Thật ra chỉ là ý trên mặt chữ thôi nhưng đúng là khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Ví dụ như lúc Trác Dụ đi tắm, mới cởi qu@n áo một nửa thì nhìn vào gương theo bản năng. Gương trong phòng tắm nhà anh là gương toàn thân với khung kim loại màu xanh thẫm, vừa tối giản vừa phong cách. Trác Dụ tự ngắm bản thân trong gương, ánh mắt vô thức dừng lại ở một vị trí.
Nẩy?
Hình như cũng có nhỉ.
__
Lần tiếp theo gặp lại Yến Tu Thành là hai ngày sau đó.
Các bộ sưu tập “Triệu Lâm “ tập trung phát triển đang được bắt tay thực hiện, đây là lần đầu tiên thương lượng và trao đổi với nhà thiết kế trưởng. Thật ra hợp đồng đã ký kết từ lâu nhưng vì để tăng hiệu quả tuyên truyền mà Lâm Diên đã cố ý bố trí một buổi phát sóng trực tiếp việc ký hợp đồng này, hơn nữa còn mua cả hotsearch trên Weibo.
Trác Dụ từ chối cho ý kiến.
Đây đúng là phong cách nhất quán của Lâm Diên, nói dễ nghe là thu hút truyền thông khắp nơi nhưng trong mắt Trác Dụ thì thằng nhóc này không hề thiết thực tẹo nào.
Lâm Cửu Từ mặc âu phục thẳng thớm, chờ ở phòng tiếp khách từ sớm cùng Lâ, Diên. Trong thời gian đó, ông ta bảo người gọi cho Trác Dụ mấy lần, tâm trạng gấp gáp có thể thấy rõ.
Trác Dụ đang thảo luận công việc với người khác, cứ bị cắt ngang như vậy cũng mất kiên nhẫn.
Chu Chính thấy anh buông tài liệu xuống thì kìm lòng chẳng đặng lên tiếng: “Tất cả công việc cụ thể đều do cậu giải quyết, có tin bây giờ tôi hỏi cậu ta tiêu chuẩn chọn vải của quốc gia mình là gì chắc chắn cậu ta không trả lời được không.”
Thân là cấp dưới, Chu Chính vốn không nên nói như vậy.
Nhưng đó là than phiền, cũng là sự thật và hơn hết là thấy không đáng thay cho Trác Dụ. Trong mắt anh ấy, Lâm Diên chỉ có thể làm tốt hai việc —-
Tạo khó khăn cho Trác Dụ.
Và nhờ Trác Dụ giải quyết khó khăn.
“Cậu bớt nói lại đi.” Trác Dụ ngửa đầu ra sau, day day ấn đường: “Cửa không khóa chặt đâu.”
Chu Chính im lặng, không gây khó xử cho anh. Sau đó tiếp tục bàn chuyện công việc: “Chi phí trả cho nhà thiết kế trưởng này không thấp đâu, chủ tịch Lâm không kiểm định à?”
Trên bàn là tài liệu và hợp đồng ký kết với Yến Tu Thành, chi phí thiết kế thật sự quá khoa trương.
“Vấn đề tài chính không qua tay tôi.” Giọng Trác Dụ vẫn bình thản.
“Lúc khoản vay chưa được duyệt còn đến tìm anh mà.” Giọng Chu Chính có vẻ không phục.
Sau nửa phút yên tĩnh, Trác Dụ cười cười: “Nhiều năm nay cũng không hề có.”
Nói rồi tầm mắt anh lại chuyển về tài liệu của Yến Tu Thành.
Chu Chính nói: “Anh ta có bản lĩnh phết đấy, mấy năm trước chẳng thấy tiếng tăm đâu, sau đó tham gia cuộc thi giành được quán quân rồi từ từ nổi lên.
Trong tài liệu, lý lịch của Yến Tu Thành quả thật không bay thì thôi, chứ đã bay là sánh ngang trời.
Tuy ban đầu Trác Dụ không tiếp xúc với ngành thời trang nhưng nhiều năm qua anh cũng đã hiểu kha khá về mánh khóe trong ngành này. Chỉ cần tìm một người tốt về mọi phương diện tư chất, chú tâm ngoại hình, đạt được các phần thưởng để mạ vàng lý lịch là sẽ trở thành mẫu người hoàn hảo.
Bắt đầu từ năm ngoái, Yến Tu Thành liên tục đẩy mạnh truyền thông, nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ chẳng mấy chốc đã thấy được bóng dáng tích cực của anh ta ở các show giải trí.
Trác Dụ không phải lạnh nhạt, không phải thành kiến. Mà anh biết rõ một người thợ may cần có sự bình tĩnh, thiết thực và luôn tập trung rèn luyện. Chẳng phải bên cạnh có một ví dụ điển hình để so sánh sao.
Với gia thế nhà họ Khương thì Khương Uyển Phồn đã mang sẵn hào quang trên mình, không cần lớp filter ngoại hình gì cả. Nhưng cô vẫn cẩn trọng và chuyên tâm, mỗi ngày vùi mình ở cửa tiệm, thêu thùa may vá đến nỗi cổ sắp gãy.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, thư ký lại tiến vào: “Dụ tổng, đã đến dưới lầu rồi ạ.”
Khi Yến Tu Thành bước ra khỏi thang máy, hai cha con Lâm Cửu Từ và Lâm Diên lập tức trò chuyện ân cần, còn Trác Dụ thì cố ý đứng phía sau nhóm người.
Nói một cách khách quan thì đúng là Yến Tu Thành rất xuất chúng, vóc dáng móc áo, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú, không phải kiểu cố tỏ ra như vậy, khí chất nhẹ nhàng khoan thai.
Trác Dụ vốn không thèm để ý, đêm ấy nghe Lữ Lữ kể chuyện của Yến Tu Thành và Khương Uyển Phồn, anh nghĩ cùng lắm chỉ là thuở thiếu thời ánh mắt Tiểu Khương không tốt mà thôi.
Nhưng hôm nay khi nhìn kỹ lại, anh bỗng hơi khó chịu.
Lâm Cửu Từ tìm một vòng không thấy người đâu bèn hỏi: “Trác Dụ đâu? Lát nữa phải dùng cơm trưa với thầy Yến.”
Thư ký khổ sở nói: “Dụ tổng đã đi rồi ạ.”
Lâm Cửu Từ bất mãn: “Sao cậu ta không nói với tôi một tiếng?”
“Để con gọi anh ta quay lại.” Lâm Diên xung phong nhận việc, bày ra điệu bộ cậu chủ gia đình.
Kết quả Trác Dụ dứt khoát nói: Không đến.
Nguyên nhân sao?
Không muốn thì không đến thôi.
Sắc mặt Lâm Diên mất vẻ kiên nhẫn, gầm nhẹ: “Đừng quên thân phận của anh!”
Im lặng vài giây.
Trác Dụ bỗng dưng bật cười, không hề nhận ra cảm xúc trong anh, chỉ không nhanh không chậm hỏi: “Thân phận gì của tôi, hửm?”
Tựa như một lưỡi dao bén nhọn chậm rãi xẻo da xẻo thịt, từng chữ từng chữ lạnh mà sắc vô cùng. Lâm Diên mặt đỏ tận mang tai, vừa chột dạ vừa sợ sệt cúp máy.
Từng tầng ánh sáng yếu ớt, hoàng hôn rạng rỡ cuối cùng đã hạ màn. Trác Dụ vẫn ở trong văn phòng. Chu Chính đưa thuốc lá vào cho anh, không kìm được cau mày bảo: “Dụ tổng, hạn chết hút thuốc chút.”
Trác Dụ ầm ừ đáp lại, không tìm thấy bật lửa đâu. Anh khom lưng, kéo ngăn tủ ở dưới cùng thường đựng các vật dụng nhỏ không xài thường xuyên. Trác Dụ lục lục vài cái, chợt một chiếc khung ảnh bằng gỗ đè dưới một cuốn sách xuất hiện trong tầm mắt.
Trác Dụ khựng lại.
Trong hình, tuyết phủ trắng xóa, anh mặc đồ trượt tuyết màu trắng xa, trên kính mác phản chiếu khung cảnh tuyết trắng mờ nhạt. Bàn tay anh đặt trên xe trượt tuyết, người và cảnh như một, tươi sáng hoạt bát.
“Dụ tổng, bật lửa đâu.” Chu Chính trở lại, đưa một chiếc bật lửa mới tìm cho anh.
Trác Dụ hoàn hồn, không cảm xúc để khung ảnh xuống tận cùng ngăn tủ rồi đóng lại, sau đó anh trả hộp thuốc lá cho Chu Chính: “Đau họng, không hút.”
Lúc này điện thoại đột nhiên đổ chuông, là một số lạ gọi đến. Trác Dụ bắt máy, không ngờ đó là bạn trai của Lữ Lữ.
Sức sống căng tràn ấy tức khắc xua tan sự ngột ngạt trong lòng vào giây trước. Trác Dụ thả lỏng: “Được, tôi đến ngay.”
Món vịt quay này Đào Đào mang về từ Bắc Kinh, hương vị quả thật không tồi. Trác Dụ đảo mắt nhìn một vòng: “Hiếm thấy nhỉ, cô cũng có lúc rảnh rỗi à.”
Lữ Lữ ăn xong miếng da vịt, lau lau miệng rồi mới đáp: “Tôi vẫn ổn, chủ yếu là chị Uyển Phồn ấy. Nửa tháng nay chị ấy không nghỉ ngơi nhiều, đã mấy đêm liền ngủ lại ở tiệm rồi.”
Trác Dụ đã sớm muốn hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Đi bệnh viện Đông y rồi, cổ đau nhức.” Lữ Lữ nhìn đồng hồ: “Chắc cũng sắp về rồi.”
Trác Dụ đột nhiên cảm thấy vịt quay trong tay không còn thơm ngon nữa, bèn để xuống một bên: “Cô ấy cứ đau như vậy thì có chịu nổi không?”
“Chắc chắn không chịu nổi rồi.” Lữ Lữ vừa nghiêng đầu vừa nói với Đào Đào: “Anh cho phần để dành cho chị Uyền Phồn vào lò vi sóng hâm nóng lại đi.”
Đào Đào bị sai vặt, tung ta tung tăng đi vào phòng nước.
Trác Dụ mỉm cười, hơi ngã người ra sau, thư thả dựa lưng ghế: “Tôi có thể hiểu được, người kiểm định là cô đây có ấn tượng khá tốt về tôi nhỉ?”
“Anh thẳng thắn phết đấy.” Lữ Lữ khựng lại, một lời hai nghĩa: “Cũng tạm được.”
Trác Dụ tiếp lời: “Vậy là cô ấy thích phương thức trực tiếp?”
Lữ Lữ phát hiện ngôn từ của người này rất nhiều cạm bẫy.
Cô ngồi thẳng lại, hắng giọng một cái, nghiêm túc nhập vai một người thẩm tra: “Dụ tổng, tại sao anh lại thích cô giáo của tôi?”
Trác Dụ không nói năng gì một lúc. Vẻ mặt anh lắng đọng, ánh mắt thờ ơ, giống như đã nhảy vào một vòng hồi tưởng, lựa chọn các chi tiết nhỏ nhặt đủ để chứng minh. Lát sau anh bỗng bật cười, thắng thắn hỏi: “Vừa gặp đã yêu, cô nghĩ cô ấy có tin không?”
“Sao anh không hỏi tôi có tin không?”
“Tôi thích cô ấy, người khác tin không không quan trọng, cô ấy tin mới tính.”
“Tôi không phải là người khác.” Lữ Lữ lập tức giải thích: “Tôi là người thẩm định của cô giáo.”
Trác Dụ sửa lời cô ấy một cách khách quan hơn: “Người kiểm tra.”
“Thì mấy năm qua người theo đuổi cô giáo tôi nhiều lắm, có thấy đôi mắt tôi không?” Lữ Lữ giơ hai ngón tay chỉ vào mặt mình: “Được tôi luyện trong lò luyện đan đấy, nhìn ai là chính xác người đó luôn.”
Trác Dụ giả vờ vỗ ngực: “Có hơi căng thẳng.”
“Căng thẳng à, vậy thì biết khó mà lui đi, không cần chịu tội.”
“Lui không được.” Trác Dụ cười nói: “Tôi là người thích đón nhận thử thách mà.”
Ánh mắt Lữ Lữ chuyển động nhanh nhẹn, tò mò hỏi: “Anh định theo đuổi thế nào? Nói về kế hoạch của anh trước xem, tôi xem xét giúp anh cho.”
Trác Dụ suy nghĩ nghiêm túc: “Tặng hoa?”
“Cũng được. Nhưng anh nhớ nhé, chị Uyển Phồn không thích hoa hồng đỏ.”
“Đến trước mặt cô ấy lượn lượn nhiều thêm chút nữa.” Trác Dụ cười hỏi: “Đủ rõ ràng không?”
“Được. Nhưng lúc chị Uyển Phồn làm việc anh đừng có làm phiền đấy. Anh thấy bình thường chị ấy tốt tính thế thôi chứ một khi nổi giận là cũng dữ dằn lắm đấy.” Lữ Lữ dặn dò vô cùng nhiệt tình: “Còn nữa, anh biết tại sao mấy chàng trai theo đuổi cô giáo tôi lại không thành công không?”
Trác Dụ: “Không đủ mặt dày à.”
Lữ Lữ: “?”
Cô vốn định nói là vì họ quá làm phiền người khác.
Song nghĩ theo một góc độ khác có lẽ anh không phải là người dám làm bậy làm bạ như thế đâu. Lữ Lữ cân nhắc, sợ anh hiểu lầm bèn nói: “Cái đó, chị Uyển Phồn không phải tỏ ra thanh cao gì đâu, cũng không phải xem thường người khác, càng không phải muốn tìm một người bạn trai có tiền có quyền. Chị ấy chỉ đơn thuần, đơn thuần là…”
Trác Dụ khẽ khàng “ừ” một tiếng: “Tôi biết.”
“Hả?” Lữ Lữ sửng sốt.
“Lòng không để ý chuyện này, vẫn chưa gặp được người làm cô ấy chú ý.” Giọng Trác Dụ trầm trầm, từng câu từng chữ như gió mát rót vào tai: “Như vậy rất tốt, có trách nhiệm với người khác, có trách nhiệm với bản thân. Là một người tốt.”
Lữ Lữ hít mũi, cụp mắt bảo: “Anh nói thế tôi cũng cảm động đây này.”
Quay trở lại chủ đề chính, Trác Dụ đúng là ra dáng muốn lên kế hoạch theo đuổi: “Tuần tới có một bộ phim được công chiếu, tôi đưa hai tấm vé, cô tìm lý do đưa lại cho cô ấy.”
“Tôi hiểu tôi hiểu, giả vờ tình cờ gặp nhau.”
Sắc mặt Trác Dụ có phần kỳ lạ.
Nói thẳng ra sao nghe có hơi trẻ trâu.
“Sau đó tôi danh chính ngôn thuận hẹn cô ấy cùng ăn bữa cơm, nâng cao cảm giác tồn tại cho mình.” Trác Dụ: “Mỗi ngày đến tặng hoa, cô ấy là một người thông minh, chắc sẽ hiểu.”
“Nếu cô giáo tôi từ chối thì sao?”
“Vậy thì mỗi ngày tôi tặng hai bó.”
“…”
Trác Dụ nói nửa thật nửa giả, khóe mắt và đuôi lông mày hơi nhướn lên mang lại cảm giác phong lưu vừa phải không gây khó dễ được. Anh sẽ không khiến người ta cảm thấy mình đang nói năng tùy tiện, chỉ là mong muốn nhất thời. Dù rằng không thích nhưng ngày ngày trông thấy dáng vẻ đẹp đẽ thế này hẳn làm hài lòng đôi mắt.
Lữ Lữ chống cằm, nghiêm túc hỏi: “Có phải anh chỉ muốn vui đùa thôi không?”
Nụ cười trên môi Trác Dụ thờ ơ: “Tôi chơi không nổi, cũng không muốn chơi, tôi đang nghiêm túc.”
Lữ Lữ phồng má: “Ồ, vậy anh tỏ tình trực tiếp đi.”
“Thế thì thẳng quá.” Trác Dụ chê bai: “Dù sao cũng nên chuẩn bị một chút, để hôm khác tỏ tình.”
Bỗng nhiên có tiếng chìa khóa rơi phát ra ở cửa.
Cánh cửa không đóng kín từ từ đẩy ra, khe cửa được mở rộng từng chút một, Khương Uyển Phồn đứng ở đằng đó, đôi mắt trong trẻo đang chăm chú nhìn về phía xa xa.
Đầu có Trác Dụ hơi đông đá trước ánh mắt của cô.
Không khí yên lặng vài giây.
Sau đó Khương Uyển Phồn ho nhẹ một cái: “Cái đó để tôi tránh đi trước, xem như tôi chưa nghe gì đi.”
Cô xoay người, quên mất nhặt chìa khóa lên. Lúc quay lại, cô thở dài một hơi rồi nhìn về phía Trác Dụ một lần nữa, thậm chí còn trực tiếp hơn cả anh —- “Đừng để ngày khác, hay là bây giờ luôn đi?”
Lữ Lữ há to miệng, đơ ra trước cảnh tượng hai đối thủ ngang tài ngang sức này.
Ánh mắt Trác Dụ và Khương Uyển Phồn giao nhau, cả hai cùng dò xét, nhìn nhận, lôi kéo, đối kháng, so tài với đối phương.
Trác Dụ cười khẽ: “Có thể chọn thời gian không, tôi sợ cô sẽ đuổi tôi ra ngoài mất.” Anh hỏi: “Cô có thể đừng đuổi tôi đi không?”
Khương Uyển Phồn cong nhẹ môi: “Nhà tôi kinh doanh, trước giờ chưa từng đuổi khách.”
Trác Dụ ngẩng đầu, lại một lần nữa sa vào ánh mắt của Khương Uyển Phồn. Đôi mắt anh hệt như cây cung đã căng đến cực hạn: “Không phải kinh doanh với cô mà là thích cô.”