Thịnh Lê Thư trực tiếp gọi video qua, chưa kịp nói câu nào thì Tạ Hựu Địch ở bên cạnh đã giận dữ chạy tới: “Quan tâm tôi quá đúng không, nhóm chat đồng bệnh tương liên, hiểu biết nhiều nhỉ. Tôi muốn xem ai mà nhiệt tình như vậy!”
Khuôn mặt Thịnh Lê Thư vẫn vô cùng tinh xảo dù độ phân giải của video thấp, vừa trông thấy người Tạ Hựu Địch đã bối rối, lát sau mới hung dữ nói: “Tôi biết cô, từng tham gia mô phỏng siêu sao đúng không!”
Thịnh Lê Thư nghĩ thầm, đây là chương trình ngu ngốc gì vậy.
Cô điên cuồng chụp màn hình lại: “Ồ, hóa ra anh trông như này, chụp màn hình gửi nhóm chat, để chị em ra ngoài tránh mìn.”
“Cô dừng ngay cho tôi!! Tôi báo cáo cô xâm phạm quyền hình ảnh cá nhân đấy!”
“Hơ hơ hơ, anh báo đi, không báo không phải đàn ông thực thụ.”
Thấy sao hỏa sắp đụng địa cầu, Khương Uyển Phồn vội vàng rút điện thoại lại: “Được rồi được rồi, anh năm tuổi, cậu ấy ba tuổi, kẻ tám lạng người nửa cân.”
Tạ Hựu Địch tức giận muốn cởi áo khoác: “Cô đưa số điện thoại cô ta cho tôi đi!”
“Được được được, tôi cho.” Khương Uyển Phồn nháy mắt với Trác Dụ, anh vội vàng kéo người đi.
Lúc này tin nhắn của Thịnh Lê Thư cũng đến.
“Hahahaha, tên Husky nào đây.”
“Đưa địa chỉ anh ta cho tớ!”
Khương Uyển Phồn cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
“Tớ gửi anh ta một sợi xích chó, làm từ titan thuần 24k!”
“…”
Cậu cũng chẳng chín chắn chút nào.
Thịnh Lê Thư: “Đúng rồi nói chuyện chính đã, cậu có nhận đơn hàng của Tề Nhã không? Tớ có nhờ anh Cường nghe ngóng, ban đầu Yến Tu Thành rất tranh thủ, anh ta muốn mượn lần đi thảm đỏ quốc tế này của Tề Nhã để tăng danh tiếng.”
Khương Uyển Phồn bình tĩnh nói: “Không phải chỉ muốn kiếm tiền.”
“Vậy thì chắc chắn rồi.” Thịnh Lê Thư gửi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn qua.
Trong ảnh là nội dung tin nhắn của anh Cường: “Công ty “Điển Phong” mới đăng ký năm ngoái, Yến Tu Thành là người đại diện pháp lý, phía sau có rất nhiều đối tác, còn tìm vài công ty kinh doanh bao bì và đã quyết định tham gia hai chương trình giải trí trong nửa năm tới.”
“Sở dĩ họ xem trọng lần hợp tác với Tề Nhã lần này là vì muốn mạ vàng tên tuổi, tăng giá trị con người. Em biết mà, ở giới mình muốn chiếm vị trí quan trọng tất nhiên phải có người liên quan đại diện. Gặp được một sự tồn tại có sức hút và thực lực như vậy, cơ hội thể hiện ở đài cao như vậy đúng là hiếm thấy.
Thịnh Lê Thư: “Cậu chưa ký hợp đồng với bên ấy đúng không? Cậu có nhận không? Có làm không?”
Khương Uyển Phồn tắt màn hình điện thoại, tập trung suy nghĩ hai giây rồi đáp không có bất cứ do dự nào: “Nhận. Làm.”
Theo hợp đồng làm việc của bên Tề Nhã thì sẽ gửi tiền đặt cọc đến trước hai ngày.
Đồng thời Thịnh Lê Thư cũng nói với cô: “Trong giới về cơ bản đã biết tin tức cô ấy đặt may lễ phục lần này.”
Mắt trái Khương Uyển Phồn giật một cái, lòng cô bỗng có dự cảm mơ hồ.
Buổi chiều khi công việc ở tiệm kết thúc, Khương Uyển Phồn gửi lì xì mừng năm mới cho mọi người trong nhóm. Nhóm các cô cậu đang học việc còn chẳng dám tin lúc nhận được lì xì: “Em cũng có ạ?”
Luật bất thành văn trong nghề là những học viên còn học nghề sẽ không nhận được đãi ngộ này, mỗi tháng chỉ phát tiền lương cơ bản xem như chi tiêu cuộc sống. Nhưng có tiền hay không không quan trọng, quan trọng được đi theo một thợ dày có tay nghề tốt đã là may mắn rồi.
“Đều có cả, vất vả một năm rồi, học không giới hạn mà, năm sau tiếp tục cô gắng.” Khương Uyển Phồn cười bảo.
Một năm “Giản Yên” có hai lần nghỉ, Tết sẽ nghỉ nửa tháng, trong tiệm có vài người thợ quê ở tận phía Đông Nam, mỗi chuyến về quê đều khá vất vả nên họ có thể nghỉ thêm một tuần.
Xử lý xong xuôi các công việc, tất cả mọi người vui vẻ nghỉ. Mỗi năm Khương Uyển Phồn đều là người cuối cùng rời đi, Trác Dụ nhắn tin cho cô bảo ở công ty có buổi họp nên sẽ đến đón cô muộn mười phút.
Bấy giờ bỗng một tiếng “cạch” vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh.
Cửa ra vào của tiệm bị đẩy ra, Khương Uyển Phồn ngẩng đầu lên.
Yến Tu Thành đứng ở cửa, ung dung thảnh thơi cởi bao tay da ra, sau đó mới đối diện với ánh mắt của cô.
“Tết này nghỉ bao lâu? Sắp về à?” Anh ta nói với giọng điệu tán gẫu như thể hai người là bạn bè có quan hệ tốt lắm vậy.
Khương Uyển Phồn “ừ” một tiếng: “Chắc anh cũng không phải đến để mua bán gì với tôi.”
Yến Tu Thành cười cười, tiện tay chỉ một chiếc gối họa tiết con sóc và quả nho bên phải, qua loa hỏi cô: “Cái này bán sao?”
“Không bán cho anh.” Sắc mặt Khương Uyển Phồn bình thản.
Vẻ mặt Yến Tu Thành không thay đổi vui giận gì, tay đang giơ lên buông thỏng về bên chân. Anh ta nói: “Nếu tiệm mở ra để đón khách thì khách đến đây không phải để bị sập cửa vào mặt.”
“Được thôi, mã QR ở đó, anh chuyển tôi một trăm ngàn tệ bày tỏ thành ý trước đi.” Khương Uyển Phồn chỉ chỉ: “Tiền vào tài khoản rồi tôi nói gì với anh cũng được, anh dám nói chuyện với tôi không?”
“Em nổi tính khí với anh làm gì?” Yến Tu Thành nói: “Hay là em không xem anh là người ngoài.”
“Đúng là anh không phải người ngoài.” Khương Uyển Phồn hơi ngước mắt, lạnh lùng nhìn thẳng anh ta: “Mà là kẻ thù.”
Môi Yến Tu Thành cứng đờ, cuối cùng không nhịn được nữa: “Vậy là em cứ luôn nghĩ như vậy nên mới đối nghịch với anh phải không?”
Khương Uyển Phồn cười khinh miệt: “Nhiều năm qua anh vẫn không thay đổi. Làm bất cứ chuyện gì cũng luôn có cái thói vòng vo, tự cho mình là đúng là thông minh, xem người khác là kẻ ngu.”
Từ khi biết Yến Tu Thành tranh thủ hợp tác việc thiết kế lễ phục đi thảm đỏ cho Tề Nhã, Khương Uyển Phồn biết chắc anh ta sẽ đến đây.
“Bây giờ em có gì khác anh sao?” Yến Tu Thành bất thình lình cười khẽ: “Nhìn thì như không để ý lắm nhưng lại ngấm ngầm không chịu thua cạnh tranh với anh. Anh thâm độc cũng được, tự đại cũng được, còn em thì thanh cao hơn chỗ nào?”
Khương Uyển Phồn thôi cười: “Đừng tự xem thường bản thân, tự tưởng tượng như thế. Người đại diện của Tề Nhã chủ động tìm tôi. Còn tại sao cô ấy từ chối một số người thì có lẽ anh nên đi hỏi người trong cuộc.”
Yến Tu Thành híp mắt, hiển nhiên không hề tin cô.
Khương Uyển Phồn ghét nhất các thái độ giống thật mà là giả, tự cho mình nắm rõ mọi thứ của anh ta hôm nay, cô nghiêng đầu cười cười: “Nếu như tôi biết anh đang tranh thủ thì tôi chắc chắn sẽ chủ động ra tay, không cho anh bất cứ cơ hội nào.”
Từ sắc mặt, khóe mắt, chân mày cho đến khóe môi thờ ơ nhếch lên, thậm chí là cả những sợi tóc của cô cũng toát lên sự tự tin. Hồi đại học, lần đầu tiên Yến Tu Thành thấy cô trong phòng vẽ, một khuôn mặt dịu dàng thuần khiết nhưng vẫn luôn giữ phong thái thanh cao khác xa người thường, không bao giờ cãi nhau lý lẽ với các đàn anh có ý tưởng khác biệt mình, việc đáng làm thì phải làm.
Yến Tu Thành những cảm giác tương phản ấy mang đến sự rung động.
Nhiều năm sau, anh ta mới hiểu ra rằng đó không phải là sự tương phản mà là hào quang toát ra từ sự tự tin đã ăn sâu trong xương cốt cô. Sắc bén, mạnh mẽ, khiến người ta vừa gặp đã không quên được.
Anh ta không muốn thừa nhận, Khương Uyển Phồn không hề thay đổi chút nào.
“Trong lòng em vẫn xem anh là đối thủ có sức uy hiếp, khi làm bất cứ chuyện gì chỉ cần có liên quan đến em, không cần biết em có sẵn sàng hay không nhưng em sẽ làm tất cả. Chỉ cần có thể đả kích anh, thậm chí em còn có thể lựa chọn những người và những chuyện mà em không thích.” Yến Tu Thành đối chọi gay gắt, oai phong lẫm liệt.
Tia lửa bắn tung tóe ra từ sự đấu tranh của hai người, bùng cháy lên trong âm thầm.
Khương Uyển Phồn đột nhiên cong môi, ngước cao cằm, ánh mắt như thoát ra khỏi vỏ kiếm đâm thẳng vào mặt u ám đê hèn của đối phương: “Vòng vo nhiều như vậy thật ra là anh để ý chuyện tôi thật sự kết hôn với Trác Dụ.”
Cơ thể Yến Tu Thành bỗng chốc run lên, ánh mắt dần mất đi sự kiên nhẫn. Tức giận, không cam lòng, bực bội và cuối cùng tất cả biến thành một ánh mắt yếu ớt.
Khương Uyển Phồn tiến gần đến anh ta một bước: “Nhiều năm rồi anh còn chưa biết rõ sao? Từ đại học, thành tích của anh, tài năng của anh, nội hàm của anh, thực lực của anh, thậm chí là nhân cách, phẩm chất của anh, cái nào cũng kém hơn tôi. Bây giờ anh thành công, vinh quanh, nổi tiếng, mỗi một tràng vỗ tay anh nhận được khi đứng trước ánh đèn flash, anh không chột dạ sao?”
Quai hàm Yến Tu Thành bạnh ra: “Những thứ này là do anh cố gắng đạt được.”
“Anh không có tư cách nói những lời này trước mặt tôi. Chỉ là kẻ thất bại dưới tay tôi mà thôi.” Khương Uyển Phồn cười khinh: “Tôi biết mục đích anh tới đây hôm nay, vậy tôi nói rõ luôn cho anh biết, tôi chắc chắn sẽ nhận đơn hàng may lễ phục cho Tề Nhã. Tôi muốn anh phải thua tâm phục khẩu phục, Yến Tu Thành, anh mãi mãi không bao giờ sánh bằng tôi.”
Bất kỳ ai, chỉ khi gặp kẻ khí thế mạnh thì bạn mới trở nên mạnh mẽ, cũng dưới ánh sáng rạng rời ấy, khiến kẻ bỉ ổi chột dạ không dám đối diện.
Khương Uyển Phồn khẽ khàng thở hắt ra, nhắc nhở với giọng điệu bình thản: “Chồng tôi sắp tới rồi, sắp đến tết, tôi vẫn chúc anh khỏe mạnh bình an đón năm mới.”
Đúng là muốn đổ máu một trận tại đây, xúi quẩy.
Yến Tu Thành im lìm không nói gì, đôi mắt như vô hồn, chẳng chứa đựng thứ gì. Anh ta xoay người, tay đặt lên tay nắm cửa. Chuôi kim loại lạnh lẽo như băng được quấn vải bông mềm mại một cách chu đáo để khách hàng không cảm thấy lạnh tay.
Cửa vừa mở ra một nửa, gió tuyết mùa đông lớn như hạt gạo vỗ vào mặt.
Tóc trước trán Yến Tu Thành bị thổi bay lên để lộ ra chiếc trán đẹp và đầy đặn, tăng thêm dáng vẻ trẻ trung thiếu niên cho anh ta.
Anh ta dừng bước, quay đầu nhìn lại: “Khương Uyển Phồn, chẳng phải ban đầu em từng thích anh sao? Em càng chán ghét anh thì càng tự vả mặt mình. Thể hiện tài năng mồm miệng rất thoải mái đúng không, vậy mặt em thì sao, có đau không?”
Vai Khương Uyển Phồn cứng đờ, sắc mặt như bức tượng đứng động động, không hề nhúc nhích.
Lúc này, một giọng nói trong veo vang lên sau lưng Yến Tu Thành: “Hình như thầy Yến chưa biết chuyện nhỉ.”
Trác Dụ dựa bên cánh cửa, tay trái bật bật lửa phát ra tiếng vang, ngón lửa xanh đỏ nhàn nhạt như mô tả dáng đầu ngón tay anh. Anh cúi đầu châm điếu thuốc, khói trắng không nhanh không chậm bay lên, tản ra. Nó giống như một chiếc mặt nạ mỏng dính che đi cảm xúc thật sự của anh. Nhưng dù là vậy thì vẫn cảm thấy rung động trước vẻ chế giễu thư thản của anh.
Anh kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cười nói: “Mắt vợ tôi dễ mỏi, tần suất lại không đều, thỉnh thoảng lại có vài lần không thoải mái, không nhìn rõ đồ đạc. Có lúc rõ ràng nó không phải là đồ vật nhưng lại bị cô ấy nhận nhầm là đồ vật.”
Trác Dụ vừa nói vừa đi đến chỗ Khương Uyển Phồn, lúc lướt ngang qua vai Yến Tu Thành, anh “lơ đãng” đụng mạnh vào đối phương.
Yến Tu Thành bị đụng lùi lại hai bước.
Trác Dụ đứng trước người Khương Uyển Phồn che chở cô hoàn toàn.
Hai người đàn ông, mũi chân đối diện nhau, một người thâm trầm ngoan cố kháng cự, một người ngông cuồng tỏa ra khắp nơi. Đối mặt tức khắc tạo nên sự đối lập, chỉ một khu vực khoảng ba bốn mét mà lộ đầy sự tàn sát khốc liệt.
Trác Dụ không tức giận, trái lại còn cười, bình thản ôn hòa nói: “Thầy Yến về nhà đón năm mới vui vẻ, có lẽ tôi không chúc anh phát tài đâu.”
Yến Tu Thành cười: “Tôi nhận sự chúc phúc của Dụ tổng, ngày khác sẽ đến thăm hỏi.”
Trác Dụ gật đầu: “Lúc nào cũng chào đón.”
Người vừa đi, Khương Uyển Phồn giả vờ nhẹ nhõm xoa xoa vai: “Sao nghe câu này như đang uy hiếp vậy.”
Trác Dụ liếc mắt nhìn bàn tay đang run rẩy của cô, bèn tiến tới cầm lấy ly nước: “Đừng rót, trong ấm không phải nước nóng.”
“Không sao, em uống lạnh.” Giọng cô khàn khàn.
Trác Dụ đặt ly xuống bên cạnh cái “cạch”, sau đó nắm chặt bàn tay lạnh băng của cô. Mềm mại không xương, tựa như chỉ cần dùng lực một chút đã bóp gãy. Trác Dụ cảm nhận được sự dè dặt của cô, vì vậy anh kiên nhẫn xoa bóp cho từng ngón tay của cô, cuối cùng mười ngón tay đan vào nhau, cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Khương Uyển Phồn vẫn cảm thấy mình hoàn toàn khinh thường tên Yến Tu Thành này. Mỗi lúc Lữ Lữ căm phẫn than vãn, cô luôn là người bình tĩnh xoa dịu cô bé. Bình thản ung dung khuyên nhủ cứ như bản thân không phải là nhân vật chính của câu chuyện vậy.
Nhưng vào giờ phút này, khoảnh khắc này, được Trác Dụ toàn tâm toàn ý bảo vệ, dẫn dắt từng bước, Khương Uyển Phồn mới phát hiện bản thân không kiên cường như mình đã tưởng. Cô chính là người bị hại trong câu chuyện bi kịch ấy, lẽ ra cô nên nổi điên lên, khóc lóc ầm ĩ trút hết cảm xúc của mình ra.
Trác Dụ nắm chặt tay cô bảo: “Đi với anh.”
Xe đậu bên đường, đợi cô thắt chặt đai an toàn rồi, Trác Dụ mới lùi xe và chuyển phương hướng.
Gần đến mùa xuân, không khí mùa đông rét đậm, hiện tại đang là thời gian cơ tối nên trên đường chính người và xe qua lại cũng ít.
Khương Uyển Phồn hạ cửa sổ xe xuống, từng luồng gió lạnh thổi vào xe, cô ngửa đầu đón gió, đôi mắt bị thổi khô đau rát vô cùng. Trác Dụ không nói năng gì, chỉ những lúc dừng đèn đỏ, anh sẽ vươn tay qua khỏi hộp số nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên mu bàn tay cô.
Chiếc Canyenne màu đen đi thẳng về hướng Đông, ra khỏi thành phố rồi đi dọc theo đường núi quanh co lên.
Đến nơi, gió lớn rít gào, màn đêm đen láy, bên tai tĩnh lặng tựa như đã đến một không gian hoàn toàn khác.
Trác Dụ xuống xe trước, sau đó đi vòng qua ghé phụ mở cửa và dắt Khương Uyển Phồn xuống.
Không gian chợt thay đổi, ánh sáng đột nhiên ùa đến khiến cô nheo mắt lại.
Khi hướng ánh mắt về phía trước là một vùng trời mênh mông trống trãi, cả thành phố như thu nhỏ vào trong mắt. Đứng tại nơi cao nhất, nó trở thành một chiếc hộp cảnh vật thu nhỏ sáng bừng. Tháp Have – địa điểm mang tính biểu tượng với dãy đèn lung linh trên cao, trên vòm trời cao là những vì sao xa xăm lấp lánh, tâm đầu ý hợp với không khí ấm cúng của nhân gian.
“Đẹp không em?” Trác Dụ hỏi.
Khương Uyển Phồn không lên tiếng.
Anh quay đầu, cô thì cúi thấp đầu.
Mái tóc dài che đi nửa bên mặt, mượn ánh sáng, trên chóp mũi cô ngưng đọng một giọt lệ ánh lên như viên minh châu.
Nhận ra ánh mắt của anh, Khương Uyển Phồn không kìm lòng được nữa, nước mắt liên tục rơi xuống. Cô nói: “Thật ra không phải em không sao, em cũng không thật sự rộng lượng như thế. Em thừa nhận, em ghen tị với Yến Tu Thành.”
Cô nghẹn ngào: “Em ghen tị thành tích nổi bật hiện tại của anh ta, em ghen tị cuộc sống thuận buồm xuôi gió của anh ta, em ghen tị anh ta có thể thoải mái quên đi quá khứ. Em ghen tị sự thành công của anh ta, dựa vào đâu mà anh ta được thành công.”
Trác Dụ đối mặt với cô, lẳng lặng không nói gì, sau đó anh dang hai cánh tay ra.
Động tác này đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến của Khương Uyển Phồn. Cô hung hăng nhào đến ôm lấy anh, nước mắt tuôn trào như suối, nóng ấm làm ướt một bên cổ Trác Dụ.
“Em là người phụ nữ thùy mị giả trong ngoài không đồng nhất.” Khương Uyển Phồn moi tim móc phổi, phơi bày hết thảy mặt u ám trong nội tâm mình.
Lòng bàn tay Trác Dụ ấn vào lưng cô có quy luật hòng xoa dịu cảm xúc cho cô. Anh cười thư thả bảo: “Ngầu quá đi, nữ hiệp bách biến.”
“Em thành quỷ, anh sẽ làm dao thu hồn trong tay em. Em bảo thu thập anh anh sẽ khiến người đó hồn bay phách tán.” Trác Dụ không ngại sến súa, nghiêm túc đùa giỡn với cô: “Chúng ta phải dè dặt với người ngoài một chút, dù sao cũng là mở tiệm đón khách, kiếm tiền vô cùng quan trọng. Thiết lập nhân vật của bà chủ Khương phải tốt mới được.”
Lời lẽ giải thích nghiêm trang của anh khiến Khương Uyển Phồn buồn cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn. Anh ngước mặt, hai mắt ngấn lệ nhưng chan chứa ý cười nhìn anh.
Nụ cười trên môi Trác Dụ nhạt đi, ánh mắt trở nên mềm mại và không hề che giấu sự đau lòng của mình. Anh trầm giọng bảo: “Không sao cứ, em cứ chân thực nhất. Trước kia anh không kịp đến nhưng từ nay về sau, em có thể làm chính bản thân mình. Không ưa ai, em cứ phóng hỏa, anh sẽ giải quyết ổn thỏa. À, đừng giết người làm gì, luật pháp xã hội, anh cũng không có bản lĩnh tày trới ấy, hai chúng ta sống qua ngày vui vẻ.”
Khương Uyển Phồn ngây người.
Sau khi mọi cảm xúc được giải tỏa, gánh nặng tâm hồn giảm bớt, bụi bặm trong lòng cũng được quét phủi sạch sẽ.
Giờ phút này, trong đầu cô không chứa đựng bất cứ ai, trong mắt và trong tim, tất cả đều là Trác Dụ ở trước mặt.
Khương Uyển Phồn khàn giọng hỏi một câu từ tận đáy lòng: “Sao anh tốt vậy?”
Trác Dụ cười khẽ: “Em đừng bao giờ có suy nghĩ mình không bằng người ta như vậy.” Anh nhỏ giọng, dịu dàng tiếp câu: “Em nên nghĩ thế này —- Khương Uyển Phồn tài năng hơn người, xinh đẹp như hoa, dám yêu dám hận. Một người phụ nữ xuất sắc như vậy, đỉnh cao như vậy, anh có thể có được là do kiếp trước anh thắp hương vái trời cao nên kiếp này mới có phúc nhận được.”
Khương Uyển Phồn được khai sáng, trong đôi mắt loang lổ lệ nóng tức khắc hóa thành những vì tinh tú trên bầu trời cao, mọi phiền muộn tan biến, niềm vui sướng trào dâng.
“Đúng nhỉ, cả đời này em chưa từng làm việc xấu. Hồi tiểu học năm lớp ba em đã từng giúp bà cụ băng qua đường, anh là người đàn ông em xứng đáng có được!”