Lệ phi vốn còn đang vui vẻ vì được tấn phong, gương mặt cũng nhanh chóng chuyển sang sự bất mãn. Còn Đức phi cùng các phi tần khác như là không thể nào tin nổi với quyết định khó hiểu này của Hoàng đế.
Đến bản thân Túc phi cũng vô cùng ngỡ ngàng, vội vàng đứng dậy thưa: "Hoàng thượng, thần thiếp hiểu biết nông cạn, lại không có chút kinh nghiệm quản lý lục cung nào. Thần thiếp hy vọng Hoàng thượng có cân nhắc kỹ lưỡng hơn."
Chu Hậu Thông cười điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói với nàng: "Không sao, nàng có thể từ từ học hỏi và ứng biến được. Thêm nữa, còn có Đức phi, Ý phi và Lệ phi giúp đỡ nàng mà."
Ý phi vốn vô cùng thân thiết với Túc phi, nàng vui vẻ nói: "Phải đó Phương Nhi, muội tư chất thông minh, từ từ học hỏi Đức phi, lại thêm ta cùng Lệ phi ở cạnh phò trợ, nhất định mọi việc sẽ ổn." Nói tới đó, nàng nhìn qua chỗ Lệ tần cười hỏi thân thiện: "Lệ phi nói xem, có đúng như vậy không?"
Nghe tới câu "thêm ta cùng Lệ phi ở cạnh phò trợ", Lệ phi tức đến mức rùng mình. Nhưng ngay trước mặt Hoàng đế, nàng không dám lộ ra cơn thịnh nộ, đành nén lòng mà cười giả dối: "Ý phi tỷ tỷ nói phải."
Bên kia, trong lòng Đức phi cũng không hề vui vẻ gì, cũng không thể tin nổi Hoàng đế có quyết định như vậy. Ngày trước Diêm Mạn Cơ cũng từng nói với nàng, dù rằng nàng có gia thế lớn nhất, nhưng tâm ý Hoàng đế không ai đoán được. Quả nhiên, ngày hôm nay nàng đã được thấy.
Phía Túc phi, nàng vẫn hơi bối rối. Nàng chưa từng nghĩ rằng có ngày mình gần với hậu vị đến như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ bản thân – một thứ xuất bị phụ thân ruồng bỏ - có thể mang khí chất của bậc mẫu nghi. Nàng ấp úng thưa: "Nhưng thần thiếp cảm thấy..."
Nàng chưa nói hết, Chu Hậu Thông liền ngắt lời: "Trẫm biết nàng cảm thấy nặng nề và khó khăn. Nhưng trẫm tin là nàng làm được."
Nghe câu nói này, Túc phi dường như có thêm động lực. Nàng trầm giọng đáp: "Vậy thần thiếp nhất định sẽ cố gắng để không phụ lòng Hoàng thượng."
Trong hậu cung đồ đoán bảy phần Túc phi sẽ trở thành Hoàng hậu, lắm kẻ còn có kẻ không cam tâm. Nhưng không cam tâm vì lý do gì? Túc phi trước nay chưa từng phạm lỗi gì trong hậu cung, cũng là người có thâm niên nhất. Nếu lấy cớ rằng gia thế không lớn thì không thể, ai buộc Hoàng hậu phải là người có gia thế lớn nhất trong hậu cung chứ? Mặt khác, Túc phi cũng chưa chính thức trở thành Hoàng hậu.
Chu Hậu Thông đã tính toán vô cùng khéo léo. Hắn để tâm đến lời nói của Trương Trích Hoa, cho nên mới tạm giao quyền quản lý lục cung cho Túc phi chứ không vội vàng phong hậu.
Thứ nhất, nếu Phương Tử Huyên bản tính thật sự không hề trong sáng như phế hậu nói, qua chuyện này nhất định Phương gia và một số kẻ khác trong triều đình sẽ tìm mọi cách chống đối lại hắn. Qua đó hắn có thể xem xét thế lực của Phương gia để cân nhắc chuyện Phương Tử Huyên có nên lập thành Hoàng hậu không.
Thứ hai, nếu Túc phi không thật sự xứng đáng để làm Hoàng hậu, hắn cũng không mất gì. Đây xem như chỉ là bài thử để xem năng lực của nàng ta, cũng không gây tổn hại gì đến hoàng thất hay hậu cung.
Chung quy, hắn đã tính toán kỹ càng trước sau. Hắn không hẳn muốn lập Túc phi làm hậu. Chỉ là muốn thông qua chuyện này dò xét một số người để suy tính cho sau này mà thôi.
Trên hồ Thái Dịch, những đóa sen Bạch Ngọc Trân Hà vẫn đung đưa, hương vẫn ngan ngát trong gió hạ.
Phương Tử Huyên đi về cùng đường với Vương Minh Lan, trong lòng đầy trăn trở nhưng không dám để lộ trước mặt nàng ta, chỉ nghe nàng ta nói: "Nương nương, Túc phi là người như thế nào ạ?"
Tử Huyên cười nhẹ nhàng, che đi những phong ba trong cõi lòng, đáp: "Một người vô cùng thẳng trực, cũng rất chu đáo. Tuy rằng tỷ ấy xuất thân không phải từ thế gia, nhưng nhiều năm qua ở trong hậu cung luôn an phận và hành xử đúng mực."
Minh Lan hơi chau mày như trăn trở, hỏi: "Như vậy thì có gì hơn được nương nương hay Lệ phi? Tần thiếp nghe nói nương nương và Lệ phi nương nương xuất thân đều cao quý. So về phẩm hạnh hay tài đức cũng không thua kém gì Túc phi, tại sao...?"
Tử Huyên cũng không biết Minh Lan chỉ là thắc mắc đơn thuần hay đang cố tình thêm một mồi lửa vào tham vọng từ sâu đáy lòng nàng. Rốt cục Tử Huyên chỉ cười đáp: "Bản cung sao dám đoán mò quân tâm? Ý Hoàng thượng dù sao cũng đã quyết, bản cung cũng không thể can thiệp. Dù sao ai quản lý lục cung lúc này cũng đều như nhau."
Đều chưa phải là Hoàng hậu. Chưa phải là Hoàng hậu thì mọi chuyện đều có thể thay đổi được.
Minh Lan vẫn tỏ vẻ không cam tâm, nói: "Tần thiếp biết nương nương luôn nghĩ cho Hoàng thượng. Chỉ là tần thiếp thấy có chút không thỏa đáng. Tần thiếp mới vào hậu cung, không hiểu biết nhiều, nếu có lời gì sơ suất, mong nương nương lượng thứ."
Cũng vừa khéo tới cổng Vạn An cung, Phương Tử Huyên hơi dừng bước, quay lại phía Minh Lan, nắm lấy tay nàng, nói nhỏ: "Tỷ tỷ, những lời này chỉ được nói cho mình bản cung nghe thôi. Để kẻ có tâm tư nghe thấy sẽ trở thành đại bất kính. Lập hậu là việc của Hoàng thượng, kẻ làm phi tần như chúng ta không nên can dự đâu."
Minh Lan cúi thấp đầu đáp: "Vâng nương nương, tần thiếp hiểu rồi."
Phương Tử Huyên chỉ cười mỉm một cái rồi bước nhanh về phía chính điện. Minh Lan nhìn theo bóng Tử Huyên, cái dáng vẻ mảnh mai yêu kiều đó...
Diệu Vũ đỡ tay Minh Lan, rỉ tai nàng: "Nương nương, Đức phi nói đúng đấy. Thật ra tuy rằng chúng ta cùng cung với Đức phi nhưng đối với nàng ta cũng chẳng có gì thân thiết. Nếu nàng ta có lên làm Hoàng hậu, chưa chắc đã nhớ tới nương nương. Nên là về chuyện lập hậu này đối với chúng ta, nô tỳ thấy cũng không đáng bận tâm lắm."
Ý tứ Diệu Vũ là Minh Lan không nên quan tâm ai làm Hoàng hậu. Bởi lẽ Túc phi hay Đức phi làm Hoàng hậu đều không ảnh hưởng nhiều đến nàng. Nàng cũng không mong bất cứ ai sau khi lên làm Hoàng hậu có thể chiếu cố mình.
Song nàng lắc đầu nói với Diệu Vũ: "Không đâu, hai người này, một người có thể mang lại cho chúng ta chút lợi ích."
Phương Tử Huyên trở về chính điện, người như thể lạc mất hồn phách, không có chút sinh khí. Nàng vịn chặt lấy tay Tình Nhu, răng nghiến chặt. Có là trong giấc mơ kinh hãi và kỳ lạ nhất, nàng cũng chưa từng tưởng tượng ra viễn cảnh Túc phi, một kẻ quá đỗi bình thường, lại được cất nhắc lên quản lý lục cung.
Nàng không cam tâm. Bao nhiêu công sức của nàng từ trước đến nay, lại để Túc phi đặt một chân vào phượng vị, đó là không thể nào.
Tình Nhu gương mặt cũng vô cùng lo lắng, nói với nàng: "Nương nương, hôm nay Hoàng thượng làm vậy, liệu có phải muốn lập Túc phi làm Hoàng hậu không. Như vậy... có lẽ là..."
"Im đi!" Phương Tử Huyên dường như trút tất cả mọi giận dữ vào câu hét đó, hất tay Tình Nhu ra khiến thị ngã nhào xuống nền chính điện. "Ai đã phong nàng ta làm Hoàng hậu?"
Vẫn chỉ là quản lý lục cung, còn cách phượng vị xa lắm.
Phản ứng của Tử Huyên khiến Tình Nhu vô cùng kinh sợ. Thị bò trên nền điện, vội vã chắp tay: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận. Nô tỳ lỡ lời."
Dường như Phương Tử Huyên không để ý đến dáng vẻ của Tình Nhu trên mặt đất. Nàng siết tay thật chặt thành nắm, nói rõ từng từ: "Bản cung cố gắng đánh đổi nhiều thứ, thậm chí đánh cược cả mạng sống của mình, không phải để hài lòng với vị trí Đức phi."
Tình Nhu lổm nhổm bò dậy, Giọng thị run run: "Nương nương, vậy chúng ta phải làm sao? Có nên đánh tiếng với gia phủ để đại huynh nương nương..."
Phụ thân nàng là thái bảo, huynh trưởng lại làm đến thị giảng học sĩ trong Hàn Lâm viện, đều là những người có ảnh hưởng ít nhiều trong triều đình. Nàng còn là chất nữ của Hưng Quốc thái hậu quá cố - thân mẫu của Hoàng đế, cả hai bên gia tộc đều bề thế.
Trầm ngâm nghĩ, nàng nói: "Không, chuyện này nói với đại huynh và phụ thân rằng: Hoàng thượng muốn thử lòng Phương gia, tuyệt đối trên triều đừng làm căng chuyện này. Hoàng thượng ngại nhất là ngoại thích. Mà Phương gia ta nói gì thì nói cũng là thế gia, không thua kém gì Trương thị ngày trước và Dương thị, khiến Hoàng thượng lo lắng cũng là dễ hiểu. Dù sao Túc phi vẫn chưa chính thức trở thành Hoàng hậu. Chuyện chúng ta nên làm lúc này không phải là thể hiện rằng mình tốt bằng áp lực trên triều, mà phải cho Hoàng thượng thấy Túc phi ở hậu cung này vốn không xứng đáng làm Hoàng hậu."
"Nương nương cao minh." Tình Nhu cảm khái.
Phương Tử Huyên trong lòng trào lên từng cơn giận dữ và bất mãn.
"Giang Tầm Phương, là ngươi ngáng đường ta."
Giờ Mão ba khắc ngày hôm sau, đúng theo quy củ thì phi tần phải đến chính điện Vĩnh An cung bái kiến Túc phi như bái kiến Hoàng hậu bởi lẽ hiện tại Túc phi được xem như người đứng đầu lục cung. Từ sớm tinh mơ, khi chưa điểm giờ Mão, Ý phi đã tới Vĩnh An cung. Lúc đó Túc phi chỉ vừa mới thức dậy, còn đang ngồi trước gương trang để Cam Điềm cùng hai, ba cung nữ vấn tóc, trang điểm.
Ý phi thường xuyên tới Vĩnh An cung, cho nên đi thẳng vào gian trong, nơi Túc phi đang trang điểm. Thấy Túc phi thần thái khác hẳn mọi ngày, Ý phi không kìm được mà tán thưởng: "Thật xinh đẹp. Đây mới là Túc phi mà tỷ tỷ mong được trông thấy."
Túc phi nghe thấy tiếng Triệu Tương, mỉm cười đưa tay phất lên ra hiệu cho Cam Điềm cùng các cung nữ lui xuống. Xong xuôi nàng lấy một chiếc ghế đặt bên cạnh cho Triệu Tương ngồi, rồi mới từ từ nói: "Tỷ tỷ, tất cả những gì muội có ngày hôm nay đều là tỷ tỷ những năm qua luôn chăm sóc, ở cạnh lo lắng cho muội. Muội vốn chỉ là một nha đầu kém cỏi, nếu không phải có tỷ tỷ, muội cũng không thể được như bây giờ."
Nói đến đó, Túc phi mắt rớm lệ, những hình ảnh trong quá khứ hiện dần về trong tâm trí nàng, từ việc lúc nhỏ cùng thân mẫu lặn lội kiếm miếng cơm manh áo, bị phụ thân ruồng bỏ, đến việc sau này vào hậu cung bị Lệ phi khinh thường. Từng việc, từng việc nàng đều nhớ kỹ. Nếu không có Triệu Tương bầu bạn, có lẽ nàng sớm đã chết khô trong Tử Cấm Thành.
"Muội nói gì vậy? Muội là nữ tử vô cùng thiện lương, thẳng trực, những gì hôm nay cũng là muội cũng xứng đáng có được. Đến phân vị Ý phi của tỷ cũng là nhờ muội mới có." Ý phi vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho Túc phi.
Túc phi cũng cố gắng lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Phải, tỷ tỷ, muội phải cố gắng, để những kẻ trước đây coi thường, khinh ghét muội đều phải ngẩng đầu nhìn muội mà tâm phục khẩu phục."
Khi nãy Cam Điềm vấn cho Túc phi kiểu tóc Đào tâm kế, lộ rõ vầng trán cao ráo của nàng. Ý phi nhìn số trang sức trên bàn, chọn ra hai cây trâm khổng tước bằng vàng có dải lưu tô dài cài đối xứng lên hai bên búi tóc của Túc phi, ngoài ra còn cố ý lựa thêm vài thoa hoa mai bằng vàng kết hợp với nhụy hoa từ những viên hồng ngọc lấp lánh, cài dọc theo phần chính giữa búi tóc. Kế đến lại giúp nàng mặc bộ y phục mới thêu tiên hạc với lớp áo bên ngoài bằng sa mỏng màu xanh ngọc bích.
Đâu đó xong xuôi, Ý phi nhìn từ đầu đến cuối Túc phi rồi nói: "Đẹp lắm. Cũng sắp đến giờ rồi, các tần phi chắc cũng sắp đến, muội ra bên ngoài chính điện đi. Hãy cho bọn họ thấy Giang Tầm Phương không thua bất kỳ ai cả."
Giang Tầm Phương mỉm cười, cùng Túc phi bước ra ngoài gian giữa. Lúc đó, các tần phi gần như đã tề tựu, chỉ còn thiếu mỗi Lệ phi. Túc phi liếc qua cũng phát hiện ra sự vắng mặt này nhưng cũng không vội nói điều gì, chỉ tươi cười bước tới ngồi vào chính tọa. Trông nàng tựa như một bông hoa thủy tiên tràn đầy sức sống, vô cùng mạnh mẽ mà không kém phần thanh lệ.
Ý phi trở về chỗ, các phi tần đứng lên nhún người hành lễ, đồng thanh: "Tần thiếp thỉnh an Túc phi nương nương. Nương nương vạn phúc kim an."
Tầm Phương như cảm giác mình đã trở thành Hoàng hậu, nàng nâng tay, đồng thời nói: "Các vị tỷ muội đều miễn lễ."
Vì là lần đầu tiên được nói một câu đầy trang trọng như vậy, giọng Túc phi vẫn còn lộ vẻ dè dặt, e ngại. Đợi tần phi đều an tọa, Túc phi mới từ từ hỏi: "Trở về sau chuyến du ngoạn ngày hôm qua, các vị tỷ muội có mệt không?"
Vẫn là Đức phi đứng ra đáp: "Hồi nương nương, hôm qua trở về tần thiếp đã kịp nghỉ ngơi rồi ạ."
Phương Tử Huyên gương mặt vô cùng tươi tắn, không lộ một chút bất mãn nào.
Khang tần cũng nói: "Cảnh trí hồ Thái Dịch đẹp đẽ lạ thường như vậy, cho dù có mệt tần thiếp cũng thấy cam lòng."
Các phi tần lấy quạt tròn che miệng cười e lệ, cả Túc phi cũng bật cười, lại nghe Hiền tần châm chọc mình: "Về muộn mà còn phải dậy sớm chuẩn bị cho buổi thỉnh an sáng sớm đầu tiên, chúng tần thiếp khiến nương nương lao lực rồi."
Ý phi nhếch môi cười nhìn Trần Thái Quyên, nói: "Hiền tần nói đùa rồi, muội không trông thấy nương nương hôm nay trông tràn đầy sức sống ư?"
Trần Thái Quyên lại cười khinh ghét: "Ây, có lẽ là nhãn lực tần thiếp không tốt. Đúng là Túc phi nương nương ở trong cung nhiều năm, đã quen với những chuyện dậy sớm thỉnh an. Chúng tần thiếp âu cũng là người mới, trước mỗi tháng phải thỉnh an có bốn, năm lần, cho nên cũng có chút lười biếng, không tránh được mệt mỏi."
Vừa nói, Thái Quyên vừa vặn xoáy chiếc khăn tay lụa, làm như không để ý đến ánh mắt của Túc phi.
Túc phi nghe ra ý tứ của Trần Thái Quyên khi nàng ta cố tình mỉa mai tuổi tác và thâm niên ở hậu cung của nàng. Túc phi nhướng mày, giọng thanh thanh: "Vậy sao? Có lẽ vì vậy mà Hoàng thượng tin tưởng, giao tạm thời việc hậu cung cho bản cung. Nói như Hiền tần, Lệ phi hôm nay đến muộn là do lười biếng rồi. Các vị tỷ muội ở đây có mệt mỏi cũng chịu khó đến Vĩnh An cung, Lệ phi đúng là tắc trắc."
Hiền tần bị Túc phi vặn đến mức á khẩu, nhất thời chỉ thốt ra được một tiếng: "Ngươi..." Xong đâu đấy đành im hơi lặng tiếng.
Lệ phi tưởng rằng không ai nhắc đến, cuối cùng lại bị Hiền tần gián tiếp hại một vố. Vừa lúc đó, nàng ta cũng xuất hiện ở cửa. Chẳng biết đã nghe được câu chuyện chưa, dáng vẻ nàng ta vẫn rất đỗi ung dung, thản nhiên.
"Tần thiếp tham kiến Túc phi nương nương."
Giọng Lệ phi mang theo ý không cam tâm. Bao nhiêu lâu, Lệ phi tưởng rằng thăng làm phi vị rồi sẽ không phải luồn cúi trước Túc phi, cuối cùng ai mà ngờ Túc phi lại được ban quyền quản lý lục cung khiến Diêm Mạn Cơ bị một phen bất mãn. Làm sao nàng có thể thoải mái khi Giang Tầm Phương – đứa con hoang bị nàng và mẫu thân trù dập năm đó – đang đứng trước cơ hội rất lớn trở thành Hoàng hậu của đại Minh?
Túc phi thấy Lệ phi tới, miệng mỉm cười đon đả: "Vừa khéo Hiền tần cũng đang nhắc tới, bản cung mới chợt nhớ ra là Lệ phi chưa có mặt. Cứ ngỡ Lệ phi làm sao, may thay Lệ phi cũng đã tới đây rồi."
Câu nào câu nấy Giang Tầm Phương nói ra đều chua chát, mang theo ý tứ mỉa mai.
Lệ phi đến một nụ cười gượng gạo cũng không nở ra được. Nàng liếc xéo sang chỗ Trần Thái Quyên khiến nàng ta phải vờ cầm tách trà, lại lấy quạt tròn che đi nửa mặt như để tránh né.
Trấn tĩnh, Lệ phi đành đáp: "Nương nương, là tần thiếp tắc trách. Tần thiếp hứa rằng lần sau sẽ không tái phạm."
Túc phi đưa tay trái mân mê chiếc vòng tay mã não có những vân đỏ như máu trên tay phải, ánh mắt vờ như đang tập trung ngắm nghía, miệng nở nụ cười thản nhiên: "Bản cung trí nhớ tệ quá, không nhớ nổi đây là lần thứ mấy Lệ phi hứa với bản cung sẽ không tái phạm. Lần trước ở Yến hoa viên, bản cung nhờ Đức phi phạt hộ, xem ra Lệ phi vẫn chưa nhớ."
"Ngươi..." Lệ phi bất mãn thốt lên. Nhận ra mình đã thất thố, nàng ta đành phải dồn một nhịp thở xuống, nén cơn tức giận rồi miễn cưỡng bảo: "Tần thiếp không phải cố ý đến muộn hay chống đối nương nương. Là hôm qua Hoàng thượng nghỉ lại ở Trường Xuân cung..."
"Vậy ư? Vậy là bản cung trách nhầm Lệ phi mất rồi. Thật xin lỗi Lệ phi nhé." Túc phi phe phẩy chiếc quạt tròn, nói rất mực thản nhiên.
Diêm Mạn Cơ nhếch môi cười. Nàng thừa biết Túc phi cố ý khó dễ, liền nói: "Tần thiếp cũng có chỗ không phải."
Túc phi liền tháo chiếc vòng tay mã não trên tay ra. Nó có vân đỏ như máu, dưới ánh sáng vòng phản chiếu thành những màu vàng, đỏ cam vô cùng bắt mắt. Túc phi vừa tháo vừa nói: "Cũng là bản cung hiểu lầm. Coi như đây là món quà bản cung đền bù cho Lệ phi vậy."
Mã não... Đỏ như máu, nhìn mà ghê sợ.
Lệ phi không nghĩ nhiều lắm, chỉ nghĩ đó đơn giản là một cách xử sự bình thường. Nàng tiến lên phía trước, đưa đôi tay trắng nõn ra trước mặt Túc phi, đầu hơi cúi để chuẩn bị đón nhận chiếc vòng.
Vòng gần như chưa chạm tới tay Diêm Mạn Cơ thì Túc phi đã buông, khiến chiếc vòng rơi xuống đất, vỡ thành hai ba nửa khiến cả hậu cung thất kinh trong giây lát.
Cả Lệ phi cũng thảng thốt vô cùng.
Túc phi thấy ai nấy đều hoảng sợ, đành dịu giọng nói: "Bản cung lỡ tay thôi."
Đến đó ai cũng mới thở phào vì mình suy nghĩ quá nhiều, không tập trung tới nữa. Túc phi chủ động cúi xuống nhặt mảnh vòng mã não rơi, lại cố ý cứa sâu nó vào ngón tay thon dài, khiến những giọt máu tươi chảy xuống.