Minh Cung Truyện

Quyển 2 - Chương 85: Cái duyên của kẻ nghèo khó là chén rượu cành hoa



MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 85:

TỬU TRẢN HOA CHI BẦN GIẢ DUYÊN

(Cái duyên của kẻ nghèo khó là chén rượu cành hoa)

*Trích Đào hoa am ca – Đường Dần.

-----------------------------------

Nhạc Hy dưỡng bệnh ở nhà của Tần đại nương cũng được hơn tuần trăng, khi đi lại và vận động trở lại bình thường thì đã là rằm tháng chín.

Ngô Diệp cứu nàng, nhìn vào y phục cũng đoán được nàng là người trong hoàng thất, nhưng nàng không nói cho y thân phận cụ thể của mình. Y thật ra có vẻ không bận tâm đến cái "cụ thể" đó lắm. Không biết trong quá khứ, y từng có định kiến gì về hoàng thất nhưng đối diện với nàng, Ngô Diệp đều là thái độ không vừa ý, tựa như là hận thù từ nhiều năm tích lại.

Đối lập với y thì Tần đại nương đối với nàng vô cùng tốt, thậm chí không khác gì so với thân mẫu nàng khi tạ thế. Mấy lần vô tình nàng nghe được đại nương nói chuyện nhắc đến Tiểu Ngọc, nàng cũng đoán được ra là con gái của bà, nhưng không biết bởi vì sao, nàng ta đã không còn trên đời nữa. Nhiều khi trong vô thức, nàng còn thấy đôi mắt đại nương nhìn nàng rơm rớm lệ...

Có lẽ người nhớ con gái của mình.

Nàng cũng vậy, nhiều ngày trôi qua, nỗi đau mất đi đứa con đầu lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai được. Một ký ức tồi tệ mà nàng chỉ muốn quên đi, nhưng mỗi khi nhắm mắt, cái ngày kinh hoàng ấy lại hiện rõ ràng lên trong tâm trí...

Khi ấy, đứng trước ranh giới sinh và tử, nàng rơi xuống tựa như một cánh nhạn đơn côi, cảm giác như không muốn buông bỏ nhưng lại bất lực vô cùng... Lúc ấy, nàng không bình tĩnh, thanh lãnh, đạm nhiên được, bao trùm nàng là một nỗi sợ hãi bình thường như những kẻ thô lỗ nhất khi đối diện với cái chết.

Chết... Khi còn vương vấn hồng trần, ai là kẻ trước cửa tử mà có thể ung dung không chút sợ hãi chứ?

Lúc ấy, mắt nàng nhắm rất chặt, chỉ nghe thấy tiếng gió hun hút bên tay và cảm thấy nó như tạt từng cơn vào mặt nàng. Nàng sợ đến độ mất đi hết thảy mọi cảm giác. Không biết được bao lâu, chợt thấy như quanh mình không còn những luồng gió cao phả vào, nàng từ từ mở mắt ra mới thấy thân thể mình đã dừng lại, bị lơ lửng trên một chùm dây leo kết kín, bám chặt vào vách núi.

Cố gắng ngửa mặt nhìn xuống, nàng kinh hãi vô cùng khi ngay bên dưới là nước sông đang chảy xiết, chỉ có một lối đi là một dải đá rất hẹp ở chân núi. Nàng cố gắng gỡ những dây leo cuốn quanh người mình rồi lần theo để xuống. Vừa rơi từ độ cao kinh hoàng xuống, cho nên đầu óc nàng còn hơi choáng váng; nhìn nước chảy cuồn cuộn mà mắt nàng hơi mờ mịt, đầu cũng hơi nhức, đành phải nhắm lại và từ từ tụt xuống. Chân chạm tới mép đá, nàng mới dám mở mắt ra, nhưng tay vẫn phải nắm chặt lấy những dây leo vì chân vừa trúng mũi tên, đi không vững vàng. Máu ở bắp chân nàng vẫn không ngừng nhỏ giọt.

Lòng sông không rộng nhưng nước sông như một con mãng xà trườn dài, có thể ăn tươi nuốt sống bất cứ thứ gì. Nàng chỉ cần chạm một chân xuống cũng có thể bị cuốn trôi vào mênh mang nước cuộn.

Ở đây, vách đá nàng đang đứng vô cùng hẹp, người nàng đang mang thai cũng nặng nề, tay còn cầm tay nải, chân còn đang nhức đau, căn bản không thể sinh nở ở chỗ này. Nhưng ít nhất còn sống. Còn sống, tức là ông trời còn thương cảm, còn hy vọng. Còn sống khi rơi từ độ cao đó, thật không dễ dàng gì. Nàng bất giác đưa tay xoa lên vùng bụng.

Đúng rồi, phải sống, phải bảo vệ đứa trẻ này.

Nhưng muốn sống, muốn giữ đứa trẻ này mà đứng mãi ở chỗ này, thật không phải cách; mà vượt qua lòng sông thì càng không thể. Chẳng còn cách nào khác ngoài men theo lối đi hẹp này để tìm lấy tia hy vọng. Nước ở sông trào lên cả bên vách đá, đi không cẩn thận nhất định sẽ trượt chân.

Nàng nghiến răng xé vạt áo, buộc miệng vết thương ở chân lại rồi cố gắng bám chặt lấy những dây leo dài phủ kín vách núi, cố gắng lần mò từng bước một để tìm lấy một chỗ đá rộng rãi hơn, ít nhất là rộng để có thể sinh đứa trẻ ra an toàn. Bước đi được hơn một khắc, nàng chợt thấy mình không ổn rồi, bụng đau nhói, mắt mờ nhòa dần, tim cũng đập mạnh hơn, thở cũng không đều. Khi nãy sợ hãi, có lẽ đã động thai. Mà đây không hẳn là động thai thông thường...

Là sắp sinh...

"Tường Huyên, Tường Huyên... ông trời đã thử thách ta, đến cả con cũng thử thách ta ư..."

Nàng lết những bước cuối cùng, may thay nhìn thấy một cái cái khe đá rất nhỏ, không sâu, không rộng nhưng đủ một người nằm, ít nhất đủ để sinh đứa trẻ. Nàng mừng rỡ, như quên hết thảy đau đớn, ghé người vào khe hang. Lưng vừa đặt xuống, bụng lập tức chuyển đau dữ dội.

Cơn đau này... Nàng lúc ấy đã nắm chặt đôi mắt, lấy từ tay nải một bộ y phục khác để bám chặt tay và ngậm chặt trong miệng để không hét lên quá to. Lại lấy thêm một bộ khác kê xuống nửa thân dưới của mình.

Chưa bao giờ nàng phải chịu cơn đau như tê như dại, như cắt vào ruột gan, như gãy từng khúc xương như vậy. Nửa thân dưới dường như phải vận hết sức lực bình sinh, tới bây giờ ngẫm lại nàng cũng không biết tại sao mình còn có thể sống qua được cơn đau quặn thắt đó.

Chẳng biết vận sức được bao lâu, nàng nghe thấy một tiếng khóc cất lên rất thanh, rất vang. Thở hổn hển và không còn một chút sức lực, tay nàng run run gượng dậy. Cái cảm giác đau đớn vẫn giày vò nàng khắp toàn thân như sắp tê liệt. Nhưng nàng lấy hết sức lực còn sót lại của mình, đón lấy đứa trẻ đang khóc lớn giữa đống cung y thấm đầy máu của nàng. Nàng mở tay nải, lấy ra tấm áo choàng tím, bọc lấy thân thể bé xíu của con. Nó vẫn khóc lớn, khóc rất khỏe. Ở mang tai bên trái nó, còn có một nốt ruồi son rất đẹp.

Tường Huyên, con chính là Chu Tường Huyên, trưởng công chúa của thiên triều. Cái tên Tường Huyên này, chính là Chu Hậu Thông nghĩ đặt từ lúc nàng mang thai mới được năm tháng.

"Huyên Nhi ngoan, lớn lên, con nhất định sẽ là một nữ tử xinh đẹp." Nàng thều thào, nói cũng không còn ra hơi.

"Huyên Nhi, con có biết... Mẫu thân đã trải qua cảm giác sợ hãi đến nhường nào. Con cũng vậy phải không? Lúc đó mẫu thân không biết làm gì cả, nhưng ông trời đã cứu giúp chúng ta, để con được chào đời và làm con của mẫu thân..."

"Huyên Nhi, con biết không? Ta thật sự rất vui, rất vui sướng. Phụ hoàng biết cũng sẽ rất vui..."

Giọng nàng nhỏ dần, nhỏ dần. Nàng đặt con nằm bên phải, bản thân cũng đặt lưng xuống đá núi lạnh ngắt, hơi sức dường như chẳng còn, thở cũng chậm dần rồi lịm sâu, không còn biết gì nữa.

Đến khi tỉnh dậy, nàng chẳng biết đã là lúc nào, chỉ thấy trời đang hửng sáng, có lẽ đã qua một ngày. Nhưng chợt giật mình...

Tường Huyên... Nó không còn nằm bên cạnh nàng nữa.

Vội ra ngoài cửa hang, nàng cũng chẳng thấy đứa trẻ đâu. Chiếc áo choàng tím nàng choàng cho con cũng không còn bên cạnh. Xung quanh vẫn toàn máu và những bộ y phục thấm đầy máu.

Nàng không giữ được sự bình tĩnh mà khóc lớn. Theo bản năng, nàng lết toàn thân mệt mỏi dọc theo đường đá cố gắng tìm kiếm mong một điều màu nhiệm. Nàng đã cố gắng hết sức để suy nghĩ nguyên nhân và phân tích khả năng có thể xảy ra, nhưng lý trí của một người phụ nữ không địch lại được nỗi đau của một người mẹ vừa mới mất con. Mỗi lần trong tâm trí hình dung ra cảnh tượng dòng nước dữ dội kia như một con mãnh thú khổng lồ nuốt trôi Tường Huyên nhỏ bé của nàng đi, nàng lại không kìm được đớn đau, ám ảnh.

Đầu óc nàng trống rỗng, trái tim dường như bị khoét sâu. Vết thương trên chân nàng cũng như bị tê bại, chẳng có chút cảm giác nào hơn; dường như cả người không còn gì ngoài bi ai và tuyệt vọng.

Tại sao? Tại sao? Thà rằng ông trời để nàng tan xương nát thịt ở dưới vực sâu này cùng đứa con nàng mang trong mình; còn hơn là sinh con ra, hưởng trọn niềm vui của người mẹ nhưng cuối cùng ông trời tước đoạt nó ngay trước mắt, khiến nàng đau đớn như thể đã trải qua đủ mọi loại cực hình dưới mười tám tầng địa ngục.

Tộc nhân lợi dụng, tần phi hãm hại, trượng phu ruồng bỏ, đến đứa con là hy vọng cuối cùng cũng mất, nàng đã mất hết rồi, lúc này sống trên cuộc đời còn ý nghĩa gì chăng?

"Tường Huyên, mẫu thân đến với con đây."

Hơi sương mờ mịt, nước sông cuộn trào, bờ bên kia mơ hồ không thấy rõ...

***

Lúc này nhớ lại, cảm giác vẫn là ám ảnh vô cùng. Dường như mỗi lúc hồi tưởng hoặc chợt có gì đó khiến nàng bất giác nghĩ tới, nàng đều cảm thấy ớn lạnh toàn thân, nước mắt chực trào ra ngay lập tức. Tường Huyên bị nước lũ dâng cuốn đi mất...

"Cô lại làm sao vậy?"

Bấy giờ nàng đang ngồi ngẩn người trong vườn rau, nghe tiếng Ngô Diệp phía sau, nàng hơi giật mình nhưng không quay đầu, chỉ đưa tay lau nước mắt bảo: "Ta không sao, chỉ hơi mất tập trung thôi."

Nói rồi định đứng dậy nhưng Ngô Diệp lại đưa tay chặn nàng lại khiến nàng hơi bất ngờ. Y đưa tay chạm vào bên má nàng, một giọt nước nhỏ rơi xuống khiến nàng không nói được thêm điều gì, lại nghe y nhếch môi cười, nói: "Đây là không sao của cô à?"

Nhạc Hy cũng không muốn nói tiếp với y, chỉ nghĩ đơn thuần đó là hành động chế giễu bình thường của y, nàng bước qua trước mặt y, lạnh lùng và dứt khoát. Nhưng tay y đưa ra, giữ tay nàng lại.

"Cô buồn chuyện đứa trẻ à?" Y hỏi.

Nhạc Hy quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt sắc lạnh, là ánh mắt của kẻ đã kinh qua những bi thương lớn của cuộc đời chứ không phải ánh mắt của một nữ nhân luôn giữ gìn sự bình tĩnh và điềm đạm. Nàng nói vô cùng rõ ràng: "Diệp đại ca, ta là người từng trải qua biến cố, nếu huynh cho rằng đem đau thương của người khác ra để chê cười là vui vẻ thì đừng có trách ta. Thời gian qua ta cố tình không để tâm những lời nói của huynh là bởi ta cảm kích ân cứu mạng của huynh và đại nương. Nhưng ta cũng sẽ sớm rời khỏi đây, những điều này, ta cảm thấy cần phải nói."

Ngô Diệp cũng hơi hoảng sợ trước thái độ cứng rắn không từng thấy của Nhạc Hy. Nhạc Hy trong mắt y lúc nào cũng đạm nhiên, lặng lẽ hoặc yếu đuối đáng thương. Y ngập ngừng: "Ý ta..."

"Huynh yên tâm. Ít ngày nữa ta sẽ rời đi thôi. Không rõ vì chuyện gì nhưng ta biết huynh có ác cảm với người trong hoàng thất bởi không phải ngẫu nhiên mà khi huynh phát hiện ra ta là người của hoàng thất, thái độ của huynh tỏ rõ sự khó chịu. Huynh là người tính toán sòng phẳng rạch ròi, những gì huynh và Tần đại nương từng giúp đỡ, nếu trở lại được hoàng cung, ta sẽ tìm đến huynh và đại nương để báo đáp."

"Cô định ra đi ư?" Vẻ mặt y thoáng sự lo âu nhưng rồi lại trở thành một nụ cười mơ hồ. "Cô định trở về hoàng cung ư? Cô nghĩ hoàng cung có gì tốt hơn nơi này chứ?..."

Y định nói tiếp nhưng nắm tay siết chặt, nghiến răng không thốt nên lời. Ngọc Nhi muội muội đáng thương của năm đó đã chết đớn đau như thế nào, bị truy cùng diệt tận như thế nào, y chưa từng quên...

"Bởi vì ta và huynh, lý tưởng của chúng ta khác nhau. Ta không thể nào lẩn trốn ở chỗ này, không phải vì ta không cam lòng, mà là có nhiều thứ ta không thể từ bỏ. Một người khi đã chết một lần, khi đã không còn gì để mất như ta, chắc chắn sẽ khác so với huynh." Nhạc Hy nói vô cùng rõ ràng.

"Vậy cô định báo đáp ta như thế nào? Bằng vàng bạc, bằng chức vị, bằng quyền lực hay bằng những thứ giá trị hơn thế? Cô nghĩ ta và mẫu thân cần những thứ thuộc về chốn hoàng cung ghê sợ đó ư?" Thái độ của Ngô Diệp mỗi lần nói về hoàng cung đều như vậy, giận dữ và căm hận.

Nhạc Hy không hề bị khuất phục hay hoảng loạn trước thái độ đó, bình tĩnh nói: "Ta chỉ có thể báo đáp trong khả năng của bản thân, ít nhất là cho huynh và đại nương có một cuộc sống tốt hơn bây giờ."

"Nhưng đó là khi cô được trở về hoàng cung. Còn cô nghĩ đám người đã hại cô rơi xuống vực sâu sẽ cho cô trở về an toàn được ư? Có câu "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ", bọn chúng vẫn đang tìm kiếm cô, cô bảo làm sao có thể trở về hoàng cung mà nghĩ đến chuyện báo đáp?"

"Chỉ cần còn hy vọng, ta nhất định phải làm. Như đã nói, ta không thể nào lẩn trốn cả đời. Chi bằng cầu may một lần, tìm đường trở về hoàng cung. Chết trong tay bọn họ thì có sao? Ta vốn cũng chẳng còn gì để mất cả, trở về chỉ bởi trong lòng ta không dứt được tình nghĩa. Không trở về được, trong mắt những người ta còn lưu luyến ở đó ta cũng là một kẻ đã chết rồi. Huynh không phải cũng luôn muốn ta đi ư?"

Ngô Diệp trở nên mất kiên nhẫn, thẳng thừng nói: "Tùy cô. Muốn làm gì thì làm.. Cô ở đây, ta cũng chỉ càng thêm khó chịu. Nhà ta cũng chẳng dư giả của ăn của để mà nuôi thêm một người. Nếu không phải mẫu thân muốn giữ cô, cô nghĩ cô ở lại đây được đến nửa tháng ư? Ta và mẫu thân cũng không cần cô phải báo đáp gì nếu có thể trở về."

Nói rồi, y bỏ đi.

Nhạc Hy chẳng cảm thấy tức giận hay gì, cũng chỉ đợi y đi khuất rồi trở vào trong nhà. Thái độ và cư xử của Ngô Diệp, nàng không còn lạ lẫm, và cũng hiểu cho y. Có lẽ y cũng là kẻ từng trải qua mất mát, cho nên sự hận thù của y đối với hoàng thất mới lớn đến thế. Chung quy, hiện tại điều đó không còn quan trọng, giờ nàng chỉ suy nghĩ, làm sao có thể trở về...?

Một đêm mất ngủ, nàng đợi mãi một tiếng gà đầu tiên. Tần đại nương trở mình thức dậy. Nhạc Hy cũng ngồi dậy, làm như chỉ vừa tỉnh.

"Yên Nhiên, cháu không ngủ thêm nữa sao?" Tần đại nương ân cần hỏi nhỏ.

Nhạc Hy cũng hơi băn khoăn chẳng biết mở lời sao, nàng ngập ngừng: "Đại nương... thật ra cháu..."

Tần đại nương nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói khẽ: "Cháu muốn rời khỏi đây phải không?"

Ánh đèn dầu leo lắt, Nhạc Hy nhìn thấy rõ gương mặt nuối tiếc và lưu luyến của đại nương. Nàng trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, liền nói: "Cháu... cháu thật sự không thể ở lại đây, cháu còn nhiều thứ..."

"Đại nương hiểu mà. Yên Nhiên, cháu là một cô nương tốt. Ông trời nhất định phù hộ cho cháu bình an."

Nhạc Hy không kìm được mà ôm lấy Tần đại nương, nghẹn ngào thưa: "Đại nương, cảm ơn đại nương cùng Diệp đại ca đã cưu mang cháu. Cháu coi người... như mẫu thân của mình. Rời xa đại nương cháu sẽ nhớ người lắm..."

Tần đại nương nghe mà xót xa cõi lòng. Bà hơi đẩy Nhạc Hy ra rồi nói: "Yên Nhiên, nếu như... Ta chỉ nói là nếu như cháu có gặp bất trắc gì, đều có thể trở lại nơi này. Nơi này khuất trong rừng sâu, không ai tìm thấy được. Hoặc nếu cháu còn nghĩ lại, đại nương luôn chào đón cháu."

"Đại nương, cháu thật không có cách nào báo đáp công ơn của người..."

Tần đại nương sụt sùi, lại đưa tay lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi nàng: "Cháu muốn đi từ sáng sớm sao? Không chờ A Diệp tỉnh dậy nói lời từ biệt sao?"

Nhắc tới Ngô Diệp, Nhạc Hy lại nhớ tới mấy lời y nói hôm qua lúc ở vườn rau. "Cô định trở về hoàng cung ư? Cô nghĩ hoàng cung có gì tốt hơn nơi này chứ?..."

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ như mây bay qua, sớm chẳng đọng lại gì trong tâm trí. Nàng đáp: "Trước nay Diệp đại ca vốn không ưa gì cháu. Cháu cũng sớm biết nguyên nhân. Đi không từ biệt có lẽ sẽ thoải mái cho huynh ấy hơn."

Tần đại nương lắc đầu: "Có lẽ không phải vậy đâu..." Nhưng rồi bà gạt qua chuyện khác, nói với nàng: "Bộ y phục cháu mặc và trang sức ban đầu của cháu, đại nương đều đã cất giữ cẩn thận giúp. Còn có vài bộ y phục cũ của Ngọc Nhi, cháu mang theo đi đường..."

Nhạc Hy không được biết rõ về cô nương Ngọc Nhi, muội muội của Ngô Diệp. Chỉ biết nàng ta sớm không còn tồn tại trên cõi đời, để lại nỗi thương tâm trong lòng mẹ con Ngô Diệp. Nàng không hề mê tín nhưng nghe tới y phục của người đã chết, nàng lại hơi lạnh sống lưng.

Nhưng không muốn phụ lại lòng tốt của Tần đại nương, nàng đáp: "Đại nương, đa tạ người."

Đại nương đứng dậy, tới tủ đồ lấy ra một bọc nhỏ y phục, đưa cho nàng rồi nói: "Đây, đại nương đều đã chuẩn bị cho cháu. Cả y phục cũ của cháu cũng đều trong đây..."

Đại nương nói đến đó, Nhạc Hy cũng đủ nhận ra chia ly đã tới, trong lòng trào dâng bi thương và xúc động, không nói được lời nào. Chỉ đưa đôi tay ra nhận lấy tay nải mà đại nương đưa. Trên vải màu xanh của tay nải, dường như còn thấy vài giọt nước mắt.

Trời hửng sáng. Nàng theo Tần đại nương ra phía cổng, còn không quên nhìn lại một lượt căn nhà đơn sơ nhỏ bé, vườn rau giản dị, cả căn phòng nuôi tằm và phòng dệt của Tần đại nương. Tất cả những thứ đó gắn bó với nàng trong gần một tháng. Dù ngắn ngủi hơn rất nhiều so với tháng ngày ở Tử Cấm Thành, nhưng cũng đủ để khiến cho nàng nhớ nhung vô cùng. Có lẽ những ký ức gắn liền với những thứ mộc mạc mới khiến người ta nhớ mãi không quên.

"Yên Nhiên, đi đường bình an nhé. Đường núi gian nan, nhớ phải cẩn thận." Tần đại nương đã cố hết sức kìm nén những giọt lệ chực trào ra bất cứ lúc nào.

Nhạc Hy cũng không thể không xúc động, nói: "Đại nương, người nhớ giữ gìn sức khỏe. Cả... cả Diệp đại ca, giúp cháu chuyển lời cảm tạ đến huynh ấy."

Tần đại nương gật đầu, lại đẩy tay nàng, ý nói mau đi đi. Nàng hiểu ý nên cũng bước nhanh, tránh dùng dằng, lại thêm bi thương. Nhưng đi được một quãng nàng không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn lại. Tần đại nương vẫn đứng ở nơi đó, vẫy tay từ biệt nàng. Nàng bật khóc, nói lớn: "Đại nương, nhất định cháu sẽ còn tìm về với đại nương."

Nàng trông thấy hình như Tần đại nương cũng khóc, lại gật đầu rồi hất tay, bảo nàng đi. Nàng cũng dứt khoát xoay người, bước nhanh.

Bóng nàng trong mắt Tần đại nương khuất sâu vào trong rừng núi rậm rạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.