Bà Mạnh vô cùng ngạc nhiên, không tiếc lời khen ngợi: “Xứng đôi quá.” Sau đó lại nói với chồng mình: “Đây chính là Tiểu Khương, cháu gái cô Kỳ em từng nhắc đến với anh đấy.”
Dư Hải Lan cũng đánh giá cao, tỏ thái độ thân thiện với Khương Uyển Phồn.
Những người có mặt ở đây gió chiều nào theo chiều ấy, cứ thế Khương Uyển Phồn trở thành nhân vật chính, Lâm Diên và Yến Tu Thành đương nhiên bị bỏ sang một bên. Lâm Diên bối rối trước tình cảnh đột ngột này, chỉ biết câm nín nhìn Trác Dụ hồi lâu.
Trác Dụ nhướn mày hỏi: “Chị dâu đẹp không?”
Lâm Diên suýt thì đứng tim.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mà ánh mắt của Yến Tu Thành đứng sau lưng Lâm Diên tựa như một chùm sáng tăm tối, cứ chăm chăm vào người Khương Uyển Phồn. Bỗng dưng tầm nhìn bị cắt ngang, bộ tây trang đen hệt như bức tường. Trác Dụ chắn tầm mắt đang nhìn Khương Uyển Phồn của anh ta.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, bà Mạnh tiếc nuối kéo tay Khương Uyển Phồn, tự mình tiễn cô ra cửa.
Trác Dụ lái xe đến, bà Mạnh ngỏ lời mời: “Có thời gian rảnh thì đưa Tiểu Khương đến nhà cùng ăn cơm nhé, chỉ có hai gia đình chúng ta thôi.”
Cửa sổ xe nâng lên, không khí chợt yên tĩnh trở lại, hương phấn son thoang thoảng trong khoang xe.
Khương Uyển Phồn liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, có phần căng thẳng.
Trác Dụ phá vỡ bầu không khí im lặng: “Tối nay nhờ em mà hiếm khi tôi được làm nhân vật chính một lần.”
Khương Uyển Phồn nói: “Giúp đỡ nhau mà.”
Câu trả lời này khiến Trác Dụ bật cười.
Tốc độ xe rất chậm, anh chủ động nhắc về chuyện trong gia đình: “Lâm Diên là em họ tôi, nói chuyện không chừng mực, để em chê cười rồi.”
Khương Uyển Phồn nhớ đến trận cãi nhau to của anh và Tạ Hựu Địch ở tiệm lần đó, bèn hỏi: “Anh với Tạ Hựu Địch giảng hòa chưa?”
“Vẫn chưa.” Trác Dụ nhức đầu vô cùng: “Cậu ta chặn tôi rồi.” Đoạn anh lại bảo: “Sau đó tôi đổi số khác để kết bạn với cậu ta.”
Tiếp sau chuyện này lại là một diễn biến không chừng mực khác. Trác Dụ tạm thời không muốn nhắc đến nên chuyển chủ đề hỏi: “Đúng rồi, em định khi nào đến nhà bà Mạnh?”
“Không đi đâu.” Khương Uyển Phồn nói: “Tôi từ chối.”
Thân xe hơi dừng lại một cách rõ ràng, Trác Dụ cau mày: “Tại sao vậy?”
Khương Uyển Phồn ung dung đáp: “Không phải công ty anh cũng đang tranh thủ à? Chúng ta đã quen biết thế này rồi, tôi cũng không thể không nể mặt được.”
Những tưởng khúc nhạc dạo trong bữa tiệc vừa rồi đã kết thúc nhưng sau khi cô nói như vậy, Trác Dụ gật đầu, nghiêm túc bảo: “Cũng đúng, sau này em còn phải gặp người nhà của tôi mà.”
“Sau này.” Khương Uyển Phồn đơ ra, lặp lại theo bản năng.
Trác Dụ không trêu cô nữa: “Được rồi được rồi, em ngồi lại đi. Tôi sẽ không ép em làm chuyện mình không muốn. Nếu thật sự có sau này mà em không muốn gặp họ thì không gặp cũng được.”
Khương Uyển Phồn nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đưa cô đến cổng tiểu khu, Trác Dụ xuống xe: “Khương Uyển Phồn.”
“Hửm?” Cô quay đầu.
“Lời em nói, tôi có thể xem là thật không?” Giọng Trác Dụ hơi run, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa tràn đầy mong đợi.
Khương Uyển Phồn không nói gì, xoay người bước đi nhanh hơn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Về đến nhà, cô nằm bẹp xuống giường, tay đặt trên ngực, nhịp tim vẫn rộn ràng như cũ. Cô nhìn trần nhà mãi một lúc lâu hệt như đó là chiếc bảng vẽ, mắt là bút vẽ, tự động họa nên bóng dáng Trác Dụ.
Cô vội nhắm chặt mắt, càng tệ hơn.
Giờ đây trong đầu đã bắt đầu vẽ ra Trác Dụ, đôi mắt hơi xếch lên lúc anh cười, sắc mặt kiềm chế nhẫn nhịn khi bị sỉ nhục, vóc dáng và đôi chân dài khi vận âu phục, số đo ba vòng…
“Vòng ngực 110, eo 75, mông 121.”
“…?”
Khương Uyển Phồn kinh ngạc, chẳng ngờ mình có thể nhớ như in từng con số.
Cô trở mình, mò tìm điện thoại dưới gối.
Tay cứ bấm vào nhóm chat mấy lần liền, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, gõ chữ và gửi đi —–
Một tách trà gừng: [Nếu tớ nói, tớ muốn lĩnh chứng thì các cậu thấy sao?]
Siêu sao: [?]
Máy ảnh nhỏ: [?]
Một tách trà gừng: [Quen ba tháng trước, đàn ông, là một người rất tốt.]
Máy ảnh nhỏ: [Lúc ba tớ giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tớ, ông ấy cũng bảo thế.]
Siêu sao: [Làm phiền chút, bây giờ yêu cầu của các cậu đã thấp đến độ chỉ cần là đàn ông là được rồi à?]
Một tách trà gừng: [Anh ấy là người thành phố này, 28 tuổi. Biết Triệu Lâm không, đó là công ty của cô anh ấy.]
Máy ảnh nhỏ: [Chờ đã.]
Máy ảnh nhỏ: [Đừng nói người này họ Trác nha?]
Khương Uyển Phồn nhíu mày, lại trở mình: [Sao cậu biết?]
Máy ảnh nhỏ: [Mạnh dạn đoán nha, tên Trác Dụ?]
Một tách trà gừng: […]
Máy ảnh nhỏ: [Trùng hợp thế! Trùng tên với đối tượng hẹn hò một tháng trước của tớ!!]
__
“Chị ơi, tối qua chị ngủ không ngon giấc à?” Lúc cầm bảng action đến, Lữ Lữ nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Mắt có quầng thâm luôn rồi.”
Khương Uyển Phồn sờ má phải: “Đau răng, không ngủ được.”
“Ồ, vậy chị uống thuốc hạ sốt đi ạ.” Lữ Lữ vừa sửa sang tài liệu vừa than thở: “Sửa chữa tranh Vạn Phật mà chị lại từ chối, người khác cầu còn không được kia kìa.”
Khương Uyển Phồn “ừ” một tiếng: “Thời gian sửa chữa bên đó dài quá, còn phải sửa theo chỉ định, nếu đi phải mất gần nửa năm, thôi bỏ đi.”
Lữ Lữ không khỏi tiếc nuối: “Thật ra cô giáo à, chị có thể đến một nơi cao hơn mà, chắc chắn sẽ mạnh hơn người nào đó.”
Khương Uyển Phồn cười khẽ: “Sao lại so chị với anh ta, chị vốn mạnh hơn anh ta.”
“Đúng!!” Lữ Lữ bĩu môi: “Nhưng thế thì hời cho Yến Tu Thành quá.”
Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh, chỉ chỉ: “Hai tấm này đi, em mang cho chú Đồng xem qua thử.”
Chợt một cậu đàn em kêu lên: “Chị Uyển Phồn, có người tìm ạ!”
Tưởng là khách hàng đến nhưng cô không biết người đang đứng ở cửa.
“Chào cô Khương, tôi là Chu Chính, Dụ tổng bảo tôi đến đây.” Chu Chính lấy một túi tài liệu mới tinh trong cặp táp ra đưa cho cô: “Có việc đột xuất nên Dụ tổng đã đến Bắc Kinh bằng chuyến bay sớm nhất, thành ra không kịp đến đây.”
Sau khi người đi, Khương Uyển Phồn cầm túi tài liệu trong tay áng chừng. Mặc dù không thấy cụ thể nhưng nhịp tim cô cứ nhanh liên tục.
Sợi dây trắng quấn khoảng ba năm vòng, khi mở ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một màu đỏ rực. Lật trang thứ nhất ra là tên của Trác Dụ. Ngoài ra trong túi còn có một số thứ như ngân phiếu định mức, chứng minh cổ phần, bản quyền thương mại.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, người trong cuộc gọi đến cho cô.
Khương Uyển Phồn bấm nút nghe, đầu ngón tay vô thức run nhẹ, mãi đến lần nhấn thứ hai mới chính xác.
Trác Dụ hỏi: “Đã thấy đồ chưa?”
Khương Uyển Phồn đáp tiếng “ừ”, cổ họng như nghèn nghẹn gì đó.
Trác Dụ nói: “Vốn dĩ muốn tự mang đến cho em nhưng phải đi công tác gấp.”
Khương Uyển Phồn lại tiếp tục đáp: “Ừ.”
Một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi cất lời lần nữa, giọng Trác Dụ đã thôi ung dung, mang theo chút cẩn thận xác nhận lại: “Lời em nói tối hôm qua là thật chứ?”
Không cho cô cân nhắc câu trả lời hoặc lẽ là sợ phải nghe thấy đáp án nên Trác Dụ tỏ thái độ không quan tâm, nói thẳng vào chủ đề, giành quyền chủ động: “Vậy thì tôi sẽ tin là thật. Những gì tôi có thể cho em hiện tại đều đang ở trước mặt em cả rồi. Nếu em có áp lực khác, thật sự không có cảm giác kia với tôi, vậy tôi sẽ bảo Chu Chính chiều này quay lại mang đồ đi.”
Khương Uyển Phồn nghe mà buồn cười, cũng thôi căng thẳng, thậm chí còn trêu đùa anh: “Nếu thế còn mang mấy thứ này đến cho tôi làm gì?”
Trác Dụ trầm mặc: “Nhỡ.”
“Hửm?”
“Nhỡ tôi đánh cược đúng thì sao.”
“Nhà và xe đều thêm tên tôi?”
“Thêm.”
“Không sợ tôi lấy tài sản của nhà anh sao?”
“Không sợ.” Trác Dụ nói: “Điều kiện gia đình em tốt hơn tôi.”
Khương Uyển Phồn bật cười thành tiếng, khóe mắt cong cong, khuôn mày mềm mại. Nắng ấm độ chín giờ sáng thật sinh động biết bao, sưởi ấm làm cả người ấm áp, hệt như một chiếc bánh mì sợi dừa thơm ngon.
Trác Dụ khẽ thở dài: “Không muốn ép em, cũng không đành lòng từ bỏ, tôi rất muốn có một câu trả lời rõ ràng. Nhỡ là thật thì dù sao cũng cần bày tỏ điều này với em, những gì em thấy và đang cầm chính là tất cả những gì tôi có thể cho em ở hiện tại. Nếu chỉ là đùa giỡn, chỉ là đùa giỡn…” Anh dừng lại giây lát mới tiếp tục: “Vậy thì tôi thấy tiếc lắm. Nhưng ngoài tiếc nuối ra thì còn có biết ơn nữa.”
Giọng Trác Dụ và đan xen với tiếng kèn sáo ở đầu bên kia điện thoại nghe như có như không, cũng vô cùng mê hoặc. Anh trầm giọng nói: “Em xuất hiện, tôi rung động.”
…
Dù có bận tối mắt tối mũi đến mấy thì Lữ Lữ vẫn có thể phát hiện ra điều khác thường để hóng hớt: “Có ai nhận ra không, hôm nay tâm trạng chị Uyển Phồn tốt cực.”
“Không phải chị ấy đau răng hả, sao mà tâm trạng tốt được?” Nhân viên tiệm lắc đầu: “Không nhìn ra.”
“Mắt kiểu gì thế.” Lữ Lữ phân tích: “Chị ấy cứ cười mãi, đấy đấy đấy, lại nữa rồi!”
Lúc này mắt cô ấy cũng nhanh nhẹn hơn, trông thấy đồ trong tay cô: “Cái chị ấy đang xem có phải sổ bất động sản không? Mua nhà rồi à? Sao chúng ta không biết?”
“Nghĩ gì thế.” Nhân viên tiệm dứt khoát bảo: “Tôi bằng lòng tin đó là phòng cưới Dụ tổng mua.”
“Cậu mới nghĩ cái gì thế ấy.” Lữ Lữ chân thành thề thốt: “Nếu thế thì chữ Lữ của tôi sẽ viết ngược.”
Sau bữa cơm trưa, Khương Uyển Phồn cất tâm trạng sang để làm việc. Trên tay cô là chiếc màn ở quê gửi vào từ tuần trước. Khương Vinh Diệu cứ dặn dò mãi, bảo là phải cẩn thận một chút, vì các đường thêu chỉ vàng ở vạt màn có tuổi đời rất lớn, đã phai màu và đứt hết hoàn toàn nên để khôi phục dáng vẻ ban đầu thật sự tốn rất nhiều thời gian.
Bận rộn đến gần mười giờ mà chỉ mới thêu xong một phần năm. Lúc Khương Uyển Phồn nghỉ ngơi, sắc trời bảy giờ tối khi nãy đã hoàn toàn tối đen.
Đồ ăn ngoài mà Lữ Lữ gọi cho cô trước khi đi đã nguội, Khương Uyển Phồn cũng không thèm ăn lắm nên chỉ pha một ly yến mạch lấp đầy bụng. Chưa kịp uống một ngụm nào thì chuông gió ở cửa tiệm đột nhiên vang lên, có người vào.
“Chào mừng, cảm thấy thích thì cứ thoải mái —-“ Tiếng nói ngưng bặt, vì Khương Uyển Phồn nhìn thấy Yến Tu Thành.
Anh ta mang chiếc áo khoác dáng dài đến mắt cá chân màu quả hạnh, đeo mắt kính không gọng càng tăng thêm phần nho nhã, khí chất hình tượng quá tuyệt vời. Khương Uyển Phồn lùi lại một bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Có chuyện?”
Yến Tu Thành mím chặt môi: “Uyển Phồn, em một hai phải có thái độ như vậy với anh sao?”
“Tôi đã kiềm chế lắm rồi.” Khương Uyển Phồn đặt yến mạch lên bàn, động tác hơi mạnh, vài giọt nước nóng bắn lên buộc cô phải co tay lại.
“Nóng không?” Yến Tu Thành lại nói: “Cần gì phải tự mình làm khó mình chứ.”
“Đừng nói mấy lời ẩn ý với tôi.” Khương Uyển Phồn nhìn về phía anh ta, cười lạnh: “Đã nhiều năm rồi mà anh vẫn tự tin mù quáng như vậy, không hề thay đổi.”
Yến Tu Thành đã không còn là cậu thiếu niên khiêm tốn tự ti của quá khứ nữa rồi. Bây giờ công thành danh toại, có một tương lai triển vọng đã lần nữa chứng minh lựa chọn năm xưa của anh ta không hề sai.
Tin chắc rằng bản thân đã phán đoán đúng nên càng không biết sửa lỗi sai của mình.
Bầu không khí giằng co căng thẳng, sự đối đầu mạnh mẽ lẳng lặng trào dâng.
“Em biết Trác Dụ là người thế nào không?” Yến Tu Thành bất thình lình mở miệng: “Một người có cha có tiền sử phạm tội, anh muốn ở bên cạnh anh ta sao?”
Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng “a” một tiếng, xem thường lời anh ta: “Theo logic của anh thì nếu anh còn chưa chịu rời đi, có phải tôi nên báo cảnh sát không.”
Sắc mặt Yến Tu Thành có phần nóng nảy: “Ở công ty anh ta không có quyền thế, cô, dượng và họ hàng của anh ta đều mưu mô xảo quyệt. Em muốn vây bản thân mình trong một gia đình phức tạp như thế sao? Thử nhìn mà xem, chỉ mới mấy tháng trước, anh ta và sao nữ Thịnh Lê Thư còn cười nói mập mờ, thậm chí không chỉ một người này.”
Không khí yên lặng vài giây.
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, khóe môi cong lên: “Anh ghen tị với anh ấy à.”
Yến Tu Thành nổi giận: “Anh ta có gì mà anh phải ghen tị?”
Ánh mắt Khương Uyển Phồn lạnh lẽo và thẳng thắn: “Vì ngày đó anh nghe tôi nói tôi sắp kết hôn với anh ấy.”
Quai hàm Yến Tu Thành bạnh ra: “Nếu em chỉ muốn trả thù anh thì anh sẵn sàng nói xin lỗi em.”
Dường như Khương Uyển Phồn vừa nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này vậy, thậm chí cô còn chẳng muốn nhiều lời với anh ta nữa: “Anh đi đi.”
Kiên quyết hạ lệnh đuổi khách, không hề nể tình.
Nhiều năm trôi qua nhưng Khương Uyển Phồn vẫn y đúc thuở còn học đại học. Tính cách bộc trực, mềm mại xen lẫn cứng rắn, rõ ràng không phải là người thích nổi tiếng nhưng mỗi lời nói và hành động của cô đều tự tỏa sáng: Tự tin, ung dung, thành thạo, không rườm rà cũng không sợ thử thách.
Những điều này từng khiến Yến Tu Thành mê đắm luyến lưu, cũng khiến nội tâm anh ta u ám hèn nhát.
“Anh biết, em hận anh.” Yến Tu Thành nói: “Nhưng tác phẩm năm đó cũng đâu phải một mình em làm.”
Ánh mắt Khương Uyển Phồn càng lạnh lùng hơn: “Anh còn biết nói tiếng người không?”
Yến Tu Thành không tức giận, trái lại còn cười: “Nói cái gì có còn quan trọng không? Lần ấy của chúng ta, cuối cùng người có thể vượt qua mọi người không phải là anh sao?”
“Yến Tu Thành.” Nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên Khương Uyển Phồn gọi thẳng tên anh ta, cô nói: “Anh đáng thương thật đấy.”
…
Ly yến mạch chỉ còn sót lại chút hơi ấm, đan xen hòa hợp với ánh đèn rọi xuống. Sắc cam nhàn nhạt ấm áp như lòng đỏ đánh tan, khi nhìn mọi vật qua ánh đèn, tầm nhìn đều trở nên mơ hồ mông lung.
Khương Uyển Phồn nhắm mắt lại, cô dần bình tĩnh lại từ cơn phẫn nộ vừa nãy, cõi lòng như căn phòng trống trải, khắp nơi đều là tiếng vang.
Màn hình điện thoại chợt sáng lên nhắc nhở có cuộc gọi nhỡ.
Người gọi đến là Trác Dụ, vào 15 phút trước, khi cô và Yến Tu Thành đang nói chuyện không vui vẻ gì.
Gọi lại cho anh, tiếng chuông thứ nhất chưa vang xong thì Trác Dụ đã nghe máy.
“Anh gọi cho tôi à.” Giọng Khương Uyển Phồn khàn khàn. Trác Dụ chưa nói năng gì, chỉ nghĩ đến việc anh bắt máy mà chóp mũi cô đã cay cay.
“Đúng vậy, không có việc gì cả, chỉ muốn hỏi em đang làm gì, buổi tối có ăn nhiều cơm không thôi.” Bên phía Trác Dụ vô cùng yên tĩnh, thành thử giọng anh nghe rõ ràng lắm, cứ như đang ở ngay bên cạnh mình thôi vậy.
Chỉ một câu “ăn nhiều cơm” đã khiến đôi mắt Khương Uyển Phồn đỏ hoe.
Cô hít hít mũi: “Chưa ăn.”
Trác Dụ “hừ” một tiếng: “Vậy là em không ngoan rồi.”
Khương Uyển Phồn vốn muốn kìm chế cảm xúc, song khi suy nghĩ liều lĩnh ấy nảy ra, cô lập tức bị cảm tính lật đổ. Giờ phút này, trái tim cô như dây leo, tìm nơi bám vào theo bản năng.
“Anh làm việc xong chưa, khi nào về. Đợi anh về chúng ta gặp nhau đi.” Khương Uyển Phồn nói năng không được mạch lạc: “Nhưng anh bận rộn quá, về rồi chắc phải đến công ty nữa. Vậy chờ khi nào anh rảnh, chúng ta lại…”
Anh nhẹ giọng cắt ngang: “Muốn gặp tôi phải không?”
Khương Uyển Phồn nghẹn ngào đáp: “Ừm.”
“Ngay bây giờ.” Trác Dụ nói: “Em quay đầu lại đi.”
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, lập tức xoay người lại.
Trác Dụ đang đứng ở cửa tiệm, điện thoại để bên tai.
Khương Uyển Phồn giơ tay dụi mắt theo bản năng, tưởng rằng mình bị ảo giác.
Trác Dụ bước đến trước mặt cô, điện thoại cầm trong tay, cười bảo: “Dụi mắt cái gì, em sờ thử một cái chẳng phải là biết có thật hay không rồi sao.”
Khương Uyển Phồn cụp mắt, cảm xúc tủi thân dần biến mất: “Anh cao quá, tôi không chạm tới.”
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, cọ cọ vào hõm vai anh.
Hương trầm thoang thoảng tản ra, chẳng biết là hương chưa cháy hết trên bàn làm việc.
Không gian yên tĩnh đến tột cùng là lúc năm giác quan nhạy cảm nhất.
Tay Khương Uyển Phồn đặt sau lưng anh lúc thì siết chặt lúc thì thả lỏng.
Anh xem như đây là tín hiệu thấp thỏm do dự, vì vậy hiểu chuyện chuẩn bị kết thúc cái ôm nay. Ngờ đâu lực tay chưa kịp giảm đi chút nào thì Khương Uyển Phồn đã ôm chặt lấy anh hơn.
Bên tai Trác Dụ như có một suối nước nóng rót vào.
Khương Uyển Phồn gối đầu lên vai anh, giọng ồm ồm: “Ngày mai mấy giờ cục dân chính làm việc?”