Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 1 - Chương 18: Quân tử vô tội



Yêu quốc đầu xuân năm 217, bào đệ (em trai ruột của hoàng đế) Lục vương gia Chung Ly Cảnh đánh thắng bộ tộc Man ở phía đông, khải hoàn về triều, hoàng đế Chung Ly Doanh triệu cáo thiên hạ, cả nước chung vui, miễn thuế một năm, khai ân khoa, tuyển văn võ lương tài.

Phố Cổ Phương, nơi tụ tập của những cửa hàng bán sách nổi tiếng. Mọi năm nơi này đều là người đến người đi, thế nhưng bắt đầu từ trận văn tự ngục của hai năm trước, nơi này càng ngày càng trở nên quạnh quẽ, cho dù hoàng đế nói ra ân khoa, nơi này cũng không khôi phục được phồn hoa của ngày xưa, những thư sinh tài tử hơn nửa đều chết ở trong tràng tù oan kia.

“Hoàng đế thật sự đã đạt được ước nguyện, người chết tài cũng chôn theo, rốt cục bây giờ mới nhớ đến việc chiêu hiền nạp sĩ!” Chung Ly Cảnh cười gằn đi trên đường của phố Cổ Phương “Năm đó khi ta còn ở đô thành, nơi này là con phố náo nhiệt nhất, bây giờ thực sự là cảnh còn người mất, ngươi nói có phải không Trúc Thanh?”

“Vương gia nói đúng lắm.” Thị vệ phía sau hắn mặt không cảm xúc phụ họa.

“Sách! Ngươi cái tên mặt người chết này, nhiều năm như vậy vẫn là bộ dáng này! Bản vương hẳn là mang Lan Diệp theo!” Hắn khinh bỉ thị vệ, thị vệ vẫn là trả lời một câu, Vương gia nói đúng lắm, làm cho hắn càng tức giận nhưng cũng biết tức giận với người này cũng chỉ tốn công!

“Qua bên kia hỏi một chút, có bản vẽ của Tiểu Họa Thánh hay không! Tại sao tìm nhiều nhà như vậy đều nói không có!” Chung Ly Cảnh rất yêu thích tranh, bây giờ tranh của Tiểu Họa Thánh Dư Mộ Thành là trân phẩm hiếm thấy, cho dù người đã chết rồi, tranh hẳn là lưu lại không ít, tại sao lại không tìm thấy a!

“Thưa Vương gia, nhà này cũng không có.” Trúc Thanh trả lời.

“Vị này đang tìm tranh của Tiểu Họa Thánh?” Tiểu thương bên quán nhỏ rìa đường hỏi.

“làm sao ngươi biết?” Chung Ly Cảnh ngừng bước.

“Gia vẫn là đừng tìm, không tìm được đâu.” Tiểu thương lắc đầu cười yếu ớt.

“Vì sao?” Hắn không hiểu.

“Mọi người đều chết rồi còn lưu lại tranh để làm gì?” Tiểu thương hỏi ngược lại, trong giọng có một sự bất đắc dĩ, tiếc hận không nói ra được.

Chung Ly Cảnh vẫn vô cùng hiếu kỳ, nhưng xuất phát từ lòng tự ái lại không hỏi tiếp nữa, mang theo Trúc Thanh đi ở trên đường, nhìn phồn hoa không bao giờ còn tồn tại kia mà cảm thán. Đột nhiên trên đường truyền đến một trận huyên náo, hắn quay đầu lại chỉ thấy một con tuấn mã cao to thuần đen chạy tới, con tuấn mã kia toàn thân đen thùi không có một chút màu sắc nào, lông bờm vừa đen vừa sáng, bước tiến như phi.

“Ngựa tốt!” Hắn không khỏi tán thưởng, khen xong mới phát hiện phía sau có rất nhiều người đang đuổi theo con ngựa kia, nhìn bộ dáng có vẻ như là hạ nhân của gia đình giàu có, kêu to ngăn cản nó!

Ngựa chạy trốn trên đường lớn, thật bất ngờ không đụng vào người đi đường hoặc là sạp hàng nào, làm cho Chung Ly Cảnh càng thêm khẳng định đây là ngựa tốt hiếm thấy! Khi hắn đang chuẩn bị ra tay thì có người nhanh hơn hắn một bước, một bóng trắng lóe qua, trên ngựa đen có thêm một bóng người, nắm chặt dây cương, “Ô _____!” Hắc mã hí lên nhấc cao móng trước, giống như có thể làm cho người trên lưng ngã xuống, nhưng mà, chỉ là giống như. Người trên lưng nó vẫn ngồi chắc ở phía trên, nó hạ xuống móng trước, đạp bồi hồi một vòng, yên tĩnh lại.

“Được rồi, được rồi, không sao rồi, không sao rồi.” Người trên lưng ngựa khẽ vuốt bờm ngựa, âm thanh rất ôn nhu, tung người xuống ngựa, tay vỗ vỗ đầu ngựa, nó lại thật biết điều cọ cọ tay của cậu, giống như một con chó lớn, hoàn toàn không có lao nhanh lộ liễu.

Người phía sau đuổi theo, giơ roi lên đánh về phía hắc mã. Chung Ly Cảnh chỉ thấy nam tử trên người hắc mã vung tay áo một cái, chặn lại cái roi kia, hạ nhân kia còn bị bức lui vài bước suýt nữa ngồi dưới đất. Đột nhiên hắn rõ ràng, người này ngăn lại ngựa không phải bởi vì người trên đường, mà là vì con ngựa kia. Hắn phóng tầm mắt quan sát nam tử, một thân trường bào màu xanh nhạt hoa văn ngân tuyến in nổi trên mặt vải, đai lưng buộc vòng quanh eo phác họa ra thân hình tuyệt mĩ, ngón tay thon dài trắng như ngọc đặt trên đầu hắc mã lại càng tôn lên nước da trắng mịn, mái tóc màu tím sẫm được cột lại qua loa nhưng lại được vấn lên bằng một cái trâm bạch ngọc, mắt phượng hẹp dài, môi mỏng đỏ tươi, thần thái lãnh ngạo, đúng là một quý công tử, bao trùm trên môi là nụ cười hời hợt nhưng đủ để câu hồn người, khiến trái tim Chung Ly Cảnh đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

“Ngươi là ai! Cũng dám quản việc không đâu!” Hạ nhân đuổi theo ngựa chạy đến liền kêu lên, nhưng mà, Long Ngọc ném một ánh mắt qua liền ngậm miệng. Hạ nhân lui về phía sau một bước, người này vô cùng đẹp nhưng ánh mắt này lại đủ lạnh, như trời đông giá rét.

“Nói với gia chủ của ngươi, thiếu chủ ta muốn con ngựa này.” Dáng vẻ yêu thích không buông tay của Long Ngọc với con ngựa này càng khiến người ta kết luận đây là ngựa tốt hiếm có.

“Vị công tử này đừng nói đùa, ngựa này không phải vật phàm, công tử không cưỡi nổi nó.” Một hạ nhân khác nói.

Long Ngọc cười lạnh, Nguyệt San bước nhanh đuổi theo thì nghe thấy một câu nói như vậy, mở ra đoàn người, đi vào, hay tay chống eo “Nói cái gì thế! Trên đời này còn không có thứ mà thiếu chủ ta không dám cưỡi đâu!”

“Ngựa này gọi là Dạ Kỳ Lân, tính cách cương liệt, chủ nhân nhà ngươi có mệnh hưởng dụng?” Long Ngọc mắt lạnh nhìn bọn họ, châm biếm.

Những hạ nhân kia không ai dám nói tiếp, bọn họ tai sao lại đuổi theo ngựa chạy khắp đường? Cũng không phải là nó hất ngã lão gia nhà mình sao! Lão gia bây giờ thế nào rồi bọn họ cũng không biết nhưng chắc chắn là không thể đứng dậy được rồi!

“Trở về nói với chủ nhân nhà ngươi, ngựa này thiếu chủ Ngọc trang muốn, đây là ngân phiếu, nếu như lão gia nhà ngươi không đồng ý, đến Vọng Giang Lâu thương thảo, đương nhiên là phải xem hắn muốn tiền hay muốn mệnh.” Nguyệt San vứt ra một tấm ngân phiếu mười hai vạn, trựa tiếp ném cho người có vẻ như là quản sự, xoay người lại nói với Long Ngọc “Tiểu nữ đã giải quyết xong, chúng ta về đi.”

“Ừm.” Long Ngọc đáp một tiếng, xoay người rời đi, ngựa cũng không cần kéo, tự mình chạy phía sau cậu, Nguyệt San mang theo hai gã sai vặt ôm tranh đi ở phía sau.

Chờ người đi rồi, những hạ nhân kia mới lau vệt mồ hôi “Ta còn tưởng ai, hóa ra là Ngọc thiếu, dọa chết ta rồi.”

“Thực sự là đáng sợ nha.”

“Được rồi, trở về cũng có cái nói với lão gia.”

“Đi thôi, đi thôi.”

Những người kia cũng rộn rộn ràng ràng đi rồi. Chung Ly Cảnh hiếu kỳ vị Ngọc thiếu này là người phương nào, xem ra những năm nay hắn không ở đô thành đã xảy ra không ít việc, liếc mắt ra hiệu cho Trúc Thanh, đối phương gật đầu, lắc mình biến mất.

Chung Ly Cảnh vừa về tới vương phủ, Cúc Dao, Mai Phương tiến lên thay y phục cho hắn, Lan Diệp đứng ở một bên bẩm báo.

“Vương gia, ý của bệ hạ là cuộc thi võ lần này do ngài chủ trì, xem ra bệ hã vẫn nể tình huynh đệ với ngài.”

“Quan tâm?” Chung Ly Cảnh cười gằn “Nếu hắn quan tâm ta thật thì sẽ không triệu hồi bản vương về, ngoài mặt là để ta hưởng phúc nhưng lại ngấm ngầm tước binh quyền của ta.” Hắn đổi xong quần áo liền phất tay để cho Cúc Dao, Mai Phương lui ra “Hắn là hạng người gì ta còn không rõ sao, đố kỵ với người có tài ghen ghét những người có đức! Không biết lúc nào bản vương liền bị hắn loại bỏ đâu!”

“Vương gia sẽ không, nói thế nào ngài cũng cùng cha cùng mẹ với bệ hạ, là thân đệ của bệ hạ.” Lan Diệp động viên, chỉ lo trong lòng Vương gia của mình có cái gì.

“Hừ! Thân đệ?” Chung Ly Cảnh khinh miệt “Năm đó Thái tử không phải cũng cùng mẹ với hắn sao, đại ca của ta! Cuối cùng cũng không phải chết rồi sao!”

“Thái tử là mưu phản, mới…” Lan Điệp nói không được. Thái tử sẽ mưu phản? Ai tin nha! Thái tử hiền lành ôn hoà, đến cả sổ ghi chép tài sản của chính mình cũng dâng lên, đương kim hoàng đế lại nói y rắp tâm mưu phản, người đã chết nói thế nào mà chả được!

“Vương gia.” Trúc Thanh đi vào hành lễ.

“Trúc Thanh trở về.” Chung Ly Cảnh ngồi trên ghế thái sư nhìn hắn “Làm sao?”

Trúc Thanh lắc đầu “Không tra được.”

“Hả?” Chung Ly Cảnh sửng sốt “Không tra được?”

“Vâng.” Trúc Thanh trả lời.

Hắn thả lỏng thân thể tựa vào ghế, một tay vò đầu “Vậy thì nói những gì người biết đi.”

“Vâng.” Trúc Thanh hồi bẩm “Căn nguyên của Ngọc trang có thể bắt đầu kể từ Nam Ngưng vương triều ngàn năm trước, Ngọc trang do Đại tướng quân Long Tĩnh lúc đó kiến tạo lên. Người ta vẫn gọi là giàu không quá ba đời, Ngọc trang truyền đến đời thứ bốn thì đột nhiên biến mất.”

“Đột nhiên biến mất?” Chung Ly Cảnh ngồi thẳng người, cho thấy rất có hứng thú với mấy chữ này.

“Vâng, có người nói trong một đêm Ngọc trang bị san thành bình địa, Ngọc trang từ trên xuống dưới sống chết không rõ, nhưng…” Trúc Thanh hơi do dự nói.

“Tiếp tục nói.” Hắn biết đoạn sau mới là trọng điểm.

“Vâng, nghe đồn Long Tĩnh sủng ái nhất chính là con trai thứ chín, vốn là vị trí trang chủ tiếp theo muốn truyền cho Cửu công tử, thế nhưng sau đó công tử mất tích, mãi đến khi Long Tĩnh chết rồi mới truyền cho một người cháu trai, mà khi đó mười mấy người con của hắn đã gần như chết hết.” Trúc Thanh bẩm báo những gì hắn nghe được.

“Ta cảm thấy, hắn thật giống như đang loại hết cản trở cho người nào đó.” Chung Ly Cảnh rất quen thuộc với loại thủ đoạn này, thế nhưng, người có thể làm cho Long đại tướng quân tự tay đi dẹp hết cản trở là ai? “Có thể dò ra tên của Cửu công tử không?”

“Hỏi thăm được.” Trúc Thanh gật đầu “Họ Long, một chữ Ngọc duy nhất.”

“Long Ngọc? Danh tự này giống như đã nghe ở đâu rồi?” cái tên này quen tai không nói ra được, giống như không lâu trước đây từng nghe qua, nhế nhưng làm thế nào cũng không nhớ được.

“Hồi bẩm vương gia, Ngọc thiếu mà ngài gặp hôm nay tên là Long Ngọc.” Trúc Thanh nhắc nhở hắn.

“Ừm! Hả?” Hắn kinh ngạc “Sao lại có tên như thế?”

“Vương gia, thuộc hạ biết.” Lan Diệp giải đáp cho hắn “Mỗi một đời thiếu chủ của Ngọc trang này, đều gọi Long Ngọc.”

“Thật không?” Chung Ly Cảnh luôn có cảm giác có chút không đúng, vì sao hắn cảm thấy mỗi người tên là Long Ngọc kia đều là một người? Là tên lừa hắn, vẫn là người kia lừa mắt thế nhân? Ngọc trang đã sớm biết mất vì sao sẽ còn xuất hiện?

Trên lầu Vọng Uông Lâu, Long Ngọc ngồi ở trên giường mềm, người bị Âm Nhã Diệc ôm lấy “Tin tức đều thả ra ngoài?”

Tiêu Cảnh ở bên cạnh đáp lời “Hồi bẩm thiếu chủ, đều thả ra ngoài, bây giờ Cảnh vương gia đã biết rồi.”

“Ừm.” Long Ngọc gật đầu.

“Thân ái, ngươi tự giới thiệu như thế cũng không sợ rước họa vào thân?” Âm Nhã Diệc ôm người trong lòng chà xát cổ.

“Ta chính là muốn cho hắn biết, ta chính là hậu đại của Đại tướng quân Long Tĩnh.” Khi nhắc tới Long Tĩnh, thanh âm của Long Ngọc rất lạnh lẽo “Con người của Long Tĩnh không ra một cái gì cả nhưng tên tuổi của hắn vẫn dùng được, cứ như vậy, bất luận ta hiểu nhiều binh pháp, nhiều dũng mãnh thiện chiến như thế nào đều có thể giải thích được, bởi vì là hậu đại của danh tướng, những thứ này là đương nhiên, mặc dù có chút phiền phức, nhưng có thể giảm được rất nhiều điểm đáng ngờ, không phải rất tốt sao?”

“Biện pháp của thân ái đương nhiên tốt.” Âm Nhã Diệc há mồm, hoàn toàn không có nguyên tắc nói.

“Bên của ngươi thế nào rồi?” Long Ngọc nhắm mắt nằm trong lồng ngực của hắn, thoải mái hít một hơi, âm thanh lười biếng, giống như một con mèo tham ngủ.

“Chỗ của ta không có gì phiền phức cả, yên tâm đi.” Âm Nhã Diệc hôn lên cổ của cậu, đầu lưỡi khẽ liếm, làm cho cậu khanh khách nở nụ cười.

Trời muốn diệt ngươi, trước hết để cho ngươi điên cuồng! Chung Ly Doanh, ta xem ngươi còn có thể điên loạn bao lâu!

Một tháng sau, khoa thi bắt đầu, khoa văn năm nay gần như không có đề thi, chỉ là để các thí sinh tự do phát huy, đề thi như vậy còn khó hơn.

Âm Nhã Diệc cười gằn, nhấc bút viết.

Trong thiên hạ, tất cả là đất của vua. Đất ở xung quanh, tướng lĩnh mới chính là vua.

Đây là bài thơ nói về đạo vua và quân thần, ngụ ý chỉ đức hạnh của tướng lĩnh, văn chương sắc bén, hoàng đế chấm bài thi chỉ liếc mắt một cái thôi đã bị hấp dẫn, từng câu từng chữ đều khiến gã phải suy ngẫm, thấy thế nào cũng cảm thấy bài thơ này rất có lý, nghĩ kiểu gì cũng thấy rằng việc Vương gia nắm giữ quân thần rất nguy hiểm, do vậy lại càng giác ngộ không thể để hắn về dẫn binh đi, phải đảm bảo hắn không có cơ hội tạo phản!

“Chọn hắn đi.” Hoàng đế không do dự liền chọn Âm Nhã Diệc làm trạng nguyên, tuyên người lên điện, chỉ thấy người này dáng vẻ đường đường, khí chất bất phàm, ôn hòa như nước, không nóng không lạnh rất phù hợp. Gã không để ý mọi người bên dưới phản đối, không chỉ phong hắn làm trạng nguyên mà còn phong tướng quốc, nhất thời làm cho đại thần cảm thấy bệ hạ bị ma quỷ ám ảnh rồi!

Ngược là trong phần thi võ, Chung Ly Cảnh phiết miệng nhìn một đám mãng phu, không phải ngũ đại tam thô thì cũng là râu ria đầy mặt, trên tay lúc có lúc không lật bài thi cần chấm, khoa võ cũng có thi văn, chỉ yếu chính là thi chiến lược, nhìn đóng bài thi trong tay hắn mà chỉ muốn đau đầu, những nét chữ này, thực sự là…!

Một bài thi vô cùng sạch sẽ đập vào mắt, thể chữ Liễu tùy tiện, bút pháp thông thuận, giống như nhìn chữ là có thể nghĩ ngay đến người, nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, giương mắt nhìn lại, hít vào một hơi, cũng thật là muốn cái gì đến cái đó! Một thân xanh nhạt trên sân võ kia không phải Long Ngọc sao! Mà đại hán mập mạp đối diện cậu, vóc người kia! Có ít nhất ba trăm cân! Cậu đấu được sao?

Tên béo đánh giá Long Ngọc từ trên xuống dưới, cậu trời sinh đẹp đẽ, bất luận nam nữ đều sẽ không khỏi nhìn nhiều thêm một chút “Đây là cô nương nhà ai? Chỗ này không phải là nơi chơi đùa của ngươi, mau về đi!” Tên béo phất tay để cậu xuống, Long Ngọc nhàn nhạt liếc mắt một cái, hơi nhướng mày.

Ghét bỏ phun ra một chữ “Xấu.”

“Sách! Ngươi cái tên đàn bà! Còn chê lão tử xấu!” Tên béo vốn không thích người khác nói hắn xấu, cũng mặc kệ người trước mắt nhìn có được hay không, chỉ muốn cho hắn một chút giáo huấn, song quyền lướt gió lao tới, chỉ một chút nữa là đánh tới Long Ngọc. chỉ thấy người lóe lên, vột đến phía sau tên béo, giơ chân lên đạp một cái vào lưng của hắn. tất cả mọi người còn đang lo lắng cho cái chân kia của Long Ngọc, đạp lên sẽ không bị gãy chứ?

Nhưng mà, chỉ thấy Long Ngọc thu chân lại, mà tên béo đã bay ra, một tiếng vang ầm ầm ngã xuống dưới đài, đập ra một cái hố to, rên rỉ nửa ngày không chịu lên. Trên đài, Long Ngọc phủi phủi vạt áo, mắt lạnh quét qua dưới đài “Tên nào không xấu thì đến.” ngữ khí lạnh lùng phối hợp với khí chất băng hàn của cậu, khiến người ta không khỏi phát lạnh.

Có người không sợ, nhưng sau khi hai ba người đi lên lại bị đạp xuống liền không ai dám đi tới. đừng xem Long Ngọc cao cao gầy gò giống như trên người không hai lạng thịt, thế nhưng chiến kích trong tay không phải đùa giỡn, nó được đúc từ Hắc Huyền Thiết, khong có một trăm tám mươi cân không đúc được, thế nhưng ở trong tay cậu lại giống như không có trọng lượng, dưới chân đều không di chuyển một tí nào, chiến kích trong tay vạch một cái, tới mấy người xuống mấy người, tất cả đều nằm úp sấp trên đất.

Toàn thân Chung Ly Cảnh hưng phấn nhìn người trên đài, trường bào xanh nhạt, tóc dài tím đen tung bay trong gió, chiến kích trong tay vẽ ra trăng tròn, người như vậy là tướng tài, người như vậy là tiên nhân, người như vậy là…mỹ nhân!

“Vương gia, bây giờ phải làm thế nào?” Phó giám khảo hỏi dò nhưng trong lòng cũng sáng tỏ mấy phần.

“Chọn hắn.” Chung Ly Cảnh chỉ tay về phía Long Ngọc, trên môi câu ra một nụ cười kiêu căng khó thuần, lộ ra mấy phần xấu xa, mấy phần mê hoặc.

Nhưng mà, không có cảm động tạ ơn, không có kích động hoan hô, Long Ngọc chỉ bình thản ôm quyền hành lễ, xoay người xuống đài, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng keo kiệt bố thí cho hắn. nhìn bóng lưng của cậu, Chung Ly Cảnh một trận kinh hoàng, giống như người hắn đã chờ nhiều năm như vậy đợi nhiều năm như vậy chính là Long Ngọc!

Rất nhiều năm sau có người hỏi tại sao lại yêu thiếu chủ Ngọc trang? Hắn nghĩ rất lâu mới trả lời, có thể là bởi vì người đó xưa nay không để hắn vào trong mắt.

Cũng chính là bởi vì không có, hắn mới hi vọng có được, nói trắng ra chính là bị coi thường!

Hết chương 18.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.