Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 152: Đảo vàng (8)



Chỉ mới vài giây trước thôi, cả vùng biển ngập tràn ánh sáng mà giờ đây trên bầu trời là một mảng mây mù dày đặc, che đi ánh sáng mặt trời. Không có nắng sưởi ấm, gió biển trở nên lạnh dần, nước biển tối tăm đi. Ở ngoài xa xa hòn đảo có những đợt sóng nhỏ đánh về bờ, tần suất xuất hiện ngày một nhiều làm mặt biển trở nên không còn tĩnh lặng nữa, hoặc là nói hải phận này, không còn tĩnh lặng nữa.

Những cành cây trên đảo yếu ớt, mặc cơn gió đẩy đu đưa, những con thuyền hối hả cập bến, đoàn người ở trên hối thúc nhau chạy lên trên đảo vì theo kinh nghiệm của các ngư dân, nơi đây sắp có bão lớn.

“Vàng... Vàng... Nhiều vàng quá...” Ánh mắt tham lam hiện lên trên những vẻ mặt của đám người đặt chân lên đảo.

“Ta giàu rồi...” Có tên thì nằm xuống hôn lấy hôn để đất vàng...

“Của ta, của ta hết...” Biểu hiện của đám quý tộc đứng trước núi vàng khổng lồ này cũng chẳng khác dân thường là bao...

“Không, là bọn ta thấy hòn đảo trước, phải là của chúng ta...” Một nhóm người mặc những bộ đồ luộm thuộm, làn da rám nắng vì ở trên biển lâu, bọn chúng là một băng hải tặc.

“Các ngươi câm hết, ta là người của Mộc gia đến đây trấn giữ, kẻ nào dám dòm ngó tài sản của Mộc gia ta?” Lại thêm một nhóm lớn khác...

Các phe phái lớn không ai chịu ai, bọn chúng động khẩu không được bắt đầu chuyển sang động thủ, chém giết vô cùng loạn xạ, không phân địch ta, chung quy tất cả đều vì tiền tài...

Thanh niên A Nghê đang bày Oanh Lôi Tiêu Hồn trận giống như tron sách của Thiên Tuệ, một cơn sóng biển đánh ở phía xa xa gây ra động tĩnh lớn làm hắn thoát khỏi sự tập trung. Lúc này hắn mới để ý, gió hôm nay thổi thật là mạnh, không chỉ vậy trên bầu trời mây giông mịt mù, ở ngoài xa xa những cơn sóng biển xô dập dìu, sóng sau hơn sóng trước, ngày một nhiều.

“Lão già...” A Nghê quay sang nói với ông lão đang phụ trận.

Ông lão cũng phải kinh ngạc với hiện tượng này, bởi vì từ khi đặt chân lên hòn đảo này, hai người chưa từng thấy mưa, cũng chưa từng thấy sóng biển mạnh cỡ này, điều này... quá kỳ lạ. Những cao thủ, cường giả trải nhiều sự đời, có nhiều chiêm nghiệm đều có thể đánh hơi được một mùi vị nguy hiểm, tàn khốc thoang thoảng trong gió biển bao la...

“Trực giác mách bảo ta sắp có chuyện chẳng lành rồi.” Ông lão nói nhưng có phần mù mịt, dừng lại một chút lại nói tiếp suy diễn của mình: “Đầu tiên là tế hồn diễn ra sớm, rồi tới điều này quả là trùng hợp, một sự trùng hợp đến bất thường...”

Trong mắt ông lão lóe lên một tia luyến tiếc, lão lẩm bẩm: “Thật tiếc, giá như ta có cuốn sách đó.” Trong đó chứa thật là nhiều ma thuật, pháp trận kỳ lạ. Những tri thức thuộc về ma thuật luôn là thứ hấp dẫn phù thủy và ông ta cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên thì ông chưa ngu đến mức mù quán mà ra tay cướp, một trong hai người họ xuất thủ cũng đủ lấy cái mạng già rồi. Tri thức thì dụ hoặc thật đó, nhưng phải có mạng mới có thể tận dụng được.

“Lão lẩm bẩm gì thế?” A Nghê nhìn thấy vẻ đam chiêu của ông lão thì tò mò hỏi.

“Không có gì, ta chỉ đoán giờ phút này hai người họ đã ở khu vực miếu thờ đó rồi.” Ông trả lời nhanh chóng rồi hoàn thành nốt pháp trận, khuôn mặt lại trở về như thường.

Những con người ngoài bãi cát kia dừng tranh đấu, tất cả bọn họ đột ngột trở nên bần thần, ánh mắt hiện lên vẻ vô hồn như những người trên đảo, bọn họ bước đi trong vô thức về phía ngôi đền kia.

Nhữn lái buôn chở hàng, chở khách đồng loạt dừng hành động lại, thân thể họ như mục rữa đi, trong đó có cả ông lão bà lão đã cho Chí Trung và Thiên Tuệ đi nhờ thuyền, cũng mục rữa như bọn họ. Hóa thành những tia hắc quang rồi biến mất. Ngoại trừ những con thuyền của các phe phái, quý tộc thì những con thuyền kia cũng trở nên mục rữa rồi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Cả hòn đảo bỗng nhiên run lắc dữ dội khiến những con vật sợ hãi, dẫm đạp lên nhau chạy tán loạn, gió lớn gào thét ngoài biển làm chao đảo tất cả. Đoàn người kia vẫn vô hồn bước đi, ngã thì lại đứng lên tiếp. Chí Trung và Thiên Tuệ tìm chỗ ẩn nấp gần ngôi đền đông đúc vừa ổn định lại vị trí và ông lão, thanh niên A Nghe cũng vậy, họ tiếp tục công việc của mình.

Cả một vùng trời trên đầu lóe lên lục quang...

Đùng... Đùng... Đùng... Lôi âm vang vọng, sấm chớp kéo đến, che phủ khoản trời rộng lớn, báo hiệu cho một cơn giông tố không hề tốt lành...

Đoàn người vây quanh ngoài ngôi đền kia, những ánh mắt đều hướng về đó như đang chờ đợi thứ gì xuất hiện. Có một bà lão già mặc áo đạo sĩ bước lại ngôi đền, từng người một tản ra hai bên tạo thành làn đường riêng. Bà lão ấy khác với bọn họ, ánh mắt lão có sinh mệnh, có mục đích và không che giấu vẻ khát máu âm tà kia.

Dáng người thấp bé, đeo trên lưng vật kỳ lạ như một cái mai rùa, khắc bát tượng. Bà ta đứng giữa tâm trận pháp, giang tay niệm chú, hưởng ứng theo lão, dòng người cùng đưa tay lên cao, ai nấy đều tỏa ra hắc khí hướng lên trời. Cả bốn cột trụ đồng loạt phát ra tử quang, chiếu về phía tâm trận dưới chân. Lực lượng phát ra từ đó vô cùng tàn độc. Bà ta vung tay, hướng về phía trong ngôi đền, trận pháp phóng xuất thứ năng lượng kia.

“Là bà ta... Bà ta bắt đầu rồi...” Thiên Tuệ lạnh lùng nói, nàng chưa bao giờ nhìn ai bằng ánh mắt thù ghét đến thế, hôm trước chỉ nghe ông lão kia nói sơ thôi, hôm nay tận mắt thấy còn khủng khiếp hơn cả tưởng tượng.

Sử dụng sinh mệnh con người để làm việc xấu, trong dòng người có rất nhiều đứa trẻ với những khuôn mặt non nớt, ngây thơ nữa. Vẻ mặt của những người đó, từ già đến thanh niên rồi đến lớp trẻ trở nên nhăng nheo, lão hóa với tốc độ chóng mặt.

Nàng nhìn qua Chí Trung, thấy được khuôn mặt lạnh băng ấy, đó là khuôn mặt lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Cánh tay của hắn đang run rẩy, hẳn là đang rất kiềm chế. Chí Trung vừa định xông ra thì Thiên Tuệ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay, muốn làm hắn dịu đi.

Hơi ấm từ bàn tay dịu dàng của Thiên Tuệ truyền đến làm hắn bình tĩnh lại. Chí Trung nắm chặt lấy tay nàng, thở nặng nề nói: “Cảm ơn nàng, có nàng ở bên thật tốt.” Ánh mắt vô cùng trân trọng nhìn Thiên Tuệ làm má nàng hồn hào quay mặt đi.

Cái tên này, khi không lại ở đây nói lời ngọt ngào chứ. Thiên Tuệ chạm tay vào cơ thể Minh Hoa bên cạnh, lẩm bẩm nói: “Chúng ta sẽ sớm mang muội trở lại, Minh Hoa.”

Để có thể mang Minh Hoa trở lại, phải có vật tế với tu vi cao, bà lão đạo sĩ kia là một vật tế rất thích hợp, dù sao đi nữa bà ta đã hi sinh nhiều sinh mệnh như vậy, với loại người này chẳng có gì phải chần chừ hết. Chỉ cần đưa Minh Hoa an toàn vào tâm trận, kích hoạt trận pháp viết đè lên trận pháp kia, hiến tế hồn bà ta để cho linh hồn Minh Hoa nhập thể.

Chí Trung và Thiên Tuệ vẫn cứ đợi, đợi chờ dấu hiệu để hành động, nhưng mỗi một giây chờ đợi thì một sinh mệnh sẽ bị rút đi, không chỉ Chí Trung mà Thiên Tuệ cũng trở nên âm trầm hơn.

Xeng xeng xeng... Xeng xeng xeng... Xeng xeng xeng... Lôi âm phát ra vang vọng khắp ngóc ngách hòn đảo, tàn âm kéo ra vô cùng dài. Xeng xeng xeng...

Dưới âm thanh ấy, ánh mắt của một số người đã lấy lại ánh sáng, từng đoàn từng đoàn bỗng thức tỉnh, bọn họ đồn loạt chạy tán loạn ra biển lớn. Ngay trong tình trạng kia linh hồn bị phong bế trong thân xác nhưng ý thức không mất đi, họ đã thấy một số người bên cạnh mình bị rút đi sinh mệnh. Trong tâm trí đang vô cùng hoảng loạn, sợ hãi tử vong, chỉ biết cắm đầu chạy ra thuyền.

“Chạy đi...”

“Chạy ngay đi...”

“Ra thuyền mau...”

Chí Trung nhìn Thiên Tuệ, hai người gật đầu ăn ý. Chí Trung cõng Minh Hoa lên, nhân lúc dòng người hỗn loạn, bọn họ di chuyển lại gần bà lão đạo sĩ.

Lôi âm đã vang tới tận trong ngôi đền, bà lão cảm thấy sức mạnh như yếu đi thì kinh hãi không thôi, những tiếng ồn ào truyền đến làm bà ta chú ý. Những liên kết với những con người bên ngoài ngày càng đứt gãy, bà ta dùng thêm lực cũng chẳng thể nối lại.

“Khốn khiếp, đây là thời khắc quan trọng, không thể xảy ra biến số.” Bà ta cắn răng lưỡng lự trong năm giây, sau đó liền đạp không phi lên cổng đền.

Vụt... Đột nhiên băng tinh từ đâu phóng tới, bà ta phản xạ nhanh nhẹn dùng linh lực chặn đứng băng tinh. Cả hai nguồn lực va chạm vào nhau, băng tinh vỡ nát thành mảnh nhỏ, bà ta vừa thu lại linh lực nhưng trong giây lát ấy một bóng đen từ trong đám băng tinh phóng ra.

Đôi tay của Chí Trung được bao bọc bởi ám lực, hắn chưởng thẳng vào ngực bà ta làm bên trong nội tạng như muốn vỡ nát. Chưa dừng lại ở đó, các mảnh băng tinh vừa vỡ ra phóng tới, ghim thân thể bà ta vào tâm trận pháp.

Miệng bà ta trào máu, đưa mắt nhìn lên hai bóng đen vừa tấn công bà.

Đó là một đôi kim đồng ngọc nữ. Nam nhân tuấn tú với ánh nhìn sắc bén của kẻ đã trải qua sinh tử trường kỳ, nữ nhân với vẻ đẹp tuyệt sắc với đôi mắt sạch sẽ, không nhiễm khói lửa nhân gian.

Ở tâm trận, một trận pháp viết đè lên bị lộ ra, Chí Trung nhìn bà ta chật vật, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Hôm nay bà sẽ trả giá cho những sinh mệnh ấy.”

Thanh kiếm ở trong ngôi đền phát ra khí tức nhè nhẹ, bà ta nhìn hai người không phải bằng đôi mắt căm thù mà là một nỗi bất lực trùng trùng, quát to: “Khốn khiếp, các ngươi đã gây họa rồi...”

Chí Trung và Thiên Tuệ chưa kịp hiểu ra câu nói này thì một bóng đen khổng lồ từ rừng sâu phóng ra tấn công Chí Trung, Thiên Tuệ phản xạ nhanh nhẹn mở băng thuẫn đánh chệch đòn tấn công của nó.

Bóng đen ấy là con mãng xà khổng lồ đêm hôm trước, ngay lúc nó xuất hiện thì khuôn mặt bà lão đạo sĩ lạnh đi, sau đó trận động đất run lắc dữ dội, làm chao đảo cả hòn đảo này...

Ở ngoài bãi cát, cả một biển người tràn ra, trèo lên thuyền bất chấp đó là thuyền gì, chỉ cần thoát khỏi đây thôi. Có những người đã bị giam giữ hơn mười mấy năm trời càng ra sức chạy thục mạng, giẫm đạp lên nhau mà đào thoát...

“Chạy đi...”

“Đừng quay đầu lại...”

“Tránh đường...”

“Tránh đường...”

Hòn đảo run lắc dữ dội, kéo theo đó từng cơn sóng mạnh mẽ vỗ vào bờ, từng cơn gió lạnh thổi mạnh bay cả thân người. Sóng mạnh, động đất, cuồng phong gào thét cũng không làm họ bỏ cuộc, đã có những con thuyền rời bến, trên đó một vài người còn bám vào những nơi có thể bảm vào thuyền. Con thuyền nào cũng quá tải hết, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn...

A Nghê và ông lão đã giải thoát cho đội viên của họ, giờ đây tất cả đang ở trên thuyền.

“Không đợi hai người họ hả?” A Nghê hỏi ông lão, ánh mắt hắn hiện lên một sự chần chừ.

“Họ đã giúp chúng ta, chúng ta cũng giúp bọn họ, không ai nợ ai.” Ông lão trả lời dứt khoát, không đếm xỉa gì đến ánh mắt muốn lo chuyện người khác của A Nghê.

A Nghê quay lưng nhìn về phía xa trong ngồi đền, nói: “Nếu ông không đi, tôi sẽ đi.” Ngay khi dứt lời, một trận đau nhức từ phía sau lưng truyền tới làm hắn trợn to mắt. Hắn không thể tin được, đỉnh giáo nhọn xuyên qua tim mình, cảm giác cơ thể nhẹ bông, linh hồn như sắp phiêu dạt.

“Lão...” A Nghê rất muốn hỏi tại sao nhưng lời ấy mãi chỉ dừng lại ở miệng, ở phía sau đạp vào làm hắn rơi xuống biển sâu.

Ông lão cầm giáo dính máu, nhìn nơi A Nghê vừa rơi xuống mà không có chút cảm xúc nào, lẩm bẩm nói: “Ba mươi tư năm bị giam cầm với ngươi, ta đã chịu đủ rồi.”

Lão ta quay lưng lại, giơ ngọn giáo lên cao, phóng ra lôi điện quát: “Mau, lái nhanh đi...”

“Phù thủy...”

“Lão ta là phù thủy...”

“Thật độc ác, lão ấy vừa giết người...”

“Đúng là đồ phù thủy...”

Từng tiếng lẩm bẩm, từng ánh mắt kinh sợ xen lẫn phỉ nhổ nhắm vào lão, tuy nhiên không có ai có ý định vọng động bởi lão vừa thi triển thần uy mà người thường bọn họ vô cùng yếm ớt trước nó.

Con thuyền dưới sự đe dọa của lão lái ra rất xa bờ, ông lão đứng trước mũi thuyền, có một giây lát quay lại ngắm nhìn nơi đã giam mình suốt ba mươi tư năm qua. Lão thở ra một hơi lạnh, đó chẳng phải là hoán linh pháp trận, lão đã thay đổi nó để có thể cầm chân bọn họ và con rắn kia nhằm đào thoát khỏi đây.

Đột nhiên nước biển dâng lên trên rất cao, suýt chút nữa làm bọn họ bị lật thuyền. Ông lão và những người khác cố gắng ổn định vị trí, nước biển lạnh xối lên thuyền làm họ rét run. Một bóng đen khổng lồ nhô cao hơn thuyền rất nhiều, ánh mắt âm tà của nó làm khơi dậy những nỗi sợ hãi nguyên thủy trong lòng người...

“Không... Không...” Khuôn mặt ông lão ướt nhẹp, thở gấp, run rẫy, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi tột độ, khủng hoảng không nói nên lời nào...

Gào... Cái đầu khổng lồ há miệng, để lộ hàm răng bén nhọn, phản chiếu ánh trăng vào cái miệng tăm tối như vực sâu kia. Nó cắn xuống con thuyền lớn, hàm răng xuyên qua thân thể con người, xuyên qua tầng tầng lớp lớp ván thuyền, gỗ vụn bay tứ phía.

Nó không dừng lại đó, liên tục công kích qua mạng thuyền khác, nhân loại bé nhỏ sao có thể sách bì với hàng quái vật này, máu của hàng nghìn sinh mệnh nổi lênh bênh trên biển, oán khí phẫn uất tích tụ giăng đầy trời, che phủ ánh trăng đêm...

Cuồng phong gào thét, ánh mắt âm tà kia hướng về phía trên hòn đảo, chính xác hơn là hướng về phía ngôi đền...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.