“Sao cái gì mẹ em cũng nói với anh vậy, em thối chỗ nào?” [1]
[1] Đỏm dáng trong tiếng Trung là “Xú mỹ (臭美)”, chữ “xú” có nghĩa là “thối” nên đoạn sau Khương Khương mới hỏi như trên.
Trác Dụ vươn một tay ôm eo cô, bỗng nhiên vùi đầu vào cổ cô, cất giọng trầm chan chứa ý cười: “Ừm, thơm. Còn nữa, sửa lại một chút. Không phải mẹ em, mà là mẹ của chúng ta.”
Dưới lầu, Trác Mẫn Mẫn quay đầu liếc nhìn. Tuy đã bị góc tường che mất một nửa không thấy hết nhưng bà ta vẫn thấy được cái ôm đầy thân mật của hai người.
Bà bình tĩnh rời mắt đi, không giấu được cảm xúc hỗn tạp trong lòng.
Lâm Diên nói đúng, trong chuyện hôn nhân của Trác Dụ, đúng là bà đã rót nước giỏ trúc công dã tràng, bà tự nhận bản thân đã tìm được chìa khóa số mệnh của Trác Dụ, tuy mọi việc không được như ý những phương hướng không chênh lệch là bao.
Năng lực và cách đối nhân xử thế của Trác Dụ quả thật tốt hơn con trai mình.
Có anh ở đây, “Triệu Lâm” sẽ ổn định cả thôi.
Nghĩ lùi lại thì kết hôn chớp nhoáng cũng chẳng việc gì. Một cô gái trẻ tuổi có thể gây nên sóng to gió lớn gì đâu, cùng lắm chỉ là lôi kéo, mỉa mai, dụ dỗ là có thể điều khiển thu phục được ngay.
Nhưng sự linh hoạt của Khương Uyển Phồn thật sự nằm ngoài dự đoán của bà.
Với một khuôn mặt nữ chính trong các tác phẩm văn học thanh xuân bi thương, một trái tim tinh tế hoạt bát, chẳng những ăn mềm không ăn cứng mà còn có thể đào sâu cạm bẫy mà bạn đã sắp đặt xong xuôi và trả ngược lại.
Và thái độ của Trác Dụ nữa.
Chuyện này thì Khương Uyển Phồn không biết.
Trước ngày chính thức gặp mặt nhà họ Khương, Trác Dụ đã đến nhà họ Lâm để gõ chuông báo động trước.
Anh hiếm khi vào thẳng câu chuyện như thế, lúc giải thích, anh đã nói —- “Nếu cô và dượng sẵn sàng đi thì con sẽ nhớ phần ân tình này. Con rất thích Khương Uyển Phồn, thích đến mức ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy đã muốn đưa về nhà gặp ba mẹ con. Nhưng lão Trác đã đi rồi, cô ấy không gặp được. Hai người là người thân của con, bất kể quá khứ có ra sao thì con vẫn luôn hy vọng hai người có thể tiếp nhận chuyện con đã kết hôn, đối xử với Khương Uyển Phồn khoan dung một chút.”
Lâm Diên không vui: “Nói gì đấy, gia đình em đã bảo không thích chị ta đâu?”
Trác Dụ cười khẽ, hơi nâng cằm, ánh mắt thờ ơ không chút e sợ: “Không quan trọng.”
Tôi thích là được rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhiều năm qua, con đặt tay lên ngực tự hỏi, với cô, với “Triệu Lâm”, con xem như đã làm hết bổn phận của mình. Con không có yêu cầu gì khác cả, chỉ duy nhất điều này thôi.” Những lời Trác Dụ nói ra hệt như keo nước nóng chảy, không cho cơ hội thương lượng: “Con không muốn bị người ta vả mặt, nên hãy đối xử với Khương Uyển Phồn tốt một chút.”
Giọng nói bình tĩnh, thái độ kiên quyết. Lời này càng có sức gây ra sự sợ hãi hơn giơ đuốc cầm gậy nói lời độc ác. Ngay cả Lâm Diên luôn tìm chỗ chết cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Trác Dụ đến nhà họ Lâm ném một ngòi lửa sáng rực, sống chung hòa bình, vậy thì cứ sống yên ổn chẳng chuyện gì với nhau thôi. Nhưng nếu gây chuyện vượt qua giới hạn thì ngòi lửa này có bừng lên thành ngọn lửa cháy lớn cũng đừng ai trách tôi.
Phụ nữ dễ hiểu nhau hơn, Trác Mẫn Mẫn cũng hiểu rõ hơn Trác Dụ.
Anh không muốn bị vả mặt vì Khương Uyển Phồn là bộ mặt của anh.
Lần này bà ta cảm nhận được sự khủng hoảng mà trước đó chưa từng có.
…
Bốn giờ chiều, tiệc buffet bắt đầu lượt thứ nhất. Bà con hàng xóm trong vòng mười dặm xung quanh ăn thử món này đến món kia. Ở cửa đón khách có đặt hai giỏ trúc lớn, người đến ăn tiệc sẽ bỏ bao lì xì vào bên trong, thật ra số lượng cũng không quá nhiều nhưng những chiếc bao đỏ rực xếp thành hai chồng nhỏ thật sự tạo thêm khí thế cho khu vực mở tiệc. Chỗ ngồi có vẻ không được chú trọng lắm, bất cứ chỗ trống nào cũng ngồi được.
Nhưng ở bên phải có một chiếc bàn hơi khang khác, tất cả những người ngồi ở đây đều là đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa ai ai cũng rất chín chắn. Thời điểm nhìn Trác Dụ, ánh mắt họ cũng vô cùng thống nhất, thực chất cũng không phải ác ý gì cả mà tóm lại rất là kỳ lạ.
“Hỏi em chuyện này.” Trác Dụ kìm lòng chẳng đặng, kéo Khương Dực qua một bên hơi hất cằm chỉ về phía bên phải hỏi: “Bàn kia là anh em họ cả à?”
Mấy ngày nay Khương Dực làm việc liên miên, mới hơn bốn giờ sáng hôm nay đã bị Hướng Giản Đan gọi dậy đi đến nhà người bán thịt lấy thịt heo về nên cậu đã mệt mỏi lắm rồi, ngay cả tâm tư trêu chọc anh cũng chẳng còn, thắng thắn nói thật: “Em mà có người thân đẹp trai thế à? Em chính là vua đẹp trai của gia tộc đấy. Họ là người đã từng theo đuổi chị em.”
Đầu óc Trác Dụ xuất hiện vô vàn dấu chấm hỏi: “Em, nhà em có kiểu phong tục này à?”
“Tự đến mà, không có phát thiệp mời. Thôi thì nói với anh vậy, mặc dù chị em không đồng ý ai cả nhưng ai trong số họ cũng nhớ những điểm tốt của chị em hết.” Khương Dực nhiệt tình giới thiệu: “Theo thứ tự từ người đầu tiên bên trái qua là giáo viên Anh, mở công ty vận tải, thu thuế hộ gia đình ở phía đông thị trấn, hai người ngoài cùng bên phải nhỏ hơn chị em ba bốn tuổi, một lòng muốn được chị em yêu đấy.”
Trác Dụ: “…”
Khương Dực: “Anh rể à, anh đừng áp lực nha, anh cứ yên tâm, họ không sánh bằng anh đâu. Còn hai bàn chưa đến cũng kém hơn anh nhiều.”
Trác Dụ: “…”
Hai gia đình chính thức gặp nhau cũng xem như có lễ nghi chu đáo, đoàn viên và trọn vẹn. Lúc về, Kỳ Sương chống gậy, cười tít mắt vẫy tay gọi Trác Dụ: “Cháu rể, cháu đến đây.”
Trác Dụ chạy đến, đỡ cánh tay Kỳ Sương: “Bà nội, bà không đến chỗ bọn cháu xem thử chút ạ? Cháu sẽ tự đưa bà đi, sẽ đưa bà đi xem kịch Phúc Lộc, thăm vườn Bát Bảo, đưa bà lên núi Tẩm Vân thắp hương.”
“Bà thật sự không đi được.” Kỳ Sương nghiêm túc nói: “Bà lạ giường.”
Trác Dụ giả vờ suy tư: “Dễ thôi, ngày mai cháu tìm người giao hàng chuyển giường của bà đến đó chẳng phải là được rồi sao?”
Kỳ Sương được dỗ dành vui vẻ vô cùng. Bà vỗ vỗ mu bàn tay Trác Dụ, nhẹ nhàng nhích từng bước nhỏ sang bên cạnh: “Bà muốn nói nhỏ với riêng cháu thôi.”
Trác Dụ cười cười: “Được, bà nói nhỏ thôi ạ, cháu hứa sẽ giữ bí mật.”
“Thì là Khương Khương nhà bà, a, bây giờ cũng là Khương Khương nhà cháu. Con bé ấy mắt nó không tốt lắm, bẩm sinh đã mắc chứng quáng gà, ở đây này.”
Kỳ Sương sợ anh không hiểu, còn đưa tay chỉ lên mắt: “Hồi bé được chữa kịp thời nên không ảnh hưởng gì đến cuộc sống bình thường nhưng bà rất lo cho con bé.”
Trác Dụ vội vàng đáp: “Bà yên tâm ạ, buổi tối cháu luôn đi theo cô ấy, sẽ không cho cô ấy lái xe.”
Kỳ Sương hài lòng gật đầu: “À đúng rồi, còn nữa. Bệnh của con bé phải ăn nhiều gan heo, gan heo rất bổ mắt. Nhưng con bé không nghe lời xíu nào, ghét ăn gan heo nhất. Mỗi lần nó về làm cho nó ăn mà lần nào nó cũng len lén đổ đi.”
Trác Dụ cười: “Cô ấy không ngoan, đợi về nhà cháu sẽ đánh mông cô ấy.”
“Được được được.” Mặt mày Kỳ Sương hớn hở, nếp nhăn giống như những vằn nước nhộn nhạo theo gió trên mặt hồ.
Lúc chào tạm biệt nhau, họ hàng nhà họ Khương vây quanh hết vòng này đến vòng khác, ai ai cũng nhiệt tình hệt như vô số nhành hoa hướng dương đang đứng canh gác. Trác Dụ chào mọi người xong, khi sắp bước lên xe thì bà nội bỗng nhiên kéo tay anh lại.
Sau đó nói với giọng rất rất khẽ: “… Đánh nhẹ thôi nha.”
__
“Bà nội em bảo gì anh cũng làm à? Anh chả có nguyên tắc gì hết.” Sau khi trở về Bốn Mùa Genting, Khương Uyển Phồn ngồi xổm dưới sàn đếm sính lễ đám hỏi và quà đáp lễ, vừa đếm vừa đánh dấu vào giấy.
“Trước mặt bà nội cần gì nguyên tắc nữa, với cả bà nói đúng mà.” Trác Dụ cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại một áo len cao cổ màu xám nhạt bên trong, sau đó giúp cô kiểm tra: “Mắt em…”
“Không sao thật mà, bà nội chỉ muốn khoe tài năng nấu nướng của mình chút thôi. Sở trường của bà là làm các món về gan heo, nếu anh muốn dỗ dành bà vui thì lần tới ăn gan heo là được.” Khương Uyển Phồn hài lòng đếm đếm trên giấy: “Không ngờ kết hôn kiếm được nhiều thế này.”
“Vậy ý em là?”
“Kết hôn thêm vài lần nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Trác Dụ khựng lại, nhìn chằm chằm cô không rời.
Khương Uyển Phồn mỉm cười, sao cười lên trông cũng đẹp như vậy.
Trác Dụ quay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng chỉ được năm giây thì bại trận.
Khương Uyển Phồn tò mò: “Em muốn hỏi anh sao mà mua chuộc được mẹ em vậy?”
Cô hiểu rất rõ mẹ ruột của mình. Tính tình Hướng Giản Đan hào sảng, kết hôn trước mới thông báo như thế này thì dù Trác Dụ có tốt thế nào đi chăng nữa, có ưu tú ra sao cũng không tài nào xoa dịu được nỗi căm phẫn của bà. Nhưng lần này về nhà, cách đối xử tốt với Trác Dụ của Hướng Giản Đan giống hệt như bà nội Kỳ Sương vậy, không hề che giấu chút nào. Người khác hỏi đến con rể, bà tự hào đến mức có thể khen thành một bài văn mười trang.
Theo sự hiểu biết của Khương Uyển Phồn, thái độ của Hướng Giản Đan với Trác Dụ khá tốt nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức này.
“Mẹ không nói với em à?” Trác Dụ hờ hững đáp: “Trừ sính lễ ở đám hỏi, anh còn đưa riêng cho bà ấy hai thứ.”
“Cái gì?”
“Một căn hộ chỉ đứng tên một mình em và một phần lịch sử chứng minh anh không phạm tội.”
Hồi lâu sau, Khương Uyển Phồn bái phục gật đầu: “Anh là cao thủ, có kinh nghiệm dỗ ba mẹ vợ.” Cô đứng lên, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt chăm chú và nghiêm túc —–
“Khai báo thành thật đi, rốt cuộc anh kết hôn mấy lần rồi?”
Trác Dụ: “…”
Đúng lúc này điện thoại reo lên, có tin nhắn thoại mới gửi đến nhóm chat: “Chị em ơi, tớ đến sân bay rồi, một tiếng nữa gặp!”
Trác Dụ chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai.
Khương Uyển Phồn đáp một tiếng “Được”, sau đó giơ điện thoại lên, bình tĩnh bảo: “Bạn em, tối nay ăn cơm chung.”
Trác Dụ chẳng cảm thấy có vấn đề gì, ăn thì ăn thôi.
“Không cần căng thẳng, anh có quen đấy.” Khương Uyển Phồn nhẹ giọng nói, vẻ mặt bình thản: “Hướng Khâm, Thịnh Lê Thư. Xem như có quen biết cả.”
Trác Dụ suýt thì tự cắn đầu lưỡi mình, tưởng là nghe nhầm.
Mãi đến khoảnh khắc gặp nhau, anh mới thật sự tin rằng trên đời này vốn không có nhiều người trùng tên trùng họ như vậy.
Hướng Khâm, đúng là Hướng Khâm mà anh từng xem mắt.
Thịnh Lê Thư, cũng đúng là sao nữ mà anh từng dính scandal.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng riêng tại biệt thự, bốn góc là đèn tỏa hương thảo mộc lạnh như băng, hương thơm trong không gian rộng lớn này làm cảm xúc thư thái, cũng có thể xoa dịu tâm trí. Ba cô gái ngồi trên ghế sofa dài trò chuyện rôm rả, còn anh ngồi một mình trên ghế sofa đơn, đến tận bây giờ vẫn còn hốt hoảng.
Ba người này:
Từng là đối tượng xem mắt, từng là bạn gái tin đồn và là bà xã chính quy hiện tại.
Thịnh Lê Thư dựa ghế sofa ngắm nhìn bộ móng tay mới được chăm sóc xong: “Sao gọi hời hợt thế? Có phải bàn chuyện làm ăn đâu.”
Hướng Khâm nói: “Cũng không tính là hời hợt.”
“Ồ đúng ha,” Thịnh Lê Thư sực nhớ ra: “Cậu đến nhà anh ấy ăn cơm rồi.”
Sân khấu kẻ xướng người họ, hành hạ người ta hơn bất kỳ cửa ải khó khăn nào trước đó.
Trác Dụ giữ im lắng, giờ phút này không hợp thể hiện cảm giác tồn tại. Anh cẩn thận nhìn về phía Khương Uyển Phồn với ánh mắt cầu cứu.
Khương Uyển Phồn vờ như không thấy, không can thiệp mà ngồi xem náo nhiệt.
Trác Dụ cân nhắc cách dùng từ từng câu từng lời trong lòng, sau đó giải thích: “Không phải nhà tôi, là nhà cô tôi.”
“Vậy là anh bị bắt buộc hả?” Thịnh Lê Thư hỏi.
Trác Dụ cảnh giác, đây cũng là một câu hỏi bẫy.
“Cậu xem, ngầm đồng ý đấy.” Hướng Khâm quay đầu tố cáo với Khương Uyển Phồn: “Tớ xấu xí đến thế sao?”
“Không phải xấu.” Trác Dụ vội vàng nói: “Là tôi không xứng.”
“Ý anh là anh xứng với Khương Khương? Nói cách khác, Khương Khương xấu sao?” Thịnh Lê Thư giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
Trác Dụ bị chặn họng hoàn toàn.
Anh nhắm mắt, thầm hạ quyết tâm, sau đó đứng dậy cầm ly rượu lên: “Trước kia đắc tội nhiều, ba ly này để nhận tội với mọi người.”
Miệng ly vừa chạm môi thì Khương Uyển Phồn lên tiếng: “Được rồi đấy, đừng bắt nạt đàn ông như thế các chị em.”
Hướng Khâm và Thịnh Lê Thư đã không kìm được từ lâu rồi, bây giờ cả hai đều bật cười xua tay: “Ai bảo anh uống rượu đền tội đâu, lát không lái được xe còn phải gọi tài xế lái thay.”
Không phải uống rượu đền tội thì chắc chắn là có yêu cầu khác.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trác Dụ suy tư chốc lát, vẫn cầm một ly rượu mời Hướng Khâm, chân thành nói: “Lần trước cô là khách nhà cô tôi, thái độ tôi với cô quả thật không tốt lắm, tôi không nên lấy cảm xúc làm lý do gây khó dễ cho cô, thật lòng xin lỗi. Sau này nếu có gì cần tôi giúp thì cứ việc giao phó, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực.”
Dứt lời, anh ngửa đầu phóng khoáng uống ực một hơi cạn sạch.
Hướng Khâm hớn ha hớn hở, hoàn toàn thoải mái: “Được, sau này không nói anh là chúa kiêu trước mặt Khương Khương nữa.”
Trác Dụ chắp hai tay, sau đó lại nhìn qua Thịnh Lê Thư: “Chuyện scandal thật sự không phải do tôi cố ý đâu, tôi…”
“Được rồi được rồi, tôi biết.” Thịnh Lê Thư cắt ngang, vô tình nói: “Công ty các anh muốn kiếm doanh thu nên mượn sức hút của bộ phim kia tôi đóng, đúng lúc tuyên truyền cho các sản phẩm mới ra mắt của các anh. Chi ít tiền nhưng hưởng lợi độ hot của dư luận.”
Sắc mặt Trác Dụ nhún nhường.
Thịnh Lê Thư không phải không để ý mà là đã quen với những thủ đoạn ngây thơ rẻ tiền này. Cô ấy làm việc trong giới nhiều năm, vẫn có thể giữ được độ hot, dĩ nhiên không phải bình bông không hiểu thế sự.
“Người đại diện của tôi đã tìm mấy người phụ trách doanh thu kia, thật ra là để họ tạo động lực, cũng không phải anh mà là một người phụ trách khác trong công ty anh.” Thịnh Lê Thư nói đến đó thì ngừng lại, cái gì cô ấy cũng biết cả.
Trác Dụ cúi đầu cười.
Ban đầu lúc Lâm Diên đưa ra chủ ý này còn vô cùng đắc ý. Đây không thể xem là khôn lỏi mà là vô đạo đức, vô liêm sỉ. Bộ phận tuyên truyền sản phẩm không do Trác Dụ phụ trách, sau khi nó được đưa lên tin tức, anh mới biết bản thân đã trở thành nam chính.
Lâm Diên xụ mặt, sống chết dựa dẫm nhận sai: “Anh cả, xem như anh giúp em đi. Với tính khí của Dily, nếu biết chắc chắn sẽ xé rách em mất.”
Dily lúc đó chính là một cô hotgirl mạng tuyền 18, cũng là bạn gái Lâm Diên mới thay đổi chưa đến hai tuần lễ.
Trác Dụ thôi suy nghĩ xa xăm, rót đầy ly rượu rồi gật đầu với Thịnh Lê Thư, sau đó anh ngửa đầu uống cạn ly, lúc đặt ly xuống bàn còn dập nhẹ đế ly hai cái: “Tiền lương của người quản lý và người đại diện của cô để tôi chi trả. Cô đừng từ chối, bất kể cô có là bạn của Khương Khương hay không thì đây cũng là chuyện đương nhiên.”
Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm nhìn nhau.
Hình như có hơi nghiêm nghị quá, các cô thật sự không cố ý làm khó gì cả.
Cảm giác áy náy dễ dàng biến đổi thành cảm xúc đồng cảm, sau hai ly rượu, không khí lập tức chuyển hướng.
Ví dụ như tiết mục nói thật hay mạo hiểm tuy quê mùa những không bao giờ bị quên lãng này cũng được đưa vào trong chương trình hôm nay. Vung tay, kéo búa bao, mười lần thì hết tám chín lần Trác Dụ thắng, mà Thịnh Lê Thư và Hướng Khâm đều ăn ý chọn nói thật.
Được.
Nói thật có đúng không.
Trác Dụ: “Ba người là bạn cấp ba à?”
Thịnh Lê Thư: “Khâm Khâm với Khương Khương là bạn cấp hai, tôi học chung cấp ba với Khương Khương.”
Trác Dụ: “Trường học có lớn không? Nhiều lớp không? Ở Lâm Tước luôn à?”
Hướng Khâm: “Ở trong thành phố, trường trung học trọng điểm tỉnh đấy, rất khó thi vào.”
Trác Dụ: “Lúc đi học chắc không có nhiều bạn nam đẹp trai đâu nhỉ?”
Hướng Khâm: “Tất nhiên là nhiều rồi, nhất là những người theo đuổi Khương Khương đều rất đẹp trai đó nha, hơn nữa còn là hạng nhất lớp họ nữa.”
Trác Dụ: “Ồ? Khi đó đã bắt đầu tình chị em rồi sao?”
Thịnh Lê Thư: “Không nhớ rõ nữa, chắc là không nhiều, cùng lắm là bốn người, à không năm người chứ.”
Trác Dụ quay đầu rung chuông gọi phục vụ: “Cho tôi một ly nước chanh.” Nói đoạn, anh lại thờ ơ bổ sung: “Thêm hai lát chanh.”
Chưa được uống nước chanh thì Khương Uyển Phồn đã gọi anh ra ngoài trước.
Bên trong nhà hàng có lò sưởi ấm áp ngột ngạt, hai người xuống lầu ra ngoài hóng mát.
Năm mới đến, khắp các ngõ ngách trong thành phố đều giăng đèn kết hoa, vị trí của nơi này hẻo lánh kín đáo nhưng trên các cây ngô đồng ở hai bên đường cũng treo đầy các nút thắt Trung Quốc. Trông rộn ràng thì rộn ràng thật nhưng nhìn lâu sẽ hơi hoa mắt. Khi phóng tầm nhìn ra xa, các tòa cao ốc đứng san sát nhau như rừng rậm um tùm, bóng đêm được những ánh đèn neon phủ một viền vàng nhạt mờ ảo, đêm đông rét đậm giống như khoác lên một chiếc áo màu sắc ấm áp, bất giác lành lạnh.
Sau khi uống rượu dường như da Trác Dụ còn trắng hơn bình thường, khóe mắt hơi đỏ như đang chìm vào ánh đèn lẻ tẻ.
Khương Uyển Phồn nhìn anh, muốn cười nhưng không cười hỏi: “Anh là hồ ly biến hình nhỉ.”
“Xảo quyệt quá.” Kỹ năng diễn xuất dày công tôi luyện như vậy khiến Khương Uyển Phồn không đành lòng vạch trần: “Dáng vẻ hạ mình dụ dỗ làm hai cô bạn thân ngốc của em mềm lòng, cuối cùng cung cấp tình báo cho anh.”
Trác Dụ hơi nheo mắt, viền mắt dài giống như hai đường bờ biển cong cong ánh nước, khiến người ta kìm lòng chẳng đặng chạy nhanh vào. Anh hỏi: “Tiệc rượu hôm qua sao người theo đuổi em chỉ đến một bàn vậy? Người ở hai bàn kia bận rộn quá à?”
Khương Uyển Phồn hiểu ra, nhướn mày đáp: “Hai bàn kia đều là em trai cả, em sợ anh nghĩ nhiều.”
Trác Dụ quay đầu qua, góc nghiêng điển trai không hề che giấu được vẻ ghen tuông.
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp.” Khương Uyển Phồn tán gẫu như bình thường: “Anh thấy thế nào?”
Bình giấm còn chưa được xoa dịu, Trác Dụ không tình nguyện nói: “Bình thường, đẹp chỗ nào?”
Không khí yên tĩnh hai giây.
Khương Uyển Phồn chợt gọi anh: “Trác Dụ.”
Trác Dụ nhìn về phía cô theo bản năng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Gần như trong tích tắc đó, môi Khương Uyển Phồn chạm đến. Vì chênh lệch chiều cao nên cô hơi nhón chân, hôn nhẹ lên môi dưới của anh trước. Cảm giác ấm áp truyền đến bao bọc lấy đêm đông lạnh rét. Trác Dụ run run, máu trong các dây thần kinh đụng chạm khắp nơi.
Sau khi chạm môi nhẹ nhàng, Khương Uyển Phồn dịu dàng hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Trác Dụ vươn một tay ôm eo cô, phối hợp nhìn ra màn đêm nơi phương xa: “Ừ, bây giờ lại khác, phong cảnh tuyệt đẹp.”
Khương Uyển Phồn cười khẽ: “Tiêu chuẩn kép.”
Trác Dụ ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn sâu. Đương khi đầu lưỡi hai người triền miên quấn quýt, ánh đèn cả thành phố tựa như đồng loạt ùa đến tô điểm cổ vũ. Khoảng cách gần đến nỗi không thể gần hơn được nữa, đường nét trên da có thể thấy rõ mồn một, nhiệt độ lan truyền giữa hai chóp mũi nóng hôi hổi.
Mặc dù xung quanh chẳng có ai nhưng đây là khoảnh khắc sảng khoái nhất cuộc đời Trác Dụ.
“Không phải tiêu chuẩn kép.” Lúc lấy hơi sau nụ hôn dài, Trác Dụ nâng tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 đuôi mắt cô, khàn giọng nói: “Mà là niềm vui của người đàn ông đã kết hôn.”