Màn đêm như một con đường mù mịt, Yến Tu Thành lê cơ thể thê thảm về chỗ ở, dựa vào cửa thở hồng hộc. Trong đầu anh ta là cảnh tượng vừa nãy, Trác Dụ đến không sợ hãi và rời đi với bóng lưng thẳng tắp, còn dùng vạt áo của anh ta lau sạch bùn đất dính trên đèn pin.
Sự khinh bỉ và chê bai thầm lặng này như thể đập một gậy vào đầu anh ta vậy.
Yến Tu Thành trầm mặt, gọi điện thoại cho Lâm Diên.
Lúc đó Lâm Diên đang vung tiền ăn chơi để giết thời gian, âm nhạc sôi động va vào màng nhĩ, nhịp trống rộn vang hun nóng cơn giận một lần nữa. Yến Tu Thành thay đổi hoàn toàn hình tượng ôn hòa trước đây, quát lớn: “Chờ nhận thư của luật sư đi!”
…
0 giờ 3 phút.
Trác Dụ ngồi trong xe, sau khi dập tắt nửa điếu thuốc còn lại, anh nhai hai viên kẹo cao su để giấu đi mùi thuốc lá dày đặc rồi mới xuống xe. Nhờ có ánh sáng nên anh mới phát hiện ở đuôi áo khoác mình dính một ít đất, hình dạng nửa vòng cung hệt như lưỡi hái. Trác Dụ ngẩng đầu trông lên bầu trời, trăng sáng treo cao, trong trẻo sáng ngời, phản chiếu lên vết bẩn trên chiếc áo của anh.
Trác Dụ cụp mắt, cởi áo khoác rồi ném thẳng vào thùng rác bên đường.
Về đến nhà, Khương Uyển Phồn chưa ngủ: “Đang định gọi cho anh đây.”
Trác Dụ thay giày: “Nhận một cuộc gọi nên trễ giờ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Áo khoác anh đâu rồi? Không lạnh sao?” Khương Uyển Phồn vừa hỏi vừa điều chỉnh máy lạnh tăng lên hai độ: “Xử lý chuyện công ty xong rồi ha.”
Không nghe tiếng trả lời, cô định xoay người lại thì bên hông bỗng căng cứng, Trác Dụ đã ôm lấy cô từ phía sau. Áo len lông cừu vẫn mang theo sự ẩm ướt lành lạnh, dù cách hai lớp quần áo nhưng vẫn khiến Khương Uyển Phồn giật mình vì lạnh. Trác Dụ nghiêng đầu vùi vào hõm vai cô, cọ cọ chóp mũi rồi lại di chuyển đến gáy cô, cánh môi chạm vào giống như một nụ hôn mạnh mẽ mà tinh tế.
Khương Uyển Phồn không hỏi nữa.
Trác Dụ cũng không nói gì.
Bóng dáng hai người dính chặt vào nhau phản chiếu lên kính trong phòng khách, đường nét mông lung tựa như hai hòa làm một không thể chia cắt.
__
Ngày hôm sau, Trác Dụ thức dậy muộn, hơn chín giờ mới đến công ty. Vừa vào văn phòng thì Chu Chính theo sát phía sau báo cáo: “Hình như bên Lâm tổng xảy ra chút chuyện ạ.”
Trác Dụ cởi áo vest rồi vung tay ném lên ghế sofa. Lúc này thư ký gõ cửa: “Dụ tổng, cà phê đen của anh.”
Thời điểm cửa mở ra có thể nghe được âm thanh trong văn phòng của Lâm Diên.
Trác Dụ chống tay ở mép bàn gỗ dài, uống một ngụm cà phê: “Chuyện gì.”
“Yến Tu Thành đột ngột bảo sẽ không đến buổi thẩm định tác phẩm tuần tới.” Chu Chính chỉ được nghe sơ sơ, dự án “Tô Chi” không do Trác Dụ phụ trách. Lâm Diên là một người gấp gáp đao to búa lớn, chuyện tốt gì có thể tạo nên thành tích nổi bật, công thành danh toại thì anh ta sẽ không bao giờ chia cho người ngoài dù chỉ là một chén canh.
Sắc mặt Trác Dụ không gợn sóng, anh thổi hổi hơi nóng ở miệng ly: “Cà phê ổn đấy, cậu cũng làm một ly đi.”
Có cuộc gọi nội bộ đến, thư ký bảo: “Dụ tổng, Lâm tổng gọi anh đến văn phòng anh ấy ạ.
Trác Dụ ung dung thảnh thơi uống hết ly cà phê mới chậm rãi qua đó.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lâm Diên than vãn: “Đúng là khó hiểu, tự dưng anh ta bảo không tham gia buổi thẩm định sản phẩm, chỉ bảo muốn đến Nam Thông xem trại nuôi tằm. Vừa nghe đã biết anh ta mượn cớ rồi, sao có thể đổi ý vậy chứ.”
Trác Dụ ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, hút thuốc tập trung hơn cả việc lắng nghe: “Lời hứa này cậu có viết vào hợp đồng không?”
“Không, nhưng anh ta đã đồng ý rồi.”
Trác Dụ phì cười thành tiếng, khói thuốc dày đặc tràn vào phổi, tuy gây sặc nhưng chẳng hiểu sao lại thấy thoải mái.
“Đúng rồi còn nữa, tối qua anh ta gọi cho em, cứ như phát cơn điên ấy.” Lâm Diên bận rộn sứt đầu mẻ trán, tâm trạng vốn đang không thoải mái, nghĩ lại chuyện này đúng là giận điếng người.
Trác Dụ ngước mắt lên: “Anh ta nói gì?”
“Muốn luật sư gửi thư cho công ty.” Lâm Diên mơ hồ: “Đắc tội anh ta ở đâu chứ, tốn nhiều tiền mời anh ta đến thiết kế chứ không phải đến làm ông lớn.”
Nói cho sướng miệng chỉ vô dụng, Lâm Diên biết rõ buổi thẩm định tác phẩm này đã được lên kế hoạch từ lâu, đập vào nhiêu chi phí tuyên truyền vào, dù ít dù nhiều cũng có dính chút hào quang của Yến Tu Thành. Nếu anh ta không đến, Lâm Diên chỉ nghĩ thôi cũng thấy đau mặt.
“Anh à.” Sắc mặt anh ta trở nên vui vẻ, ân cần đưa thuốc lá châm lửa: “Anh đi thương lượng chút được không? Hình như Yến Tu Thành với chị dâu học chung đại học, ít nhiều gì cũng có tình cảm bạn cùng trường chứ.”
“Cậu muốn chị dâu cậu đi?”
“Em làm chủ cho!”
“Vậy thì không được.” Trác Dụ nói: “Chị dâu cậu xinh đẹp, tôi phải giấu cô ấy kỹ càng.”
“…”
“Hay là cậu để tôi đi?” Ánh mắt Trác Dụ lộ vẻ nghiêm túc, giây tiếp theo, khóe môi anh cong lên đầy khinh thường: “Tôi không đi được.”
Trước khi Lâm Diên hỏi “tại sao”, anh đã nói trước: “Tôi bị bệnh.”
“Bệnh, bệnh gì cơ?”
“Ung thư dạ dày.”
“…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trác Dụ như cười như không, sau đó đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn ở ống quần rồi rời đi để lại Lâm Diên đang ngơ ngác khiếp sợ.
Tại Giản Yên.
Lữ Lữ bận tối mắt tối mũi, đến trưa nay đã nhận không dưới 30 cuộc điện thoại, nói thẳng ra chỉ muốn rút đường dây điện thoại đi thôi. Y đúc như những gì Trác Dụ đã phân tích, sau chuyện của Tề Nhã, việc kinh doanh ở tiệm càng tốt hơn. Khương Uyển Phồn hòa mình vào cơn sóng công việc, giao mọi thứ cho Lữ Lữ. Khách hàng đến hỏi ý kiến cô đều kiên nhẫn giải nháp nhưng cứ luôn không nhận đơn đặt hàng, bất kể giá cả có tốt đến mấy.
Đương nhiên cô không cam lòng tỏ ra yếu đuối, muốn chứng tỏ bản thân mình. Nhưng sau khi lấy lại lý trí, Khương Uyển Phồn lại không muốn sự nhiệt tình của bản thân, vỏ bọc của sự sống bị một người hay một việc nào đó chi phối.
Đây là tâm nguyện ban đầu của cô, không đáng phải sửa đổi vì bất cứ người nào.
Buổi chiều Khương Uyển Phồn ra ngoài.
Khu vực Giang Tâm này đang được tái thiết đô thị, hàng rào chắn và các biển báo làm con đường chia năm xẻ bảy. Khương Uyển Phồn đến nơi, tiệm cà phê bên bờ sông được trang trí vô cùng đa sắc màu, tiếng nhạc saxophone bay lượn trong không khí, ánh đèn hơi xưa cũ nhưng cô vẫn trông thấy Yến Tu Thành ở tầng hai.
Khương Uyển Phồn ngồi xuống trước mặt anh ta.
Yến Tu Thành nhìn cô, không ai lên tiếng. Chỉ là khi bị ánh mắt cô nhìn kỹ càng quá lâu, anh ta kìm lòng chẳng đặng quay mặt đi.
Vị trí xương hàm gần má phải có một vết sưng đỏ, nhìn kỹ còn có một vết siết bầm tím quanh cổ đập thẳng vào mắt. Yến Tu Thành đột nhiên lên tiếng: “Nhờ ơn chồng cô tặng đấy, bây giờ cô nói xin lỗi tôi thì tôi có thể cân nhắc không tăng trách nhiệm pháp luật của anh ta.”
Khương Uyển Phồn không tức không gấp, giơ tay tỏ ý bảo nhân viên cho mình một ly nước chanh: “Nửa đêm anh bị người ta đánh, liên quan gì đến chồng tôi? Có người nhìn thấy hay có camera quay lại được? Nếu không có gì thì tôi có phải tôi cũng có lý do hợp lý để nghi ngờ rằng anh đang cố ý gài bẫy hãm hại không?”
Yến Tu Thành: “Cô trở nên như vậy từ lúc nào?”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Đôi mắt Khương Uyển Phồn như làn nước mùa thu, trong veo mà lành lạnh, không sợ hãi trước bất cứ lý do thoái thác nào của anh ta: “Nếu không anh chủ động gọi tôi đến đây làm gì? Để tôi nhún nhường anh à? Hay là đồng ý vài điều kiện của anh? Yến Tu Thành, nếu tôi vạch trần hết mọi chuyện hôm nay ra, thì cái hình tượng quân tử anh xây dựng có còn giữ được không?”
“Cô đừng có dọa tôi.”
“Mấy chuyện nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí [1] này tôi cũng không điều khiển được suy nghĩ của anh.” Khương Uyển Phồn uống một hớp nước chanh, chua đến mức cô nhíu cả mày: “Hóa ra một người không biết sợ như anh cũng sợ nhỉ.”
[1] Nghĩ là người nhân nhìn ra việc nhân, người trí nhìn ra việc trí.
Nước chanh uống chả ngon gì cả, chua đánh bay cả sự nhẫn nại của cô.
Khương Uyển Phồn đứng lên, lúc đang xuống cầu thang bỗng dừng lại: “À đúng rồi, làm một cuộc thảo luận nhỏ nhé. Anh nói xem mọi người sẽ nghĩ gì khi một thanh niên mới nổi luôn tự rêu rao bản thân là người có tay nghề thủ công giỏi nhưng lại bị người xa lạ đánh một trận vào đêm muộn? Không cần thêm mắm thêm muối gì cũng đủ bịa ra 100 câu chuyện trước khi ngủ cho anh rồi. Nếu anh không muốn lúc mình quay chương trình mà mọi thảo luận đều về những tin đồn bên lề này thì đừng đổ nước bẩn vào nhà tôi —- cứ đi theo con đường quý tốc của anh, tôi không ngại kéo anh xuống bùn đâu.”
Sau khi ra khỏi tiệm cà phê, Khương Uyển Phồn lái xe một vòng tròn rồi ngồi ở ghế dài bên bờ sông một lúc.
Gió đầu mùa xuân mang theo hơi ấm, nóng lòng nối đuôi mùa đông lạnh rét. Tàu chở hàng chậm rãi trôi nổi trên mặt sống phía xa xa, tiếng còi tàu như chuông reo khiến đám cò trắng đang tìm mồi sợ hãi bay mất.
Thật ra từ tối hôm qua Khương Uyển Phồn đã đoán được Trác Dụ làm gì rồi. Anh cẩn thận che giấu tất cả dấu vết nhưng cô vẫn phát hiện vết bùn và cỏ nát ở đôi giày da anh thay ra.
Chuông điện thoại chợt reo lên, ung dung kéo suy nghĩ của cô về, Trác Dụ hỏi cô đang ở đâu.
Gần đến giờ tan làm rồi, Khương Uyển Phồn báo địa chỉ: “Gần công ty, anh lái chậm thôi.”
Mười phút sau Trác Dụ đã đến nơi, Khương Uyển Phồn đứng bên đường chờ, từ xa đã vẫy vẫy tay với anh. Cô hớn hở ngồi vào ghế phụ: “Tài xế Trác lái xe giỏi quá, lát nữa đánh giá năm sau cho anh.”
Trác Dụ cười hỏi: “Sao lại đến đây?”
“Mua ít đồ.” Khương Uyển Phồn bình tĩnh cài đai an toàn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Trác Dụ nhìn xuống quần áo cô, chính cô không hề nhận ra lúc lên xe, trên người mình mang theo hương vị cà phê đậm đà. Trác Dụ gật đầu, không hỏi nữa mà bật xi nhan quay đầu vào đường lớn, sau đó mới quay đầu nhìn tiệm cà phê ở bờ sông.
“Còn về tiệm không?” Anh hỏi.
Trong xe đã chuyển sang phát nhạc giao hưởng mà cô thích, âm luật ca kịch va chạm xoa dịu hai tai. Khương Uyển Phồn xoay người, quyết định thích nghi với việc lười biếng: “Không về đâu, chúng ta đi ăn lẩu đi.”
Thời gian vẫn còn sớm, vì vậy Trác Dụ bảo: “Nếu vậy chúng ta đến chỗ này trước.”
“Ở đâu vậy anh?”
“Phòng tân hôn.”
Không nhắc lại khéo Khương Uyển Phồn cũng quên béng mất chuyện này, cô loáng thoáng nhớ lại lúc họ trở về Lâm Tước, Trác Dụ có cho Hướng Giản Đan xem giấy chứng nhận quyền tài sản, một căn hộ lớn 270 mét vuông ở khu vực Lâm Giang hoàng kim, người đứng tên tài sản chỉ viết duy nhất tên của Khương Uyển Phồn. Chính hành động này đã chinh phục hoàn toàn mẹ vợ đại nhân. Không phải chỉ đơn giản là vấn đề tiền nong mà đó là một người đàn ông chân thành.
Vừa nghe Trác Dụ nói về ý tưởng trang hoàng, Khương Uyển Phồn chợt hỏi theo bản năng: “Anh không làm công tử bột của em nữa à?”
Trác Dụ cà lơ phất phơ bảo: “Công tử bột làm việc vào buổi tối.”
Mặt Khương Uyển Phồn nóng lên, cô giơ ngón cái nói: “Đúng là một công tử bột có lý tưởng và nguyên tắc.”
Đây chỉ là lời đùa giỡn nhưng quả thật Trác Dụ có tâm tư riêng. Không liên quan đến vấn đề đối lập giới tính nam nữ gì cả, khi yêu một người chính là muốn dành trọn mọi thứ tốt đẹp cho cô, đây là phản ứng bản năng. Hơn nữa cứ ở mãi trong nhà của vợ thì ba mẹ vợ của anh sẽ nghĩ thế nào đây?
Các chi tiết đồng bộ, kiểu dáng nhà, điều kiện an ninh tại đây đúng là danh bất hư truyền, Khương Uyển Phồn kinh ngạc bảo: “Em còn tưởng mình đang bước vào vườn hoàng gia.”
Trác Dụ “ừ” một tiếng: “Chậm thôi Khương quý phi.”
Khương Uyển Phồn quay đầu lại, nâng hai tay chống nạnh: “Quý phi?”
Trác Dụ ôm lấy vai cô: “Ừ, anh cất người đẹp trong nhà vàng, không ai thấy được. Ban ngày làm công tử bột bán thân, kiếm tiền nuôi em.”
Khương Uyển Phồn nhất thời im lặng.
“Đây là ước mơ từ nhỏ đến lớn của anh.” Trác Dụ giả vờ thở dài thườn thượt: “Em đừng nói cho Tạ Hựu Địch biết đó, tránh để cậu ta cướp mối làm ăn với anh.”
“Yên tâm đi.” Khương Uyển Phồn nhéo hông anh, trầm giọng đáp: “Bà chủ Khương có tiền, nuôi anh lâu dài không vấn đề gì.”
Đã nói đây là vườn hoàng gia, Trác Dụ sợ lát nữa không khép được mồm lại xúc phạm đến cảnh đẹp tuyệt vời ở đây. Vào thang máy di chuyển thẳng lên, tầm nhìn của căn nhà rộng rãi thông thoáng, 180 độ nhìn thẳng ra sông.
“Anh có tìm được hai công ty thiết kế, biết em bận rộn nên để tiện cho thời gian của em, anh đã bảo họ đến nhà bàn bạc khi có yêu cầu. Khi nào rảnh rỗi em thử nghĩ xem có yêu cầu đặc biệt gì không.”
Khương Uyển Phồn lấy điện thoại ra chụp mỗi một vị trí trong mỗi căn phòng, tự tin bảo: “Phần trang trí mềm do em quyết định.”
“Đây là sở trường của em mà.” Trác Dụ nom dáng vẻ xem xét nghiêm túc của cô, trong lòng mềm nhũn ra: “Đồ dùng trong nhà thì sao? Đặt làm hết cả nhà, có thể có rất nhiều chi tiết cần em kiểm tra.”
Khương Uyển Phồn vui vẻ đáp: “Chuyện này em tình nguyện làm. Anh thì sao, anh có ý kiến gì không?”
Trác Dụ đưa tay ra, Khương Uyển Phồn tự nhiên nắm lấy. Hai người đi đến phòng khách, Trác Dụ khoa tay múa chân chỉ vị trí đối diện mặt sông: “Phòng khách trang trí đơn giản, em có muốn để tủ đựng đồ không?”
“Phòng nhỏ bên kia có thể làm thành phòng làm việc.” Trong đầu Khương Uyển Phồn đã hình thành bản nháp: “Anh thì sao? Có cần cất đồ đạc gì không? Em định tạm thời làm tủ nhỏ thôi.”
Trác Dụ khựng lại, sắc mặt do dự trong tích tắc ngắn ngủi, sau đó anh cười bảo: “Chỉ cần có em ở đây đã là báu vật vô giá của anh rồi.”
Anh lại chỉ mặt sông: “Bên này làm cửa sổ sát đất.”
“Ừm, ngắm cảnh trên cao.”
“Không chỉ ngắm cảnh.” Trác Dụ quay đầu, trong ánh mắt là ý tưởng không đứng đắn: “Còn có thể làm chuyện khác.”
Khương Uyển Phồn quay mặt sang chỗ khác, lười cho anh phản ứng nhưng khóe môi lại cong lên khó giấu.
Chủ đề này tạm thời kết thúc, trong không gian yên tĩnh, trong cái nắm tay tim đập nhanh, cả hai cùng thống nhất về mong muốn tương lai của nhau. Niềm mong đợi mà trước đó chưa từng có trào dâng hệt như dòng sông trước mắt, mùa xuân vừa đánh tiếng, nó đã chảy nhanh không ngừng.
Họ không có ý định che giấu việc đang sửa sang phòng tân hôn, chẳng mấy chốc đã có người biết. Hai ngày sau, hai người cùng trở về nhà họ Lâm ăn cơm tối. Đến nơi mới phát hiện trong nhà còn có người khác. Là hai người dì của Lâm Diên, có quan hệ tốt với Trác Mẫn Mẫn.
Trên bàn cơm, họ khen ngợi Khương Uyển Phồn không dứt miệng: “Tiểu Khương xinh xắn quá đi mất.”
“Đôi mắt là đẹp nhất, trong veo như nước vậy.”
Khương Uyển Phồn không hề thẹn thùng, nhoẻn miệng cười đáp: “Mũi cũng đẹp nhỉ, dì nhìn kỹ xem sao ạ, có phải vừa nhỏ vừa thật không?”
Trác Dụ ngồi bên cạnh suýt thì bật cười thành tiếng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hai người dì không ngờ cô lại thản nhiên như vậy, không hề có sự khiêm nhường khéo léo gì cả. Sau khi trố mắt nhìn nhau, họ tự giác không tiếp tục tâng bốc khen ngợi gì nữa. Khương Uyển Phồn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, bình thản húp canh gà rồi sau đó mới bắt đầu ăn hải sản. Biết cô thích ăn tôm, Trác Dụ tự nhiên lột hai con lớn bỏ vào chén của cô.
“Đừng uống nước trái cây, lạnh lắm.” Anh nhỏ giọng dặn dò.
Trác Mẫn Mẫn liếc một dì, thế là bà ấy ho khan hai cái rồi cười khen: “Tân hôn lúc nào cũng là lúc ngọt ngào nhất.”
Khương Uyển Phồn hài lòng ăn nửa chén tô: “Cô, dì, con đi rửa tay ạ, mọi người cứ ăn từ từ.”
Sau khi người đi, cuối cùng hai người dì kia kìm lòng chẳng đặng mở lời: “Tiểu Dụ, phòng tân hôn của hai đứa đang sửa sang lại sao?”
“Vâng, không nhanh đâu ạ.” Trác Dụ gắp ớt ra đĩa xương, cầm đũa nhẹ nhàng nghịch nghịch gảy gảy.
Dì kia kêu lên một tiếng, ánh mắt tha thiết nhìn anh: “Có một số việc vốn không nên nói nhưng chúng ta là người một nhà, dì cũng nhìn con trưởng thành đến từng này. Đoạn đường con đi không hề dễ dàng, vẫn nên cân nhắc cho bản thân nhiều hơn.”
Trác Dụ đặt chén đũa xuống, ngẩng đầu lên nhưng không nói gì, ánh mắt cũng bình tĩnh giống như đang giữ thái độ tốt lắng nghe ý kiến của họ.
Dì còn lại phụ họa theo tiếp câu: “Tiểu Khương ấy mà, đúng là một cô gái tốt, có thể nhìn ra được tình cảm của hai đứa rất tốt. Nhưng con đó, không thể giao bản thân hết đi không giữ lại chút gì thế được. Dì nghe bảo trên giấy chứng nhận quyền tài sản chỉ viết một mình tên con bé?”
Trác Dụ: “Có vấn đề gì ạ?”
“Hai đứa là vợ chồng, dĩ nhiên không có vấn đề gì cả. Nhưng con người rồi cũng sẽ thay đổi, không ai có thể tính toán được những chuyện sau này?” Một người dì cảm thán, giọng điệu như người đã từng trải đang tận tình khuyên bảo: “Điều kiện của con thì cưới ai cũng là phúc phần của người đó rồi.”
Vỏ tôm đã bóc ra trắng và đo đỏ trên bàn khiến người ta hài lòng, dù chất thành núi nhỏ cũng không lộ vẻ lôi thôi mà thay vào đó là cảm giác đẹp đẽ khác biệt. Ánh mắt Trác Dụ như đang thưởng thức, sau khi nghe họ nói những lời này, anh không khỏi bật cười: “Có chuyện có lẽ dì nhầm rồi.”
Ngay cả Trác Mẫn Mẫn cũng nhìn về phía anh.
Trác Dụ nở nụ cười phóng khoáng phong lưu như thật như giả: “Con với Khương Uyển Phồn, không phải cưới mà là gả.” Anh nói: “Con lập gia đình sao lại không mang theo của hồi môn được, thời đại nào rồi, một người đàn ông như con tặng của hồi môn một căn phòng cưới chỉ đứng tên một mình cô ấy không quá đáng đâu nhỉ.”
Sắc mặt của hai người dì kia đúng là thảm không nỡ nhìn, Khương Uyển Phồn đứng phía sau từng ngoài hành lang không đành lòng nhìn nữa, cũng không muốn lộ mặt nhanh để giảm bớt sự lúng túng của họ. Sếp Dụ bốn lạng đẩy ngàn cân, dùng sức một mình phản bác ba người… Hừ, Khương Uyền Phồn lấy điện thoại ra.
Màn hình điện thoại để trên bàn sáng lên, Trác Dụ tùy ý liếc qua, là tin nhắn Wechat.
Bà xã: “Sếp Dụ thật là, bốn bộ trừ ba bộ, đẹp trai có một bộ [bắn tim] [yêu anh] ~”
Lời tỏ tình tuy quê mùa nhưng có khả năng bày tỏ sự thật tâm của cô vào giờ phút này.
Chẳng mấy chốc Khương Uyển Phồn đã nhận được tin nhắn hồi âm.
Nếu đã nhắc đến bộ [2], đương nhiên anh sẽ không từ bỏ bất cứ linh cảm ý tưởng nào bắt nguồn từ đó.
[1] Bộ ở đây còn được hiểu là “ba con sói” ạ.
Trác Dụ: “Anh nhớ ra phòng tân hôn phải chuẩn bị thêm cái gì rồi.”
Trác Dụ: “Đặt riêng một tủ chứa đồ ở đầu giường, vươn tay là đến, như vậy có thể lấy bao dễ dàng.”