chút giá trị nào, nhưng đối với nàng, Trương gia vẫn là cội nguồn sinh dưỡng, vẫn là máu thịt nàng không thể cách rời. Mẫu tộc đã không còn ai, nàng chỉ còn Trương gia để gửi gắm hết tâm tư và tính toán cả cuộc đời vào đó.
Rồi còn kẻ đã hại mẫu tử nàng sinh ly tử biệt, nàng sao có thể để kẻ đó nhởn nhơ sống thanh thản yên bình?
Còn nhiều người nàng muốn bảo vệ hết lòng, dù họ không cần nàng.
Cũng còn nhiều người nàng muốn trả thù vì những thứ họ đã gây ra.
Chết đi là điều không thể. Cũng không thể thanh thản bỏ đi hết thảy mà bước sang một cuộc đời mới.
Lòng nàng rối như tơ vò, là mâu thuẫn giữa lý tưởng cá nhân và trách nhiệm đối với những người nàng quý trọng.
"Đại nương, lòng cháu lúc này vô cùng rối loạn, cũng rất mơ hồ, đều là mâu thuẫn. Cháu không biết nên làm gì và muốn làm gì nữa." Nhạc Hy nói thật mệt mỏi và bất lực.
"Trước mắt cô nương hãy cứ ở lại đây với ta, đợi chừng nào sức khỏe khá hơn, lúc đó quyết định là ở cô nương."
Nhạc Hy đưa tay còn lại đặt lên mu bàn tay đại nương, nhỏ nhẹ nói: "Đại nương, đa tạ người. Cháu... cháu còn chưa biết tên gọi của đại nương và ân nhân nữa."
"Ta họ Tần, tên là Tịnh Dao. Còn con trai ta là Ngô Diệp."
"Tần đại nương, vậy giờ Ngô đại ca đang ở đâu ạ? Chừng nào cháu có thể gặp mặt nói lời đa tạ với huynh ấy?" Nhạc Hy hỏi.
Tần đại nương cười và nói với nàng: "A Diệp nhà ta chắc là ở chỗ nuôi tằm rồi. Một lát nữa tới bữa cơm tối thì cô nương sẽ gặp nó thôi. A Diệp nhà ta tính cách nóng nảy, bộc trực, cho nên ngộ nó có nói lời gì thô lỗ, cô nương bỏ qua cho nó nhé."
Nhạc Hy chỉ nhẹ giọng đáp: "Vâng, đại nương."
"Giờ cô nương còn yếu, hình như là thân thể và tinh thần tổn hại không ít. A Diệp hôm qua chưa mời được đại phu tới nhưng xem chừng cô nương có cả nội thương. Cô nương hạn chế vận động, cứ nghỉ ngơi đi. Chừng nào tới bữa ăn, ta sẽ mang tới cho."
Nhạc Hy nhìn Tần đại nương bằng ánh mắt cảm kích vô cùng: "Tần đại nương, thật đa tạ người."
Bà lại nở nụ cười rất hiền từ, khẽ kéo nhẹ cửa màn tơ xuống để nàng dễ ngủ. Nhìn Tần đại nương, Nhạc Hy lại nhớ tới dáng vẻ phúc hậu, ôn nhu của mẫu thân ngày trước. Ở bên cạnh Tần đại nương, bất tri bất giác nàng lại cảm nhận được tình mẫu tử mà mười mấy năm qua chưa từng được trải qua thêm một lần.
Bên màn tơ còn phảng phất mùi hương nhu, đỗ nhược, dạ lan hương, bạc hà... vô cùng dễ chịu. Nhanh chóng, Nhạc Hy chìm vào một giấc ngủ êm đềm. Không biết bao lâu sau khi tỉnh dậy, nàng nghe thấy bên ngoài căn phòng mình nằm có tiếng nói chuyện của hai người, trong đó có giọng nói của Tần đại nương. Không nhìn nàng cũng đoán được là đại nương đang nói chuyện cùng Ngô Diệp – chính là ân nhân cứu mạng của nàng.
"Mẹ, con nói rồi, con chỉ có thể cứu sống chứ không muốn để cô nương ấy sống ở nhà mình." Nàng nghe loáng thoáng tiếng Ngô Diệp.
"A Diệp, mẹ đã nói chuyện thử, thấy cô ấy rất đáng thương, cũng không còn nơi nào để đi nữa. Chúng ta đã thương thì thương cho trót, để cô ấy ở đây một thời gian, có được không?" Giọng Tần đại nương như thể van lơn.
"Mẹ, con biết mẹ tâm tính thiện lương, nhưng chúng ta không biết cô nương ấy lai lịch cụ thể như thế nào. "Tri nhân tri diện bất tri tâm", một lần nói chuyện mẹ cũng không thể hiểu rõ con người cô ấy được."
"Nhưng mà A Diệp, thấy cô ấy, mẹ luôn nghĩ tới... nghĩ tới muội muội của con." Nói đến đây, Nhạc Hy nghe thấy giọng đại nương đứt quãng như thể đang nức nở. "Yên Nhiên, cô ấy cũng đáng thương và tội nghiệp như muội muội con vậy."
Hình như Ngô Diệp cũng hơi xúc động, y ngừng một lúc lâu mới nói trầm giọng: "Mẹ, cô ấy có chúng ta cứu giúp, còn Tiểu Ngọc, muội ấy đã mãi mãi ra đi rồi."
Ở gian trong, Nhạc Hy vẫn có thể nghe rõ tiếng Tần đại nương khóc nấc thê lương. Nàng không kìm được liền cố hết sức trở mình ngồi dậy, vấn khéo mái tóc dài xõa ngang lưng rồi lần mở màn tơ, đi tạm đôi giày nữ tử ở dưới giường, khoác chiếc áo choàng mỏng màu tím và bước ra gian ngoài.
Mẫu tử Tần đại nương đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ tròn bằng gỗ tử. Trông thấy nàng, Tần đại nương và Ngô Diệp đều thất kinh. Dáng vẻ nàng tiều tụy như mai, dường như một cơn gió có thể lay ngã, gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt không có một chút sinh khí, đáng thương vô cùng. Nàng cũng có cả vết thương cũ ở chân, đi lại cũng không dễ dàng.
Tần Tịnh Dao thấy nàng bước ra, hoảng loạn bước tới đỡ lấy tay nàng, dìu nàng tới bên bàn, quở trách nhẹ: "Yên Nhiên, sao cô lại ra đây, ngoài này lạnh lắm, người cô ngâm nước lâu, lại hứng gió độc sẽ sinh bệnh."
Nhạc Hy bỏ ngoài tai lời của Tần đại nương, nhìn qua Ngô Diệp, nói: "Trước hết, đa tạ huynh vì đã cứu ta một mạng."
Ngô Diệp tựa như không dám đối diện sau khi nói mấy lời khó nghe, đến một cái liếc nhìn nàng cũng không. Y chỉ lạnh lùng bảo: "Không có gì, thấy chết thì cứu là chuyện nên làm mà."
Nhạc Hy không biểu lộ điều gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Thật ra thì lúc nãy ở gian trong, ta đã nghe thấy huynh cùng đại nương nói. Ta cũng rất hiểu cảm giác của huynh. Đợi tới lúc sức khỏe ổn hơn, ta nhất định sẽ rời khỏi đây."
Tần đại nương vội nói: "Yên Nhiên, cô nói gì vậy? Cô đâu còn nơi nào để đi? A Diệp không có ý gì đâu, cô cứ..."
Ngô Diệp ngắt lời mẫu thân y, nói với Nhạc Hy vô cùng thẳng thừng: "Cô biết như vậy là tốt rồi."
Nhạc Hy không tỏ ra đau thương hay bất mãn gì. Ngô Diệp cùng Tần đại nương cứu nàng, nàng đã cảm kích vô cùng rồi. Khỏe lại rồi, nàng cũng sẽ không cố gắng lưu lại chốn này nữa.
Tần Tịnh Dao vẫn là không nỡ, liền nắm lấy tay Nhạc Hy, nói: "Yên Nhiên, cô cứ ở lại đây. Nơi này cách kinh thành rất xa, lại đường núi hiểm trở, còn vào mùa động vật giao phối, một mình sức cô làm sao có thể đi được?
"Đại nương yên tâm, cháu cũng không thể làm phiền người mãi được. Hơn nữa cháu còn rất nhiều việc phía trước cần phải làm." Nhạc Hy dứt khoát nói.
"Còn nhiều việc mà lại đi tìm tới cái chết, đúng là thiếu suy nghĩ." Phía bàn đối diện, Ngô Diệp nói vô cùng đạm nhiên.
Nhạc Hy cũng không chấp tất gì y, chỉ nói tiếp với Tần đại nương: "Đại nương, có cần cháu giúp gì bếp núc không ạ?"
Tần đại nương mới nở nụ cười chưa kịp lên tiếng thì Ngô Diệp đã nói: "Cô ngủ suốt từ đó, mẹ ta đã chuẩn bị xong cả rồi."
Tần đại nương nghe vậy thẹn đến mức khó chịu, nặng lời: "A Diệp!"
Ngô Diệp chẳng chút hối hận, y vẫn bình thản nhâm nhi chén trà. Tần đại nương không bận tâm đến y nữa, quay sang nhẹ giọng bảo Nhạc Hy: "Yên Nhiên, cô ngồi ở đây nhé, để ta xuống mang bữa tối lên."
Nhạc Hy dường như hơi ái ngại, nàng thưa: "Đại nương, để cháu đi cùng người." Sợ bà lo lắng, nàng bồi thêm một câu: "Cháu đã khỏe hơn nhiều rồi, đại nương cứ để cháu đi cùng người."
Bên kia, Ngô Diệp lại buông lời xỉa xói: "Mẹ ta nói cô ngồi yên thì cứ ngồi yên ở đây đi. Đi lại vớ vẩn có ảnh hưởng gì đến sức khỏe lại mất thêm thời gian tĩnh dưỡng, không trở về kinh thành được."
"A Diệp!" Tần đại nương quát nhẹ rồi quay sang Nhạc Hy nói: "Thôi, cô cứ ở đây, ta mang chút là lên thôi."
Nói xong bà nhanh chóng đi luôn, để lại Nhạc Hy ngồi cùng bàn với Ngô Diệp.
Ngô Diệp đợi mẫu thân đi khuất mới quay sang hỏi Nhạc Hy: "Cô là người trong hoàng thất à? Là công chúa ư? Hay nữ quan?"
Nhạc Hy bất giác thất kinh, mồ hôi lạnh đổ ra từ sau gáy. Nàng không mất bình tĩnh, từ từ đáp: "Không phải."