Giới ngục, nơi giam giữ những phạm nhân có trọng tội của tiên giới, ở đây có thể thấy có rất nhiều tội phạm như các tiên nhân bị sa ngã, giết người đoạt bảo, cũng có thân nhân của các gia tộc lớn. Giới ngục chia làm ba tầng càng xuống sâu thì mức độ phạm tội cũng như độ nguy hiểm của phạm nhân càng lớn.
Tại nơi tận cùng giới ngục có ba thân ảnh, trước mặt bọn họ là hai thân thể đầy máu, trên lưng mỗi người đều mang vết tích của việc tra tấn, dùng hình để lấy lời khai, cả tứ chi và cổ đều đeo Xích Trói Tiên, xích này có thể triệt tiêu hoặc hạn chế thần lực bản thân người bị trói, không thể phá.
Không nhịn được khi nhìn thấy hai hình ảnh chật vật đó, người trẻ tuổi nhất vội vàng chạy lại nắm tay thân thể cao to kia, lay lay cánh tay, mở miệng: “Nhị thúc, Tam thúc! Hai người có ổn không? Tại sao hai thúc lại làm việc này ạ, đánh mất chí bảo tiên giới là tội lớn đấy, mọi nơi đều đang buộc tội xử trảm hai người đấy ạ.”
Nghe vậy cả người thanh niên bên phải và người cao to này nhìn lên, người cao to kia nhết miệng trả lời: “Chúng ta chưa từng làm việc này, con tin ta không?”
“Tin! Con tin người không phải loại người như vậy.”
Cậu thiếu niên trả lời mà trong mắt đã rơm rớm nước, nhưng hỏi ngược lại: ""Vậy tại sao bọn họ, lại kết tội hai người?”
“Hừm, kết tội cơ đấy, không ngờ bọn chúng đã chờ không được rồi.” Sóc Thiên hừ lạnh.
Người thanh niên bên trái xót xa mở miệng: “An Dương ta cả đời cống hiến cho tiên giới, kết quả cái ta nhận được là thế này đây, chậc chậc.”
“Đủ rồi! Chấn Thiên, con ra ngoài đi, ta và Vũ thúc có việc cần nói với họ.” Thiên Đế mở miệng.
“Nhưng... Vâng ạ, xin phụ hoàng và sư phụ hãy làm rõ chuyện này, trả lại trong sạch cho hai người, con tin Nhị thúc thúc và Tam thúc thúc vô tội.” Người thanh niên mở miệng. Đây là Hiên Viên Chấn Thiên, con trai trưởng của Thiên Đế cùng Thiên Hậu, thiên tài của Hiên Viên gia tộc hơn mười sáu tuổi đã có một thân tu vi đạt đến thất tinh, còn không lâu nữa có thể đột phá vào tiểu tiên, tiền đồ vô lượng.
Hiên Viên Chấn Thiên vừa rời khỏi thì Thiên Đế bước lại, đứng trước hai người rồi quỳ một chân xuống, thở dài một hơi, mở miệng: “Nhị ca, tam ca... Xin lỗi, đệ đã làm hết khả năng của mình nhưng vẫn không thể tìm ra được bằng chứng để tẩy sạch tội của hai người, đệ không xứng làm huynh đệ với hai người.”
Nói xong ông quỳ cả bên chân còn lại xuống, dập đầu tạ tội.
Bỗng hai người lê thân mình đỡ lấy, không cho Thiên Đế tạ tội, An Dương lên tiếng: “Cũng chẳng trách đệ được, là bọn ta quá sơ suất để bị mắc bẫy, bây giờ bọn ta có ra sao cũng chẳng sợ, chỉ hi vọng sớm tìm lại thần khí.”
Huyền Vũ vẫn đang đứng nãy giờ, lúc này chợt cất tiếng: “Sự việc lần này đã vượt tầm kiểm soát của chúng ta rồi, hai đệ sẽ phải đối mặt với tình huống xấu nhất, bất quá ta có một kế hoạch có thể bảo toàn tính mạng cho hai đệ.”
“Cách gì, xin đại ca cứ nói, dù bây giờ làm bất cứ điều gì đệ cũng sẽ làm để cứu họ.”
Thiên Đế cùng An Dương, Sóc Thiên hướng về người vừa ra chủ ý, người ấy là tân Thủ hộ Huyền Vũ, năm xưa đã chém chết Ma Đế U Nghệ, quét tan hơn một phần năm đạo quân ma giới, là thiên tài trẻ tuổi nhất khi chưa đến hai trăm tuổi trở thành vị Tổng chỉ huy tướng lĩnh của Tiên tộc cho đến ngày hôm nay.
""Thạch Huyễn Linh còn sử dụng được được một lần nữa..."" Huyền Vũ mở miệng gợi ý.
“Ý huynh là... Chúng ta ở trên đoạn đầu đài, thao túng tâm trí bọn họ, vẽ nên cảnh tượng bọn đệ bị chém, sau đó cứu bọn đệ ra?” An Dương lờ mờ đoán ý của Huyền Vũ.
“Ừm.” Huyền Vũ thừa nhận.
Không nhịn được Sóc Thiên vội nói: “Nhưng mà chỉ còn một lần dùng nữa thôi, quá quí giá...”
“Bây giờ mà huynh còn quan tâm đến điều đó sao, vật chết so với mạng sống của hai huynh có giá trị hơn sao.” Thiên Đế giận giữ phản bác.
“Không ồn ào nữa, ta tự có sắp xếp, hai đệ hãy cố gắng chống đỡ tới lúc đó.”
Nói xong ông bước ra khỏi cửa ngục, đi thẳng ra ngoài. Thiên Đế cũng cáo từ hai người.
Tại phòng giam kế bên có kẻ đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Kẻ này hai tay bị Xích Trói ma trấn áp, dưới chân có trận pháp vây hãm, trước tim thì có cấm chế. Hắn cười lạnh lẩm bẩm: “Nguyên Đồ! Quả không phụ lòng kỳ vọng của ta, haha cuối cùng ngày này cũng tới.”
...
Tiên cung, Thiên Đế theo sau Huyền Vũ ngồi vào bàn làm việc, hỏi: “Chuyện này huynh nắm chắc mấy phần có thể cứu họ?”
“Ba phần, nhưng có lẽ hắn đã đoán được chủ ý này của ta.” Huyền Vũ trả lời chắc chắn.
""Ai?” Thiên Đế ngạc nhiên hỏi.
“Kẻ đứng sau màn, hắn đã lên cái bẫy tỉ mỉ như vậy chắc chắn đã dự liệu tất cả trường hợp sẽ xảy ra, đệ thử nhớ xem họ có đắc tội với ai không?”
Suy nghĩ một hồi Thiên Đế mới nói: “Không. Theo đệ thấy trước giờ bọn họ không hề qua lại với các gia tộc khác, điều này là bất khả thi.”
“Ừm.” Thiên Đế làm người chính trực nên chắc chắn lời nói của ông là chính xác rồi, vậy thì rốt cuộc là kẻ nào chứ.
Cùng lúc đó trên mặt bàn hiện lên một thông báo mà chỉ có thể sử dụng trong tình thế vô cùng quan trọng, hai người đồng thời nhìn xuống.
“Là Lê lão ngũ, hiện đang chấp hành nhiệm vụ ở nhân giới, đệ mau mau lấy Vạn Giới Kính tới.”
Thiên Đế triệu hồi Vạn Giới Kính ra đặt lên mặt bàn, từ trong kính có một thân ảnh từ từ hiện ra.
“Là ngũ đệ và... Thanh kiếm đó...”
“Hình như... Chẳng phải đó là...”
“Không thể nào...”
“Thuận Thiên Kiếm!!!” Hai người cùng đồng thanh cất giọng.