(Lại trở về cùng nhau kể chuyện Ba sơn trong đêm mưa gió)
*Câu thơ đề trích Dạ vũ ký bắc – Lý Thương Ẩn.
- -------------------
Vạn An cung thoang thoảng hương hoa hồng mai. Tử Huyên từ Vĩnh An cung trở về, gương mặt nàng không hết căng thẳng và phiền muộn. Suốt quãng đường về cung, Tử Huyên chỉ lặng yên không nói khiến Tình Nhu hơi lo lắng.
Mãi đến khi vào trong tẩm điện, Tình Nhu mới dám lên tiếng: “Nương nương vẫn lo lắng về Túc phi sao?”
Tử Huyên âu sầu: “Có bên Diêm gia cùng bên ngoại tổ phụ bản cung giúp, Phương gia không cần can thiệp cũng có thể gây áp lực trên tiền triều. Còn Túc phi bản cung trước sau tự khắc có cách đối phó, chỉ lo phía Hoàng thượng…”
Phương Tử Huyên biết Hoàng đế có chút hoài nghi, hoặc muốn thử lòng Phương gia, nên nàng chỉ có thể lôi kéo phía Lệ phi và nhờ đến gia mẫu.
“Nương nương, giờ chỉ có Túc phi là đối trọng, có cách loại bỏ nàng ta, còn lo lắng điều gì sao?” Tình Nhu vừa đưa tay rót một chén trà ngâu, vừa hỏi.
Tử Huyên nhâm nhi chén trà, đoạn, nàng thở dài bảo: “Bản cung chỉ sợ Hoàng thượng là hoài nghi bản cung chứ không phải hoài nghi Phương gia. Bao năm nay, Phương gia ở trong triều vẫn rất tốt, Hoàng thượng cũng rất tin tưởng. Đột nhiên Hoàng thượng không trao quyền quản lý lục cung cho bản cung… có thể là vì… Liệu có phải Hoàng thượng đã biết chuyện gì không?”
Hầu hạ Tử Huyên lâu, Tình Nhu biết rõ trước giờ Phương Tử Huyên là người rất tự tin. Khác với Lệ phi sau khi hại Thần phi lòng luôn hoảng sợ, trong đêm cũng mộng thấy, thì Tử Huyên không phải hay hối hận hoặc nghĩ ngợi nhiều những chuyện nàng làm. Chuyện Phương Uẩn Chúc cách đây vài năm, Tình Nhu còn nhớ rõ, còn chủ nhân thị có lẽ đã quên.
Tình Nhu thưa nhẹ: “Nương nương, người đừng quá lo lắng. Thời điểm này nếu Hoàng thượng có hoài nghi và muốn thử lòng, chúng ta càng cần bình tĩnh ngồi yên. Lo sợ và làm chuyện gì lúc này chỉ là đánh rắn động cỏ thôi. Dù sao mọi chuyện vẫn chỉ đang dừng ở nghi ngờ và muốn thăm dò.”
Phương Tử Huyên gật nhẹ đầu. Lúc này ngôi hậu ở trước mắt, nàng càng cần giữ được tâm lý tốt nhất, không được để lộ chút sơ hở nào, vạn sự mới có thể thành được.
Vĩnh An cung những ngày này trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Các viện, các ty, các phòng của hậu cung đều sai người mang sổ sách đến Vĩnh An cung để tiện cho Túc phi kiểm kê. Túc phi vốn người thẳng thắn, cẩn thận lại chu toàn, kiểm tra mọi thứ đều không một chút sai sót nào.
“Phương Nhi, ta mang ít điểm tâm tự làm đến cho muội đây.”
Triệu Tương bước vào gian trong, nơi Tầm Phương đang ngồi chăm chú theo dõi sổ sách. Nghe thấy tiếng Ý phi, song Túc phi cũng không ngẩng đầu, mắt vẫn tập trung nhìn trang giấy trước mặt, chỉ nói: “Tỷ tỷ ngồi đi. Điểm tâm cứ để đó, lát nữa muội sẽ dùng.”
Ý phi đặt hộp điểm tâm lên bàn, ngồi lên chiếc ghế đối diện Túc phi, hơi ngước đầu ngó qua chỗ sổ sách của Túc phi. Nhìn dáng điệu trầm tư tỉ mỉ của Túc phi, Ý phi lại mỉm cười nói: “Phương Nhi của ta thật đã có dáng dấp của chủ sự lục cung rồi.”
Túc phi chỉ cong cánh môi lên, nói khẽ: “Tỷ tỷ lại trêu muội nữa. Muội cũng là học theo Hoàng hậu nương nương khi trước…”
Nói càng về cuối, giọng Túc phi càng nhẹ như mây. Đối với nàng, Trương Trích Hoa dù có thế nào thì vẫn luôn là một Hoàng hậu tốt. Kể cả khi Hoàng hậu đã bị phế, nàng vẫn gọi người là “hoàng hậu” với ngữ khí thành kính nhất như thể người vẫn còn đang tại vị.
Ý phi đảo mắt hai phía, lại dặn dò: “Người đó cũng đã không còn là Hoàng hậu, chúng ta vẫn là nên tránh nhắc đến thì hơn.”
Túc phi gật đầu, một lát sau nàng “à” lên một tiếng như vừa có một phát hiện mới mẻ. Nàng nói: “Phải rồi tỷ tỷ. Có một điều muội cảm thấy rất đáng ngờ.”
Ý phi nhìn dáng điệu của Túc phi, trong lòng phần nào đoán được điểm đáng ngờ Túc phi sắp nói tới nằm trong số sổ sách mà Túc phi vừa xem xét. Triệu Tương ngay lập tức hỏi lại: “Là điều đáng ngờ liên quan đến sổ sách này ư?”
Quả nhiên Túc phi gật đầu, từ từ giải thích: “Đúng vậy, vì muội muốn xem xem trước đây Hoàng hậu quản lý số liệu các phòng, ty, viện trong hậu cung ra sao nên đã lấy sổ sách của hai năm về trước về nghiên cứu thử. Sau khi xem qua thì muội thấy vào giáp tết nguyên đán năm ngoái, Hoàng hậu cùng một vài tần phi trong hậu cung là Hy tần, Trang tần, có mang một trang sức cá nhân đến để quyên góp cứu tế nạn dân. Thông thường, muội nghĩ là những hiện vật này phải được ghi chép quy đổi thành hiện kim, nhưng lại không thấy ghi lại trong sổ sách. Như vậy…”
Triệu Tương bần thần nhìn vào danh sách dài dặc, nghi hoặc: “Ý là muội cho rằng có kẻ ăn chặn tiền trong quốc khố?”
Giang Tầm Phương đi ra ngoài cửa, cho tất cả cung nữ lui, lại cẩn thận đóng cửa cung điện lại. Từ từ nàng mới nói: “Kẻ làm quan ăn bớt ăn xén tiền bạc của triều đình đâu phải chuyện gì quá lạ lẫm? Kể cả có những chuyện như vậy thì muội cũng đã không bận tâm rồi. Nhưng quan trọng tỷ tỷ có nhớ khi trước cung nữ Tiểu Hồng tố cáo Hoàng hậu do có chứng cứ là trang sức của Hoàng hậu không?”
Triệu Tương bấy giờ mới nhìn ra một mối liên kết quan trọng trong hai chuyện mà Túc phi nói tới, trong lòng ngộ thấy một tia sáng trong việc của Hoàng hậu. Nếu nói có thể thao túng được chuyện liên quan đến quốc khố, nội vụ phủ, hẳn chỉ có thể là người có địa vị cực kỳ quan trọng trong hậu cung.
Triệu Tương nói với vẻ nghi ngờ: “Nếu nói là có liên quan đến quốc khố và nội vụ phủ, mấy phi tần trong hậu cung có địa vị cao hẳn là đều dám làm đấy. Thậm chí… không phải trước đây Hòa tần và Khang tần cũng nói với chúng ta rằng hai người họ có người làm trong nội vụ phủ và quốc khố ư?”
Tuy cùng một phe với Túc phi, nhưng khi mọi chuyện đã rơi vào thế đáng nghi ngờ, Khang tần và Hòa tần cũng được Ý phi xem như mối bận tâm cần dè trừ, đề phòng.
Nhưng Túc phi không tỏ ra bất ngờ hay hoang mang, nàng chỉ bảo: “Muội đã xem xét kỹ, hai người họ đúng là có người làm trong nội vụ phủ và quốc khố, tuy nhiên phẩm cấp đều rất thấp. Hơn nữa Hoàng hậu thất thế vốn không phải điều gì quá có lợi ích cho Hòa tần và Khang tần. Như vậy trên lý thuyết có thể tạm thời đặt niềm tin ở bọn họ.”
Ý phi vẫn không hết lo lắng: “Nhưng nếu một trong hai người họ cấu kết với kẻ khác có mưu đồ để hại Hoàng hậu thì sao?”
Túc phi nói rất rõ ràng, như là đều đã suy nghĩ kỹ càng trước đó: “Muội cảm thấy không thể. Giả sử có kẻ đứng sau thật, hà cớ phải nhờ vả sự giúp sức của tần phi vốn không có quá nhiều quyền lực? Hơn nữa như vậy thì quá nhiều người biết chuyện, sẽ càng nguy hiểm và dễ bại lộ hơn hay sao? Khoanh vùng mấy tần phi có gia thế, có quyền lực, bọn họ không nhất thiết phải cấu kết với hai người này.”
Ý phi ngẫm trong chốc lát lời này, cảm thấy cực kỳ hợp lý và thuyết phục, lại nghe Túc phi nói cụ thể hơn: “Không nói tới Lệ phi, hai chúng ta càng không, loại thêm cả hai người kia, vậy còn lại Hiền tần, Đức phi, Trang tần. Tỷ nói xem nếu Hoàng hậu thất thế ai sẽ là người được nhiều lợi ích nhất.”
Ý phi không cần nghĩ quá khoảnh khắc, nàng run giọng đáp: “Là… Phương Tử Huyên.”
Túc phi gật đầu: “Ban đầu muội hãy còn thắc mắc tại sao đột nhiên Hoàng thượng xem trọng Tử Huyên, lại giao cho muội quyền quản lý lục cung. Hẳn là trong lòng người ít nhiều cũng có nghi ngờ.”
Ý phi mới ngộ ra tất cả nhưng vẫn không hết bàng hoàng. Không nghĩ được đến việc một nữ tử nhỏ tuổi, vẻ ngoài và hành xử thánh thiện, hồn nhiên như Phương Tử Huyên lại có thể hãm hại hoàng trưởng tử, ấp ủ những tham vọng lớn lao như thế.
Nàng ta cũng thật sự thâm độc và liều lĩnh. Ban đầu sai Tiểu Hồng khai ra mình, sau đó lại tự đưa mình ra khỏi vòng hoài nghi của Hoàng đế. Từ đó, tự khắc không ai còn mảy may nghi ngờ nàng ta.
Ý phi bồn chồn: “Nhưng có sổ sách này chúng ta cũng không thể quy chụp cho Phương Tử Huyên tội trạng, cũng không thể rửa tội cho phế hậu. Căn bản chuyện này có quá nhiều cách cho kẻ kia lấp liếm.”
Túc phi thở dài nói: “Đó cũng chính là điều muội băn khoăn. Trước tiên, chúng ta cứ phải biết được hung thủ thực sự gây án hoàng trưởng tử để từ đó có cơ sở tìm thêm manh mối. Như vậy cũng đã rất tốt rồi.”
“Vậy chúng ta phải chờ thời cơ ư?”
Túc phi gấp lại cuốn sổ sách của quốc khố, gương mặt chất chưa ưu phiền. Nàng không có gì trong tay, không địa vị, không gia thế, không ai bảo vệ, có thể nào liều mình một phen đấu với Phương Tử Huyên một phen hay chăng?
Nàng nghĩ ngợi chốc lát rồi nói với Triệu Tương: “Tỷ tỷ, muội đang nghĩ đến phế hậu. Phương Tử Huyên dốc nhiều tâm sức để lật đổ phế hậu đến vậy, nàng ta hẳn là muốn bước chân lên phượng vị. Phế hậu gia thế không lớn nhưng cũng là có hậu thuẫn, vậy mà trong thoáng chốc bị Đức phi hại cho thân bại danh liệt. Giờ muội đang chấp chưởng lục cung, nàng ta hẳn sẽ không để yên cho muội.”
Một thoáng ngừng lại nghẹn ngào, Giang Tầm Phương đưa tay gạt giọt lệ trên đuôi mắt rồi bảo: “Muội địa vị vốn không bằng nàng ta, gia thế cũng không bằng nàng ta, lại không có người hậu thuẫn, như cây non trước gió. Nàng ta muốn loại trừ muội dễ dàng như giẫm một con kiến. Tỷ tỷ, hai ta ở trong cung nhiều năm như vậy, được đến ngày hôm nay cũng chẳng phải do thực lực. Đều là may mắn nhất thời.”
Ý phi hiểu lòng người muội muội đã cùng nàng sống ẩn dật như những cái bóng trong Tử Cấm Thành suốt mười mấy năm qua. Nàng đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tầm Phương, móng tay Tầm Phương được tô vẽ cầu kỳ, trên tay cũng đeo nhiều thứ trang sức ngọc châu quý giá.
Nàng thì thào: “Phương Nhi, tỷ tỷ như thế nào cũng đều được. Chỉ là ở muội, muội có buông bỏ được những thứ lợi ích mà thời gian qua gây dựng được hay không? Còn nữa, có cam tâm nhìn kẻ như Phương Tử Huyên cười thầm đắc ý không? Muội có thể chịu đựng được kẻ đã hại phế hậu thân bại danh liệt ngồi lên phượng vị không?”
“Những điều này muội đều đã từng suy nghĩ cả. Cuộc đời vốn luôn bất công như thế, muội không có gì trong tay, thậm chí còn không được như Thần phi ngày trước, dựa vào tình yêu của Hoàng thượng; muội lực bất tòng tâm. Còn nữa, tỷ và muội như hình với bóng, chỉ có không giành giật tranh đầu với Phương Tử Huyên, muội mới an toàn và tỷ cũng không bị liên lụy. Tỷ tỷ, muội đã quyết rồi.”
Trong giọng nói của Tầm Phương, Triệu Tương có thể nghe ra một tâm tư thanh thản, ý tứ chắc chắn. Nàng cũng càng hiểu lòng của Tầm Phương. Như khi trước ở hậu cung có Thần phi gia thế lớn, lúc này có thể nhờ nàng ấy giúp nhưng nàng ấy đã không còn; Trang tần trầm tĩnh ôn nhu, không màng tới thế cục hậu cung cũng chẳng thể cậy nhờ tương trợ; Lệ tần và Hiền tần càng không. Không ai có thể đấu lại được Phương Tử Huyên lúc này.
“Tỷ tỷ hiểu được. Tầm Phương, chúng ta đấu không lại, trở về sống như trước đây, không ai có thể hại đến, cũng không màng đến lợi ích của kẻ nào. Chỉ có như vậy mới có thể an toàn ở chốn thâm cung…” Lời của Triệu Tương chất chứa những xót xa nhiều năm tích tụ.
Túc phi nhìn chiếc vòng trân châu trên tay và vạt áo gấm thêu chỉ bạc cầu kỳ, miệng nở một nụ cười chua chát khó tả: “Bao nhiêu năm, chúng ta sống yên bình đến mức tẻ nhạt, muội cũng sẽ chỉ xem khoảng thời gian này giống như một ngọn lửa le lói trong cuộc đời tăm tối của muội trong Tử Cấm Thành. Muội đã từng mơ mộng đến ngôi Hoàng hậu, cũng đã từng nghĩ sẽ làm mọi thứ để có được, nhưng đó chung quy cũng chỉ là tham luyến nhất thời của một kẻ cả đời không biết đến địa vị, vinh hoa, trong chốc lát có được không ít hào quang thôi. Muội vẫn là nên trở về làm Túc phi không ai nể trọng, không ai biết đến. Về sau sẽ lại tiếp tục làm một con rùa hèn nhát của chốn hậu cung.”
Giang Tầm Phương đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện. Bên ngoài gió thổi khiến muôn vàn cánh hoa hải đường tung bay trong không trung, làm thành một cảnh trí đẹp đẽ tuyệt vời. Trong chốc lát, gió cuốn những cánh hoa đi xa không còn trong tầm mắt của Tầm Phương, không còn trông thấy nữa.
Sớm ngày hôm sau, giờ Thìn như thường lệ thì tần phi vẫn đến Vĩnh An cung vấn an Túc phi. Đám tần phi vừa đến cổng vào Vĩnh An cung liền thấy cung nữ Thanh Linh của Túc phi đứng sẵn ở đó.
Thị cúi người chắp tay cung kính thưa: “Các vị nương nương, tối qua Túc phi nương nương bệnh ho tái phát, dạo này vì lao lực nên sức khỏe không ổn định. Túc phi nương nương xin ý chỉ của Hoàng thượng, từ nay không quản lý lục cung để an tâm dưỡng bệnh, các vị nương nương từ sau hôm nay cũng không cần đến vấn an hằng sáng nữa ạ.”
Gương mặt đám tần phi đều là hoang mang, dẫu sao chuyện đến cũng hơi đột ngột. Trang tần gương mặt lo lắng, liền hỏi: “Vậy mấy người bọn ta có thể vào thăm nương nương không?”
Thanh Linh nhẹ giọng thưa: “Đa tạ Trang tần nương nương có lòng, chủ nhân cần yên tĩnh dưỡng bệnh, nói là không muốn gặp ai ạ. Từ sáng sớm Ý phi nương nương cũng đã qua chăm sóc, các vị nương nương xin hãy an lòng.”
Mấy phi tần nhìn nhau một hồi, Trang tần gật đầu nói: “Nhờ ngươi chuyển lời thăm hỏi của bản cung đến nương nương, mong nương nương sớm bình phục. Vậy hôm khác bản cung sẽ đến thăm nương nương.”
Thanh Linh cúi người hành lễ rồi lui vào, đóng cổng Vĩnh An cung, tạo ra một không khí bí ẩn bao trùm lên đoạn trường nhai, nơi mấy tần phi hậu cung đứng.
Hiền tần cười một tiếng phá vỡ không gian yên lặng: “Ha, vậy là thời thế lại sắp đổi thay rồi.” Nói đoạn nàng ta liền thản nhiên rời đi.
Khang tần kéo nhẹ vạt áo của Hòa tần, hai người nhìn nhau rồi cũng nhanh chóng rời khỏi Vĩnh An cung. Trang tần cũng đi cùng hai người họ. Trước Vĩnh An cung rất nhanh chỉ còn lại Ninh tiệp dư cùng Đức phi, Lệ phi.
Vương Minh Lan ánh nhìn e dè, nhẹ giọng thưa: “Tần thiếp cũng xin phép các vị nương nương, trở về hậu điện trước ạ.”
Đức phi vịn tay Tình Nhu, định đi cùng Minh Lan về Vạn An cung, song Lệ phi lên tiếng: “Nương nương xin dừng bước.”
Phương Tử Huyên ngoảnh đầu. Phía sau, gương mặt Lệ phi tươi như tia nắng xuân rực rỡ, nụ cười nhẹ nhàng như gió như mây.