Trác Dụ bắt lấy cổ tay cô, bất ngờ cố định nó trên đầu cô, hơi thở nặng nề, đáy mắt đỏ ngầu, vì phập phồng quá kịch liệt nên cơ ngực như ứ máu, căng cứng. Anh chợt bảo: “Vợ ơi, chúng ta sinh em bé đi.”
Cơ thể Khương Uyển Phồn cứng đờ, hai chân cũng trút hết sức lực. Trác Dụ kéo lại, không để chân cô tuột xuống, giữ chặt bên hông mình, để cô quấn chặt lại.
Anh nằm sấp người xuống, khoảng cách càng kín kẽ hơn, giọng hơi run run: “Anh cai thuốc rồi, cũng không uống rượu mấy tháng nay, mỗi ngày ở câu lạc bộ đều tập luyện trượt tuyết. Em sờ thử cái này của anh đi, còn cái này nữa, có phải rất săn chắc không. Tháng trước anh đã tự đi kiểm tra sức khỏe, chỗ nào cũng tốt hết, nếu không cần thì đúng là phí của trời.”
Khương Uyển Phồn bị anh chọc cười, dần thả lỏng người.
D*c vọng trong mắt Trác Dụ vụt mất nửa màu sắc, giọng anh rất đỗi ngoan ngoãn: “Vợ ơi, em không muốn anh làm cha sao?”
Mấy giây sau, cô không kiên quyết nữa: “Không đeo bao cũng được, lát nữa em đi mua thuốc.”
“…”
Đúng là độc ác.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Được, đeo, đeo hết một hộp luôn.
Lúc ấy không biểu hiện quá nhiều nhưng đúng là Trác Dụ có hơi tức giận vì chuyện này, sau đó anh không đi tắm mà nằm đưa lưng về phía cô ngủ.
Khương Uyển Phồn đưa ngón tay chọt chợt tấm lưng rộng của anh, không phản ứng.
Cô cũng trở người, lưng đối lưng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào một điểm hư vô.
Điện thoại bật chế độ im lặng để dưới gối, một tiếng sau, Khương Uyển Phồn mới lấy ra bật sáng màn hình, mấy tin nhắn trong Wechat đều là bác sĩ nhắn. Khương Uyển Phồn trả lời xong thì lần lượt xóa hết các tin nhắn riêng ấy.
Mấy ngày sau đó, Trác Dụ sẽ phải giải quyết chuyện quay video tuyên truyền Thế vận hội nên cứ ở câu lạc bộ suốt. Trông thì bận rộn nhưng ngay cả Khương Dực cũng phát hiện điều khác thường.
“Chị này, hai người cãi nhau à?” Khương Dực lặng lẽ gửi tin nhắn cho cô: “Anh rể yếu ớt lắm, chắc lại đang chờ chị đến dỗ dành.”
Giọng nói chính chủ chợt vang lên bên tai: “Em cứ nói xấu sau lưng anh ấy mãi có phải không tốt lắm không?”
Khương Dực lùi mạnh ra sau một bước dài, kinh ngạc nói: “Chị, chị đến đây lúc nào thế?!”
“Lúc em đang lén lén lút lút đấy.” Khương Uyển Phồn hỏi: “Chồng chị đâu?”
“À, đang ở bên kia dạy hội viên nữ đó.”
Khương Uyển Phồn buồn cười, thằng nhóc này, không làm chút chuyện thì thật sự không bỏ qua được. Cô đi đến sân trượt nhìn thử, đúng là nữ, một bé gái bốn tuổi mặc đồ trượt tuyết trắng hồng đan xen, trông hệt như một túi bột đào mềm mại. Trác Dụ đang dạy cô bé trượt tuyết, tuổi còn nhỏ nhưng trượt rất ra dáng.
Khương Dực nói lớn: “Ông chủ, khách hàng này tìm anh làm thẻ ạ!”
Trác Dụ quay đầu lại, Khương Uyển Phồn đứng bên ngoài rào bảo vệ mỉm cười nhìn anh.
Anh bảo huấn luyện viên bên cạnh huấn luyện cô bé giúp mình, sau đó cất ván trượt tuyết và đi đến bên này.
Khương Dực rướn người nói lia lịa: “Cô ấy muốn được dạy riêng tư, có bớt không anh rể?”
Trác Dụ bảo: “Cô ấy thì không cần bớt, miễn phí cả đời.”
Khương Uyển Phồn đưa bình giữ nhiệt mình mang đến cho anh: “Canh hầm cho anh đấy.”
Trác Dụ hờ hững đáp lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh rể, hình như anh không thích lắm, đừng lãng phí, để em uống cho.”
Trác Dụ đánh mấy cái tay vươn đến của Khương Dực, sau đó ôm bình giữ nhiệt vào lòng bảo vệ nó: “Muốn ăn thì bảo chị em làm cho, phần này là của anh.”
Khương Dực rất biết mình biết ta: “Em nên chết đói thì hơn.”
Trác Dụ dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi, sau khi vào trong, anh không nói chuyện mà chỉ ngồi xuống ghế húp canh. Khương Uyển Phồn khoanh tay trước ngực, dựa vào mép bàn, bình thản hỏi: “Anh đang chiến tranh lạnh với em à?”
Trác Dụ đáp trong giây lát: “Không có.”
Khương Uyển Phồn ghét nhất là kiểu chiến tranh lạnh này, anh không dám làm cứ như đã khắc sâu tận xương, hình thành phản ứng bản năng.
Sau vài giây đối mặt, anh lặng lẽ cúi đầu và tự mình bật cười thành tiếng trước. Mỗi phút mỗi giây đều bị cô nắm bắt thì dựa vào điểm yếu chống cự có ích gì chứ?
“Đến đây.” Trác Dụ nhượng bộ, vươn tay ra.
Khương Uyển Phồn muốn giữ thể diện cho anh nên đã nắm lấy, anh dùng chút sức, cả người cô đã ngồi lên đùi anh.
Toàn bộ các mặt của phòng nghỉ ngơi là cửa sổ sát đất, thiết kế rất khác lạ khiến Khương Uyển Phồn căng thẳng: “Nhìn thấy mất!”
“Không thấy được đâu, kính một chiều.” Trác Dụ ôm chặt eo cô, vùi đầu vào cổ anh, buồn bực nói: “Vợ ơi, em gầy quá, ngực không lớn như trước nữa.”
Khương Uyển Phồn khịt nhẹ mũi: “Trách ai?”
“Trách anh.” Trác Dụ tự giận nhận lỗi: “Không chăm em tốt.”
Anh tự nhận lỗi như thế là thật, Khương Uyển Phồn không đành lòng. Cô đưa ngón tay cào cào ót anh: “Không có đâu, cuộc thi lần trước mệt quá thôi.” Nói đoạn, cô chủ động nhắc đến: “Chuyện kia không phải là em không đồng ý.”
“Là do anh kích động.” Trác Dụ cắt ngang: “Đáng nhẽ nên thương lượng với nhau, đây không phải là chuyện của một mình anh.”
Khương Uyển Phồn cụp mắt nhìn anh, chậm rãi bảo: “Một mình anh cũng không sinh được. Biểu hiện của anh đêm đó nên làm uốn giấy bạc.”
“Hả?’
“Trai tồi uốn giấy bạc.” [1]
“…”
[1] Đây là trend hot ở Trung Quốc vào năm 2019, nguyên văn là: “Tra nam uốn giấy bạc, tra nữ uốn gợn sóng, kiểu công chúa trà xanh, Malatang Trương Lượng, tôi thì không như thế, hăng hái lại tiến thủ.” Đại ý là kiểu tóc chỉ bản chất con người.
Khương Uyển Phồn đã chủ động đến đây chính là cho anh bậc thang để bước xuống. Bây giờ đã làm lành xong xuôi thì cũng nên đến lượt cô tính sổ rồi. Tư thế này khiến cô phải nhìn từ trên cao xuống, ngón trỏ nâng cằm Trác Dụ: “Đêm đó cứng miệng ghê nhỉ.”
Ánh mắt Trác Dụ trong veo, đáp tiếng “ừ” như thể không có chuyện gì xảy ra: “Bên dưới cũng rất… Cứng đó.”
Khương Uyển Phồn đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, suýt thì va phải Khương Dực ở đối diện.
Cô cau mày, bị dọa giật mình: “Có biết đi đường không.”
Khương Dực buồn lòng: “Chị à, chị đụng vào em cơ mà?”
Khương Uyển Phồn trừng cậu.
“Ok, Ok, em sai.” Khương Dực giơ tay đầu hàng, con gái nói gì cũng đúng. Cậu quan sát một hồi mới hỏi: “Sao mặt chị đỏ thế ạ?”
“Cần em lo à.”
“Ok, Ok, em sai.”
Khương Uyển Phồn không khỏi buồn cười, Khương Dực ngày hôm nay và cậu của mấy tháng trước khác nhau một trời một vực. Thiếu niên phản nghịch đến chó còn ngại, thế mà bây giờ lại cần cù, hiếu học, biết nhìn sắc mặt và nghe giọng điệu đã hiểu được đối phương, cũng biết cách tiến lùi. Lối suy nghĩ của cậu cũng bắt đầu thay đổi, không cho rằng đi học là vô dụng nữa. Trác Dụ cầm tay chỉ dạy từng chút, kiên nhẫn dẫn dắt, giúp cậu trở về con đường chính xác ban đầu.
Khương Dực bỗng luống cuống, khi nãy Khương Uyển Phồn chỉ đỏ mặt, sao bây giờ đến mắt cũng hơi đỏ vậy.
“Có phải em lại nói gì sai rồi không?” Cậu cẩn thận, thấp thỏm hỏi.
Khương Uyển Phồn quay đầu sang chỗ khác, lau lau khóe mắt, sau khi ổn định cảm xúc mới bảo: “Ngồi một lúc đi.”
Hai người ngồi ở ghế trong sân bên cạnh phòng nghỉ ngơi.
Khương Uyển Phồn những người đang trượt tuyết: “Vẫn luôn nhiều người vậy à?”
“Hôm nay là ít đó ak, đến thứ sáu còn phải hẹn thời gian trước nữa đó.” Khương Dực nói: “Anh rể bảo em đi thi, thi xong sẽ cho em làm trợ giảng. Tối nào em cũng đọc sách hết nhưng mà vẫn thấy hơi chậm.”
“Không sao, dành nhiều thời gian chuẩn bị chút, chắc chắn sẽ đậu thôi.” Khương Uyển Phồn vui vẻ và yên tâm hơn: “Kể ra Trác Dụ phải cảm ơn em đấy, giúp anh ấy tiết kiệm một căn hộ.”
Cô kể cậu nghe chuyện Trác Dụ và Khương Vinh Diệu đánh cược với nhau: “Ba vốn không chịu đâu nhưng Trác Dụ bảo nếu anh ấy không dạy em tốt sẽ mua thêm một căn hộ lớn nữa đứng tên chị.”
Khương Dực ngây người, chậm rãi cúi đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khương Uyển Phồn biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, bèn an ủi: “Con người mà, sẽ có lúc đi sai đường thôi, nhưng lạc đường biết quay đầu là điều rất tốt. Anh ấy có thể giúp em một thời điểm nhưng con đường sau này, chỉ có một mình em bước đi. Trong câu lạc bộ này, em có thể tìm được điều mình muốn làm. Thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, cũng sẽ có nhiều thứ không được theo ý mình muốn, đó là tất nhiên rồi.”
Khương Dực mê man gật đầu: “Em biết mà chị.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Thật sự không muốn chúc em vượt qua mọi chông gai vì như vậy quá mệt mỏi. Chỉ hy vọng em sẽ khỏe mạnh bình an, có thể trải qua cuộc sống của mình thật tốt thật vui vẻ. Còn ba nữa, lão Khương rất thương em, tuổi đã lớn, vất cả hơn nửa đời người, chẳng lẽ em còn muốn ba phải cúi đầu trước mình, nhận sai trước sao?”
Khương Dực hít mũi, giọng càng khàn hơn trước đó: “Em hiểu.”
Khương Uyển Phồn vỗ mu bàn tay cậu một cái.
Làn da thiếu niên mang cảm giác mát lạnh, bàn tay gầy, dài, xương đốt ngón tay rõ ràng, sức mạnh sinh trưởng hoang dại toát ra từ kẽ ngón tay cậu.
“Ba mẹ và bà nội đã cao tuổi rồi, em là người trẻ, phải nhẫn nhịn chút, chăm sóc họ nhiều hơn, cũng phải về thăm họ nhiều nhiều vào.” Khi nói ra những lời này, ánh mắt Khương Uyển Phồn nhìn xa xăm, tựa như giọng nói phát ra từ bầu trời.
Khương Dực cau mày: “Chị.”
“Không có gì.” Khương Uyển Phồn cười nói: “Đi làm việc đi.”
__
Hai ngày trước khi đi đến thực cảnh, ekip quay đã đến câu lạc bộ trượt tuyết một chuyến để tiến thành thu thập tư liệu thực tế. Đoạn phim tuyên truyền này sẽ dài hơn 8 phút, chia làm 6 phần —- Con người, đam mê, nghiên cứu khoa học, bảo vệ môi trường, đất trời và cuối cùng là đỉnh núi tuyết.
Nội dung có phần cao siêu và nâng cấp dần, sử dụng những kiến thức vĩ mô, để tuyên truyền đồng thời mô tả sự phát triển của ngành nghề. Trong đó nổi bật nhất chính là “Đỉnh núi tuyết”. Ban đầu tổ đạo diễn muốn chọn những vận động viên thể thao chuyên nghiệp, sau khi họp thảo luận thì phát hiện có sự trùng hợp thiết lập với một phiên bản phim tuyên truyền khác, nếu vậy chẳng bằng cứ thể hiện dưới thị giác của người bình thường.
Giáo viên thân thiết của Trác Dụ – Từ Tá Khắc là người có tiếng nói nhất định trong nghề này, sau khi biết tin, ông đã đề cử Trác Dụ ngay lập tức. Từng là tuyển thủ thiên tài, giữa chừng kết thúc sự nghiệp, cuối cùng đã quay lại, dù rằng không còn giữ thân phận một vận động viên thể thao nữa.
Có lẽ là không hoàn hảo nhưng có lên có xuống mới là cuộc đời thực tế.
Ban tổ chức đã liên lạc với Trác Dụ hai lần, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, họ đã xác nhận nội dung quay. Vì vậy ngày 24 tháng này ban đầu đã được đổi thành ngày 22, Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn đến khu trượt tuyết núi Hải Đà vùng Diên Khánh.
Đạo diễn họ Trương, kể ra cũng khéo, khi gặp nhau, anh ta nói với Khương Uyển Phồn: “Vợ tôi rất thích cô, lần trước có xem cuộc thi, là fan hâm mộ chân chính của cô đấy.”
Bà xã đạo diễn Trương là một nhà thiết kế thời trang, thấu hiểu đạo lý nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về Khương Uyển Phồn.
“Đúng lúc, ký vài cái tên cho tôi đi, tôi mang về nhà mượn hoa dâng Phật.” Đạo diễn Trương nhã nhặn, cười nói đùa.
Khương Uyển Phồn cười đáp: “Cảm ơn anh và chị dâu đã cho tôi cơ hội luyện chữ.”
Đạo diễn Trương suy nghĩ giây lát, linh cảm bùng phát, vội vàng gọi ekip lại: “Tôi chợt nảy ra một ý tưởng này, có thể kết hợp giữa văn hóa truyền thống và vẻ đẹp thể thao không?” Nói đoạn, anh ấy chỉ chỉ Khương Uyển Phồn rồi lại chỉ sang Trác Dụ: “Tôi nhớ họa tiết trên đồ trượt tuyết cần sử dụng để quay lần này là vợ cậu thiết kế mà.”
“Đúng vậy, cô ấy thiết kế và tự thêu.”
Sau khi Trác Dụ nhận tin, Khương Uyển Phồn như đã có sự chuẩn bị từ sớm, lấy ra vài bản mẫu cho anh xem. Đây không phải là ý tưởng nhất thời là rất lâu trước kia, chỉ cần có linh cảm là cô sẽ thiết kế ra chơi chơi. Không ngờ những ý tưởng xa xưa kia thật sự có ngày sử dụng đến.
Đạo diễn Trương hưng phấn vỗ đùi: “Được! Quay cô ấy trước đi!”
Suy nghĩ của một người làm công việc nghệ thuật luôn giống như một thấu kính vạn hoa không giới hạn, thật ra nội dung quay rất đơn giản thôi, ekip liên lạc với một tiệm thêu có phong cách trang trí cổ điển tại thành phố, không cần quá nhiều sắp đặt bối cảnh quá nhiều. Khương Uyển Phồn chỉ cần ngồi trước bàn làm việc, chọn chỉ, xỏ kim, ngón tay thon dài chuyển động mượt mà, trong bố cục ánh sáng, máy ảnh di chuyển tựa như một cây bút vẽ trông rất sống động.
Đây chỉ là một cảnh quay chiếm thời lượng rất ít, đạo diễn đã tưởng tượng đến hình ảnh nối tiếp với cảnh “đỉnh núi tuyết” cuối cùng. Tĩnh và động, văn và võ, cuối cùng là quay đặc tả họa tiết trên đồ trượt tuyết, tình tiết phối hợp chặt chẽ.
Mặc dù cảnh quay bên Khương Uyển Phồn không nhiều nhưng vẫn phải quay cả ngày, đến 10 giờ tối mới có thể kết thúc.
Trác Dụ làm xong việc, tám giờ đã đến trường quay chờ cô. Trên đường về khách sạn, Khương Uyển Phồn tựa trán lên cửa sổ xe, lắc lư ngủ gật. Trác Dụ nhẹ nhàng đẩy đầu cô quay để cô tựa lên vai mình. Khi tốc độ lắc lư từ nhanh dần chậm lại, cô cũng thức giấc, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt.
Trác Dụ nhíu nhẹ mày.
Khương Uyển Phồn không còn sức nói năng gì, vừa về đến khách sạn đã lười biếng nằm bẹp xuống giường, quấn chăn làm một em tằm cưng. Cô co ro cả người, có lẽ vì ở phương Bắc quá hanh khô nên da cô hơi ửng đỏ, sau khi tẩy trang, ở chóp mũi có một nốt mụn nhỏ.
Trác Dụ nhẹ nhàng vén tóc nửa bên mặt cô ra, tắt ngọn đèn nhỏ trong phòng rồi ôm cô vào lòng.
__
Sáng hôm sau, Khương Uyển Phồn như tỉnh giấc đột ngột từ giấc mộng, ngồi bật dậy, trước mắt choáng váng một lúc. Trác Dụ bị động tĩnh của cô dọa giật mình: “Anh đánh thức em à?”
Khương Uyển Phồn xoa dịu nhịp tim đập nhanh, lắc lắc đầu theo bản năng: “Sao anh không kêu em.”
Trác Dụ không đành lòng, đi đến xoa đầu cô: “Gần đây em mệt quá rồi, ở khách sạn nghỉ ngơi đi. Hai ngày này quay xong nghỉ phép dài hạn, anh đưa em đi Thụy Sĩ chơi.”
“Hôm nay anh quay mà, em muốn đi xem.” Khương Uyển Phồn tươi cười, nắng ban mai là ánh đèn không khí tự nhiên, cô cười lên giống như đỉnh nhọn của lá sen, hạt gạo nông ẩn hiện bên khóe môi, là giọt sương trên lá sen.
Trác Dụ không cưỡng cầu nữa.
Khương Uyển Phồn tựa lên ngực anh, miệng bị chặn lại nên giọng hơi ồm ồm: “Em chưa từng thấy anh trượt tuyết.”
“Sao lại chưa từng, không phải ngày nào anh cũng trượt ở câu lạc bộ à?” Trác Dụ không nhịn được cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Khác mà.” Khương Uyển Phồn nói: “Em muốn xem… anh của quá khứ, một anh tốt hơn. Chứ không phải anh được nghe nói từ miệng người khác.” Tốc độ nói của cô rất chậm, từng chữ từng chữ: “Lúc em đến Bắc Kinh với anh, nghe những thứ liên quan đến anh trong quá khứ mà thầy Từ Tá Khắc nói, em có hơi hâm mộ ông ấy.”
Giọng cô quá đỗi dịu dàng, xen lẫn chút tủi thân, khiến người ta không cách nào từ chối được.
Trác Dụ cười: “Muốn xem mà không nói sớm, trượt cho một mình em xem không được sai?”
Trác Dụ hơi sửng sốt, lát sau bật cười thành tiếng: “Lần này không sợ nữa à?”
“Cũng sợ. Nhưng nếu xảy ra chuyện thì xem như vì nước hy sinh thân mình, vinh quang mà.” Cô nghiêm túc nói.
Trác Dụ dở khóc dở cười, xoa xoa tóc cô: “Yên tâm, anh không để em làm góa phụ đâu, chồng em vẫn rất… Giỏi đấy.”
Khi nói câu này, anh không hề tự cao chút nào, trong mắt toát lên vẻ ung dung kiên định, thong thả mà rất đỗi tự tin.
Khu trượt tuyết núi Hải Đà là một trong những sân trượt tuyết núi cao phù hợp, số lượng không nhiều trong nước. Bắc Kinh đổ tuyết ba ngày nay, thiên thời địa lợi, tuyết dày trắng ngần. Khi đến đó, tuyết vẫn còn rơi, khi liên lạc với đài khí tượng thì được biết nửa tiếng sau, lượng tuyết rơi sẽ lớn hơn.
Biết được mối duyên ơn nghĩa giữa Trác Dụ và Từ Tá Khắc, lần này tổ đạo diễn đã cố ý mời Từ Tá Khắc đến địa điểm quay. Trác Dụ đã thay đồ trượt tuyết xong xuôi, hết lòng nghe Từ Tá Khắc chỉ bảo.
“Từ đoạn núi phía Đông, chỗ 120 mét là khúc cua thứ nhất của cậu, nhớ rằng trọng tâm của cậu phải hạ thấp hơn tiêu chuẩn bình thường vì tiếp theo đó là cửa cờ đầu tiên, trọng tâm về phía trước không phải phía sau.” Từ Tá Khắc thận trọng bảo: “Đây chỉ quay thôi, không phải thi đấu, không cần quan trọng vấn đề tốc độ. Cậu không ra sân nhiều năm rồi, phải vững vàng, không được phép thể hiện.”
Trác Dụ biết thầy đang lo lắng cho sự an toàn của mình.
Lượng tuyết tăng lên, nhiệt độ vùng núi giảm xuống, bên tổ quay thông báo chuẩn bị. Trác Dụ chạy đến bên cạnh Khương Uyển Phồn, cô mặc áo lông đen dài, trên cổ quấn khăn choàng dày, chỉ để lộ ra đôi mắt.
Trác Dụ cười: “Như con thỏ.”
Mắt Khương Uyển Phồn hơi đỏ, có nền tuyết làm nổi bật nên giống như hai cánh hoa đào vậy.
Cô khàn giọng hỏi: “Phải đi rồi sao?”
“Ngay đây.” Trác Dụ xoay người, vừa đi hai bước chợt quay lại ôm cô vào lòng: “Chờ anh quay lại nhé.”
Trác Dụ lên cáp treo, xe cáp chậm rãi di chuyển. Cách lớp cửa kính, cả người anh mặc đồ trượt tuyết đỏ trắng, ván trượt tuyết đứng giữa hai chân giống như một cây bách xanh sinh trưởng tự do.
Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ, mỉm cười vẫy tay với anh.
Trác Dụ ở trong xe cáp bỗng nhiên khuỵu gối, điều chỉnh độ cao cô có thể thấy được hoàn toàn, sau đó cong hai tay giơ lên đầu, làm một hình… Trái tim.
Tiếng cười và âm thanh ồn ào vang lên, đan xen một cách hoàn hảo với ánh mặt trời rực rỡ và tuyết trắng ngần.
Mấy phút sau, Trác Dụ xuất hiện ở đỉnh núi phía Đông.
Sắc đỏ kia đã dập tắt ánh sáng, kèm theo tiếng gió vùng núi thét gào, cuồn cuộn thổi qua thế gian, sảng khoái ngao du khắp chốn.
Khương Uyển Phồn nheo mắt trước màu sắc của tuyết, trái tim tựa như muốn nổ tung.
Trong đài phát thanh vang lên tiếng nhạc, nhịp trống và âm thanh điện tử xen lẫn tựa như dòng điện đang dạo quanh trong ngũ quan. Hốc mắt cô căng trướng, đáy mắt ươn ướt, khó mà hình dung được cảm xúc phức tạp vào giờ phút này.
Trên đỉnh núi, cánh đồng tuyết phủ dày, Trác Dụ đứng tại đó.
Tuyết rơi đầy núi, gió cuốn qua các cột cờ, muôn vàn sự sống muôn vàn sự vật đều đang vỗ cánh reo hò.
Âm nhạc dần đi vào đoạn điệp khúc, biến thành những nhịp trống dày đặc, chợt có một tiếng nổ như sấm đánh.
Trác Dụ hạ thấp trọng tâm, hai tay đỡ đầu gối, cơ thể hơi nghiêng về trước tựa như thác nước từ trên trời đổ xuống nhân gian.
Tốc độ cao nhất, ván trượt xúc tuyết lên, tách ra như cánh quạt tuyết, khi ở dưới chân anh hệt như mây trắng. Trác Dụ nín thở, như cá trở về biển sâu, không chỉ cơ thể, mà cả năng lượng linh hồn cũng đang phô bày mãnh liệt ra ngoài.
Mãi đến khi đứng ở lưng núi chênh vênh giống như giấc mộng đẹp thuở trẻ của anh. Trác Dụ gần như đứng trên nền tuyết, tay trái duỗi ra sau chặn đuôi ván trượt, ánh mắt kiên định, sau đó anh nhảy lấy đà bay lên không trung dọc theo dốc nghiêng ấy. Độ cao này khiến tất cả mọi người đang quan sát phải thán phục thốt lên. Chỉ thấy anh cuộn vút lên trời cao, hoàn thành một cú xoay cực cao rồi vững vàng đáp xuống đất.
Gặp đá tức khắc vòng qua né tránh, gặp cành khô cản đường anh lại nhảy lên vượt qua. Leo lên đỉnh núi, sau đó không sợ hãi những bụi gai trên đường, có thể dũng cảm truy đuổi và vượt qua nó.
Dưới bầu trời đầy gió tuyết, núi và tuyết cùng một sắc màu, Trác Dụ mặc bộ đồ đỏ, tựa như cây bút thần, phác họa cảnh sắc ngọn lửa đỏ đang cháy rực. Nếu là một phong cảnh vô danh thì sao? Núi xanh không giấu được, vậy thì mượn gió đông mà xông pha, mà mạo hiểm, cuối cùng sẽ khai thác được một con đường mới.
Động tác Trác Dụ vừa hoàn thành quả thật rất đẹp, sự rung động ùa đến đã được ống kính quay lại. Đạo diễn kích động không thôi, hô lên một lần nữa. Trác Dụ đè tốc độ của ván trượt lại, lượn vòng tại một chỗ đầy hiên ngang, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Anh ngẩng đầu ngắm nhìn không gian núi tuyết, ánh mắt như đang thăm hỏi tuyết trắng.
Đoạn đường này đi ngược sông núi và bốn mùa, thống trị nhân gian bằng hai bàn tay trắng.
Ước mơ thuở bé, những tiếc nuối, tủi thân, không cam lòng, chọn lựa… Toàn bộ đã được buông bỏ vào giây phút này. Cách chiếc kính bảo hộ, đôi mắt anh ngập lệ nóng, khó mà cản được sự ươn ướt tuôn ra.
Anh chậm rãi chờ cảm xúc qua đi, sau đó quay đầu tìm kiếm bóng dáng Khương Uyển Phồn trong đám đông theo bản năng.
Không tìm được người mà thay vào đó là tiếng hét kinh hoảng của Từ Tá Khắc lọt vào tai: “Mau, mau gọi xe cấp cứu!!”
Khương Uyển Phồn ngất xỉu.
Nhìn từ xa xa giống như một chiếc lông vũ màu đen rơi xuống, khô héo trong tuyết trắng. Một giây trước khi mất đi ý thức, cô dằn cảm giác đau nhói dữ dội ở hai mắt, kiên cường mở mắt ra.
Bóng dáng Trác Dụ tựa như máu bắn tung tóe, hoảng loạn chạy như điên về phía cô.